Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 79
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Kết quả của cuộc tranh tài này không có chút bất ngờ nào, trường Trung học số 1 lấy người có số điểm lớn làm người chiến thắng.
Mà đội viên tiên phong chủ lực tên Lộc Minh kia đã tự nắm ba mươi hai điểm chỉ với sức một mình bản thân!
Còn thẹn gì mà không trở thành MVP* của toàn trường nữa!
(*Most Valuable Professional: Người xuất sắc nhất trận hay người giỏi nhất của trận đấu.)
Trong nháy mắt, tiếng còi vang lên báo hiệu cuộc thi kết thúc, suýt chút nữa toàn bộ nhà thể thao đều nổ tung lên, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô như muốn lật trung trần nhà.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, vỗ tay.
Ti Du cũng đứng lên.
Cậu nhìn về phía Lộc Minh hơi chút xúc động. Trước cậu chỉ biết Lộc Minh chơi được bóng, nhưng không nghĩ tới cậu ta lại chơi bóng giỏi như thế.
Bây giờ xem ra, cậu ta nói mình muốn vào NBA* cũng có thể không phải đang nằm mơ, mà đó là mục tiêu thật sự của cậu ta.
(*National Basketball Association là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.)
Ti Nguy Lâu đứng bên cạnh cậu, cũng đang vỗ tay.
Anh nghiêng đầu nhìn Ti Du, khóe môi nhẹ kéo lên một chút.
Những người yêu thích Ti Du, hình như đều là người xuất sắc. Nhưng, cậu đáng được họ để ý.
Ti Du cảm giác được ánh mắt của anh, cũng nhìn lại về phía anh, hai người nhìn nhau, Ti Nguy Lâu lập tức quay đầu đi.
“Ti Du!” Lộc Minh với các đồng đội nói chuyện xong, đã vui vẻ chạy tới chỗ Ti Du trong muôn vàn sự chú ý của mọi người.
Ti Du quay đầu nhìn sang.
Trên người Lộc Minh toàn là mồ hôi, sắc mặt cũng ửng đỏ.
Cậu ta thở hổn hển không có chạy đến sát như trước, mà cách xa mấy bước rồi dừng lại, dùng môi đôi mắt óng ánh nhìn Ti Du.
Cậu ta giơ cổ áo lên, lau một ít mồ hôi trên cằm, nói: “Tôi đạt được ba mươi hai điểm.”
Ti Du cảm giác được tất cả tầm mắt những người ở đây đều đánh lên người mình.
Cậu sờ mũi một cái, nói: “Tôi có thấy.”
Lộc Minh bật cười, nói: “Thế định chắt kèo rồi, cuối tuần này.”
“Ừm.” Ti Du gật đầu: “Cậu nhanh tới đi.”
Ti Du cảm thấy rất xấu hổ, bên tai có chút ửng đỏ.
Lộc Minh bị dáng vẻ đáng yêu của cậu làm ngượng ngùng, gãi đầu, không biết nói gì nữa nên xoay người chạy về trên sân.
Thẩm Ngộ Bắc ôm ngực đứng ở một bên, nhíu lông mày, rõ ràng rất khó chịu.
Anh ta dùng vai đụng vào Ti Du một cái, nói: “Sao cậu dễ nói chuyện như thế?”
Ti Du liếc nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, nói như lơ đãng: “Cuối tuần cũng có hai ngày đấy, thế cậu có thể dành thời gian cho tôi một ngày hay không?”
“Cuối tuần, cậu ta phải học bù!” Bùi Khuynh Thừa không biết tiến tới đây từ lúc nào, nghiêm túc nói ra một câu.
Ti Du bị cậu ta giật mình, quay đầu lại nhìn cậu ta, hỏi: “Từ khi nào tôi nói muốn học bù thế?”
Bùi Khuynh Thừa nhíu mày: “Khoảng thời gian này cậu vẫn không chịu ôn tập, tiến độ đã giảm xuống rồi. Sau khi cậu không có thi đấu, thì ngoan ngoãn đi ôn tập bài lại có được không?”
Lời nói của cậu ta không thể nghi ngờ, nhưng giọng điệu lại hạ xuống rất nhẹ.
Ti Du nghe cậu ta giải thích thật lòng như thế, cũng không có ý nói nặng lời.
