Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 83

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Sau khi đến lớp, Ti Du thấy Ti Nguy Lâu đã ngồi ở chỗ ngồi, Bùi Khuynh Thừa cũng đến rồi.

Sau khi nhìn thấy Ti Du đi cùng với Lộc Minh, Bùi Khuynh Thừa cụp mắt xuống lạc lõng, không đến gặp Ti Du nữa.

Ti Du ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh cậu ấy, lấy một chiếc kẹo từ trong túi ra, để lên bàn cậu ấy.

Bùi Khuynh Thừa ngẩn ra, giương mắt nhìn Ti Du.

“Chào buổi sáng.” Ti Du cười nói với cậu ấy.

Bùi Khuynh Thừa bỗng đỏ mặt, ấp úng nói: “Chào buổi sáng.”

Ti Du vỗ vai cậu ấy, quay lại chỗ ngồi.

Ti Nguy Lâu đứng dậy, nhường cho cậu vào.

Anh nhìn Ti Du, hừ cười một tiếng: “Người khác còn có kẹo ăn.”

Ti Du cúi đầu, nhịn cười, lấy sách từ trong cặp ra, bày lên bàn.

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, tay trái tùy ý đặt lên đùi, tay phải cầm một cây bút quay.

Cảm giác được tầm mắt của anh, Ti Du cũng nhìn anh, tập trung tinh thần làm việc của mình.

Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, đợi đến khi Ti Du dọn dẹp bàn sạch sẽ, lúc đang chuẩn bị để cặp sách lên bàn, anh bỗng duỗi tay, nắm tay Ti Du.

Ti Du kinh ngạc, lập tức nhìn anh.

Ti Nguy Lâu vẫn là dáng vẻ nhàn nhã đó, ngay cả tầm mắt cũng dán vào bảng đen trước mặt, không nhìn Ti Du.

Nhưng, anh không chỉ nắm tay Ti Du, ngón tay cái còn cọ cọ trên tay Ti Du.

Ti Du bỗng cảm thấy mặt mình hơi nóng, cậu đưa tay gạt tay anh ra.

Bàn tay của Ti Nguy Lâu luôn nóng, mà bàn tay củaTi Du luôn hơi lạnh, vừa lạnh vừa nóng, vừa chạm vào đã khiến người ta tim đập thình thịch.

“Buông ra.” Ti Du nhỏ giọng nói, còn dùng sức gạt tay anh.

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Không buông.”

“Chậc.” Ti Du vỗ xuống mu bàn tay anh, hung dữ nói: “Nếu anh còn không buông em cắn anh đấy.”

Ti Nguy Lâu giật mình, sau đó nhìn sang chỗ khác, đỏ tai nói: “Tôi nắm một lúc thôi.”

Ti Du: “….”

Không phải, mặt đỏ cái gì!

Vốn là một câu uy hiếp, nhưng Ti Nguy Lâu đỏ mặt như vậy, Ti Du cũng bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ.

Mặt hơi đỏ, cậu không thoát khỏi tay Ti Nguy Lâu được, nhưng lại ngượng ngùng nắm tay lộ liễu như vậy, thậm chí nắm tay với Ti Nguy Lâu, nhét vào túi áo của mình.

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, khóe môi khẽ cong lên.

Ti Du nhìn thấy, lập tức hung dữ nói: “Cũng chỉ có thể nắm trên lớp, biết chưa?”

Ti Nguy Lâu nhìn cậu cười.

“Nghe thấy không hả?” Ti Du trừng mắt nhìn anh.

Ti Nguy Lâu gật đầu: “Nghe thấy rồi.”

Ti Du mặc kệ, nằm sấp lên bàn.

Chỉ là bàn tay thuộc về người khác lại không an phận trong túi, từ nắm mu bàn tay cậu, đến nắm chặt lòng bàn tay cậu.

Ti Du cảm thấy nếu không phải thái độ của cậu kiên quyết, Ti Nguy Lâu có thể là muốn đan mười ngón tay với cậu.

Thật quá trớn!

Ti Du thầm rủa trong lòng, nhưng khóe môi lại bất giác nhếch lên.

Đột nhiên, tầm mắt cậu dừng trên cửa sổ, qua hình ảnh phản chiếu mơ hồ, cậu nhìn thấy khóe môi mình nhếch lên.

Ti Du ngẩn ra, bỗng cứng đờ.

Cậu đang cười?

