Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 66

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Lời nói của Ti Nguy Lâu giống như một tia sấm sét nổ vang bên tai Ti Du.

Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu nghĩ gì vậy chứ?

Tim Ti Du đập càng lúc càng nhanh. Cậu lập tức nhớ đến cái thắt lưng của Ti Nguy Lâu, vậy thì sao đây!

"Em nghĩ gì chứ?" Ti Du thẹn quá hóa giận quay đầu nhìn anh.

Nhưng cậu đã quên khoảng cách lúc này của bọn họ gần đến mức nào, gần đến mức chóp mũi của cậu cọ qua gò má Ti Nguy Lâu rồi.

Cả hai người đều trở nên cứng ngắc.

Ti Nguy Lâu khẽ mở to hai mắt. Trên gò má anh vẫn còn mơ hồ truyền đến tiếng hô hấp của Ti Du, rất nhẹ và hơi nóng.

Nóng đến nỗi cả người anh đều nóng lên, trong nháy mắt khắp người xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Anh đứng dậy không nói một lời nào, sau đó xoay người đi khỏi.

Ti Du nhìn theo bóng lưng anh. Mặc dù tim cậu cũng đập loạn nhịp nhưng vẫn có thể mẫn cảm nhận ra dường như Ti Nguy Lâu đang chạy trối chết.

Tại sao anh lại chạy trốn?

Ti Du liếm đôi môi khô khốc, cậu không dám nghĩ tiếp.

Cậu đưa tay lên vô thức sờ chóp mũi của mình.

Dường như ở đó vẫn còn lưu lại xúc cảm kia, rất nóng và mềm mại.

Nhìn sắc mặt Ti Nguy Lâu lạnh lùng cứng rắn như thế, vậy mà khuôn mặt lại rất mềm mại đấy...

Ti Du đợi trong phòng ngủ một lúc lâu. Chờ đến khi cậu xuống lầu mới phát hiện Ti Nguy Lâu đang bận rộn trong nhà bếp.

Nghe thấy cậu bước xuống, Ti Nguy Lâu lập tức nhìn về phía cậu.

Hai người nhìn nhau. Sau đó lại cùng quay đầu đi, có chút cảm xúc không thể nói rõ, không thể nói là xấu hổ nhưng tóm lại rất khác so với trước kia.

Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đều nhìn thấy rõ hành động mờ ám của hai người bọn họ.

Trong lúc nhất thời hai người không biết cảm giác trong lòng lúc này là như thế nào. Tựa như phiền muộn, tựa như thoải mái, tóm lại tâm trạng không quá mức kích động.

Lúc ăn cơm, Ti Du và Ti Nguy Lâu lại ngồi chung với nhau.

Hai người bọn họ không hề có bất kỳ tương tác gì. Nhưng không biết vì sao, Triệu Diên và Ti Trọng Tấu lại cảm thấy hai người này dính chặt như keo.

Thật ra hôm nay lúc Ti Niên đưa bọn họ ra ngoài ăn cơm riêng thì hai người lập tức biết Ti Niên muốn nói gì đó với bọn họ.

Nhưng không ngờ được chuyện đó có liên quan đến hai đứa em trai.

Ti Nguy Lâu thích Ti Du, chính là loại tình cảm muốn được ở chung, bên cạnh nhau.

Vừa nói xong câu này, cả hai người đều kinh hãi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Bọn họ biết Ti Niên sẽ không lừa bọn họ. Chuyện này là sự thật.

Hai người không phải là người có tư tưởng cứng nhắc.

Hơn nữa kết hôn đồng giới cũng không phải chuyện hiếm hoi gì. Tất nhiên hai người bọn họ sẽ không vì điều này mà nói gì đó.

Có điều bọn họ lại nghĩ đến mối quan hệ của Ti Du và Ti Nguy Lâu. Mặc dù về mặt pháp lý và sinh học thì hai đứa nhỏ không hề có một chút quan hệ nào.

Nhưng chuyện Ti Du là con của nhà họ Ti hoàn toàn không phải bí mật trong giới thượng lưu này.

Mà chuyện Ti Nguy Lâu được tìm về cũng chẳng phải bí mật.

Vì thế trong mắt người ngoài, ở bên ngoài ánh sáng, hai đứa nhỏ là anh em trai.

Không phải Triệu Diên và Ti Trọng Tấu sợ người khác nói ra nói vào, vả lại thật sự sẽ chẳng có người nào dám nói.

Nhưng bọn họ sợ cái nhìn của người khác sẽ ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ. Hơn nữa sau này Ti Du ước muốn trở thành vũ công, hai người sợ vì mối quan hệ này mà dư luận sẽ gây ảnh hưởng đến cậu.

Chuyện này không phải không có cách giải quyết, chỉ cần họ không nhận Ti Nguy Lâu nữa là được. Nhưng như vậy thật sự quá không công bằng đối với Ti Nguy Lâu.

Tuy nhiên lời xin lỗi vừa rồi của Ti Nguy Lâu đã thể hiện rõ thái độ của anh.

Cho dù có lỗi với bố mẹ thì anh cũng muốn ở bên Ti Du.

Nhưng Triệu Diên và Ti Trọng Tấu lại không nghĩ như vậy.

Bọn họ nhất định phải nhận Ti Nguy Lâu về.

Mặc cho sau này có bị người ta đào ra mối quan hệ của hai đứa nhỏ nhưng dựa vào thủ đoạn của Ti Trọng Tấu và Triệu Diên thì chắc chắn có thể làm đối phương câm miệng.

Vấn đề tình cảm của hai đứa trẻ, nếu có thể sử dụng tiền để bảo vệ bọn chúng thì có là gì chứ?

Ti Du không biết bản thân mình đã bị bố mẹ an bài rõ ràng. Cậu vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi.

Cậu luôn cảm thấy hơi nóng trên tai mình chưa hạ nhiệt.

Một bữa cơm mà mỗi người đều mang trong lòng những tâm sự riêng kết thúc.

Buổi trưa hôm sau, Ti Niên sẽ đi khỏi đây.

Cả gia đình bọn họ cùng nhau đưa anh ấy đi.

Trên đường đi, hai tay Ti Niên một trái một phải ôm lấy hai em trai. Anh ấy cười vô cùng vui vẻ, không ngừng bảo bọn họ nghỉ đông đến chỗ anh ấy chơi, đến lúc đó cháu trai cháu gái của bọn họ đã ra đời rồi.

Qua một đêm, Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đều đã suy nghĩ thông suốt. Lúc này hai người đã khôi phục lại trạng thái như trước, không hề nhìn ra được điều gì bất thường.

Tuy rằng Ti Nguy Lâu không nói ra nhưng trong lòng anh thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Anh rất biết ơn Ti Niên và biết ơn vì bố mẹ đã hiểu.

Đến sân bay, trước khi Ti Niên vào kiểm tra an ninh, anh ấy lần lượt ôm từng người một.

Lúc ôm Ti Nguy Lâu, anh ấy có ghé vào tai anh nói nhỏ: “Em phải cố lên nha, Tiểu Du có nói với anh rằng thằng bé có rất nhiều người theo đuổi đấy.”

Ti Nguy Lâu liếc nhìn Ti Du, khẽ cong môi nói: “Em biết rồi.”

Ti Du: “?”

Chờ sau khi Ti Niên đi rồi, Ti Du lập tức đi đến bên cạnh Ti Nguy Lâu hỏi anh: “Vừa rồi anh cả đã nói gì với anh thế?

Sao anh lại nhìn em rồi cười thế?”

“Không có gì đâu.” Ti Nguy Lâu chậm rãi đi theo phía sau mấy người Triệu Diên.

Triệu Diên che chắn chặt chẽ, đứng cách Ti Trọng Tấu khá xa.

Ti Nguy Lâu và Ti Du tụt lại phía sau bọn họ vài bước.

Nhìn bọn họ giống như không hề quen biết nhau.

Họ đi theo lối đi VIP được bố trí riêng biệt cho các ngôi sao tại sân bay. Dù vậy cũng phải tránh nghi ngờ và những rắc rối không cần thiết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ti Du nghi ngờ nhìn vẻ mặt anh, thật sự không nhìn ra điều gì, không hề có chút lăn tăn nào cả.

Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu, sau đó nở nụ cười.

“Lại cười nữa.” Ti Du nhíu mày: “Rốt cuộc anh cả đã nói gì với anh hả?”

Ti Nguy Lâu bị cậu quấn lấy hỏi suốt đường đi.

Mãi đến khi về nhà, trước khi hai người lần lượt vào nhà, Ti Nguy Lâu mới kéo cổ tay Ti Du lại rồi nói: “Anh ấy bảo tôi cố lên.”

“Cố lên?” Ti Du nghi hoặc.

Một giây sau, Ti Nguy Lâu khẽ nhéo cổ tay cậu một cái.

Sau đó anh lập tức xoay người vào nhà.

Ti Du: “...”

“Mẹ kiếp! Anh có bệnh đúng không?”

Cậu đạp cửa phòng Ti Nguy Lâu.

Không muốn nói thì đừng nói, sao còn gạt người ta làm gì nữa?

Cố cái gì mà cố, lúc nào mà anh chẳng thi được hạng nhất chứ?

Bỗng nhiên Ti Du giật mình. Ngày mai phải đi học, hẳn là sẽ có thành tích thi tháng.

Mà cuộc thi của Ti Nguy Lâu cũng sắp diễn ra!

Phút chốc cậu trở nên căng thẳng, không biết căng thẳng vì thành tích thi tháng hay căng thẳng vì Ti Nguy Lâu sắp thi đấu nữa.

Còn có thành tích thi đấu của Bùi Khuynh Thừa, không biết khi nào sẽ có...

Ti Du thở dài, cảm thấy bản thân mình bận tâm hơi nhiều.

. . .

Ngày hôm sau đi học lại, Ti Du đến trường chung với Ti Nguy Lâu.

Mà cái tên con trai ngu ngốc không có lương tâm Tạ Hoàn mới sáng sớm đã chạy đến đón Bạch Thanh Thiển người ta đi học.

Ti Du tới lớp, sau đó ngồi vào chỗ chuẩn bị bắt đầu làm bài tập, Tạ Hoàn còn chưa tới.

Nhà Bạch Thanh Thiển ở xa, có lẽ đi đường bị chậm trễ.

Ti Du nhìn mười tờ đề trắng tinh trên tay. Trong lòng cậu có hơi hối hận vì đã buông thả để mình nghỉ ngơi chơi đùa quá đà.

Cậu nghiêng người nhìn sang bên cạnh. Ti Nguy Lâu đang chậm rãi lấy bài tập ra từ trong cặp, trong đó có một xấp bài thi vô cùng rõ ràng.

Trên đó chằng chịt chữ, tất cả đều đã làm xong.

Ti Du nhìn về phía Ti Nguy Lâu. Ngón tay lặng lẽ vươn ra, chạm vào xấp đề thi kia.

Ti Nguy Lâu nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cậu.

Ti Du cong mắt mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Này bạn học sinh giỏi ơi, có thể cho em mượn bài làm của anh được không?”

“Mượn bài làm hả?” Ti Nguy Lâu hỏi.

Ti Du vội vàng gật đầu, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa đáng thương.

Ti Nguy Lâu cong môi, nói: “Muốn mượn cũng được thôi.”

“Ừm ừm.” Ti Du tiếp tục gật đầu.

Ti Nguy Lâu nói: “Nhưng em phải đồng ý với tôi tối nay về nhà tự làm một đề thi cho tôi.”

“Hả?” Ti Du không hiểu lắm.

Ti Nguy Lâu nói: “Học tập không phải chuyện một sớm một chiều. Sau này tôi sẽ dạy thêm cho em vào mỗi buổi tối.”

“Không được.” Ti Du lập tức nói: “Anh còn phải thi đấu.

Đừng để ý đến em, em tự học thuộc lòng thơ cổ và công thức gì đó cũng được mà.”

Nói xong, cậu liền đưa tay đụng vào xấp đề.

Ti Nguy Lâu đè tay cậu xuống, không để cậu lấy đi. Anh tiếp tục nói: “Vậy đợi đến khi cuộc thi của tôi kết thúc thì chúng ta bắt đầu.”

Ti Du suy nghĩ một chút, kế hoãn binh đây mà, cậu lập tức đồng ý.

“Được, thành giao.”

Ti Du như ý nguyện có được bài thi. Sau đó cậu bắt đầu chăm chú chép lại, ánh mắt cũng không thèm nhấc lên một cái.

Ti Nguy Lâu ngồi bên cạnh cậu. Anh không đọc sách mà cứ nghiêng đầu nhìn cậu như vậy.

Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa đã đến.

Lộc Minh ôm một quả bóng rổ xoay tròn, ghế ngồi lắc lư lên xuống với hai cái chân phía sau.

Trước mặt cậu ta có một xấp bài thi trống rỗng nhưng không hề có ý định làm.

Huấn luyện viên đã cho cậu ta đặc quyền rằng cả kỳ nghỉ này chỉ cần ở đây huấn luyện là được rồi, không cần phải nộp bài tập về nhà.

Cậu ta nhìn Ti Du nhưng chỉ có thể thấy được bóng lưng gầy gò của cậu, một nửa còn lại thì bị Ti Nguy Lâu chặn lại.

“Chậc.” Anh rất phiền, cái tên Ti Nguy Lâu này thật sự rất phiền.

Tuy nhiên Bùi Khuynh Thừa không ngẩn người chăm chú quan sát Ti Du mà cúi đầu viết vẽ gì đó trên giấy một lúc, không biết đang làm cái gì.

Lộc Minh vừa liếc mắt một cái, Bùi Khuynh Thừa lập tức đề phòng lấy tay cản lại.

“... Tôi cũng đâu có nhìn cậu.” Lộc Minh liếc mắt.

Bùi Khuynh Thừa không để ý tới cậu ta mà nghiêng đầu nhìn Ti Du. Sau khi thấy cậu vẫn đang cắm cúi chép bài, cậu ấy liền nhíu mày.

Không thể để Ti Du tiếp tục như thế, từ giờ trở đi phải cố gắng bổ túc thêm.

Tiết học đầu tiên bắt đầu, bài kiểm tra hàng tháng lần lượt được phát ra.

Môn ngữ văn và toán của Ti Du có tiến bộ nhiều nhất. Chỉ riêng hai môn này cộng lại đã nhiều hơn ba mươi điểm so với lần thi trước!

Cậu rất kích động, cảm thấy thế nào mình cũng có thể lọt vào top ba trăm.

Nhưng khi kết thúc tiết thứ hai, sau khi chào cờ xong, Ti Du đã bị Chủ nhiệm Hồ gọi đến văn phòng.

“Ti Du à.” Chủ nhiệm Hồ vỗ nhẹ vai anh, nói với hàm ý sâu xa: “Chuẩn bị gọi bố mẹ em tới đây đi.”

Ti Du: “...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu nhìn chủ nhiệm Hồ, khó khăn hỏi: “Em kiểm tra được hạng mấy vậy ạ?”

Chủ nhiệm Hồ cầm một tờ giấy đưa cho cậu. Đó là xếp hạng lớp học của bọn họ.

Không thể nghi ngờ Ti Nguy Lâu vẫn đứng nhất, tổng điểm bảy trăm ba mươi tám.

“Hơn bảy trăm sao?” Ti Du khiếp sợ: “Tổng điểm của chúng ta có bảy trăm à?”

Trong văn phòng có thầy chủ nhiệm lớp mười và lớp lớp mười hai, còn có thêm hai giáo viên đang tán gẫu, khi nghe cậu nói vậy không nhịn được bật cười.

Chủ nhiệm Hồ: “... Em nói nhỏ một chút.”

Ti Du ngoan ngoãn câm miệng.

Cậu lại tiếp tục đếm từ dưới lên.

Đếm ngược từ dưới lên là người không tham thi Bùi Khuynh Thừa. Đứng thứ hai từ dưới lên là Lộc Minh. Đứng thứ ba từ dưới lên chính là bản thân cậu - Ti Du!

Lớp bọn họ rất nhiều người học giỏi. Nhưng mà Ti Du không ngờ được tổng điểm của cậu cao hơn lần trước tận năm mươi điểm, vậy mà kết quả xếp hạng vẫn không tăng!

Không đúng, cao hơn hai người, trước đây cậu luôn là người đứng nhất từ dưới lên.

Ti Du để danh sách lại lên bàn Chủ nhiệm Hồ, cười gượng nói: “Chẳng phải em cao hơn hai người sao thầy?”

Chủ nhiệm Hồ đỡ trán, huyết áp hơi cao.

Nếu không phải hiệu trưởng đã dặn dò ông phải nói dạy dỗ thật cẩn thận, phải dùng thái độ dịu dàng để cảm hóa Ti Du và giúp cậu học tập thật tốt thì chắc chắn lúc này chủ nhiệm Hồ đã bắt đầu rống lên rồi.

Ti Du cẩn thận nói: “Vậy xếp hạng cả khối của em thì sao thầy?”

Lớp mười một có nhiều học sinh nghệ thuật như vậy, chẳng lẽ lại có thể ẩn giấu nhiều người tài như lớp năm của bọn họ sao?

Quả nhiên khi nói đến đây, chủ nhiệm Hồ liền bình tĩnh lại một chút. Ông nói: “Xếp hạng cả khối em tăng lên bảy mươi bậc. Bây giờ em đứng hạng bốn trăm bốn mươi. Lần này em có tiến bộ rất lớn, điều này vẫn phải khen ngợi em.”

Ti Du thở dài: “Không còn gì để thương lượng nữa sao thầy? Bắt buộc phải gọi bố mẹ đến sao?”

Chủ nhiệm Hồ nghiêm túc gật đầu: “Thầy phải tâm sự vài câu với bố mẹ em. Em cũng không phải không thể cứu vãn, chẳng phải thành tích của em đã được tăng rồi sao?”

Ti Du hơi khổ sở: “Thầy biết mẹ em không tiện xuất hiện mà. Bố em cũng rất bận rộn, thầy xem có thể để Ti Nguy Lâu đến thay hay không? Cậu ta cũng coi như một nửa phụ huynh của em rồi.”

“...”

Ngay khi chủ nhiệm Hồ đứng bên bờ vực sụp đổ, cửa văn phòng bị người nào đó nhẹ nhàng gõ một tiếng.

Chủ nhiệm Hồ và Ti Du cùng nhìn qua, phát hiện người đến là Bùi Khuynh Thừa.

Bùi Khuynh Thừa liếc nhìn Ti Du một cái, sau đó mỉm cười với cậu.

Ti Du khẽ sờ mũi, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Má ơi! Hôm qua cậu và Lộc Minh cũng cảm thấy xấu hổ, bây giờ lại muốn tái diễn tình cảnh đó lần nữa sao?

Nhưng may thay Bùi Khuynh Thừa không nói chuyện với cậu mà đi về phía Chủ nhiệm Hồ.

Cậu ấy đưa hai tờ giấy trong tay cho Chủ nhiệm Hồ rồi nói: “Chủ nhiệm ơi, thầy xem thử một chút. Đây là kế hoạch học tập em chuẩn bị cho Ti Du.”

“Cái gì?” Ti Du khiếp sợ nhìn về phía cậu ấy.

Kế hoạch học tập gì chứ? Chuyện này xảy ra lúc nào? Cậu không đồng ý đâu!

Không đúng! Hình như vì muốn lừa gạt Bùi Khuynh Thừa nên cậu đã nói với cậu ấy cái gì mà “Chờ cậu thi xong rồi nói sau.”...

Cứu mạng! Chẳng lẽ cậu ấy tưởng thật hả? Tại sao cậu ấy có thể thành thật như vậy chứ!

Không đúng, mới vừa rồi cậu còn dùng câu nói giống y hệt như vậy để lừa gạt Ti Nguy Lâu nữa! Chẳng lẽ anh cũng sẽ thành thật như thế sao trời?

Bùi Khuynh Thừa nghiêng đầu nhìn cậu, rõ ràng có chút khẩn trương.

Cậu ấy cắn môi, sắc mặt ửng hồng nhưng ánh mắt vẫn không di chuyển mà chăm chú nhìn Ti Du.

Trong phút chốc Ti Du không thốt nên lời.

Cậu ấy quá chân thành, quá ngượng ngùng và căng thẳng. Ti Du không đành lòng nói từ chối với cậu ấy.

Nhưng nếu cứ để như vậy thì ngay cả chính bản thân cậu thật sự không biết phải làm gì mới phải.

Ôi! Đừng có dùng ánh mắt ấy để nhìn cậu được không hả?

Chủ nhiệm Hồ nhìn bảng kế hoạch một chút. Sau đó trên mặt nở nụ cười, ông vô cùng từ ái nhìn về phía Bùi Khuynh Thừa. Ông hỏi: “Quả thật kế hoạch này không có gì để chê. Nhưng cứ mang theo Ti Du bên cạnh như vậy có khi nào làm chậm trễ việc học tập của em không?”

Bùi Khuynh Thừa lập tức nói: “Không chậm trễ đâu ạ. Em đã hoàn thành kỳ thi rồi, sau đó cũng không bận rộn chuyện nào hết nên sẽ có thể tập trung vào việc học của cậu ấy.”

“Vậy thật tốt quá.” Chủ nhiệm Hồ cười nói: “Chẳng phải thầy Cố của các em luôn sắp xếp một nhóm hỗ trợ học tập lẫn nhau trong lớp sao. Nhưng trong khoảng thời gian này thầy ấy tương đối bận rộn, chắc chắn khi có thời gian thì thầy ấy sẽ lập nhóm học, vừa đúng lúc cho hai em chung một nhóm.”

“Dạ được.” Bùi Khuynh Thừa nở nụ cười.

Ti Du: “...”

Cậu có quyền từ chối không?

Không chờ cậu mở miệng, Chủ nhiệm Hồ lập tức trừng mắt nhìn cậu: “Nhớ học tập thật tốt đấy, có nghe chưa?

Đừng lãng phí thân phận nghệ thuật của mình! Thầy đã báo lên để xét duyệt thành tích của em rồi, xem thử có thể tranh thủ giảm điểm trong điệu nhảy của em hay không.

Em cũng có thể tự cạnh tranh cho chính mình!”

. . .

Trong tình cảnh mơ hồ như vậy, Ti Du và Bùi Khuynh Thừa trở thành một nhóm hỗ trợ học tập gì đó.

Làm gì có giúp đỡ lẫn nhau, rõ ràng là Bùi Khuynh Thừa đơn phương giúp đỡ thì có.

Hơn nữa người ta tốt bụng, có ý tốt. Ti Du không đành lòng từ chối.

Chủ yếu là lúc trước cậu đã nói muốn cậu ấy giúp mình học. Chẳng lẽ bây giờ cuộc thi đã kết thúc, cậu ấy cũng chuẩn bị xong kế hoạch học tập mà cậu lại tàn nhẫn nuốt lời à?

Nhưng... Bùi Khuynh Thừa thích cậu!

Ti Du gục xuống bàn vò tóc.

Lúc này cậu tỉnh táo lại, bỗng nhiên cảm thấy cái tên Tiểu Bùi này rất có suy nghĩ.

Không phải Ti Du tự luyến. Cậu dám chắc vì thích cậu nên Bùi Khuynh Thừa mới bỏ biết bao công sức làm những chuyện đó cho cậu. Nếu không tại sao cậu ấy lại không giúp đỡ người khác chứ?

Ti Nguy Lâu quan sát cậu một lúc lâu, cuối cùng anh mở miệng hỏi: “Làm sao thế?”

Câu hỏi này anh đã rất muốn hỏi Ti Du ngay từ lúc anh nhìn thấy cậu và Bùi Khuynh Thừa cùng nhau trở về lớp.

Ti Du ủ rũ ngẩng đầu lên. Hai tay giữ chặt vai Tạ Hoàn ở phía trước, nói một cách bi thương: “Thầy Hồ bảo Bùi Khuynh Thừa dạy thêm cho em! Sẽ dạy mỗi ngày!”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bùi cũng đã ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0