Thẩm Ngộ Bắc nheo mắt nhìn cậu ta một chút, lại nhìn về phía Ti Du cảm giác suy đoán của bản thân không hề sai.
Ti Du bị dính chiêu này, thái độ càng mềm thì càng càng dễ dàng nhẹ dạ.
“Ti Du.” Thẩm Ngộ Bắc nhỏ giọng gọi cậu.
Ti Du nhìn anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc với cậu liếc mắt nhìn nhau, lại cúi đầu, cười khổi: “Có phải cậu rất tôi hay không, nếu không thì làm sao không cho tôi có cơ hội gần gũi với cậu chứ.”
Ti Du run lên.
Trong ấn tượng của cậu, Thẩm Ngộ Bắc là con người luôn kiêu ngạo và luôn thành thạo chuyên nghiệp trong hầu hết tất cả mọi chuyện.
Nhưng một người như vậy lại biểu hiện dáng vẻ sợ sệt bị cậu chán ghét, không chỉ một mà rất nhiều lần trước mặt cậu.
Ti Du im lặng nhìn anh ta một lúc, sau đó quay mặt đi, không được tự nhiên mà nói: “Tôi không có ghét cậu, chuyện này cứ tới cuối tuần lại nói đi.”
Nói xong, cậu lập tức đi xuống bậc thang theo đoàn người đỉ ra ngoài.
Phía dưới, Tạ Hoàn đã đợi cậu, sau khi thấy cậu xuống tới nơi lập tức bá lấy vai cậu.
“Sao vậy anh Du, họ còn nói cái gì thế?”
Ti Du thở dài: “Còn có thể nói cái gì? Nói muốn hẹn hò với tớ.”
“Hả?” Tạ Hoàn ngạc nhiên hỏi: “Họ đều muốn hẹn hò với cậu sao, cậu nói thế nào, mọi người cùng hẹn hò chung à?”
Ti Du nhìn cậu ta, điệu bộ kiểu một lời khó nói hết: “Cậu bị cái gì đấy, nếu như thế thì tớ còn thoải mái được sao?”
“Cũng đúng.” Tạ Hoàn cũng cảm thấy chuyện này có chút quá lố, hỏi tiếp: “Vậy cậu nói thế nào? Chọn ai với không chọn ai vậy, chuyện này thật khó khăn nhỉ?”
Ti Du lắc đầu: “Tớ đồng ý đi với Lộc Minh, những người khác xem như xong rồi, đến lúc đó lại nói tiếp.”
Tạ Hoàn bất mãn nói: “Cậu giải quyết quá tiêu cực rồi. Họ cũng thế, cậu từ chối bao nhiêu lần rồi vậy mà họ vẫn không bỏ cuộc.”
“Cũng không thể chỉ trách họ.” Ti Du tự thức tỉnh mình: “Tại tớ cũng sai, do dự thiếu quyết đoán, không biết xử lý tình huống này ra sao.”
Tạ Hoàn cũng sầu não thay cậu: “Tớ cũng chưa gặp qua tình huống như thế. Hơn nữa, bao nhiêu người thích cậu cũng không vấn đề gì, chỉ là họ đều là đàn ông, cậu là người thẳng vậy thật khó xử.”
Ti Du nhíu mày, rất bực mình.
“Họ cũng không bắt ép tớ làm cái gì, ngược lại có ý nói nếu tớ đã có đối tượng rồi thì họ sẽ không theo đuổi tớ nữa.”
Tạ Hoàn nói: “Vậy sao cậu không tìm một người nào đó đi?”
“Tìm ai đây, tơ cũng không đơn phương với ai.” Ti Du buồn rầu nói: “Hiện tại, tớ cũng hy vọng mình là cong như vậy có thể chọn một cái trong đám người họ, để bớt chuyện.”
Tạ Hoàn khiếp sợ: “Cha ơi! Cậu cũng đừng nghĩ ra cái suy nghĩ này, một đàn ông thẳng khỏe mạnh sao có thể nói cong là cong được!”
Ti Du bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng có ngạc nhiên, tớ chỉ nói thôi mà.”
“Không đúng.” Tạ Hoàn cảnh giác đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nói: “Suy nghĩ của cậu đã rất sai trái rồi. Cậu nói thật cho tớ biết, có phải cậu đã cảm giác với ai trong bọn họ rồi không?”
Ti Du lườm một cái: “Không có, đừng có đoán mò.”