Thế mà cậu đang cười?

Sao có thể? Rõ ràng cậu đang mắng Ti Nguy Lâu!

Tim Ti Du đập nhanh hơn, đồng thời, cậu cảm thấy bàn tay đó của cậu nắm trong túi, hình như nóng hơn rồi, hơi nóng như thiêu đốt trái tim cậu.

Điều này không đúng, đàn ông bình thường được người đàn ông mình thích nắm tay, có cười không?

Ti Du cảm thấy nhận thức của mình sụp đổ.

Đột nhiên cậu nhận ra, từ trước đến nay, mình đều dung túng Ti Nguy Lâu.

Bị anh sờ đầu, bị anh ôm, bị anh nắm tay….

Cậu đối với Ti Nguy Lâu, hình như là có chút, quá dung túng.

Nghĩ đến đây, cả người Ti Du ngây ngốc.

Trong lúc nhất thời, cậu không phân biệt được tim mình đập nhanh như vậy, là vì hoảng sợ hay là vì rung động.

Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, bàn tay đó trong túi áo nhẹ nhàng rút ra ngoài.

Ti Du mím môi, bàn tay siết chặt lại, cảm giác ấm áp dường như vẫn còn.

Cứu mạng!

Hình như cậu…..thật sự cong rồi!

—— Bởi vì nhận ra hình như mình đã cong, cho nên cả ngày Ti Du đều không phấn khích, buổi trưa lúc đi ăn cơm với Thẩm Ngộ Bắc cũng là, hoảng hốt, Thẩm Ngộ Bắc còn suýt chút nữa cho rằng cậu tối qua ngủ không ngon.

Ti Du có tâm sự, đến mức khi đối mặt với mấy người họ, đặc biệt không được tự nhiên, thái độ cũng kỳ lạ.

Sự kỳ lạ như vậy cho đến tận lúc tan học buổi tối.

“Anh Du, hôm nay anh đi với ai vậy?” Tạ Hoàn hỏi cậu.

Ti Du lấy lại tinh thần, nói: “Bùi Khuynh Thừa, cậu ấy muốn dạy thêm cho tôi.”

“Ồ, được rồi.” Tạ Hoàn nói: “Hôm nay em phải đi học, gần đây cô giáo dạy thêm cho em.”

Ti Du gật đầu: “Cậu chú ý an toàn.”

“OK, vậy em đi trước đây.” Tạ Hoàn nhảy nhót chạy đi tìm Bạch Thanh Thiển.

Nghe nói gần đây Bạch Thanh Thiển cũng đang tăng cường tập luyện, Tạ Hoàn đưa cô ấy đi học thêm đúng lúc tiện đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ti Du chậm rãi thu dọn cặp, Ti Nguy Lâu nhìn cậu mấy lần, sau đó cũng không nói gì, rời đi ngay.

Ti Du thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó bên cạnh lại có một người khác đến.

“Ti Du.” Bùi Khuynh Thừa đeo cặp sách, hơi ngượng ngùng nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Tối nay cậu đi với tôi sao?”

Vừa nãy thật ra cậu ấy nghe được Ti Du nói chuyện với Tạ Hoàn rồi, nhưng vẫn muốn xác định lại một chút.

Lộc Minh ở một bên cũng dựng thẳng tai nghe.

Ti Du gật đầu: “Tôi muốn lấy sách?”

Bùi Khuynh Thừa nở nụ cười, rất thẹn thùng, nhưng lại có thể cảm nhận được niềm vui của cậu ấy.

“Hôm nay học vật lý.”

Ti Du bắt đầu tìm sách vật lý và bài thi.

Lộc Minh khẽ thở dài, quay đầu nhìn lại: “Ti Du, vậy tôi đi trước.”

“Được.” Ti Du vẫy tay với cậu ta.

Lộc Minh lại liếc nhìn Bùi Khuynh Thừa, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu ấy, bỗng cảm thấy ngột ngạt.

Mặt đỏ bừng, không phải là học thêm với Ti Du sao, đến nỗi vậy không?

Trong lòng cậu ta chua xót châm chọc, xoay người rời đi.

Không nhìn, nếu không sẽ tức giận hơn.

Ti Du ra trường với Bùi Khuynh Thừa.

Bùi Khuynh Thừa không biết nhiều về giao tiếp, cho nên nghẹn nửa ngày, cậu ấy mới đỏ mặt hỏi Ti Du, nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?”

