Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 60

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Điện thoại di động rung lên, nhắc nhở là có thông báo Wechat.

Chưa kịp nhìn Ti Du đã đoán được là ai.

Cậu lấy điện thoại ra, tia sáng u ám của điện thoại chiếu sáng lên gương mặt của cậu.

【Ti Nguy Lâu】: Kết thúc rồi à?

Dòng tin nhắn bên trên là ba giờ trước, Ti Du nói cậu và mấy người bạn muốn uống rượu chơi đùa với nhau.

Mà ba giờ sau, Ti Nguy Lâu đã hỏi.

Ti Du mím môi, trả lời: 【Ừ.】 Rất qua loa, rất lạnh nhạt, biểu thị rõ ràng ý muốn từ chối nói chuyện.

Chưa tới vài giây sau, thông báo lại vang lên.

【Ti Nguy Lâu】: Thế nào?

【Ti Nguy Lâu】: Có tiện gọi video không?

Thế nào cái gì? Tại sao muốn gọi video?

Ti Du suy nghĩ miên man, nhưng cơ thể lại thành thật chà xát mặt, sau đó trả lời:【 Ừ.】 Tin nhắn vừa gửi qua, đã hiện cuộc gọi video.

Ti Du: ". . .”

Không phải cậu muốn gọi video, là đầu kia gọi quá nhanh.

Nghĩ như vậy, cậu liền nhấn nút nhận.

Hình ảnh lóe lên, mặt Ti Nguy Lâu xuất hiện ở trên màn hình.

Chắc hẳn anh vừa tắm rửa xong, tóc còn có chút ẩm ướt.

Trên cổ anh còn quấn một chiếc khăn lông, áo ngủ tơ lụa màu đen, cổ áo có chút rộng mở, lộ ra xương quai xanh rõ ràng, cũng làm cho cổ của anh lộ ra càng đẹp mắt, làn da cũng càng trắng hơn.

Ti Du hít mũi một cái, thầm nghĩ vẫn rất đẹp.

Mà video hiện lên trong nháy mắt, vẻ mặt Ti Nguy Lâu lại giật mình.

Anh ngồi vào trên ghế sa lon, nhìn Ti Du trong video.

Bởi vì Ti Du ở bên ngoài, cho nên hình ảnh trong video hơi tối, nhưng hốc mắt phiếm hồng của Ti Du vẫn rất rõ ràng như cũ.

"Sao vậy?" Anh hỏi.

Ti Du trừng mắt nhìn, để ánh mắt mơ hồ rõ ràng hơn.

Cậu nhỏ giọng nói: "Không có gì. Cậu buồn ngủ chưa?”

Ti Nguy Lâu: "Vẫn chưa.”

Ti Du chuyển đổi đề tài này thật cứng nhắc, nhưng Ti Nguy Lâu biết là cậu không muốn nói.

Thế là anh cũng không nhắc tới.

"Sao lại đứng ở bên ngoài, có lạnh không?”

Ti Du cho anh nhìn khăn choàng trên người, buồn bực nói: "Không lạnh.”

"Ừm." Ti Nguy Lâu cười khẽ, nói: "Ngày mai cậu về hả?”

Ti Du gật đầu: "Chắc là buổi chiều, mẹ nói sáng ngày mốt sẽ về.”

Ti Nguy Lâu nhướng mày, cười nói: "Thật sao?”

"Ừm.”

Hai người bắt đầu im lặng, Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu trong màn hình, Ti Nguy Lâu cũng nhìn cậu như thế.

"Nhìn tôi làm gì?" Ti Du nói lầu bầu.

Cậu khoác lên một chiếc khăn choàng màu nâu đậm đứng trong gió đêm, sợi tóc bị gió thổi lộn xộn, có vài cọng phất qua lông mày và cái trán của cậu, tăng thêm một chút cảm giác yếu ớt.

Ti Nguy Lâu cười cười, sau đó liền nằm xuống ghế sô pha.

Ghế sô pha trong phòng anh là màu xám đậm, tường giấy là màu xám tro nhạt, còn có thảm màu trắng, bàn trà màu đen.

Những đồ vật trong phòng ngủ, đều là do Triệu Diên cho người ta trang trí lại một lần dựa theo yêu thích của anh khi anh vừa về, lạnh nhạt lãnh đạm giống như chính bản thân anh.

Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du, nói khẽ: "Vào phòng đi. Tôi nằm, cậu lại đứng đấy, không tức giận à?”

Ti Du nín khóc mỉm cười, thế nhưng bởi vậy, nước mắt lại lần nữa lăn xuống.

Cậu tiện tay xoa xoa, sau đó liền từ ban công vào phòng.

Trước tiên cậu đi xem Tạ Hoàn, thấy cậu ta đang ngủ ngon giấc, cậu mới trở về phòng ngủ của mình.

Căn phòng ngủ này của Ti Du vừa vặn cũng được trang trí theo tông lạnh, giường của cậu cũng là màu xám đậm.

Sau khi cậu nằm trên đó, cả người rơi vào một màu xám mềm mại.

Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm bối cảnh của cậu, sau đó đột nhiên đứng dậy, trở về trên giường.

Lần này, màu giường hai người giống như nhau.

Ti Du vốn đang ngọ ngoạy đạp quần đạp rơi xuống, vừa giơ mắt lên, mới phát hiện màu giường của mình và Ti Nguy Lâu giống nhau.

Trong thoáng chốc, cậu thậm chí lớn gan có ảo giác rằng hai người bọn họ nằm trên cùng một chiếc giường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Uống rượu à?" Ti Nguy Lâu mở miệng, cắt ngang mạch suy nghĩ của Ti Du.

Ti Du lắc đầu, lại gật đầu, nói: "Nếm thử một chút, khó uống muốn chết.”

Ti Nguy Lâu cười nói: "Tôi cũng không thích uống.”

"Ừm, không uống rượu rất tốt." Ti Du thở dài, dụi dụi con mắt, nói: "Người uống rượu thât sẽ không giống vậy.”

Ti Nguy Lâu tạm dừng.

Mấy người kia làm cái gì? Thế mà để Ti Du có loại suy nghĩ này.

Trên mặt anh không thể hiện gì, giọng nói lạnh nhạt hỏi: "Tại sao nói như thế? Có người mượn rượu làm bậy sao?”

"Cũng không phải." Ti Du lại thở dài.

Cậu nghiêng người sang, hai tay cầm điện thoại.

Chính bản thân cậu cũng chưa hiểu rõ, không biết có nên nói với Ti Nguy Lâu hay không.

Ti Du rũ mắt xuống, nhìn rất uể oải.

Khuôn mặt của cậu tựa lên gối đầu mềm mại, ép ra một chút xíu thịt mềm, trong lúc nhất thời không biết là gối đầu mềm hơn hay mặt cậu mềm hơn.

Ti Nguy Lâu nhìn dáng vẻ mềm oặt của cậu, trong lòng mềm nhũn.

Đồng thời, anh lại có chút hối hận mình không có đi theo quá khứ.

Mấy người kia thích thế nào thì thế ấy, anh không quan tâm.

Nhưng Ti Du không giống như vậy, cậu nên không buồn không lo.

Bởi vì biết Ti Du không muốn nói, cho nên Ti Nguy Lâu cũng không hỏi lại mà nhẹ nhàng nói: "Nghe nhạc nhé?”

"Được thôi." Ti Du nói.

"Muốn nghe cái gì?”

Ti Du nghĩ nghĩ, nói: "Mùa đông bí mật?”

Đây là một bài hát rất xưa rồi, bình thường Ti Du không nhớ ra nổi.

Nhưng hôm nay sau khi trải qua một lần như thế, cậu bỗng nhiên nghĩ đến.

Chỉ là cậu nói xong cũng hối hận, bài hát này, hình như cũng không thích hợp nghe bây giờ.

Nhưng Ti Nguy Lâu lại dừng lại, sau đó anh nghiêng người sang.

Một tay chống đầu, một cái tay khác cầm điện thoại.

Sau đó, anh mở miệng,nhẹ giọng ngâm nga: "Sưởi ấm hồi ức, hồi ức vô hiệu, có ánh nắng vẫn còn cảm giác lạnh.”

Ti Du khiếp sợ mở to mắt, cậu kinh ngạc nhìn người trong màn hình.

Khóe môi Ti Nguy Lâu mang theo ý cười, con mắt rất sáng, rất sâu sắc, lại rất dịu dàng.

Giọng của anh rất êm tai, Ti Du vẫn luôn biết.

Gương mặt anh giống Triệu Diên, Ti Du cũng biết.

Nhưng cậu không biết ngay cả thiên phú ca hát này, Ti Nguy Lâu cũng di truyền hoàn mỹ từ Triệu Diên.

Giọng hát vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, hát những ca từ mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt.

Trong lúc vô tình, nước mắt của Ti Du lại rơi xuống.

Nhìn nước mắt của cậu, ngực Ti Nguy Lâu cũng có chút khó chịu.

Anh đã đoán được đêm nay xảy ra chuyện gì.

Chỉ là anh không biết, mấy người kia bày tỏ trực tiếp hay là do chính Ti Du đã nhìn ra.

Nhưng bài hát này, không chỉ hát cho Ti Du nghe, cũng là hát cho chính Ti Nguy Lâu.

"Xấu hổ lắm, từ đầu đến cuối em một mình ôm ấp bí mật này, nhưng các bạn đều nói em quá mức u buồn.”

"Nếu như em nói em thật sự yêu anh, thì ai sẽ đến sửa chữa những tình bạn bị phá hư.”

. . .

Ti Du úp điện thoại xuống, chui vào trong chăn, nước mắt giàn dụa.

Ti Nguy Lâu dừng lại.

Anh nhìn màn hình tối đen, nghe tiếng nức nở mơ hồ của Ti Du, cảm thấy ngực mình giống như bị một tảng đá lớn đè ép khiến anh không thở nổi.

Ti Nguy Lâu không nói tiếp, cứ như vậy nhìn chằm chằm màn hình đen như mực.

Cả người Ti Du co quắp vào trong chăn, tiếng nức nở càng lúc càng lớn.

Kỳ thật cậu nên sớm khóc một trận như thế .

Trước đó cậu đã mơ hồ nhận ra, nhưng “thuyết bạn bè”

của Tạ Hoàn đã thuyết phục cậu, hoặc là nói cậu cố ý để mình tin tưởng.

Nhưng về sau, từ lúc chụp ảnh trong nhà, đối diện với ánh mắt của mấy người bọn họ, cậu vẫn kìm nén.

Ở chỗ này gặp mấy người bọn họ, nói thật đều trong dự liệu của cậu, cậu cũng không thấy quá kinh ngạc.

Nhưng luồng áp lực nhàn nhạt kia lại như hình với bóng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu cố gắng đánh lạc hướng bản thân, để mình tin tưởng tình cảm của bọn họ đối với mình chỉ là tình cảm bạn bè.

Nhưng khi cảm nhận được Bùi Khuynh Thừa thân mật với cậu, nghe được câu nói hy vọng cậu vui vẻ của Lộc Minh, thêm câu Thẩm Ngộ Bắc muốn ôm cậu, cậu cũng không thể lừa mình dối người được nữa.

Cậu biết, trong lúc vô tình, cậu thành "crush" của họ.

"Tiểu Du." Lần đầu tiên Ti Nguy Lâu gọi cậu như vậy.

"Đừng rầu rĩ trong chăn.”

Ti Du thò đầu ra từ trong chăn, nức nở nói: "Sao cậu biết tôi ở trong chăn?”

Ti Nguy Lâu bật cười: "Nghe ra. Để tôi nhìn cậu.”

"Không muốn." Ti Du từ chối.

Ti Nguy Lâu nói: "Xin cậu.”

Ti Du: ". . .”

Cậu rút khăn tay lau mặt từ đầu giường, sau đó mới cầm điện thoại lên.

Lần này cậu khóc quá dữ dội, cả khuôn mặt đều đỏ hết nhìn vô cùng đáng thương.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu, không nói gì.

Ti Du lau mũi, sau đó ngồi dậy, hất chăn mền ra nhìn người trong màn hình.

Hai người cách xa vạn dặm, cách hai cái màn hình, cách vô số dòng điện điện tử mà nhìn nhau.

Thật lâu sau, Ti Du mới nhỏ giọng nói: "Tôi như một người có tội.”

Ti Nguy Lâu nói: "Vì sao?”

Ti Du rủ mắt xuống, nói: "Tôi để người ta cong với mình, nhưng tôi lại là thẳng.”

Ti Nguy Lâu: ". . .”

Thẳng? Sao lại như vậy?

Anh ngồi dậy, cả người bối rối.

Ti Du là thẳng?

Có vẻ như anh chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này?

Ti Du nhìn vẻ mặt trống rỗng của anh, hỏi: "Cậu sao vậy?”

Ti Nguy Lâu lo sợ không yên, anh tỉ mỉ nhìn Ti Du, tim chìm xuống.

Cuối cùng anh đã biết, vì sao những người kia đều muốn giấu suy nghĩ của mình trước mặt Ti Du, bởi vì bọn họ đều biết Ti Du là thẳng.

Nhưng chính Ti Nguy Lâu xưa nay chưa từng kiềm chế ở trước mặt Ti Du.

Anh thậm chí ôm Ti Du khi chưa được cho phép. . .

"Cậu sao vậy?" Ti Du lại hỏi một lần.

Suy nghĩ của Ti Nguy Lâu xoay chuyển, nhưng trên mặt lại không biến hóa gì, vẫn là một bộ nhàn nhạt.

Anh nhìn Ti Du, bỗng nhiên cười nói: "Không có gì.”

"Đi rửa mặt rồi ngủ sớm một chút.”

Ti Du lại lau nước mũi, gật đầu: "Ừm, vậy cậu cũng ngủ đi.”

"Được.”

Tắt video, Ti Du liền đi rửa mặt.

Sau khi khóc một lần như vậy, tức giận trong lòng cậu cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Trước khi đi ngủ, cậu ngẩn người nhìn màn cửa.

Cậu phải đối mặt với bọn họ thế nào đây?

Cậu liền nghĩ tới Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu thông minh như vậy, nói không chừng có thể nói cho cậu biết nên làm như thế nào để đối phó với loại tình huống này.

Nhưng cậu lại không muốn nói cho Ti Nguy Lâu là mấy người Lộc Minh thích cậu, đây là một bí mật còn chưa công khai, cậu không thể nói.

Cậu thở dài thật sâu, sau đó mở điện thoại, mở phần mềm mua vé.

Mua cho mình và Tạ Hoàn chuyến bay buổi sáng chuẩn bị về nước, tạm thời không tiếp xúc những người kia.

Sáng ngày hôm sau, Ti Du kêu Tạ Hoàn đang say rượu dậy, hai người không chào hỏi ai, trực tiếp trở về nước.

Cũng may chờ đến sau khi họ đáp xuống sân bay, những người kia cũng không nhắn gì cho Ti Du.

Thời gian này đoán rằng bọn họ đã tỉnh, cũng đã phát hiện cậu không có ở đây, chỉ là loại tình huống này bọn họ vẫn không liên hệ với cậu.

Ti Du biết, đây là bọn họ cho cậu thời gian.

Bước chân Tạ Hoàn loạng choạng, một đường mơ mơ màng màng, bị Ti Du đưa về nhà sau đó lại ngả đầu đi ngủ.

Ti Du đưa cậu ta về xong mới trở về nhà.

Chờ cậu đẩy cửa nhà ra, liền thấy Triệu Diên người vốn là ngày mai mới trở về và anh cả Ti Niên đã lâu không gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0