Tạ Hoàn vẫn không tin lắm. Cậu ta cẩn thận nghĩ một lúc, gần đây hình như Ti Du với Ti Nguy Lâu, có cả Bùi Khuynh Thừa hay đi chung thân thiết.
Hơn nữa, Bùi Khuynh Thà cũng khác với mấy người kia, trong mối quan hệ giữa anh ta và Ti Du hầu như không có gì không hợp, nhiều lắm thì họ chẳng hòa hợp được.
Nhưng hiện tại, Bùi Khuynh Thừa đang theo đuổi Ti Du, Ti Du cũng có ấn tượng khá tốt đối với anh ta, nên có khả năng anh ta có xác suất cao hơn một chút với mấy người khác!
Tạ Hoàn quay đầu lại nhìn trong đám người mặc đồng phục xanh trắng chen chúc nhau kia, mấy người đó vẫn dễ thấy như thường.
Cậu ta cố ý nhìn Bùi Khuynh Thừa, cảm giác sau này mình nên chú ý đến anh ta nhiều hơn.
Thật ra sau khi trở về từ trượt tuyết lần trước, Bùi Khuynh Thừa đã ký tên cho cậu ta, Tạ Hoàn đã không còn địch ý với anh ta nữa.
Bây giờ nhìn lại nếu như Ti Du với Bùi Khuynh Thừa có thể ở cùng nhau, thì chuyện này cũng rất tốt.
Nếu như thế, Bùi Khuynh Thừa có thể đưa Ti Du tiến bộ lên cùng nhau, cùng nhau học tập cũng không tệ.
Ti Du không biết Tạ Hoàn đã bắt đầu có kế hoạch cho mình sau này, cậu chỉ cảm thấy buồn bực thêm lần nữa.
Trước cậu vẫn luôn giữ thái độ không hay không biết dù có nghe lời Ti Niên phải tiếp tục tìm hiểu thêm một chút về mấy người này nhưng trên thực tế, cậu cũng không có làm hành động gì, trái lại còn trốn tránh.
Ti Du nghĩ cả một đường, sau khi trở lại lớp tâm trạng cũng nặng nề hơn.
Cũng may không có ai đến làm phiền cậu.
Cậu gục xuống bàn, suy nghĩ rất lâu, trong đầu rối tùm ben lên.
Đột nhiên, cánh tay của cậu bị người ta chọt nhẹ.
Cậu nghiêng đầu nhìn lại đã thấy Ti Nguy Lâu đẩy một quyển vở nhỏ cho mình, trên trang đầu tiên còn có viết chữ, đó là chữ Ti Nguy Lâu, từng nét chữ đè nặng và mạnh mẽ.
Ti Du nhận, liếc đọc: Tôi là quyển sách biết tuốt, có vấn đề gì có thể hỏi tôi đó.
Ti Du bật cười, cầm bút viết xuống: Đang nghĩ có nên tìm đối tượng hay không.
Cậu đẩy vở qua, sau đó lại gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu nhìn mấy chữ trên giấy, nhịp tim lập tức rối loạn trong nháy mắt.
Anh nhìn về phía Ti Du, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Ti Du, lại thầm cười.
Ti Nguy Lâu thu ánh mắt mình lại, viết một hàng chữ trên tờ giấy: Tôi cảm thấy cậu ngồi cùng bàn cũng không tệ, cậu cũng nên suy nghĩ một chút nhỡ?
Sau khi Ti Du nhìn thấy lập tức chôn mặt trong cánh tay, buồn cười.
Cậu lại trả lời: Đáp án của cậu là đang đạo văn trong sách nào đấy?
(*đang giả làm quyển sách, nên xưng hô tôi - cậu.)
Ti Nguy Lâu cười khẽ, viết lại trên đấy một dòng chữ, đoạn văn này rất dài.
Ti Du nhìn anh viết một chuỗi dài như thế, rất tò mò.
Đợi đến khi vở đẩy lại, cậu lập tức đọc: Tiểu Du, em có thể chấp nhận anh hoặc là bọn họ. Tuy rằng không muốn công nhận, nhưng họ cũng giống như anh, đều thích em thật lòng, em không cần lo lắng quá nhiều làm gì.
Cũng giống như một trò chơi nhỏ đó mà em đã chơi trước đây, em cứ xem bọn anh là những người khác biệt, tự cảm nhận một cách riêng biệt mà không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác.
Ti Du trừng mắt nhìn, lại nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cúi đầu đọc sách, cũng không có đối diện với cậu.
Tại sao lại có thể như vậy chứ?
Ti Du cảm giác trong lòng mình có chút chua chát.
Cậu nhìn Ti Nguy Lâu, lại nhìn đến Lộc Minh với Bùi Khuynh Thừa đang ngồi phía sau.
Lộc Minh đang ngủ, còn Bùi Khuynh Thừa đang đọc sách, họ đều là người tốt như vậy.
Ti Du vùi mặt vào cánh tay, đồng phục học sinh rộng lớn, tay áo cọ qua mặt cậu.
Họ đều là người sống sờ sờ, đều rõ ràng yêu thương nồng cháy như thế, làm sao cậu có thể coi họ như nhân vật trong game được?
Cậu biết Ti Nguy Lâu đang an ủi mình, cũng đã cố hết sức giúp tâm trạng của cậu thả lỏng.
Nhưng cậu không thể như vậy được.
Ti Du khịt khịt mũi, biết nước mắt mình chắc chắn sẽ rơi xuống.
Cậu nghiêng đầu nhìn vách tường, không cử động.
Hay là cậu thử không tiếp xúc với bất cứ ai trong họ, dùng một thời gian vắng lặng để nghĩ thật rõ ràng.
Nghĩ rõ ràng, cuối cùng cậu có nên xuất hiện tình cảm với người trong số họ hay không, nếu như không thể vậy cậu sẽ nói tạm biệt với tất cả mọi người, lui trở về khoảng cách an toàn.
Nếu như cậu cảm thấy bản thân có chút không giống với người nào đó, thì cậu cũng chỉ tiếp xúc với người đó, bỏ qua những người khác.
Cậu cảm thấy, mình có thể định ra một thời hạn.
Hiện tại sắp tới tuần giữa của tháng mười một.
Tháng này, cậu có thể đi đến tìm hiểu họ, tiếp xúc với họ nhiều hơn.
Sau đợi đến tháng mười hai, cậu lập tức rời xa họ để khoảng thời gian trống một tháng để suy nghĩ và nhớ lại.
Lại đợi đến trước tết Nguyên Đán, cậu sẽ làm cho mọi chuyện kết thúc.
Chuyện này không thể kéo dài được nữa.
Hiện tại họ cũng còn nhỏ, tâm trạng và suy nghĩ thay đổi rất nhanh, phải kết thúc kịp thời sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Hơn nữa, sau khi học kỳ này kết thúc nếu như Lộc Minh sẽ rời khỏi trường, Thẩm Ngộ Bắc chuẩn bị ra nước ngoài, cậu cũng sẽ bắt đầu chuẩn bị lời nói khách sáo.
Thành tích của Bùi Khuynh Thừa cũng nên xuất hiện, đến lúc đó anh ta chắc sẽ được cử đi học, có thể không cần quay về trường học nữa.
Cứ như vậy, họ có thể sẽ không còn tiếp xúc thân mật như bây giờ.
Ti Du có quyết định rồi, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Cậu ngồi dậy, lấy giấy đã lau nước mắt nước mũi của mình bỏ hết vào túi rác bên cạnh bàn.
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, sau đó anh để tay lên trên bàn, nắm chặt nắm đấm.
Ti Du đưa mắt đỏ hoe lên nhìn anh, nghiêng đầu nghi ngờ.
Ti Nguy Lâu bật cười, dùng nắm đấm nhẹ nhàng gõ bàn một cái nói.
Muốn để cậu mở nắm tay của anh ra sao?
Ti Du nghi ngờ, đưa tay xuống dưới nắm đầu của anh.
Ti Nguy Lâu lập tức lật bàn tay ra, Ti Du lại kéo một lúc bàn tay đã mở ra.
Trong lòng bàn tay của anh có cầm một thanh sôcôla nho nhỏ, màu giấy bọc bạch kim, là loại Ti Du thích ăn nhất.
Ti Du cầm lấy nó, mở gói kẹo ra ngậm vào miệng.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ti Nguy lâu, Ti Nguy Lâu lại nhướng mày với cậu.
Ti Du nở nụ cười nói: “Ăn ngon.”
Ti Nguy Lâu run lên, lập tức gật đầu rồi cúi đầu đọc sách.
Mà lỗ tai anh đã từ từ đỏ lên.
Mà đội viên tiên phong chủ lực tên Lộc Minh kia đã tự nắm ba mươi hai điểm chỉ với sức một mình bản thân!
Còn thẹn gì mà không trở thành MVP* của toàn trường nữa!
(*Most Valuable Professional: Người xuất sắc nhất trận hay người giỏi nhất của trận đấu.)
Trong nháy mắt, tiếng còi vang lên báo hiệu cuộc thi kết thúc, suýt chút nữa toàn bộ nhà thể thao đều nổ tung lên, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô như muốn lật trung trần nhà.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, vỗ tay.
Ti Du cũng đứng lên.
Cậu nhìn về phía Lộc Minh hơi chút xúc động. Trước cậu chỉ biết Lộc Minh chơi được bóng, nhưng không nghĩ tới cậu ta lại chơi bóng giỏi như thế.
Bây giờ xem ra, cậu ta nói mình muốn vào NBA* cũng có thể không phải đang nằm mơ, mà đó là mục tiêu thật sự của cậu ta.
(*National Basketball Association là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.)
Ti Nguy Lâu đứng bên cạnh cậu, cũng đang vỗ tay.
Anh nghiêng đầu nhìn Ti Du, khóe môi nhẹ kéo lên một chút.
Những người yêu thích Ti Du, hình như đều là người xuất sắc. Nhưng, cậu đáng được họ để ý.
Ti Du cảm giác được ánh mắt của anh, cũng nhìn lại về phía anh, hai người nhìn nhau, Ti Nguy Lâu lập tức quay đầu đi.
“Ti Du!” Lộc Minh với các đồng đội nói chuyện xong, đã vui vẻ chạy tới chỗ Ti Du trong muôn vàn sự chú ý của mọi người.
Ti Du quay đầu nhìn sang.
Trên người Lộc Minh toàn là mồ hôi, sắc mặt cũng ửng đỏ.
Cậu ta thở hổn hển không có chạy đến sát như trước, mà cách xa mấy bước rồi dừng lại, dùng môi đôi mắt óng ánh nhìn Ti Du.
Cậu ta giơ cổ áo lên, lau một ít mồ hôi trên cằm, nói: “Tôi đạt được ba mươi hai điểm.”
Ti Du cảm giác được tất cả tầm mắt những người ở đây đều đánh lên người mình.
Cậu sờ mũi một cái, nói: “Tôi có thấy.”
Lộc Minh bật cười, nói: “Thế định chắt kèo rồi, cuối tuần này.”
“Ừm.” Ti Du gật đầu: “Cậu nhanh tới đi.”
Ti Du cảm thấy rất xấu hổ, bên tai có chút ửng đỏ.
Lộc Minh bị dáng vẻ đáng yêu của cậu làm ngượng ngùng, gãi đầu, không biết nói gì nữa nên xoay người chạy về trên sân.
Thẩm Ngộ Bắc ôm ngực đứng ở một bên, nhíu lông mày, rõ ràng rất khó chịu.
Anh ta dùng vai đụng vào Ti Du một cái, nói: “Sao cậu dễ nói chuyện như thế?”
Ti Du liếc nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, nói như lơ đãng: “Cuối tuần cũng có hai ngày đấy, thế cậu có thể dành thời gian cho tôi một ngày hay không?”
“Cuối tuần, cậu ta phải học bù!” Bùi Khuynh Thừa không biết tiến tới đây từ lúc nào, nghiêm túc nói ra một câu.
Ti Du bị cậu ta giật mình, quay đầu lại nhìn cậu ta, hỏi: “Từ khi nào tôi nói muốn học bù thế?”
Bùi Khuynh Thừa nhíu mày: “Khoảng thời gian này cậu vẫn không chịu ôn tập, tiến độ đã giảm xuống rồi. Sau khi cậu không có thi đấu, thì ngoan ngoãn đi ôn tập bài lại có được không?”
Lời nói của cậu ta không thể nghi ngờ, nhưng giọng điệu lại hạ xuống rất nhẹ.
Ti Du nghe cậu ta giải thích thật lòng như thế, cũng không có ý nói nặng lời.
Thẩm Ngộ Bắc nheo mắt nhìn cậu ta một chút, lại nhìn về phía Ti Du cảm giác suy đoán của bản thân không hề sai.
Ti Du bị dính chiêu này, thái độ càng mềm thì càng càng dễ dàng nhẹ dạ.
“Ti Du.” Thẩm Ngộ Bắc nhỏ giọng gọi cậu.
Ti Du nhìn anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc với cậu liếc mắt nhìn nhau, lại cúi đầu, cười khổi: “Có phải cậu rất tôi hay không, nếu không thì làm sao không cho tôi có cơ hội gần gũi với cậu chứ.”
Ti Du run lên.
Trong ấn tượng của cậu, Thẩm Ngộ Bắc là con người luôn kiêu ngạo và luôn thành thạo chuyên nghiệp trong hầu hết tất cả mọi chuyện.
Nhưng một người như vậy lại biểu hiện dáng vẻ sợ sệt bị cậu chán ghét, không chỉ một mà rất nhiều lần trước mặt cậu.
Ti Du im lặng nhìn anh ta một lúc, sau đó quay mặt đi, không được tự nhiên mà nói: “Tôi không có ghét cậu, chuyện này cứ tới cuối tuần lại nói đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, cậu lập tức đi xuống bậc thang theo đoàn người đỉ ra ngoài.
Phía dưới, Tạ Hoàn đã đợi cậu, sau khi thấy cậu xuống tới nơi lập tức bá lấy vai cậu.
“Sao vậy anh Du, họ còn nói cái gì thế?”
Ti Du thở dài: “Còn có thể nói cái gì? Nói muốn hẹn hò với tớ.”
“Hả?” Tạ Hoàn ngạc nhiên hỏi: “Họ đều muốn hẹn hò với cậu sao, cậu nói thế nào, mọi người cùng hẹn hò chung à?”
Ti Du nhìn cậu ta, điệu bộ kiểu một lời khó nói hết: “Cậu bị cái gì đấy, nếu như thế thì tớ còn thoải mái được sao?”
“Cũng đúng.” Tạ Hoàn cũng cảm thấy chuyện này có chút quá lố, hỏi tiếp: “Vậy cậu nói thế nào? Chọn ai với không chọn ai vậy, chuyện này thật khó khăn nhỉ?”
Ti Du lắc đầu: “Tớ đồng ý đi với Lộc Minh, những người khác xem như xong rồi, đến lúc đó lại nói tiếp.”
Tạ Hoàn bất mãn nói: “Cậu giải quyết quá tiêu cực rồi. Họ cũng thế, cậu từ chối bao nhiêu lần rồi vậy mà họ vẫn không bỏ cuộc.”
“Cũng không thể chỉ trách họ.” Ti Du tự thức tỉnh mình: “Tại tớ cũng sai, do dự thiếu quyết đoán, không biết xử lý tình huống này ra sao.”
Tạ Hoàn cũng sầu não thay cậu: “Tớ cũng chưa gặp qua tình huống như thế. Hơn nữa, bao nhiêu người thích cậu cũng không vấn đề gì, chỉ là họ đều là đàn ông, cậu là người thẳng vậy thật khó xử.”
Ti Du nhíu mày, rất bực mình.
“Họ cũng không bắt ép tớ làm cái gì, ngược lại có ý nói nếu tớ đã có đối tượng rồi thì họ sẽ không theo đuổi tớ nữa.”
Tạ Hoàn nói: “Vậy sao cậu không tìm một người nào đó đi?”
“Tìm ai đây, tơ cũng không đơn phương với ai.” Ti Du buồn rầu nói: “Hiện tại, tớ cũng hy vọng mình là cong như vậy có thể chọn một cái trong đám người họ, để bớt chuyện.”
Tạ Hoàn khiếp sợ: “Cha ơi! Cậu cũng đừng nghĩ ra cái suy nghĩ này, một đàn ông thẳng khỏe mạnh sao có thể nói cong là cong được!”
Ti Du bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng có ngạc nhiên, tớ chỉ nói thôi mà.”
“Không đúng.” Tạ Hoàn cảnh giác đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nói: “Suy nghĩ của cậu đã rất sai trái rồi. Cậu nói thật cho tớ biết, có phải cậu đã cảm giác với ai trong bọn họ rồi không?”
Ti Du lườm một cái: “Không có, đừng có đoán mò.”
Tạ Hoàn vẫn không tin lắm. Cậu ta cẩn thận nghĩ một lúc, gần đây hình như Ti Du với Ti Nguy Lâu, có cả Bùi Khuynh Thừa hay đi chung thân thiết.
Hơn nữa, Bùi Khuynh Thà cũng khác với mấy người kia, trong mối quan hệ giữa anh ta và Ti Du hầu như không có gì không hợp, nhiều lắm thì họ chẳng hòa hợp được.
Nhưng hiện tại, Bùi Khuynh Thừa đang theo đuổi Ti Du, Ti Du cũng có ấn tượng khá tốt đối với anh ta, nên có khả năng anh ta có xác suất cao hơn một chút với mấy người khác!
Tạ Hoàn quay đầu lại nhìn trong đám người mặc đồng phục xanh trắng chen chúc nhau kia, mấy người đó vẫn dễ thấy như thường.
Cậu ta cố ý nhìn Bùi Khuynh Thừa, cảm giác sau này mình nên chú ý đến anh ta nhiều hơn.
Thật ra sau khi trở về từ trượt tuyết lần trước, Bùi Khuynh Thừa đã ký tên cho cậu ta, Tạ Hoàn đã không còn địch ý với anh ta nữa.
Bây giờ nhìn lại nếu như Ti Du với Bùi Khuynh Thừa có thể ở cùng nhau, thì chuyện này cũng rất tốt.
Nếu như thế, Bùi Khuynh Thừa có thể đưa Ti Du tiến bộ lên cùng nhau, cùng nhau học tập cũng không tệ.
Ti Du không biết Tạ Hoàn đã bắt đầu có kế hoạch cho mình sau này, cậu chỉ cảm thấy buồn bực thêm lần nữa.
Trước cậu vẫn luôn giữ thái độ không hay không biết dù có nghe lời Ti Niên phải tiếp tục tìm hiểu thêm một chút về mấy người này nhưng trên thực tế, cậu cũng không có làm hành động gì, trái lại còn trốn tránh.
Ti Du nghĩ cả một đường, sau khi trở lại lớp tâm trạng cũng nặng nề hơn.
Cũng may không có ai đến làm phiền cậu.
Cậu gục xuống bàn, suy nghĩ rất lâu, trong đầu rối tùm ben lên.
Đột nhiên, cánh tay của cậu bị người ta chọt nhẹ.
Cậu nghiêng đầu nhìn lại đã thấy Ti Nguy Lâu đẩy một quyển vở nhỏ cho mình, trên trang đầu tiên còn có viết chữ, đó là chữ Ti Nguy Lâu, từng nét chữ đè nặng và mạnh mẽ.
Ti Du nhận, liếc đọc: Tôi là quyển sách biết tuốt, có vấn đề gì có thể hỏi tôi đó.
Ti Du bật cười, cầm bút viết xuống: Đang nghĩ có nên tìm đối tượng hay không.
Cậu đẩy vở qua, sau đó lại gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu nhìn mấy chữ trên giấy, nhịp tim lập tức rối loạn trong nháy mắt.
Anh nhìn về phía Ti Du, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Ti Du, lại thầm cười.
Ti Nguy Lâu thu ánh mắt mình lại, viết một hàng chữ trên tờ giấy: Tôi cảm thấy cậu ngồi cùng bàn cũng không tệ, cậu cũng nên suy nghĩ một chút nhỡ?
Sau khi Ti Du nhìn thấy lập tức chôn mặt trong cánh tay, buồn cười.
Cậu lại trả lời: Đáp án của cậu là đang đạo văn trong sách nào đấy?
(*đang giả làm quyển sách, nên xưng hô tôi - cậu.)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ti Nguy Lâu cười khẽ, viết lại trên đấy một dòng chữ, đoạn văn này rất dài.
Ti Du nhìn anh viết một chuỗi dài như thế, rất tò mò.
Đợi đến khi vở đẩy lại, cậu lập tức đọc: Tiểu Du, em có thể chấp nhận anh hoặc là bọn họ. Tuy rằng không muốn công nhận, nhưng họ cũng giống như anh, đều thích em thật lòng, em không cần lo lắng quá nhiều làm gì.
Cũng giống như một trò chơi nhỏ đó mà em đã chơi trước đây, em cứ xem bọn anh là những người khác biệt, tự cảm nhận một cách riêng biệt mà không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác.
Ti Du trừng mắt nhìn, lại nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cúi đầu đọc sách, cũng không có đối diện với cậu.
Tại sao lại có thể như vậy chứ?
Ti Du cảm giác trong lòng mình có chút chua chát.
Cậu nhìn Ti Nguy Lâu, lại nhìn đến Lộc Minh với Bùi Khuynh Thừa đang ngồi phía sau.
Lộc Minh đang ngủ, còn Bùi Khuynh Thừa đang đọc sách, họ đều là người tốt như vậy.
Ti Du vùi mặt vào cánh tay, đồng phục học sinh rộng lớn, tay áo cọ qua mặt cậu.
Họ đều là người sống sờ sờ, đều rõ ràng yêu thương nồng cháy như thế, làm sao cậu có thể coi họ như nhân vật trong game được?
Cậu biết Ti Nguy Lâu đang an ủi mình, cũng đã cố hết sức giúp tâm trạng của cậu thả lỏng.
Nhưng cậu không thể như vậy được.
Ti Du khịt khịt mũi, biết nước mắt mình chắc chắn sẽ rơi xuống.
Cậu nghiêng đầu nhìn vách tường, không cử động.
Hay là cậu thử không tiếp xúc với bất cứ ai trong họ, dùng một thời gian vắng lặng để nghĩ thật rõ ràng.
Nghĩ rõ ràng, cuối cùng cậu có nên xuất hiện tình cảm với người trong số họ hay không, nếu như không thể vậy cậu sẽ nói tạm biệt với tất cả mọi người, lui trở về khoảng cách an toàn.
Nếu như cậu cảm thấy bản thân có chút không giống với người nào đó, thì cậu cũng chỉ tiếp xúc với người đó, bỏ qua những người khác.
Cậu cảm thấy, mình có thể định ra một thời hạn.
Hiện tại sắp tới tuần giữa của tháng mười một.
Tháng này, cậu có thể đi đến tìm hiểu họ, tiếp xúc với họ nhiều hơn.
Sau đợi đến tháng mười hai, cậu lập tức rời xa họ để khoảng thời gian trống một tháng để suy nghĩ và nhớ lại.
Lại đợi đến trước tết Nguyên Đán, cậu sẽ làm cho mọi chuyện kết thúc.
Chuyện này không thể kéo dài được nữa.
Hiện tại họ cũng còn nhỏ, tâm trạng và suy nghĩ thay đổi rất nhanh, phải kết thúc kịp thời sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Hơn nữa, sau khi học kỳ này kết thúc nếu như Lộc Minh sẽ rời khỏi trường, Thẩm Ngộ Bắc chuẩn bị ra nước ngoài, cậu cũng sẽ bắt đầu chuẩn bị lời nói khách sáo.
Thành tích của Bùi Khuynh Thừa cũng nên xuất hiện, đến lúc đó anh ta chắc sẽ được cử đi học, có thể không cần quay về trường học nữa.
Cứ như vậy, họ có thể sẽ không còn tiếp xúc thân mật như bây giờ.
Ti Du có quyết định rồi, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Cậu ngồi dậy, lấy giấy đã lau nước mắt nước mũi của mình bỏ hết vào túi rác bên cạnh bàn.
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, sau đó anh để tay lên trên bàn, nắm chặt nắm đấm.
Ti Du đưa mắt đỏ hoe lên nhìn anh, nghiêng đầu nghi ngờ.
Ti Nguy Lâu bật cười, dùng nắm đấm nhẹ nhàng gõ bàn một cái nói.
Muốn để cậu mở nắm tay của anh ra sao?
Ti Du nghi ngờ, đưa tay xuống dưới nắm đầu của anh.
Ti Nguy Lâu lập tức lật bàn tay ra, Ti Du lại kéo một lúc bàn tay đã mở ra.
Trong lòng bàn tay của anh có cầm một thanh sôcôla nho nhỏ, màu giấy bọc bạch kim, là loại Ti Du thích ăn nhất.
Ti Du cầm lấy nó, mở gói kẹo ra ngậm vào miệng.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ti Nguy lâu, Ti Nguy Lâu lại nhướng mày với cậu.
Ti Du nở nụ cười nói: “Ăn ngon.”
Ti Nguy Lâu run lên, lập tức gật đầu rồi cúi đầu đọc sách.
Mà lỗ tai anh đã từ từ đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro