Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 52

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Hôm sau, Ti Du tỉnh dậy từ sáng sớm.

Sau khi rửa mặt xong, cậu đi xuống tầng dưới và phát hiện ra Ti Nguy Lâu đã ở dưới đó rồi.

Bữa sáng của ngày hôm nay là do dì nấu.

Công việc của dì là nấu cơm và cả dọn dẹp nhà cửa, nhưng mấy ngày nay dì được nghỉ cho nên bà ấy không phải đến dọn dẹp nhà cửa mà chỉ cần làm bữa sáng rồi rời đi.

Ti Nguy Lâu đã ăn xong rồi và đang ngồi xem tivi ở phòng khách.

Ti Du có chút kinh ngạc, cậu nói: "Cậu vẫn còn đang xem tivi sao?”

Ti Nguy Lâu quay đầu lại nhìn cậu đang đi tới, anh nói: "Xem một chút thôi.”

"Ở trong phòng bếp có bữa sáng đấy, cậu đi ăn đi.”

Ti Du gật đầu, nhưng cậu vẫn ngồi trên ghế sô pha.

Cậu cởi dép, ngồi khoanh chân trên ghế và nói: "Một lúc nữa Hoàn Tử sẽ đến đây, tôi chờ cậu ấy tới ăn cùng.”

"Ừ. Mấy giờ các cậu đi?”

Ti Du nói: "Máy bay cất cánh lúc hai giờ chiều.”

"Đã chuẩn bị xong hết đồ đạc chưa?”

"Vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Ti Du lắc đầu: "Chờ Hoàn Tử đến rồi nói tiếp, bọn tôi chỉ cần mang một cái vali là được rồi.”

"Ừ.”

Ti Du bật cười: "Tại sao cậu cứ nói ừ thế?”

Ti Nguy Lâu mím môi, anh nói: "Ừ.”

“Phụt!” Ti Du cười lớn tiếng hơn.

Khi cậu cười, trông cậu có vẻ rất vô tư và ngây thơ. Ti Nguy Lâu rất thích nhìn cậu cười vì dường như chỉ cần nhìn cậu cười thì anh sẽ cảm thấy không buồn phiền nữa.

Trên tivi đang chiếu một bộ phim tài liệu về sự tiến hóa của sinh vật.

Trước kia Ti Du không thích xem mấy bộ phim kiểu này, nhưng bây giờ thì cậu lại cảm thấy nó có vẻ khá thú vị.

Có lẽ do gần đây cậu học tập chăm chỉ nên bộ não được phát triển hơn chăng?

Ngồi chưa đến hai mươi phút, Tạ Hoàn đã tới rồi.

"Anh Du!”

Tạ Hoàn hưng phấn chạy vào phòng khách, cậu ta vươn cổ ra và nhìn lên tầng trên: "Anh Du! Cậu dậy rồi sao?”

“Chậc.” Ti Du xoay người nằm trên ghế sô pha, cậu uể oải nói: “Tớ đang ở đây.”

“Hả?” Tạ Hoàn quay người lại và nhìn cậu.

Ngay sau đó, cậu ta lập tức nhìn thấy Ti Nguy Lâu đang đứng lên.

Đôi mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên của Tạ Hoàn đảo quanh Ti Du và Ti Nguy Lâu, cậu ta thầm nghĩ hai người này vừa đi ra ngoài chơi cùng với nhau lại vừa xem tivi cùng nhau, có vẻ như quan hệ của họ rất tốt.

Ti Du cũng đứng lên, cậu đi tới nhận lấy chiếc ba lô trên tay của Tạ Hoàn rồi nói: "Chỉ có một chút đồ như thế nào thôi sao?”

"Không phải chúng ta chỉ đi hai ngày thôi sao? Tớ chỉ mang theo hai bộ quần áo và một cái áo khoác bông dày.”

Tạ Hoàn đưa tay đặt lên vai của cậu, cậu ta chép miệng, mặt hướng về phía phòng bếp và nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Quan hệ giữa hai người đột nhiên có sự tiến triển lớn. Tớ thấy ghen tị lắm đấy nhé.”