“Được.” Ti Du gật đầu: “Cậu muốn ăn gì?”

Bùi Khuynh Thừa rất thành thật nói: “Tôi nghe cậu.”

Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ấy, bỗng mỉm cười, nói: “Không phải mỗi lần ở chung với tôi đều căng thẳng như vậy chứ?”

“Tôi….” Bùi Khuynh Thừa nhìn cậu một cái, sau đó nở nụ cười: “Cũng không phải, cảm thấy lâu rồi không ở cùng cậu, có hơi căng thẳng.”

Ti Du suy nghĩ một chút, nói: “Cũng không có mấy ngày.”

Bùi Khuynh Thừa lại nghiêm túc nói: “Đã rất lâu rồi.”

Đối diện với ánh mắt của cậu ấy, Ti Du hơi sửng sốt.

Cậu nhớ lại những lúc cảm thấy cậu ấy làm phiền mình cả ngày, cậu cong rồi.

Đột nhiên cậu cảm thấy, mình có thể vốn không thẳng, nếu không sao lại dễ dàng cong như vậy?

Nói không chừng thật sự giống như cái link lúc trước Bùi Khuynh Thừa gửi cho cậu, bản thân cậu là song giới, trước đây chỉ là chưa nhận ra mình có thể chấp nhận cùng giới.

Ti Du hơi xấu hổ quay mặt đi, hắng giọng, nói: “Vậy thì, chúng ta đi ăn cá, cậu có ăn được hải sản không?”

“Có thể, tôi không có kiêng kị.”

Bùi Khuynh Thừa dần dần tìm lại được chút thái độ tự nhiên.

Ti Du gật đầu: “Vậy cậu có ăn được cay không?”

“Có thể, tôi thích ăn cay.” Bùi Khuynh Thừa nói.

Ti Du ngạc nhiên: “Nhìn không ra nha, cậu trắng như vậy, tôi còn cho rằng cậu ăn sương lớn lên đấy.”

Bùi Khuynh Thừa cười rộ lên, đôi mắt cong lên, bộ dạng rất dễ bắt nạt.

Ti Du bật cười: “Ngốc.”

Bị nói vậy, Bùi Khuynh Thừa cũng không tức giận, ngược lại cười vui hơn.

Cậu ấy thích Ti Du cười đùa với cậu ấy, cũng thích Ti Du nói những lời này với cậu ấy.

Lúc trước thật ra cậu rất ngưỡng mộ Tạ Hoàn, bởi vì Ti Du không kiêng nể gì nói cười với cậu ta, cho dù hai người mắng tới mắng lui, cũng có thể nhìn ra mối quan hệ thật sự tốt của bọn họ, cái gì cũng không so được.

Bản thân Bùi Khuynh Thừa không có tính cách cởi mở đó, cũng tự biết không thể chơi đùa với Ti Du giống như Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc.

Cho nên mỗi khi Ti Du chủ động trêu chọc cậu ấy, cậu ấy đều cảm thấy rất vui, rất phấn khích.

Hai người đi ăn một bữa cá nướng, cá rất cay, hai người ăn rất đã, đầu đầy mồ hồi.

Bùi Khuynh Thừa thật sự có thể ăn cay, vị cay của cá này đối với cậu ấy, vẫn có thể chấp nhận được.

Chỉ là Ti Du rất thích ăn, hiện tại đã ăn đến mức đầu đầy mồ hôi, miệng ăn vừa đỏ vừa sưng.

Nhưng mặt cậu vẫn trắng, so sánh như vậy, màu đỏ trên môi Ti Du càng rõ hơn.

Bùi Khuynh Thừa đưa cho cậu một cốc nước trái cây mát, nói: “Ăn từ từ, ăn không được nữa thì thôi.”

“Tôi có thể ăn! Đàn ông không thể nói không!” Ti Du ngẩng đầu uống nửa cốc nước trái cây, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Bùi Khuynh Thừa cau mày nhìn, nhưng lại không biết khuyên như thế nào, cũng chỉ có thể tự mình ăn nhiều một chút, để Ti Du ăn ít một chút.

Vì vậy, sau khi ăn xong, Bùi Khuynh Thừa no căng bụng.

Hai người ra khỏi cửa hàng, trên đường đi về nhà Bùi Khuynh Thừa còn nấc cụt.

Miệng Ti Du đỏ, nhìn bộ dáng nấc cụt của cậu ấy, nhịn không được cười.

Bùi Khuynh Thừa cảm thấy rất mất mặt, mặt đều đỏ hết lên.

Nhưng cậu ấy nhìn nụ cười của Ti Du, lại cảm thấy mình mất mặt một chút cũng không sao.

Hôm nay bọn họ vẫn học thêm ở nhà Ti Du.

Khi Ti Du và Bùi Khuynh Thừa đi vào sân, vừa mới đi được mấy nước, thì ở bên tường biệt thự, nhìn thấy Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu mặc một cây đen, quần yếm màu đen, áo hoodies cũng màu đen.

Anh ngồi xổm bên cạnh tường, trong tay cầm một cái xẻng nhỏ, đang đào đất.

“Anh làm gì vậy?” Ti Du kinh ngạc hỏi anh.

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Bùi Khuynh Thừa trước, lại nhìn Ti Du, nói: “Trồng ít cây.”

“Cây gì?” Ti Du tò mò nói Ti Nguy Lâu cười, nói: “Bí mật.”

“Xùy.” Ti Du bĩu môi, nói: “Bỏ đi.”

Cậu nghiêng đầu nâng cằm Bùi Khuynh Thừa lên, nói: “Chúng ta đi.”

Bùi Khuynh Thừa gật đầu, cùng cậu đi vào phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nụ cười trên mặt Ti Nguy Lâu bỗng không còn, vẻ mặt anh nặng nề nhìn mặt đất mình mới đào.

Anh không nhìn nhầm đấy chứ?

Sao môi Ti Du đỏ vậy?

Trông có vẻ còn hơi sưng.

Bùi Khuynh thừa cũng vậy.

Mặc dù lý trí nói cho anh biết, bọn họ có thể là ăn cay, nhưng về mặt tình cảm, Ti Nguy Lâu luôn nghĩ đến một khả năng khác.

Trong những cuốn tiểu thuyết đó đều sẽ viết, hai người hôn nhau, môi cũng sẽ sưng lên….

Vẻ mặt Ti Nguy Lâu nặng nề, lấy xẻng nhỏ đâm trên mặt đất thật mạnh.

Ti Du dẫn Bùi Khuynh Thừa vào phòng, để ngăn một số người lại tìm lý do đường đường chính chính đi vào, Ti Du tìm một tờ giấy, viết “không làm phiền khi đang học”, dán ở ngoài cửa.

Bùi Khuynh Thừa thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thoải mái hơn.

“Học sinh giỏi, trước khi bắt đầu học, tôi phải nói với cậu một chuyện trước.” Ti Du ngồi bên cạnh cậu ấy, nghiêm túc nói.

Bùi Khuynh Thừa lập tức ngồi ngay ngắn: “Cậu nói đi.”

Thật ra Ti Du vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng mấy người khác đều biết suy nghĩ của cậu, chỉ có Bùi Khuynh Thừa chưa biết gì.

Nhưng sau khi nói xong suy nghĩ của mình, Bùi Khuynh Thừa cau mày im lặng.

Ti Du cũng hơi căng thẳng, mấy người trước đó đều nói rất thuận lợi, đến mức cậu cũng không nghĩ đến Bùi Khuynh Thừa sẽ khó chịu.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Bùi Khuynh Thừa là một người theo khuôn phép cũ từ nhỏ, nghe được một đề nghị như vậy, đương nhiên cậu ấy sẽ cảm thấy khó chấp nhận.

Ti Du hắng giọng, nói: “Không sao, nếu cậu không chấp nhận được, tôi….”

Cậu còn chưa dứt lời, Bùi Khuynh Thừa vội vàng nói: “Tôi có thể chấp nhận.”

“Tôi có thể chấp nhận, tôi chỉ đang nghĩ, có nên giúp cậu đặt ra thời gian biểu hay không. Như vậy cậu có thể dựa theo thời gian biểu đến ở chung với chúng tôi, sẽ công bằng hơn bây giờ.”

Ti Du: “?”

“Thời gian biểu?”

Cậu cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu biết về con người ngày nay, đặc biệt là không đủ hiểu người có chỉ số IQ cao này.

Bùi Khuynh Thừa nghiêm túc gật đầu: “Đúng. Tối qua cậu ở cùng với Thẩm Ngộ Bắc, hôm nay ở cùng với tôi, nhưng sau khi chúng ta tách ra, cậu vẫn sẽ ở cùng với Ti Nguy Lâu.”

