Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 54

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Lúc Ti Du và Tạ Hoàn đến thành phố này là buổi sáng, chênh lệch múi giờ cũng không thành vấn đề đối với hai người, dứt khoát chuẩn bị ăn cơm trước, sau đó đi ngâm suối nước nóng rồi ngủ một giấc để buổi chiều đi trượt tuyết, dù sao khách sạn của họ cũng ở ngay bên cạnh sân trượt tuyết.

Hai người họ đặt phòng có suối nước nóng riêng, cho nên rất thuận tiện.

Tạ Hoàn cởi trần ngồi vào trong hồ, thỏa mãn thở dài: "Quá đã!”

Ti Du cũng ngồi xuống.

Ngâm cả người trong hồ suối nước nóng trong trời đông tuyết phủ, không cần nói cũng biết là rất thoải mái.

Hai người mỗi người chiếm một bên hồ, chân người này còn dài hơn chân người kia.

Ti Du ném cho Tạ Hoàn bình nước đá, sau đó đưa mắt nhìn sang.

Nơi mà mắt nhìn thấy có một ngọn núi tuyết sừng sững đứng lặng, nhìn thì thấy gần nhưng trên thực tế lại cách xa vạn dặm.

Có điều không khí chỗ này rất tốt, rất mát lạnh, Ti Du hít vào một hơi thật sâu, mệt mỏi cả người đều tan biến.

Wechat kêu một tiếng, Ti Du giơ tay lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn thì ngạc nhiên nhíu mày.

Ti Nguy Lâu: "Vừa rồi có chuyển phát nhanh trong nội thành tới nhà, là hai đôi giày.”

Phía sau là một tấm ảnh, là ảnh chụp hai hộp giày.

Ti Du nở nụ cười, trả lời: "Là tôi mua, cậu đặt giúp tôi vào trong tủ giày là được rồi.”

Ti Nguy Lâu : "Sao lại mua hai đôi giống nhau?”

Ti Du dừng lại, bỗng chốc do dự có nên nói cho anh là mua cho Lộc Minh hay không.

Khoảng một hai giây, bên kia lại trả lời, nói: "Mua cho Tạ Hoàn?”

Ti Du suy nghĩ một lát, vẫn ăn ngay nói thật : "Cho Tạ Hoàn và Lộc Minh.”

Sau khi gửi qua, cậu nhìn chằm chằm khung trò chuyện.

Trơ mắt nhìn phía trên hiện lên "Đang nhập" mấy lần, ngay lúc cậu nghĩ đối phương sẽ không trả lời, tin nhắn vẫn tới.

Ti Nguy Lâu: "Ồ, tôi còn nghĩ là của hai chúng mình.”

Ti Du nằm sấp trên mép hồ, vô thức cắn móng tay, không biết vì sao hơi muốn cười.

Cậu đang nhập vào khung trò chuyện: "Kiểu đôi này nhìn không phải quá đẹp, lần sau có cái nào đẹp sẽ mua cho cậu.”

Suy nghĩ một chút, cậu xóa mất hai chữ "Cho cậu", sau đó cậu cũng xóa mất "Phải", "Quá", xóa rồi sửa, cuối cùng gửi đi là: "Không thích đôi này, lần sau mua cái khác.”

Ti Nguy Lâu: "Ừ. Cơm nước xong rồi à? Đang làm gì?”

Ti Du mím môi dưới, sau đó cợt nhả túm áo choàng tắm từ bên cạnh qua khoác lên. Cậu mở cameras di động ra, điều chỉnh góc độ một chút, chụp bản thân cùng với hồ suối nước nóng và núi tuyết sừng sững đằng sau.

Chụp vài tấm, sau đó chọn cái vừa lòng nhất, gửi qua cho Ti Nguy Lâu.

Qua khoảng ba phút, Ti Nguy Lâu mới trả lời tin nhắn của cậu: "Ừ, chơi vui vẻ, tôi đi ngủ trước.”

Anh ở bên kia đang là đêm khuya, cũng quả thật tới giờ đi ngủ rồi.

Ti Du cười trả lời: "Được.”

Ti Nguy Lâu nằm ở trên giường, mở tấm ảnh Ti Du vừa mới gửi tới.

Thiếu niên trong ảnh chụp tóc hơi ẩm ướt, tóc vuốt ra phía sau, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết của cậu.

Ti Nguy Lâu vẫn luôn biết Ti Du rất trắng.

Nhưng Ti Du trong tấm ảnh này, mặc áo choàng tắm tơ lụa màu đen, cổ áo rộng rãi lỏng lẻo, lộ rõ xương quai xanh và ngực trắng nõn.

Làn da lộ ra giống như tơ lụa màu trắng thượng hạng, được áo choàng tắm màu đen tôn lên, đẹp đến khó tin.

Quanh người cậu có sương mù dày, hai má hơi phiếm hồng, cánh môi hồng hào căng mọng.

Ngay cả vành tai và cổ cũng hơi hồng.

Con ngươi của Ti Nguy Lâu tối lại, anh nhắm mắt lại, úp điện thoại di động ở trên ngực, biên độ ngực phập phồng dữ dội đủ để biểu hiện cảm xúc kích động giờ bây giờ của anh.

Rất lâu sau, anh mới cúi đầu, giọng hơi khàn, nhẹ giọng kêu: "Ti Du. . .”

—— "Anh Du? Anh Du!" Tạ Hoàn dùng tay hất nước về phía Ti Du.

Ti Du bị hoảng sợ, theo bản năng giơ điện thoại lên.

Cậu quay đầu nhìn Tạ Hoàn, tức giận nói: “Làm gì vậy, có bệnh à?”

Tạ Hoàn không nói chuyện, mà một tay nắm cằm, híp mắt quan sát Ti Du.

Ti Du: ". . . Đừng ép tớ đánh cậu.”

"Không thích hợp.”

Tạ Hoàn lắc đầu, nhìn kỹ nói: "Cậu tán gẫu Wechat với ai vậy? Dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo như vậy!”

Ti Du tức giận nói: "Nói hưu nói vượn gì đó! Bố cậu yêu ai tán gẫu với ai, đến lượt cậu quản sao!”

"Hì, cậu thẹn quá hóa giận." Tạ Hoàn dang rộng tay bơi về phía cậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ti Du theo bản năng đẩy điện thoại ra xa, cũng không biết bản thân có thái độ chột dạ.

Tạ Hoàn nhào vào khoảng không, càng cảm thấy kỳ lạ, cậu ta cười hì hì đụng vai Ti Du, nói: "Sao vậy anh Du, lén có người yêu sau lưng tớ?”

"Có em gái cậu chứ có!" Ti Du quay người khinh bỉ một cái.

Tạ Hoàn nghi ngờ nói: "Vậy cậu tán gẫu với ai chứ? Tớ không nói bừa, cậu cũng không biết lúc nãy mình có dáng vẻ gì đâu.”

"Dáng vẻ gì?" Ti Du liếc nhìn cậu ta một cái.

Tạ Hoàn suy nghĩ, nói: "Là kiểu thiếu niên thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu, lúc anh trai cậu vừa mới có người yêu có dáng vẻ gì thì vừa rồi cậu có dáng vẻ đó.”

Mặt Ti Du đau khổ: "Sao tớ có thể cười phóng đãng như vậy?”

"Hơn nữa tớ cũng không tán gẫu với người khác mà, là người đó.”

"Ai hả?" Tạ Hoàn quay đầu nhìn cậu, sau đó trợn mắt há hốc mồm phát hiện lỗ tai Ti Du đỏ!

Bản thân Ti Du không biết, còn như không kiên nhẫn nói: "Là Ti Nguy Lâu.”

Tạ Hoàn: ". . .”

Má ơi, vậy lại càng không thích hợp!

Có điều cậu ta quan sát lỗ tai đỏ bừng của Ti Du, tạm thời không dám tiếp tục kích thích cậu.

Không dễ dàng gì mới đi ra ngoài chơi, cũng đừng vô tình chọc tức anh Du khóc, Ti Du cũng không thể khóc vì cậu ta.

"Vậy hả, à đúng rồi!" Tạ Hoàn nói sang chuyện khác nói: "Lúc trước cậu để tớ hỏi mẹ tớ chuyện đó, tớ đã hỏi được.”

Ti Du lập tức ngồi thẳng lại, nói: "Nói thế nào.”

Tạ Hoàn nói: "Câu chuyện cậu nói cho tớ ấy, nửa thật nửa giả, có điều quả thật có liên quan đến dì.”

Lòng Ti Du chùng xuống.

Sau đó, cậu chợt nghe Tạ Hoàn nói: "Mười tám năm trước, quả thật là dì sinh ở phòng bệnh đó, đứa nhỏ đúng là Ti Nguy Lâu.”

"Có điều cướp Ti Nguy Lâu đi không phải là antifan của dì, mà là một bệnh nhân tâm thần, tình huống của gã ta rất nghiêm trọng , lúc ấy gã ta đánh một vị bác sĩ chủ nhiệm hôn mê, sau đó mặc đồng phục của người ta đi tới phòng bệnh của dì, nói muốn kiểm tra phòng.”

"Lúc ấy mẹ tớ và một người chăm bà đẻ ở cữ cùng giường, đúng lúc người chăm bà đẻ ở cữ vừa thay tã cho đứa nhỏ xong thì đi ra ngoài vứt rác, cho nên không ở trong phòng.”

"Sau khi người kia đi vào, mẹ tớ và dì vẫn nghĩ gã ta là bác sĩ, nhưng ai biết, gã ta đến gần giường em bé, đùa với đứa nhỏ vài câu, sau đó nói muốn ôm một cái.”

"Kết quả, gã ta vừa mới ôm đứa nhỏ lên thì điên rồi, cười lớn chạy ra khỏi phòng bệnh.”

"Mẹ tớ bị hắn đụng vào trên tường, suýt chút nữa gãy eo, dì lại suy yếu, cho nên họ hoàn toàn không đuổi kịp.”

"Sau đó toàn bộ bác sĩ y tá bảo vệ ở bệnh viện cũng đuổi theo, nhưng mà không biết người kia lấy dao gọt trái cây ở đâu, uy hiếp cảnh sát tìm xe cho gã ta, sau đó mang theo đứa nhỏ tới thành phố Lâm.”

"Lúc đó gần như là phát lệnh truy nã ở hai tỉnh, nhưng hết cách, lúc đó thì công nghệ không có, cuối cùng cũng không thể đuổi theo.”

"Cuối cùng chờ khi người kia bị phát hiện, là vớt được thi thể ở trên sông, rốt cuộc đứa nhỏ thế nào cũng không ai biết.”

"Lúc ấy có truyền thông đưa tin chuyện này, trong đó nhắc tới ngôi sao nữ nổi tiếng, bố cậu vì bảo vệ mẹ cậu đã xuyên tạc câu chuyện, còn nói gì mà rút lui các kiểu.”

Đầu óc Ti Du trống rỗng, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được lúc ấy nguy hiểm bao nhiêu.

Triệu Diên lại vượt qua đoạn thời gian đó thế nào? Chắc chắn bà ấy đã sợ hãi nhỉ? Cũng chắc chắn khổ sở muốn chết.

Vậy Ti Nguy Lâu thì sao, cuối cùng là làm sao để sống sót?

Anh cũng gặp quá nhiều tai nạn. . .

Tạ Hoàn thở dài, nói: "Nghe nói dì đã từng mất hồn rất lâu, bị trầm cảm sau sinh, mấy lần suýt mất mạng, sau đó mẹ tớ chuyển đến đó sống được hơn một năm.”

"Lúc tớ ra đời, dì nghe tiếng khóc của trẻ con là khóc theo ngay tại chỗ, sau đó tình huống mới xoay chuyển tốt hơn một chút.”

"Sau đó. . .”

Tạ Hoàn thấy mặt Ti Du trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Sau đó dì nhận nuôi cậu, mỗi ngày chăm sóc cậu một tấc cũng không rời, mới dần dần thoát ra khỏi đau khổ.”

Ti Du chậm chạp gật đầu, suối nước nóng yên lặng trước mặt lay động hai gợn sóng nho nhỏ, là nước mắt của cậu rơi vào.

Tạ Hoàn hoảng sợ, vừa rồi cậu ta còn nói đừng chọc Ti Du khóc, không ngờ rằng mặc dù không chọc cậu khóc vì tức mà lại khiến cậu khóc vì khổ sở.

"Anh Du anh Du, đừng buồn mà." Tạ Hoàn vội vàng đưa khăn mặt cho cậu, vỗ vai cậu an ủi nói: "Không phải bây giờ đều rất tốt sao? Dì cũng tốt, Ti Nguy Lâu cũng đã trở lại, đều đã trôi qua.”

Ti Du lấy khăn che mặt, ngửa đầu dựa vào mép hồ, nước mắt tuôn rơi như sợi chỉ bị đứt đoạn, toàn bộ bị khăn mặt hút sạch sẽ.

Cuối cùng cậu cũng biết đau lòng là cảm giác gì, hóa ra trong sách nói đều là sự thật, thật sự sẽ cảm thấy giống như bị kim châm, đau âm ỉ, đau đến mức khiến cậu khó thở Cậu nhớ mẹ.

Tạ Hoàn im lặng ở cùng cậu, nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

Ti Du hít sâu, cầm khăn mặt, giọng buồn rầu nói: "Hoàn Tử, đưa điện thoại cho tớ.”

"Được." Tạ Hoàn vội vàng đứng dậy, lấy điện thoại ở trên bờ lại cho cậu.

Ti Du đang cầm điện thoại, mở khung trò chuyện với Triệu Diên, nhấn vào video call.

Video call gần như là nhận trong một giây.

Mặt Triệu Diên xuất hiện trong màn hình, bà ấy ngạc nhiên nói: "Tiểu Du? Mẹ đang muốn gọi video call cho con đây.”

"Mẹ." Ti Du hít mũi, nước mắt chảy càng dữ dội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Diên lập tức đổi từ ngạc nhiên mừng rỡ thành sợ hãi nói: "Làm sao vậy cục cưng, sao lại khóc? Ai bắt nạt con?”

"Không có ai bắt nạt con." Ti Du nức nở nói: "Con, chỉ là con nhớ mẹ.”

Triệu Diên lập tức dở khóc dở cười, nói: "Con mấy tuổi rồi, còn khóc vì nhớ mẹ sao?”

"Mẹ đang muốn nói với con chuyện này, tối ngày mai mẹ lên máy bay, sáng mốt là có thể về đến nhà!”

Ti Du ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Thật sao! Mẹ xong hết công việc rồi sao?”

"Ừ." Triệu Diên cười nói: "Kế tiếp là sẽ thu âm ca khúc ngay tại thành phố Mạn, sẽ không đi công tác thường xuyên nữa. Con thì sao? Con ở đâu vậy? Đi ra ngoài chơi với Hoàn Tử sao?”

Tạ Hoàn lập tức sáp lại đây, cười nói với màn hình: "Dì, chúng con đi trượt tuyết.”

"Được được được." Triệu Diên cười nói: "Các con chơi vui vẻ, đừng để bản thân ấm ức, muốn ăn cái gì nghĩ muốn chơi cái gì thì tùy ý, dì cho các con tiền tiêu vặt.”

Tạ Hoàn không hề khách sao, cười nói: "Cám ơn dì!”

"Cút qua một bên." Ti Du đánh cậu ta, Tạ Hoàn tủi thân gãi đầu.

Triệu Diên bật cười, nói: "Mẹ mua cho các con rất nhiều quà, còn có một bất ngờ lớn!”

Ti Du lau nước mắt, nín khóc mỉm cười nói: "Bất ngờ gì ạ?”

"Đã nói là bất ngờ, đương nhiên phải chờ chúng ta gặp mặt thì con mới có thể biết chứ.”

Triệu Diên dịu dàng cười, nói: "Được rồi bảo bối, bây giờ mẹ phải đổi máy bay, các con chơi vui vẻ, tạm biệt.”

"Tạm biệt mẹ.”

"Gặp dì sau ạ!”

Cúp điện thoại, nước mắt của Ti Du vẫn chưa ngừng lại, nhưng đè nén tích tụ trong lòng cậu cuối cùng cũng nguôi ngoai.

Tạ Hoàn nghiêng đầu nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: "Anh Du, cậu nhìn xem bây giờ dì rất tốt, trong lòng vui vẻ, tuổi lại còn trẻ, cậu cũng đừng vì chuyện quá khứ mà khó chịu.”

Ti Du thở dài, vỗ đầu cậu ta, nói: "Được.”

"Không phải, nói chuyện thì cậu cứ nói, đánh đầu tớ làm gì!”

"Đánh cho cậu thông minh chút.”

Tạ Hoàn ngây ngô cười hì hì: "Nói thật, tớ cảm thấy bây giờ tớ học tập tốt như vậy, là vì cậu đã đánh đầu tớ từ nhỏ.”

Ti Du phụt cười, nói: "Cậu thật ngốc, đúng là con trai khờ.”

Tạ Hoàn cười ha ha, bỗng nhiên giơ khăn lông ướt lên, đập cái bộp lên mặt Ti Du.

Ti Du: ". . .”

"Cậu xong rồi Tiểu Hoàn Tử, hôm nay tớ không nấu cậu thành canh thịt băm thì tớ không phải là bố cậu!”

—— Sau khi ngủ dậy, Ti Du và Tạ Hoàn mặc trang phục trượt tuyết rất dày, ôm ván trượt tuyết mình gửi ở trong khách sạn đi tới sân tuyết.

Họ cũng đều có kinh nghiệm, cho nên trực tiếp lựa chọn sân cấp cao.

Hôm nay Ti Du mặc một bộ đồ trượt tuyết màu vàng cực kỳ dễ thấy, Tạ Hoàn là màu tím sậm, ở sân trượt tuyết mặc màu chói vẫn khá tốt, nếu không thì sẽ nguy hiểm.

"Đua hai ván chứ." Ti Du cười nói.

Tạ Hoàn vỗ ngực, khí phách nói: "Năm trước là Tạ Hoàn Tử tớ thắng đó, năm nay phải thắng hai ván liên tiếp!”

Ti Du hừ cười: "Nghĩ rất hay, năm trước là bố nhường cậu.”

Hai người đang nói, bỗng nhiên nghe thấy một giọng quen thuộc gọi: "Ti Du!”

Ti Du: "? ?”

"Hoàn Tử, cậu có nghe thấy có người gọi tớ không?

Không phải là ảo thính của tớ chứ?”

Tạ Hoàn nhìn xung quanh, buồn bực nói: "Hình như tớ cũng nghe thấy.”

"Ti Du!" Lại một tiếng.

Ti Du nghiêng đầu, sao giọng này hình như hơi khác vừa rồi vậy?

"Cậu từng nói với người khác là hai chúng ta tới đây trượt tuyết sao?" Ti Du hỏi Tạ Hoàn.

Tạ Hoàn cách cái mũ rất dày gãi đầu: "Chưa nói mà, Bùi Khuynh Thừa hỏi tớ thì tớ nói là chúng ta muốn đi trượt tuyết, nhưng chưa nói tới chỗ này.”

"Hơn nữa giọng người này cũng không giống Bùi Khuynh Thừa, giống như là. . .”

"Ti Du." Giọng nói đó hàm chứa ý cười phấn khích vang lên sau lưng họ.

Ti Du xoay người, thấy một vóc dáng cao lớn võ trang đầy đủ, đối phương tháo kính mắt bảo hộ xuống, lộ ra đôi mắt sáng ngời chứa ý cười.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hai ngày một đêm, anh Lâu sốt ruột chết.

*Hoàn Tử - 丸子 còn có nghĩa là thịt băm

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0