Ti Du đá vào mông cậu ta một cái: "Cút đi.”

Tạ Hoàn cười nói: "Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, tớ không còn cảm thấy cậu ta đáng sợ như trước kia nữa.”

“Trước kia cậu ta cũng không đáng sợ, chỉ là tính cách hơi lạnh lùng một chút thôi.” Ti Du vô thức nói.

Tạ Hoàn gật đầu, sau đó cậu ta lập tức cảm thấy có điều gì đó hơi kỳ lạ.

Nhưng cậu ta chưa kịp suy nghĩ kỹ thì trong phòng bếp truyền đến âm thanh của Ti Nguy Lâu: "Ăn sáng thôi.”

“Đến đây!” Ti Du đáp lại và đi vào phòng bếp.

Tạ Hoàn gãi đầu một chút rồi cũng đi theo.

Ti Nguy Lâu hâm nóng lại bữa sáng và dọn lên bàn cho họ.

“Cám ơn nhé.” Tạ Hoàn nhận lấy đôi đũa mà anh đưa bằng hai tay.

Nhưng Ti Nguy Lâu lại không thèm nhìn cậu ta một cái, thay vào đó anh bỏ cái thìa vào bát cháo của Ti Du và dặn dò: "Ăn từ từ thôi, nó vẫn còn nóng đấy.”

“Ừ.” Ti Du đáp.

Tạ Hoàn ngồi nhìn và càng ngày càng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Tại sao cách hai người này ở chung với nhau lại luôn khiến cậu ta cảm thấy có chút buồn nôn vậy?

Nhưng nếu nhìn kỹ một chút thì nó lại có vẻ bình thường, không có gì là không ổn.

Tạ Hoàn không tài nào đoán ra được nên chỉ có thể cắn một miếng bánh bao với cõi lòng đầy nỗi băn khoăn.

Ti Nguy Lâu thản nhiên nói: "Tôi đi lên tầng đây, hai người cứ để bát trong bồn cho tôi rửa là được.”

“Chúng tôi vẫn còn thời gian mà.” Ti Du ngẩng đầu nhìn anh, cậu cười nói: “Để cho Hoàn Tử rửa đi, ngày nào cậu ta cũng đến ăn chùa.”

Tạ Hoàn suýt nữa thì bị sặc cháo, cậu ta nhìn Ti Du với vẻ cực kỳ kinh ngạc: "Mẹ ơi! Vậy mà cậu lại muốn để cho tớ rửa bát sao?”

Ti Du liếc nhìn cậu ta một cái: "Thì làm sao?”

Tạ Hoàn muốn khóc: "Cậu đã thay đổi rồi!”

"Tớ không có thay đổi mà là cậu trở nên lười biếng rồi.”

Ti Nguy Lâu nhìn họ đang cãi nhau ầm ĩ, anh hơi nhếch khóe môi và quay người đi ra ngoài.

Sau khi ăn sáng xong, cuối cùng Ti Du là người rửa bát, còn Tạ Hoàn thì đứng ở bên cạnh cậu và ăn táo.

"Anh Du, không phải quan hệ của cậu với người đó tiến triển nhanh quá rồi sao?”

Ti Du liếc cậu ta một cái rồi nói: "Nếu đã nói muốn làm anh em và bạn bè của nhau rồi thì lẽ nào còn bắt bọn tớ phải thử tìm hiểu nhau trước sao? Cậu nghĩ rằng đây là đang sắp sửa đính hôn à?”

"Ý của tớ không phải là như vậy.”

Tạ Hoàn nói với vẻ phiền não: "Tớ không biết phải nói như thế nào, nhưng tớ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp lắm.”

"Hơn nữa không chỉ có cậu ta, tớ cảm thấy cả Lộc Minh, Bùi Khuynh Thừa và Thẩm Ngộ Bắc cũng đều không giống như bình thường, thật sự rất kỳ lạ.”

"Ví dụ như đêm qua, họ như sắp đánh nhau ở dưới vòng bạn bè của cậu, nhưng sau đó họ lại xóa từng cái bình luận. Cậu có thấy điều đó rất là lạ không?”

Ti Du hơi ngừng lại việc rửa bát, sau đó cậu lúng túng nói: "Hình như tớ đã quên trả lời lại họ trong WeChat rồi.”

Tối hôm qua vốn dĩ cậu định trả lời họ, nhưng Triệu Diên lại gọi đến cho nên cậu đã quên mất sau khi cậu nói chuyện xong với bà. Nếu bây giờ Tạ Hoàn không nói đến chuyện này thì có lẽ cậu vẫn sẽ không nhớ ra.

"Họ đã gửi gì cho cậu vậy?”

Tạ Hoàn nhìn lướt qua mặt bàn: "Điện thoại của cậu đâu rồi?”

Ti Du nói: "Ở trong phòng ngủ của tớ, đợi lát nữa tớ sẽ lên xem.”

Sau khi rửa bát xong, hai người trở lại phòng ngủ.

Ti Du cầm lấy điện thoại của cậu và mở WeChat ra, Tạ Hoàn cũng đến gần và xem cùng với cậu.

Ở vị trí đầu tiên là Lộc Minh, xuống bên dưới là Thẩm Ngộ Bắc và cuối cùng là Bùi Khuynh Thừa.

Tạ Hoàn bĩu môi: "Tại sao cậu lại xếp họ lên trên đầu vậy?”

Ti Du: "Gần đây họ đang tìm tớ cho nên tớ ngại phải lật xuống, nó rất phiền phức.”

Ti Du ấn vào khung trò chuyện ở trên cùng, Lộc Minh đã gửi cho cậu tổng cộng là bảy tin nhắn tính từ ngày hôm qua cho đến sáng hôm nay.

"Đi giày cỡ bao nhiêu á? Cậu định mua giày cho tôi sao?!”

"Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi vậy?”

"Mèo con thò đầu.jpg”

"Trong nhà cậu không có ai à? Không phải cậu nói sẽ đưa tôi đi ra ngoài chơi sao? “

"Ti Du!”

"Cậu đi chơi với Ti Nguy Lâu sao?!”

Còn một tin nhắn khác được gửi đến từ hai phút trước: "Chờ tôi với, tôi sẽ tới tìm cậu ngay bây giờ.”

Ti Du: "...”

Tạ Hoàn lập tức chỉ vào điện thoại và nói: "Nhìn đi nhìn đi!

Tớ đã nói cậu ta rất kỳ lạ mà đúng không? Tại sao cậu ta lại quấn lấy cậu như vậy chứ?”

Ti Du không biết phải nói gì: "Ai mà biết được?”

Cậu nhíu mày rồi lại ấn vào ảnh đại diện của Thẩm Ngộ Bắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bố tôi sẽ đi nghỉ mát vào ngày mười một, cậu có đến sửa xe không?”

"Alo?”

"Cậu và Ti Nguy Lâu đang có quan hệ rất tốt sao?”

"Ngày mai cậu đi đâu thì đưa tôi đi cùng nhé.”

Tạ Hoàn chép miệng một cái rồi nói: "Lại có thêm một người nữa muốn đi ra chơi cùng với chúng ta.”

Ti Du nhíu mày chặt hơn, cậu lại mở WeChat của Bùi Khuynh Thừa ra.

Cậu ấy thật sự rất đơn giản, chỉ có hai tin nhắn.

"Khi tôi về vào ngày mười một, tôi sẽ bắt đầu dạy bù cho cậu nhé?”

"Tôi đã lập ra một kế hoạch, nó chắc chắn sẽ giúp cậu nâng cao điểm số của mình.”

Nhìn thấy tin nhắn này, khuôn mặt của Ti Du đen lại.

Tạ Hoàn cười phá lên: "Điều này thật sự tốt quá rồi, cậu được học sinh đứng đầu trường dạy bù cho đó!”

"Không đúng, lần này cậu ta không tham gia kỳ thi. Đứng đầu trường chắc là Ti Nguy Lâu. Tớ tình cờ bắt gặp cậu ta đi ra ngoài, nếu không thì chúng ta có thể xem rốt cuộc ai là người giỏi hơn trong hai người họ.”

Ti Du đã tắt điện thoại của mình, nhưng cậu vẫn không trả lời ai cả.

Bất giác, Tạ Hoàn phát hiện ra rằng hình như Ti Du có điều gì đó không ổn.

"Anh Du?”

Ti Du ngồi xuống bên giường, vẻ mặt của cậu rất khó coi.

Tạ Hoàn ngồi xuống theo cậu, cậu ta cẩn thận hỏi: "Anh Du, anh có sao không?”

"Tớ …" Ti Du vò tóc và nói: "Tớ cũng nghĩ rằng gần đây thái độ của họ đối với tớ rất kỳ lạ.”

"Đầu tiên chưa nói đến Bùi Khuynh Thừa, trước kia Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đều không nói chuyện nhiều với tớ. Nhưng bây giờ cậu nhìn họ xem, ngày nào họ cũng nói lời chúc ngủ ngon với tớ, ban ngày họ cũng luôn tìm cơ hội để nói chuyện với tớ.”

Tạ Hoàn gật đầu và giúp cậu phân tích, cậu ta nói: "Đúng vậy. Từ lần trước, khi chúng ta đi biển, tớ lập tức phát hiện có vấn đề rồi.”

"Mấy người họ đều đối xử rất ân cần với cậu...”

Tạ Hoàn đột nhiên vỗ tay một cái, cậu ta hưng phấn nói: "Anh Du! Có phải bọn họ đột nhiên thông suốt, phát hiện ra cậu rất tốt bụng cho nên muốn làm bạn với anh không?”

Ti Du: "?”

Tạ Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý: "Đúng vậy, đúng vậy! Họ cũng giống như Ti Nguy Lâu!”

“Là như thế sao?” Ti Du nhíu mày.

Tạ Hoàn nói với vẻ khẳng định: "Tớ thấy là như vậy đấy.

Không phải một lúc nữa Lộc Minh sẽ đến đây sao? Nếu không thì cậu hỏi thẳng cậu ta đi.”

Ti Du suy nghĩ một chút, sau đó cậu gật đầu: "Ừ!”

“Sắp xếp đồ đạc trước đi.” Ti Du lấy quần áo dày bỏ vào trong vali, sau đó cậu cũng bỏ những thứ mà Tạ Hoàn mang tới vào cùng.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Ti Du đi xuống tầng dưới trước, còn Tạ Hoàn thì nói rằng cậu ta muốn chơi trò chơi.

Khi Ti Du xuống tầng dưới, vừa liếc nhìn thì cậu lập tức thấy Lộc Minh đang đi đi lại lại với vẻ do dự ở ngoài sân.

Ti Du đẩy cửa và đi ra ngoài: "Cậu đang làm gì vậy?”

Lộc Minh dừng lại, cậu ta nhìn Ti Du.

Vẻ mặt của cậu ta có chút nghiêm túc, sau khi cậu ta tiến lại gần hơn, Ti Du phát hiện vậy mà cậu ta lại có quầng thâm ở dưới mắt!

“Ti Du.” Lộc Minh gọi cậu một tiếng, sau đó cậu ta không nói gì nữa, giống như là muốn nói nhưng lại thôi.

Ti Du mở cửa để cho cậu ta tiến vào, cậu không kìm được mà quan sát cậu ta.

Hình như những lời mà Tạ Hoàn nói cũng không sai. Có lẽ Lộc Minh muốn làm bạn với cậu, nếu không thì tại sao lúc nào cũng đến đây để tìm cậu chơi chứ?

"Cậu, tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”

Lúc đầu Lộc Minh còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi bị Ti Du quan sát như thế, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy lúng túng và không dám nói cái gì.

Cậu ta chợt nhớ ra Ti Du là trai thẳng!

Phản ứng của cậu ta vào hôm qua chắc là đã quá kích động, thậm chí cậu ta cũng không biết tại sao mình lại ngốc nghếch đến mức dám chất vấn Ti Du rằng vì sao cậu ta lại đi ra ngoài chơi với Ti Nguy Lâu.

Nhưng chờ sau khi cậu ta phản ứng lại thì đã không thể rút lại tin nhắn được.

Bây giờ, khi bị Ti Du nhìn như vậy, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy có lẽ Ti Du đã phát hiện ra điều gì đó.

Nếu Ti Du hỏi cậu ta rằng có phải cậu ta thích mình hay không thì cậu ta có nên nói có không?

Lộc Minh vô cùng lúng túng, cậu ta cứ đứng tại chỗ nhìn Ti Du ở đối diện.

Ti Du càng chắc chắn hơn.

Vẻ mặt và cách thể hiện của Lộc Minh lúc này giống như cậu ta đang chột dạ và cũng có vẻ như cậu ta đang mong chờ điều gì đó.

Vậy mà Hoàn Tử lại có thể nghĩ tới chuyện này.

Ti Du hơi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cậu ta, cậu bỗng nhiên nở nụ cười.

Lộc Minh ngơ ngác, trái tim của cậu ta đang đập loạn xạ.

Ti Du đang mỉm cười với cậu ta sao? Vì cái gì vậy?

Cậu không chỉ nở nụ cười mà còn cười rất đẹp, để lộ ra hàm răng trắng bóng và đôi mắt hơi cong của cậu như ngân ngấn nước.

“Haizz.” Ti Du thở dài, cậu vươn tay vỗ vai Lộc Minh và nói một cách chân thành: “Muốn làm bạn với tôi cũng không phải vấn đề gì to tát, cậu không cần phải căng thẳng như vậy, tôi hiểu mà.”

Lộc Minh: "?”

Bạn bè ư? Có thể loại bạn bè mà muốn ôm và hôn nhau sao?

Điều này có bình thường không?

Ti Du chắp tay sau lưng, cậu đi vào trong nhà trước và nói: "Được rồi, cậu đừng đứng ngơ ngác ở đó nữa, trong phòng bếp còn có một chút đồ ăn, cậu đi ăn đi.”

Sau khi tìm ra mấu chốt của vấn đề, Ti Du không còn cảm thấy kỳ lạ nữa, cậu cũng biết nên ở chung như thế nào với Lộc Minh và những người khác.

Mặc dù không thể thân thiết như với Tạ Hoàn nhưng mọi người cũng có thể là những người anh em hay đi ra ngoài ăn uống vui vẻ với nhau.

Lộc Minh ngẩn ngơ đi theo bước đi của cậu, cậu ta cảm thấy có chút huyền diệu.

Hóa ra Ti Du đã hiểu lầm ý nghĩ của cậu ta rồi.

Cậu ta ngồi xuống cái ghế trong phòng bếp, và bất giác nhận ra bản thân đang toát mồ hôi lạnh.

Ti Du mang cho cậu ta cái gì đó để ăn và uống, cậu nói: "Cậu ăn đi. À đúng rồi, rốt cuộc cậu đi giày cỡ bao nhiêu vậy?”

Lộc Minh nói cho cậu biết, sau đó lập tức hỏi: "Cậu hỏi cỡ giày của tôi để làm cái gì vậy?”

Ti Du cầm lấy điện thoại di động của mình, cậu gửi một tin nhắn nói kích cỡ của hai đôi giày cho một cửa hàng ở trong thành phố và dặn họ giao hàng trong thời gian sớm nhất.

"Tôi đã lấy một đôi là mẫu mới nhất cho cậu, xem này.”

Nói xong, cậu lập tức đưa điện thoại cho Lộc Minh xem.

Trên màn hình là một đôi giày thể thao màu vàng đen có giá bán niêm yết là chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ.

Lộc Minh thật sự vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ đến mức muốn hôn mê.

Tại sao Ti Du lại mua một đôi giày thể thao cho cậu ta chứ?

Điều này khiến cho cậu ta không thể không phải suy nghĩ miên man!

Không đúng, cậu ta đột nhiên nghĩ đến lúc này người đó có thể đang ở trên tầng cho nên cậu ta lập tức bình tĩnh lại.

"Ti Du, cậu chỉ mua một đôi thôi sao? Cậu không muốn mua cho bản thân một đôi ư?”

Lộc Minh âm thầm cầu nguyện, hãy nói rằng chỉ mua một đôi thôi, làm ơn đi!

Ti Du lắc đầu: "Tôi mua được hai đôi, một đôi khác tôi cho Hoàn Tử. Tôi không thích cách phối màu này cho lắm.”

Chỉ cần không chỉ là Ti Nguy Lâu là được rồi!

Lộc Minh lập tức cảm thấy vui vẻ, cậu ta không định so đo với Tạ Hoàn bởi vì điều đó không cần thiết.

Cậu ta cắn một miếng bánh quẩy và không kìm được mà bật ra một tiếng cười.

Ti Du cảm thấy buồn cười, cậu nói: "Chỉ một đôi giày thôi mà đã khiến cho cậu vui như thế sao? Cái tủ trưng bày giày thể thao của cậu lớn bằng một nửa căn phòng đúng không?”

“Cái này với chúng không giống nhau.” Lộc Minh không chút nghĩ ngợi mà nói: “Đây là do cậu tặng cho tôi.”

Nói xong, trong phòng bếp lập tức trở nên yên lặng.

Ti Du sửng sốt, sau đó cậu nở nụ cười với vẻ mặt như muốn nói quả nhiên đúng là như thế.

Lộc Minh: "...”

Được rồi, hiểu lầm là cậu ta cảm động vì một món quà do "bạn bè" tặng còn hơn là phát hiện ra cậu ta là gay và cho cậu ta một án tử hình!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi đang ăn thì điện thoại của Ti Du đổ chuông và đó là cuộc gọi video từ Thẩm Ngộ Bắc.

Ti Du “chậc” một tiếng, mấy người này đều muốn làm bạn với cậu, khiến cho cậu cảm thấy ngại ngùng một cách kỳ lạ.

Cậu hắng giọng một cái và chọn tiếp nhận cuộc gọi video.

"Ti Du, tôi đang trước ở cửa nhà, cậu mở cửa cho tôi với.”

Giọng nói của Thẩm Ngộ Bắc rất trầm và vẻ mặt của anh ta cũng không được dễ nhìn cho lắm.

"Ừ, được rồi.”

Ti Du đứng lên, khi đang chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói khác truyền đến từ đầu bên kia của cuộc gọi video: "Ti Du, tôi cũng ở đây.”

Ồ, Bùi Khuynh Thừa!

Ti Du lập tức cảm thấy rất áp lực, cậu cũng không có cách nào để đón tiếp nhiều bạn bè cùng một lúc như vậy được.

Nghĩ đến đó, cậu liền quay đầu về phía tầng trên và kêu một tiếng: "Hoàn Tử! Mau xuống tiếp khách!”

"Chờ tớ một chút! Tớ đang chơi trò chơi mà!”

"Vậy cậu chơi xong ván đó thì đi xuống dưới nhé.”

"Ok ~”

Ti Du đi ra ngoài cửa, quả nhiên cậu nhìn thấy hai bóng dáng có chiều cao tương đương nhau.

Chỉ có điều là mỗi người đang đứng ở một bên của cánh cửa và đều tỏ ra thờ ơ, làm như không quen biết nhau.

Sau khi nhìn thấy Ti Du, ánh mắt của họ đều tập trung vào người cậu.

Ti Du càng cảm thấy áp lực hơn.

Cậu ấn kết thúc cuộc gọi video và tươi cười mở cửa: "Chào mừng hai người đến nhà tôi.”

Thẩm Ngộ Bắc: "?”

Đây là thái độ gì vậy? Sao lại nhiệt tình như thế chứ?

Thái độ này là đối với anh ta hay là đối với học sinh giỏi họ Bùi thế?

Anh ta liếc nhìn Bùi Khuynh Thừa với vẻ cảnh giác.

Trong mắt của Bùi Khuynh Thừa đều là bóng dáng của Ti Du, cậu ấy có chút lo lắng mà dùng tay véo góc quần áo của mình.

Ti Du không phát hiện ra động tác nhỏ này của họ, nhưng cậu cảm nhận được bầu không khí có chút xấu hổ.

Cậu nở nụ cười và nói: “Tại sao hai người đều đến đây vậy? Giống như là đã hẹn với nhau từ trước vậy.”

Thẩm Ngộ Bắc cười nhạo một tiếng rồi nói: "Có lẽ là do tất cả mọi người đều ngủ không được ngon.”

“Tại sao?” Ti Du cảm thấy khó hiểu.

"Nóng trong người.”

“Gần đây nhiệt độ hạ xuống thì nóng cái gì chứ?” Ti Du không hiểu.

Thẩm Ngộ Bắc bật cười.

Lúc nửa đêm nhìn thấy bức ảnh chụp Ti Du và Ti Nguy Lâu đi chơi với nhau, hơn nữa họ còn thân thiết như vậy, nếu họ có thể ngủ được thì đúng là kỳ lạ.

Anh ta thu hồi ánh mắt đang nhìn Ti Du rồi quay đầu nhìn về phía cánh cửa trong nhà. Sau đó vẻ mặt của anh ta hơi trầm xuống, mặc dù trên khóe môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Khi Bùi Khuynh Thừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở trên bậc thang cạnh cánh cửa, cậu ấy cũng không kìm được mà nhíu mày.

Tại sao cậu ta lại ở đó vậy?

Vừa rồi, khi nghe thấy giọng nói của hai người kia ở trong điện thoại của Ti Du, Lộc Minh không thể ngồi yên được, cho nên cậu ta vội vàng chạy ra ngoài xem.

“Cậu ăn xong rồi à?” Ti Du ngạc nhiên.

Lộc Minh lắc đầu: "Tôi chưa ăn xong nhưng mà tôi cũng phải ra đón khách chứ.”

“Không cần thiết phải làm như vậy.” Thẩm Ngộ Bắc nở nụ cười lạnh lùng.

Bùi Khuynh Thừa không nói gì.

Vẻ mặt của Lộc Minh cũng trầm xuống.

Cậu ta đứng trên bậc thang và không nhúc nhích, Ti Du tiến lên một bước và hai người kia ở cách đó nửa bước.

Ba người đó giống như tạo ra một trận thế kiềng ba chân, Ti Du ở vị trí chính giữa, cậu tiến không được mà lùi cũng không xong.

Nếu chuyện này xảy ra vào lúc trước thì Ti Du nhất định sẽ không nể mặt ai và cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ thì khác rồi!

Những người này đều muốn làm bạn với cậu và cậu cũng thực sự không cảm thấy ghét họ, vậy nên cậu không thể đứng về phe của bên nào cả.

Hơn nữa, dù một cậu chủ của nhà họ Ti như cậu đã trưởng thành rồi nhưng cậu vẫn chưa bao giờ phải tự đối mặt với những tình huống xấu hổ, cho nên bây giờ cậu không biết phải làm thế nào mới đúng.

Ti Du: "...”

Mọi người đều là bạn bè với nhau, vậy nên đừng giương cung bạt kiếm như vậy chứ. Cậu thật sự cảm thấy rất khó xử!

“Ti Du?” Một giọng nói dễ nghe đột nhiên vang lên từ trong nhà, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn và Lộc Minh cũng nghiêng người nhìn.

Ti Nguy Lâu đang cầm một cái cốc rỗng trên tay, con ngươi của anh run lên sau khi nhìn thấy những người này.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh lập tức đón nhận tình hình hiện tại, anh lướt qua Lộc Minh, nhìn về phía Ti Du và nhẹ nhàng nói: "Sao cậu không mời mọi người vào nhà vậy?”

“Mọi người vào nhà đi!” Ti Du thở phào nhẹ nhõm, cậu vội vàng dẫn mấy người vào trong nhà.

Cậu liếc nhìn vẻ mặt của Ti Nguy Lâu thì thấy anh cực kỳ bình tĩnh và thậm chí còn có chút lạnh lùng.

Nhưng chỉ một câu nói của anh đã lập tức phá vỡ bầu không khí khó xử.

Ti Du cảm thấy rất vui vẻ.

Ti Nguy Lâu cũng nhìn lại cậu, vẻ mặt của anh hơi lạnh lùng.

Thật ra vừa rồi anh cũng không muốn đi xuống và cũng không biết ở tầng dưới có người, nhưng sau khi đột nhiên nghe thấy Ti Du gọi Tạ Hoàn, anh không thể ngồi yên được.

Bởi vì lời nói của Ti Du có nghĩa là có khách đến nhà.

Nhưng mà anh không nghĩ rằng không chỉ một người mà tất cả bọn họ đều đến đây!

Ti Du không biết suy nghĩ trong lòng của anh, cậu còn nở nụ cười ngây thơ và đáng yêu với anh.

Ti Nguy Lâu lập tức như bị phá vỡ hàng phòng thủ, dù cảm thấy bất đắc dĩ nhưng anh cũng mỉm cười với cậu.

Nụ cười của anh rất nhẹ, nhưng nó cũng đủ để làm cho ba người còn lại như đang đối mặt với đại dịch.

Ti Nguy Lâu thật sự không phải là một người đơn giản!

Dù ở xung quanh có nhiều người như vậy nhưng Ti Du vẫn đi bên cạnh và mỉm cười với anh. Ti Nguy Lâu tự hiểu được rằng điều này rất tốt.

Tuy nhiên, khi anh đi vào phòng bếp và nhìn thấy bát đũa cùng với đồ ăn còn đang ăn dở thì vẻ mặt của anh lập tức trở nên lạnh lùng.

Ti Du quay đầu lại hỏi Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thừa: "Hai cậu ăn gì chưa? Hôm nay có rất nhiều đồ ăn sáng.”

Thẩm Ngộ Bắc liếc nhìn bát đũa ở trên bàn, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi ánh mắt, anh ta cười nói: "Tôi chưa ăn gì cả, cậu cho tôi ăn ké một chút gì đi?”

Vốn dĩ Bùi Khuynh Thừa muốn nói rằng cậu ấy đã ăn rồi, nhưng khi nhìn thấy Ti Du định đi làm nóng lại cháo thì cậu ấy lập tức lắc đầu và nói: "Tôi cũng chưa ăn gì cả.”

"Được rồi.”

Ti Du gật đầu: "Vậy hai người ngồi đợi một lát, tôi sẽ đi hâm nóng lại đồ ăn cho hai người.”

Ti Nguy Lâu kéo cậu lại, anh đưa cho cậu cái cốc của mình và nhẹ nhàng nói: "Đi lấy giúp tôi một ít nước ấm, tôi đi hâm nóng đồ ăn lại cho họ.”

“Ồ, được thôi.” Ti Du cảm thấy khó hiểu, nhưng cậu vẫn cầm cái cốc và đi ra phòng khách.

Ti Nguy Lâu bước đến bàn nấu ăn với vẻ mặt lạnh lùng, anh đun lại cháo một cách thuần thục.

Mọi người nhìn anh, vẻ mặt của mỗi người đều đen như đáy nồi.

Cậu ra muốn tuyên bố chủ quyền với ai vậy?!

“Có muốn ăn một chút rau trộn không?” Ti Nguy Lâu ngẩng đầu lên và hỏi.

Mọi người: "...”

Bùi Khuynh Thừa trầm giọng nói: "Không cần.”

Ti Nguy Lâu gật đầu và thản nhiên nói: "Vậy thì tốt.”

Mọi người lại không biết phải nói gì nữa.

Mẹ kiếp, thà cậu đừng nói gì còn hơn!

--------------------

Tác giả có điều muốn nói: Tiểu Du xắn tay áo lên và đe dọa: Mọi người đều là bạn bè của nhau cho nên có thể nể mặt nhau một chút và đừng cãi nhau nữa được không?

Mọi người: Ừ, được, được, chúng ta sẽ chung sống hòa bình với nhau...

Và không bao giờ có chuyện đó đâu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0