“Nếu có một thời gian biểu, ví dụ hai tư sáu với ai, ba năm bảy với ai, cuối tuần với ai, như vậy sẽ rất thuận tiện.”

Nói xong, cậu ấy muốn tìm giấy viết bảng biểu, Ti Du vội vàng ngăn lại nói: “Từ, từ đã!”

“Học sinh giỏi, tôi biết cậu rất nghiêm túc trong việc thực thi, nhưng chuyện này vẫn là bỏ đi, tự tôi đến.”

Bùi Khuynh Thừa dừng một chút, ngay sau đó đỏ mặt, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, Ti Du.”

“Vừa rồi có phải tôi quá kỳ lạ không?”

“Không có.” Ti Du cười nói: “Không kỳ lạ, rất thú vị.”

Bùi Khuynh Thừa cụp mắt xuống, ngượng ngùng sờ vành tai.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Ti Du lấy sách ra, nói: “Chúng ta học thôi.”

Bùi Khuynh Thừa đỏ mặt gật đầu.

Khi nói đến học, là thật sự học.

Bùi Khuynh Thừa ngay lập tức hóa thân thành thầy giáo nhỏ nghiêm túc, thái độ làm việc và lòng trách nhiệm, cho dù là chủ nhiệm Hồ ở đây, cũng phải giơ ngón tay cái lên.

Ti Du học xong những điểm kiến thức, rồi làm mấy câu hỏi.

Ba câu, sai một câu.

Đợi sau khi Bùi Khuynh Thừa giải thích câu sai cho cậu, cậu lập tức chép câu sai vào trong cuốn vở có những câu sai.

Bùi Khuynh Thừa nghiêng đầu nhìn cậu, ngón tay theo thói quen sờ vào chiếc đồng hồ trên tay.

“Ti Du, khi nào kết quả cuộc thi của cậu được công bố?”

Ti Du lắc đầu: “Nói là ba ngày, nhưng những năm trước bình thường là trong vòng một tuần, dù sao bây giờ cũng chưa có.”

“Ừ.” Bùi Khuynh Thừa gật đầu.

Ti Du thuận miệng hỏi: “Kết quả cuộc thi của cậu có chưa?”

Bùi Khuynh Thừa nở nụ cười, nói: “Ngày mai sẽ công bố.”

Ti Du: “!”

Cậu ngạc nhiên nói: “Ngày mai có rồi hả! Vậy cậu có hồi hộp không?”

“Vẫn ổn.” Bùi Khuynh Thừa nói: “Quen rồi, dù sao lần này không được cũng không sao, tôi vẫn có cơ hội. Hơn nữa cho dù tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi cũng có thể đỗ đại học Bắc Kinh.”

Ti Du ngưỡng mộ nói: “Không hổ là học sinh giỏi, nói ngầu quá đi!”

Bùi Khuynh Thừa cười rộ lên.

Đợi chép xong câu sai, hai người ngồi trên sofa một lát, xem một tập phim truyền hình.

Nhìn lại thời gian, đã hơn mười giờ rồi.

“Tôi đưa cậu về?” Ti Du hỏi cậu ấy.

Bùi Khuynh Thừa lắc đầu: “Không cần đâu, cậu muốn đưa tôi về, tôi có thể sẽ lại muốn đưa cậu về đó.”

Ti Du bật cười: “Vậy cả đêm hai chúng ta đưa tới đưa lui.”

“Cũng được.” Bùi Khuynh Thừa cười nói.

Đêm nay, hai người họ ở chung, ngược lại so với lúc trước tự nhiên hơn, Bùi Khuynh Thừa đều có thể chủ động cười đùa với Ti Du.

Hai người ra khỏi phòng, sau khi đến trong sân, phát hiện đúng lúc Ti Nguy Lâu từ ngoài cửa đi về, trong tay còn cầm một túi nilon, hình như bên trong đựng rất nhiều đồ ăn vặt.

Ba người cùng lúc dừng lại.

Bùi Khuynh Thừa dừng một chút, nói với Ti Du: “Hay cậu vẫn đưa tôi về đi.”

Ti Du: “…”

Cậu bất giác liếc nhìn Ti Nguy Lâu.

Vẻ mặt Ti Nguy Lâu lạnh lùng.

Anh liếc Bùi Khuynh thừa một cái, nói: “Muộn vậy rồi, để tôi cùng đưa cậu về.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0