Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 89
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Những ngày tháng bình an vô sự sau đó, Ti Du từ chối sự tiếp xúc của tất cả mọi người.
Thẩm Ngộ Bắc nhiều nhất cũng chỉ trong thời gian tập thể dục giữa giờ, giữa trưa, và thời gian tan học buổi tối ở phía xa xa nhìn cậu một cái.
Cả ngày, Lộc Minh nhìn nửa bên mặt của cậu đến ngẩn người. Ngay cả Ti Nguy Lâu cũng không có nhiều cơ hội ở chung với cậu.
Hơn nữa, Ti Du không còn tiếp tục học bù nữa. Chỉ là Bùi Khuynh Thừa vẫn sẽ phát nội dung ôn tập cho cậu vào mỗi buổi tối, Ti Du sẽ nói một tiếng cảm ơn với cậu ấy.
Ti Du muốn nhân cơ hội này suy nghĩ thật kỹ, ngẫm lại cảm giác của bản thân.
Thật ra, trong lòng cậu đại khái đã có đáp án.
Trong lòng cậu, dường như Ti Nguy Lâu là người khác biệt nhất.
Khi ở chung với những người khác, Ti Du thật sự cũng rất vui vẻ, nhưng cảm giác đó không giống.
Ở chung với họ, Ti Du sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng sẽ không cảm thấy rung động. Nhưng mỗi lần ở chung với Ti Nguy Lâu, Ti Du đều sẽ xuất hiện tình huống mặt đỏ tim rung, tự cười một mình một cách khó hiểu.
Ti Du cũng không phải có khiếm khuyết về mặt tình cảm.
Cậu rất rõ ràng những hành vi này của mình thể hiện điều gì, thể hiện cậu đã có chút rung động đối với Ti Nguy Lâu.
Chỉ là, cuối cùng là vì bị suy nghĩ "phải chọn một người trong số họ" quấy phá, hay là trong trạng thái tình cảm đặc biệt như thế này, khiến cho cậu nảy sinh tình cảm giả dối? Hay là, cậu thật sự có chút thích Ti Nguy Lâu?
Những vấn đề này, Ti Du vẫn chưa hiểu quá rõ.
Tạ Hoàn nghe lời cậu nói, cũng bối rối theo rất lâu.
Trong khoảng thời gian này, cậu cũng không còn ở bên cạnh Bạch Thanh Thiển nữa. Đi học, tan học đều ở cùng với Ti Du.
Đương nhiên, trừ thời gian học bù của cậu ta.
Trong nháy mắt, lại một tháng trôi qua. Kỳ thi tháng lần này, cho dù Ti Du không học bù thì thành tích cũng hoàn toàn không hề giảm sút. Chuyện này khiến cho Cố Triều và chủ nhiệm Hồ vô rất vui mừng.
"Các bạn học?" Bạch Thanh Thiển phấn khởi chạy vào phòng học, đứng trên bục giảng, nói: "Mọi người im lặng một chút. Trước tiên, chúng ta sẽ tuyên bố một tin tốt!”
"Tin tốt gì vậy?”
"Có phải sắp được đi chơi rồi không?”
Trong phòng học vẫn hò hét ầm ĩ như cũ.
Ngay sau đó, mọi người bỗng trông thấy Ti Nguy Lâu cũng bước vào từ cửa trước.
Anh vừa đi vào, trong phòng học lập tức yên tĩnh lại. Hết cách rồi, lớp trưởng mặt lạnh quá dọa người.
Bạch Thanh Thiển lập tức đi về phía còn lại của bục giảng, nhường vị trí chính giữa cho Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cũng không khách sáo, đi qua đứng ở giữa.
Anh nói: "Lễ Giáng sinh sắp đến rồi. Lúc trước, mọi người bỏ phiếu lựa chọn được hai địa điểm du lịch, theo thứ tự là địa cực và Lam Quốc.”
"Lúc nãy anh Cố nói với chúng tôi, thầy ấy đã xin với trường học nghỉ một tuần. Chúng ta có thể đi chơi. Sau khi trở về học thêm vài ngày nữa thì vừa vặn là Tết Nguyên đán.”
"Hoạt động lần này là tự nguyện. Mọi người muốn đi chung cũng được, muốn nhân cơ hội thời gian nghỉ này nghỉ ngơi cũng được.”
Bình thường, Ti Nguy Lâu làm thế nào cũng không nói chuyện. Mỗi lần trong lớp có chuyện gì thì anh mới có thể nói hơn hai câu. Một hơi nói nhiều lời như vậy thật sự đúng là không nhìn thấy nhiều.
Anh nói tiếp: "Thời gian không ngắn, nhưng chúng ta không thể đi được cả hai nơi. Cho nên, bây giờ phải chọn một trong hai đích đến này.' Tạ Hoàn vội vàng giơ tay, nói: "Tớ muốn đi địa cực xem cực quang.”
Bạch Thanh Thiển mỉm cười, nói: "Hình như gần đây đúng thật là thời điểm cực quang xuất hiện nhiều nhất.”
Nghe vậy, lập tức có không ít người cảm thấy cái này không tệ.
"Tớ muốn đi Lam Quốc." Một bạn học nam đứng lên, nói: "Lam Quốc tốt biết bao nhiêu, ấm áp, chúng ta còn có thể đi cắm trại dã ngoại và bơi lội.”
Lập tức có người nói tiếp: "Nhưng ở địa cực thì chúng ta có thể tắm suối nước nóng mà. Khách sạn suối nước nóng nổi tiếng kia tớ còn chưa được đi nữa.”
Tạ Hoàn ngẫm lại thấy đẹp, nói: "Đúng đó, vừa tắm suối nước nóng, vừa xem núi tuyết và cực quang, tốt biết bao.”
Bạn học nam kia nói tiếp: "Nhưng mà Lam Quốc có thảo nguyên đó, còn có thể ở trong nông trường.”
Lại có người nói: "Thật ra có nông trường rất thú vị. Trước đó, tớ có đi một lần, chưa ở được bao lâu thì đã về rồi.”
Lớp năm họ nói xem có trùng hợp không chứ, điều kiện gia đình của các bạn học đều không tệ. Đây cũng là đặc điểm của lớp Cố Triều hướng dẫn.
Bởi vì những đứa con của gia đình có chút tiền đều không dễ dạy bảo, giữa họ cũng đều quen biết lẫn nhau, không hợp nhau cũng nhiều hơn.
Giống như Ti Du và Lộc Minh, chính là điển hình.
Chỉ là bây giờ quan hệ giữa họ hơi khác biệt thôi.
Còn có Bùi Khuynh Thừa và Tạ Hoàn. Từ nhỏ đến lớn đều bị so sánh, Tạ Hoàn có ý kiến rất lớn đối với Bùi Khuynh Thừa, chỉ là bây giờ cũng đều đã tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Ti Nguy Lâu nhìn cả đám người, mở miệng nói: "Vậy thì bỏ phiếu đi.”
Các bạn học lập tức bứt giấy, viết ra nơi mình muốn đi.
Bạch Thanh Thiển đọc phiếu, Ti Nguy Lâu tính toán.
Cuối cùng, mọi người vẫn lấy số phiếu lớn hơn, quyết định đi cực địa.
"Nếu như không muốn đi địa cực thì có thể không đi." Ti Nguy Lâu giải quyết việc chung, nói.
Nhưng những người lúc trước muốn đi Lam Quốc cũng không phải không đi không được. Họ có thể đi Lam Quốc sau, nhưng cùng bạn học trong lớp ra ngoài du lịch đương nhiên phải đi nghe theo số đông rồi.
"Muốn đi thì mọi người có thể báo tên ở chỗ lớp phó văn nghệ. Ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát." Nói xong, Ti Nguy Lâu bước xuống khỏi bục giảng.
Bạch Thanh Thiển lập tức nói: "Mọi người đến báo tên đi.
Tớ sẽ gửi giá tiền vé máy bay và khách sạn vào trong nhóm cho mọi người. Mọi người có thể đưa tiền cho lớp phó sinh hoạt. Tụi tớ thống nhất mua cho mọi người.”
Ủy viên sinh hoạt chính là bạn cùng bản của Bạch Thanh Thiển, Lâm Dữu.
Nghe thấy vậy, Lâm Dữu đừng dậy, nói: "Trong tay tớ vẫn còn năm nghìn tệ tiền quỹ lớp. Lần này đi chơi có thể sử dụng rồi.”
Trong lớp hò hét ầm ĩ. Bạch Thanh Thiển đứng trên bục giảng ghi tên. Tạ Hoàn vui vẻ chạy đến bên cạnh cô ấy.
Ti Du gục xuống bàn chơi điện thoại. Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn đi chỗ nào?”
"Địa cực." Ti Du đối diện với anh, nói: "Tôi vẫn chưa được đi địa cực.”
Ti Nguy Lâu gật đầu: "Ừ, vậy thì tốt rồi.”
Ti Du ngừng lại, quay đầu sang chỗ khác.
Trong khoảng thời gian này, Ti Du đối với ai cũng rất lạnh nhạt.
Ti Nguy Lâu biết, có lẽ cậu muốn yên tĩnh để suy nghĩ thật kỹ càng. Anh cũng chấp nhận cho cậu khoảng thời gian này.
Chỉ là lần này đi chơi vào dịp Giáng sinh, mấy người họ, chắc chắn sẽ không kìm lòng được muốn tiếp xúc với Ti Du.
Điểm này, Ti Du cũng có nghĩ đến.
Chờ sau khi Giáng sinh kết thúc, quay về, lại trúng ngay Tết Nguyên đán, cũng đến kỳ hạn cậu cho bản thân, cho tất cả mọi người một lời giải thích.
Nói không chừng, trong lần đi chơi này, cậu sẽ có thể xác định, có thể cho họ một câu trả lời.
...
Bởi vì được nghỉ một tuần, cho nen lịch trình của mọi người cũng không sắp xếp kín lắm.
Hơn nữa, cực địa ở rất xa man thành. Máy bay cũng phải bay hơn tám tiếng. Thời gian một tuần của họ, có hai ngày phải tốn vào việc lệch múi giờ đi và về rồi.
Sáng hôm sau, mấy người họ phải tập trung ở sân bay, cho nên buổi tối hôm trước, Ti Du đã bắt đầu thu xếp hành lý.
Gần đây, không khí ngày lễ Giáng sinh rất rõ. Triệu Diên lại bắt đầu chạy khắp nơi trên thế giới, tham gia đủ các buổi lễ âm nhạc trong và ngoài nước.
Ti Trọng Tấu cũng bộn bề nhiều việc. Bởi vì đến cuối năm, việc mà một ông chủ lớn như ông ấy cần phải làm cũng không thiếu.
Trong nhà đã hơn một tuần rồi chỉ có Ti Du và Ti Nguy Lâu.
Chỉ là, vì Ti Du đóng cửa không chịu ra ngoài, cho nên Ti Nguy Lâu ngay cả muốn đi tìm cậu cũng không dám.
Nhưng mà tối nay, cửa phòng Ti Du lại mở.
Ti Nguy Lâu đứng trước cửa phòng họ, nhẹ nhàng gõ: "Ti Du?”
Ti Du đang xếp quần áo vào trong vali, nghe thấy vậy thì cất giọng nói: "Ở đây, cậu vào đi.”
Ti Nguy Lâu lập tức đi vào.
Anh đi đến bên cạnh Ti Du, thấy cậu đang lấy vali quần áo từ trong tủ ra.
"Bên đó rất lạnh, đem theo mấy bộ dày một chút." Ti Nguy Lâu nói.
Ti Du gật đầu: "Em lấy cái áo lông dày nhất, một cái dài, một cái ngắn, còn có ba chiếc áo len dày, còn mang theo cái này nữa.”
Cậu lấy chiếc quần giữ ấm dày nhất của mình ra đưa cho Ti Nguy Lâu xem: "Em mặc cái này vào, cảm thấy đi đường cũng không đi nổi.”
Ti Nguy Lâu mỉm cười: "Khá dày đó.”
"Anh xếp đồ xong chưa?" Ti Du nghiêng đầu nhìn anh: "Anh có loại quần áo dày như vậy không? Nếu như không có thì bây giờ ra ngoài đi mua đi. Thời gian vẫn còn sớm.”
Ti Nguy Lâu cười: "Tôi có. Tôi đem theo hai vali.”
"Thật à!" Ti Du kinh ngạc: "Anh mang theo bao nhiêu thứ vậy.”
Ti Nguy Lâu ngồi xổm xuống, giúp cậu xếp quần áo, nói: "Giúp em xếp xong quần áo trước đi rồi đi xem của tôi.”
"Được." Ti Du gật đầu.
Thứ Ti Du mang theo đều là kiện lớn. Ti Nguy Lâu kêu cậu đem theo thêm hai đôi giày. Chỗ đó tuyết lớn, trong phòng lại nóng, nói không chừng giày sẽ bị ẩm.
Sau khi xếp đồ xong, hai người lại đến phòng của Ti Nguy Lâu.
Ti Du nhìn thấy hai chiếc vali kia thì bị choáng váng: "Cái vali này của anh cũng quá lớn rồi. Giống hệt như loại mẹ đi ra nước ngoài hay đem theo.”
"Lấy từ chỗ của bà ấy đó." Ti Nguy Lâu mở một cái trong số đó ra.
Nháy mắt mở ra, Ti Du cảm thấy bản thân bị chói đến sắp mù mắt rồi.
Một chiếc vali màu hồng, màu trắng, vàng nhạt và xanh nhạt, rất không phù hợp với cái người tên Ti Nguy Lâu này.
"Cái này là gì vậy?" Ti Du ngồi xổm xuống, lấy từ bên trong ra một chiếc mũ lông nhung màu trắng và hồng nhạt, gần giống như con thỏ hồng phấn trên giường của Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy lâu cười cười: "Đem cho em.”
Ti Du chợt nhớ ra, hình như vừa rồi cậu đã quên đem theo mũ và bao tay, nhưng Ti Nguy Lâu cũng không hề nhắc nhở.
Hóa ra đang đợi ở đây!
Ti Du ma xui quỷ khiến đội chiếc mũ kia lên, tai thỏ thật dài rũ xuống hai bên, lông tơ màu phấn trắng cọ lên gương mặt trắng nõn của Ti Du, khiến cho cậu lộ ra vẻ nhỏ tuổi hơn.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, cười yếu ớt, khẽ nói: "Thật dễ nhìn.”
Ti Du dừng lại, gục đầu xuống, tiếp tục gạt đồ đạc trong vali của anh.
Cái gì mà bao tay lông xù, khăn choàng cổ, vớ lông, còn có một bao miếng dán giữ ấm lớn và túi giữ ấm tay loại có thể ôm vào lòng, bên ngoài cũng là lông xù.
Ti Du mím môi dưới, có chút muốn bật cười.
Ti Nguy Lâu ngước mặt nhìn cậu, nói: "Bên đó rất xem trọng lễ Giáng sinh, có lẽ rất có không khí ngày lễ.”
"Ừm." Ti Du không hiểu ý tứ trong câu nói của anh Sau đó, cậu chỉ thấy Ti Nguy Lâu mở khóa chiếc vali còn lại.
Trong nháy mắt, không khí Giáng sinh nồng đậm lập tức ập đến.
Trong chiếc vali này đều là những loại đồ vật có hình của ông già Noel, tuần lộc và cây thông Noel. Mũ, khăn choàng cổ thì không cần nhắc đến, còn có hai chiếc áo len màu đỏ giống nhau như đúc.
Ti Du nhìn hai chiếc áo len kia một chút, sau đó lại nhìn về phía Ti Nguy Lâu, khóe môi như có như không cong lên.
Ti Nguy Lâu cũng nhìn cậu, cười: "Sao vậy?”
"Áo len này đều là cho em à?" Ti Du hỏi.
Ti Nguy Lâu lắc đầu: "Có một cái là của tôi.”
"Ồ." Ti Du cúi đầu, cười khẽ một tiếng.
Ti Nguy Lâu khẽ nói: "Tiểu Du.”
"Hửm?" Ti Du ngước mặt nhìn anh.
Ti Nguy Lâu im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: "Tôi rất nhớ em.”
Trong khoảng thời gian không có tiếp xúc này, anh rất nhớ cậu.
Muốn nói với cậu rất nhiều chuyện, muốn nhìn cậu thêm vài lần, muốn nắm tay cậu, muốn ôm cậu...
Nhớ tất cả của cậu.
Ti Du nhìn vào mắt cậu, nhịp tim bình tĩnh rất lâu lại một lần nữa tăng tốc.
Lúc lâu, cậu mới nhìn Ti Nguy Lâu, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi.”
Cậu, đã biết tâm ý của mình.
Thẩm Ngộ Bắc nhiều nhất cũng chỉ trong thời gian tập thể dục giữa giờ, giữa trưa, và thời gian tan học buổi tối ở phía xa xa nhìn cậu một cái.
Cả ngày, Lộc Minh nhìn nửa bên mặt của cậu đến ngẩn người. Ngay cả Ti Nguy Lâu cũng không có nhiều cơ hội ở chung với cậu.
Hơn nữa, Ti Du không còn tiếp tục học bù nữa. Chỉ là Bùi Khuynh Thừa vẫn sẽ phát nội dung ôn tập cho cậu vào mỗi buổi tối, Ti Du sẽ nói một tiếng cảm ơn với cậu ấy.
Ti Du muốn nhân cơ hội này suy nghĩ thật kỹ, ngẫm lại cảm giác của bản thân.
Thật ra, trong lòng cậu đại khái đã có đáp án.
Trong lòng cậu, dường như Ti Nguy Lâu là người khác biệt nhất.
Khi ở chung với những người khác, Ti Du thật sự cũng rất vui vẻ, nhưng cảm giác đó không giống.
Ở chung với họ, Ti Du sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng sẽ không cảm thấy rung động. Nhưng mỗi lần ở chung với Ti Nguy Lâu, Ti Du đều sẽ xuất hiện tình huống mặt đỏ tim rung, tự cười một mình một cách khó hiểu.
Ti Du cũng không phải có khiếm khuyết về mặt tình cảm.
Cậu rất rõ ràng những hành vi này của mình thể hiện điều gì, thể hiện cậu đã có chút rung động đối với Ti Nguy Lâu.
Chỉ là, cuối cùng là vì bị suy nghĩ "phải chọn một người trong số họ" quấy phá, hay là trong trạng thái tình cảm đặc biệt như thế này, khiến cho cậu nảy sinh tình cảm giả dối? Hay là, cậu thật sự có chút thích Ti Nguy Lâu?
Những vấn đề này, Ti Du vẫn chưa hiểu quá rõ.
Tạ Hoàn nghe lời cậu nói, cũng bối rối theo rất lâu.
Trong khoảng thời gian này, cậu cũng không còn ở bên cạnh Bạch Thanh Thiển nữa. Đi học, tan học đều ở cùng với Ti Du.
Đương nhiên, trừ thời gian học bù của cậu ta.
Trong nháy mắt, lại một tháng trôi qua. Kỳ thi tháng lần này, cho dù Ti Du không học bù thì thành tích cũng hoàn toàn không hề giảm sút. Chuyện này khiến cho Cố Triều và chủ nhiệm Hồ vô rất vui mừng.
"Các bạn học?" Bạch Thanh Thiển phấn khởi chạy vào phòng học, đứng trên bục giảng, nói: "Mọi người im lặng một chút. Trước tiên, chúng ta sẽ tuyên bố một tin tốt!”
"Tin tốt gì vậy?”
"Có phải sắp được đi chơi rồi không?”
Trong phòng học vẫn hò hét ầm ĩ như cũ.
Ngay sau đó, mọi người bỗng trông thấy Ti Nguy Lâu cũng bước vào từ cửa trước.
Anh vừa đi vào, trong phòng học lập tức yên tĩnh lại. Hết cách rồi, lớp trưởng mặt lạnh quá dọa người.
Bạch Thanh Thiển lập tức đi về phía còn lại của bục giảng, nhường vị trí chính giữa cho Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cũng không khách sáo, đi qua đứng ở giữa.
Anh nói: "Lễ Giáng sinh sắp đến rồi. Lúc trước, mọi người bỏ phiếu lựa chọn được hai địa điểm du lịch, theo thứ tự là địa cực và Lam Quốc.”
"Lúc nãy anh Cố nói với chúng tôi, thầy ấy đã xin với trường học nghỉ một tuần. Chúng ta có thể đi chơi. Sau khi trở về học thêm vài ngày nữa thì vừa vặn là Tết Nguyên đán.”
"Hoạt động lần này là tự nguyện. Mọi người muốn đi chung cũng được, muốn nhân cơ hội thời gian nghỉ này nghỉ ngơi cũng được.”
Bình thường, Ti Nguy Lâu làm thế nào cũng không nói chuyện. Mỗi lần trong lớp có chuyện gì thì anh mới có thể nói hơn hai câu. Một hơi nói nhiều lời như vậy thật sự đúng là không nhìn thấy nhiều.
Anh nói tiếp: "Thời gian không ngắn, nhưng chúng ta không thể đi được cả hai nơi. Cho nên, bây giờ phải chọn một trong hai đích đến này.' Tạ Hoàn vội vàng giơ tay, nói: "Tớ muốn đi địa cực xem cực quang.”
Bạch Thanh Thiển mỉm cười, nói: "Hình như gần đây đúng thật là thời điểm cực quang xuất hiện nhiều nhất.”
Nghe vậy, lập tức có không ít người cảm thấy cái này không tệ.
"Tớ muốn đi Lam Quốc." Một bạn học nam đứng lên, nói: "Lam Quốc tốt biết bao nhiêu, ấm áp, chúng ta còn có thể đi cắm trại dã ngoại và bơi lội.”
Lập tức có người nói tiếp: "Nhưng ở địa cực thì chúng ta có thể tắm suối nước nóng mà. Khách sạn suối nước nóng nổi tiếng kia tớ còn chưa được đi nữa.”
Tạ Hoàn ngẫm lại thấy đẹp, nói: "Đúng đó, vừa tắm suối nước nóng, vừa xem núi tuyết và cực quang, tốt biết bao.”
Bạn học nam kia nói tiếp: "Nhưng mà Lam Quốc có thảo nguyên đó, còn có thể ở trong nông trường.”
Lại có người nói: "Thật ra có nông trường rất thú vị. Trước đó, tớ có đi một lần, chưa ở được bao lâu thì đã về rồi.”
Lớp năm họ nói xem có trùng hợp không chứ, điều kiện gia đình của các bạn học đều không tệ. Đây cũng là đặc điểm của lớp Cố Triều hướng dẫn.
Bởi vì những đứa con của gia đình có chút tiền đều không dễ dạy bảo, giữa họ cũng đều quen biết lẫn nhau, không hợp nhau cũng nhiều hơn.
Giống như Ti Du và Lộc Minh, chính là điển hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là bây giờ quan hệ giữa họ hơi khác biệt thôi.
Còn có Bùi Khuynh Thừa và Tạ Hoàn. Từ nhỏ đến lớn đều bị so sánh, Tạ Hoàn có ý kiến rất lớn đối với Bùi Khuynh Thừa, chỉ là bây giờ cũng đều đã tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Ti Nguy Lâu nhìn cả đám người, mở miệng nói: "Vậy thì bỏ phiếu đi.”
Các bạn học lập tức bứt giấy, viết ra nơi mình muốn đi.
Bạch Thanh Thiển đọc phiếu, Ti Nguy Lâu tính toán.
Cuối cùng, mọi người vẫn lấy số phiếu lớn hơn, quyết định đi cực địa.
"Nếu như không muốn đi địa cực thì có thể không đi." Ti Nguy Lâu giải quyết việc chung, nói.
Nhưng những người lúc trước muốn đi Lam Quốc cũng không phải không đi không được. Họ có thể đi Lam Quốc sau, nhưng cùng bạn học trong lớp ra ngoài du lịch đương nhiên phải đi nghe theo số đông rồi.
"Muốn đi thì mọi người có thể báo tên ở chỗ lớp phó văn nghệ. Ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát." Nói xong, Ti Nguy Lâu bước xuống khỏi bục giảng.
Bạch Thanh Thiển lập tức nói: "Mọi người đến báo tên đi.
Tớ sẽ gửi giá tiền vé máy bay và khách sạn vào trong nhóm cho mọi người. Mọi người có thể đưa tiền cho lớp phó sinh hoạt. Tụi tớ thống nhất mua cho mọi người.”
Ủy viên sinh hoạt chính là bạn cùng bản của Bạch Thanh Thiển, Lâm Dữu.
Nghe thấy vậy, Lâm Dữu đừng dậy, nói: "Trong tay tớ vẫn còn năm nghìn tệ tiền quỹ lớp. Lần này đi chơi có thể sử dụng rồi.”
Trong lớp hò hét ầm ĩ. Bạch Thanh Thiển đứng trên bục giảng ghi tên. Tạ Hoàn vui vẻ chạy đến bên cạnh cô ấy.
Ti Du gục xuống bàn chơi điện thoại. Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn đi chỗ nào?”
"Địa cực." Ti Du đối diện với anh, nói: "Tôi vẫn chưa được đi địa cực.”
Ti Nguy Lâu gật đầu: "Ừ, vậy thì tốt rồi.”
Ti Du ngừng lại, quay đầu sang chỗ khác.
Trong khoảng thời gian này, Ti Du đối với ai cũng rất lạnh nhạt.
Ti Nguy Lâu biết, có lẽ cậu muốn yên tĩnh để suy nghĩ thật kỹ càng. Anh cũng chấp nhận cho cậu khoảng thời gian này.
Chỉ là lần này đi chơi vào dịp Giáng sinh, mấy người họ, chắc chắn sẽ không kìm lòng được muốn tiếp xúc với Ti Du.
Điểm này, Ti Du cũng có nghĩ đến.
Chờ sau khi Giáng sinh kết thúc, quay về, lại trúng ngay Tết Nguyên đán, cũng đến kỳ hạn cậu cho bản thân, cho tất cả mọi người một lời giải thích.
Nói không chừng, trong lần đi chơi này, cậu sẽ có thể xác định, có thể cho họ một câu trả lời.
...
Bởi vì được nghỉ một tuần, cho nen lịch trình của mọi người cũng không sắp xếp kín lắm.
Hơn nữa, cực địa ở rất xa man thành. Máy bay cũng phải bay hơn tám tiếng. Thời gian một tuần của họ, có hai ngày phải tốn vào việc lệch múi giờ đi và về rồi.
Sáng hôm sau, mấy người họ phải tập trung ở sân bay, cho nên buổi tối hôm trước, Ti Du đã bắt đầu thu xếp hành lý.
Gần đây, không khí ngày lễ Giáng sinh rất rõ. Triệu Diên lại bắt đầu chạy khắp nơi trên thế giới, tham gia đủ các buổi lễ âm nhạc trong và ngoài nước.
Ti Trọng Tấu cũng bộn bề nhiều việc. Bởi vì đến cuối năm, việc mà một ông chủ lớn như ông ấy cần phải làm cũng không thiếu.
Trong nhà đã hơn một tuần rồi chỉ có Ti Du và Ti Nguy Lâu.
Chỉ là, vì Ti Du đóng cửa không chịu ra ngoài, cho nên Ti Nguy Lâu ngay cả muốn đi tìm cậu cũng không dám.
Nhưng mà tối nay, cửa phòng Ti Du lại mở.
Ti Nguy Lâu đứng trước cửa phòng họ, nhẹ nhàng gõ: "Ti Du?”
Ti Du đang xếp quần áo vào trong vali, nghe thấy vậy thì cất giọng nói: "Ở đây, cậu vào đi.”
Ti Nguy Lâu lập tức đi vào.
Anh đi đến bên cạnh Ti Du, thấy cậu đang lấy vali quần áo từ trong tủ ra.
"Bên đó rất lạnh, đem theo mấy bộ dày một chút." Ti Nguy Lâu nói.
Ti Du gật đầu: "Em lấy cái áo lông dày nhất, một cái dài, một cái ngắn, còn có ba chiếc áo len dày, còn mang theo cái này nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu lấy chiếc quần giữ ấm dày nhất của mình ra đưa cho Ti Nguy Lâu xem: "Em mặc cái này vào, cảm thấy đi đường cũng không đi nổi.”
Ti Nguy Lâu mỉm cười: "Khá dày đó.”
"Anh xếp đồ xong chưa?" Ti Du nghiêng đầu nhìn anh: "Anh có loại quần áo dày như vậy không? Nếu như không có thì bây giờ ra ngoài đi mua đi. Thời gian vẫn còn sớm.”
Ti Nguy Lâu cười: "Tôi có. Tôi đem theo hai vali.”
"Thật à!" Ti Du kinh ngạc: "Anh mang theo bao nhiêu thứ vậy.”
Ti Nguy Lâu ngồi xổm xuống, giúp cậu xếp quần áo, nói: "Giúp em xếp xong quần áo trước đi rồi đi xem của tôi.”
"Được." Ti Du gật đầu.
Thứ Ti Du mang theo đều là kiện lớn. Ti Nguy Lâu kêu cậu đem theo thêm hai đôi giày. Chỗ đó tuyết lớn, trong phòng lại nóng, nói không chừng giày sẽ bị ẩm.
Sau khi xếp đồ xong, hai người lại đến phòng của Ti Nguy Lâu.
Ti Du nhìn thấy hai chiếc vali kia thì bị choáng váng: "Cái vali này của anh cũng quá lớn rồi. Giống hệt như loại mẹ đi ra nước ngoài hay đem theo.”
"Lấy từ chỗ của bà ấy đó." Ti Nguy Lâu mở một cái trong số đó ra.
Nháy mắt mở ra, Ti Du cảm thấy bản thân bị chói đến sắp mù mắt rồi.
Một chiếc vali màu hồng, màu trắng, vàng nhạt và xanh nhạt, rất không phù hợp với cái người tên Ti Nguy Lâu này.
"Cái này là gì vậy?" Ti Du ngồi xổm xuống, lấy từ bên trong ra một chiếc mũ lông nhung màu trắng và hồng nhạt, gần giống như con thỏ hồng phấn trên giường của Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy lâu cười cười: "Đem cho em.”
Ti Du chợt nhớ ra, hình như vừa rồi cậu đã quên đem theo mũ và bao tay, nhưng Ti Nguy Lâu cũng không hề nhắc nhở.
Hóa ra đang đợi ở đây!
Ti Du ma xui quỷ khiến đội chiếc mũ kia lên, tai thỏ thật dài rũ xuống hai bên, lông tơ màu phấn trắng cọ lên gương mặt trắng nõn của Ti Du, khiến cho cậu lộ ra vẻ nhỏ tuổi hơn.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, cười yếu ớt, khẽ nói: "Thật dễ nhìn.”
Ti Du dừng lại, gục đầu xuống, tiếp tục gạt đồ đạc trong vali của anh.
Cái gì mà bao tay lông xù, khăn choàng cổ, vớ lông, còn có một bao miếng dán giữ ấm lớn và túi giữ ấm tay loại có thể ôm vào lòng, bên ngoài cũng là lông xù.
Ti Du mím môi dưới, có chút muốn bật cười.
Ti Nguy Lâu ngước mặt nhìn cậu, nói: "Bên đó rất xem trọng lễ Giáng sinh, có lẽ rất có không khí ngày lễ.”
"Ừm." Ti Du không hiểu ý tứ trong câu nói của anh Sau đó, cậu chỉ thấy Ti Nguy Lâu mở khóa chiếc vali còn lại.
Trong nháy mắt, không khí Giáng sinh nồng đậm lập tức ập đến.
Trong chiếc vali này đều là những loại đồ vật có hình của ông già Noel, tuần lộc và cây thông Noel. Mũ, khăn choàng cổ thì không cần nhắc đến, còn có hai chiếc áo len màu đỏ giống nhau như đúc.
Ti Du nhìn hai chiếc áo len kia một chút, sau đó lại nhìn về phía Ti Nguy Lâu, khóe môi như có như không cong lên.
Ti Nguy Lâu cũng nhìn cậu, cười: "Sao vậy?”
"Áo len này đều là cho em à?" Ti Du hỏi.
Ti Nguy Lâu lắc đầu: "Có một cái là của tôi.”
"Ồ." Ti Du cúi đầu, cười khẽ một tiếng.
Ti Nguy Lâu khẽ nói: "Tiểu Du.”
"Hửm?" Ti Du ngước mặt nhìn anh.
Ti Nguy Lâu im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: "Tôi rất nhớ em.”
Trong khoảng thời gian không có tiếp xúc này, anh rất nhớ cậu.
Muốn nói với cậu rất nhiều chuyện, muốn nhìn cậu thêm vài lần, muốn nắm tay cậu, muốn ôm cậu...
Nhớ tất cả của cậu.
Ti Du nhìn vào mắt cậu, nhịp tim bình tĩnh rất lâu lại một lần nữa tăng tốc.
Lúc lâu, cậu mới nhìn Ti Nguy Lâu, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi.”
Cậu, đã biết tâm ý của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro