Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 94
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau, mọi người lại mặc áo khoác dày.
Tạ Hoàn cảm thấy bản thân vẫn to giống quả bóng như ngày hôm qua, nặng nhọc đứng ở đầu giường.
Ti Du nhìn trong tủ quần áo, vẫn không mặc chiếc áo len màu đỏ.
Một lúc nữa muốn chơi trượt băng tuyết, đoán là sẽ ra mồ hôi, vẫn nên giữ chiếc áo len mới lại đến lúc tối mặc để buổi diễn.
Biểu diễn trong hai ba phút, cậu cũng có thể mặc áo len nhảy, không rét được.
Sau khi mặc quần áo, Ti Du lại đội mũ đeo khăn quàng găng tay hôm qua Ti Nguy Lâu mang đến cho cậu lên.
Trên chiếc mũ nai còn có gạc nai nhỏ, trông siêu dễ thương.
Tạ Hoàn đưa tay lên gẩy gạc nai của cậu, nói: “Thật đáng yêu, đây đều là Ti Nguy Lâu chuẩn bị cho cậu sao?”
Ti Du vùi mặt vào chiếc khăn quàng, gật đầu.
“Chậc chậc, cậu ta coi cậu như đứa trẻ nhỏ sao? Cái gì cũng đáng yêu.” Tạ Hoàn thốt lên.
Ti Du ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, mau chóng đi xuống thôi, người đều đến rồi.”
Sau khi xuống tầng, bọn họ tập hợp ở đại sảnh tầng một.
Từ xa, mọi người đã nhìn thấy chiếc mũ của Ti Du, sau đó lại nhìn thấy khăn quàng đỏ áo phao màu trắng của cậu, còn có một loạt găng tay giống nhau.
Ánh mắt Bùi Khuynh Thừa sáng lên, những đồ đáng yêu như vậy thật sự rất hợp với Ti Du.
Thẩm Ngộ Bắc đút tay vào túi, nhìn Ti Du không chớp mắt.
“Mẹ ơi, cậu ấy thật đáng yêu.” Lộc Minh lẩm bẩm Vốn dĩ Tư Nguy Lâu không đội mũ, chỉ đeo một chiếc khăn quàng màu đỏ, sau khi nhìn thấy Ti Du đi đến, anh cười, lấy chiếc mũ nai kiểu dáng tương tự từ trong túi quần, đội lên.
Trải qua một ngày hôm qua, mọi người và Ti Nguy Lâu đã không còn xa lạ như lúc trước.
Thấy vậy, đều bắt đầu đùa giỡn.
Ti Nguy Lâu mỉm cười, nhìn về phía Ti Du.
Ti Du cũng nhìn thấy Ti Nguy Lâu, sau đó, cậu vùi mặt vào trong khăn quàng, cười lên.
Ngoài ra mấy người vừa mới còn cảm thán Ti Du rất dễ thương, bây giờ sau khi nhìn thấy Ti Nguy Lâu, bỗng nhiên cảm thấy tại sao nhìn con hươu đó lại không vừa mắt như thế.
Đợi sau khi mọi người đều đến, Cố Triều đưa mọi người cùng đến sân băng bên cạnh.
Sân băng địa cực là sân băng ngoài trời, hàng trăm hecta, ngay bên cạnh khách sạn, ngồi xe trượt tuyết chưa đến mười phút đã đến.
Bên cạnh còn có một núi tuyết nhỏ, rất nhiều người ngồi xe trượt tuyết, trượt từ trên cao xuống, lặp đi lặp lại, không biết mệt.
Có rất nhiều người đang trượt băng trên sân băng, mà ở chỗ không xa sân băng, có một sân trượt tuyết lớn, bên trên có rất nhiều người ngồi xe trượt tuyết nhỏ chơi.
Đợi đến lúc nhóm người Ti Du đến, ở đây đã có rất nhiều người.
Mọi người ra khỏi xe, thứ đầu tiên nhìn thấy là một hàng chó kéo xe oai phong lẫm liệt, bọn chúng cứ bốn con kéo một chiếc xe trượt tuyết, thấy ba bốn người có thể ngoài xuống.
Mỗi chiếc xe trượt tuyết đều có một huấn luyện viên bên cạnh, bọn họ sẽ thu phí đưa du khách trượt băng trên sân băng to lớn này.
Ông chủ Đạt Luân cũng ở đây, sau khi nhìn thấy một nhóm người bọn họ vội vàng vẫy tay gọi bọn họ đi đến.
Đợi sau khi bọn họ đến gần, ông ấy giới thiệu các huấn luyện viên một chút, lại nói: “Mọi người có thể chơi tùy ý, muốn trượt băng cũng có thể qua đó, giày trượt băng của chúng tôi đều là thương hiệu tốt nhất, mỗi lần dùng để chơi sẽ rửa sạch khử trùng, mọi người không cần lo lắng.”
Loại khách sạn lớn này làm việc, bọn họ không có gì để nói.
Không biết Cố Triều lấy cái loa lớn từ đâu ra, nói: “Ở đây có mười chiếc xe trượt tuyết chúng ta có thể chơi cả ngày, mọi người có thể chia nhóm tổ chức thi đấu, cuối cùng thắng được thầy sẽ phát lì xì.”
Các học sinh hứng thú không ngớt.
Bọn họ không phải ham lì xì, chính là thích thi đấu cạnh tranh, nhất là thi đấu có thưởng.
Ti Nguy Lâu và một người huấn luyện viên bản địa nói mấy câu hoàn toàn bằng Tiếng Anh, sau đó gật đầu, cũng không biết hỏi cái gì?
Sau đó,anh nhận lấy chiếc loa lớn của Cố Triều, nói: “Mỗi chiếc xe trượt tuyết có thể ngồi ba người, nhưng mà phải tính cả huấn luyện viên. Bây giờ mọi người muốn trượt băng có thể đến sân băng, chú ý an toàn.”
“Muốn chơi xe trượt tuyết có thể chia thành hai nhóm, mọi người mười nhóm mười nhóm thi đấu, các huấn luyện viên có cách tính toán đường đua của bản thân, một đi một về tính một lần, chọn ra người xuất sắc cuối cùng.”
Lập tức đã có người đăng ký, cũng có người đi sân băng, chuẩn bị đợi lúc nữa trở lại ngồi xe, dù sao cũng có thể ngồi một ngày.
Còn có chút kinh nghiệm, lập tức đi núi tuyết nhỏ bên cạnh, chuẩn bị chơi mà không cần dùng xe trượt tuyết chó kéo.
Sau khi sắp xếp xong, tổng cộng có bảy nhóm muốn chơi xe trượt tuyết.
Trong đó có Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển một nhóm, Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa một nhóm, Thẩm Ngộ Bắc và Ti Nguy Lâu một nhóm, Cố Triều và Ti Du một nhóm.
Đạt Luân cười ha ha giơ lá cờ đỏ trên tay lên, giữ chức trọng tài.
Mọi người đều ngồi lên xe của mình.
Cố Triều và Ti Du ngồi một xe, Cố Triều cười gẩy hai chiếc gạc nai trên mũ của Ti Du, nói: “Lúc nãy thầy đã muốn làm thế này.”
Ti Du cười nói: “Nếu muốn em tặng thầy một cái nha anh.”
“Bỏ đi, lớn tuổi rồi.” Cố Triều nói: “Em đội thì dễ thương, bây giờ thầy đội cái này, người khác lại mắng thầy chết.”
Ti Du phụt cười, nói: “Không phải như thế chứ.”
“Lúc còn trẻ thầy cũng giống như em vậy, nhưng anh trai em chê thầy mất mặt, nhưng mà cuối cùng cũng bị thầy ầm ĩ không thể làm gì được, chỉ có thể gây sự với thầy.”
Cố Triều cười lên.
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Nếu như Tạ Hoàn nhất định muốn lôi kéo em, em cũng sẽ cảm thấy mất mặt với cậu ấy.”
Bởi vì họ là bạn bè, là bạn thời thơ ấu.
Chửi xong cãi nhau xong, cuối cùng vẫn sẽ cùng nhau đùa giỡn.
Cố Triều ngay lập tức bật cười, đưa tay lên ôm lấy vai cậu, cười nói: “Ai dạy em những lời này?”
Ti Du ngẩng đầu nhìn thầy ấy, nghiêm túc nói: “Anh, thầy nhất định có thể tìm được một người rất rất tốt.”
Cố Triều nhướng mày, tự tin nói: “Tất nhiên rồi.”
Đang trò chuyện, mọi người đều đã ngồi vào chỗ.
Đạt Luân để mọi người ngồi xong, sau đó cầm lấy cái loa lớn đếm ba số, nói: “Go!”
Trong nháy mắt bảy chiếc xe trượt tuyết lao đi, những chú chó oai phong lẫm liệt hăng hái phóng về phía trước.
“Xông lên!” Tạ Hoàn la hét: “Giành được hạnh nhất!”
Ti Du liếc nhìn cậu ấy, cũng lớn tiếng nói: “Hạng nhất là tớ! Các anh em xông lên cho tôi! Go!”
Thấy vậy, Lộc Minh cũng bắt đầu hét lên, tất cả là “go”, còn mở miệng rối loạn gọi mấy cái tên.
Các huấn luyện viên đều cười ha ha.
“Cậu hét cái gì?” Tạ Hoàn hỏi cậu ta.
Lộc Minh nói: “Anh chó nhà tôi, tôi vừa hỏi tên!”
Ngay lập tức Tạ Hoàn cũng hỏi huấn luyện viên của mình, Ti Du cũng mau chóng hỏi.
Cuối cùng, Ti Du lớn tiếng nói: “Gogogo! Jenny, Bob…”
Một lúc sau, ở sân trượt tuyết tất cả đều là tên các giống chó, người nghe bật cười.
Kết quả cuối cùng, là chó của Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa chiếm vị trí thứ nhất, nhóm người Ti Du là hạng cuối cùng.
Ti Du lần lượt ôm mấy chú chó, dùng Tiếng Anh nói: “Chúng mày là giỏi nhất!”
Sau đó, mọi người lại đến sân băng, sân trượt tuyết đổi một nhóm người ngồi xe trượt tuyết, mọi người lại bắt đầu gọi tên mấy chú chó.
Trượt băng là sân nhà của Lộc Minh, tất cả giống như một con nguwah hoang tuột dây cương, tùy ý dạo chơi trên sân băng.
Ti Du bị Lộc Minh dẫn dắt trượt qua một lần trước, sau đó cậu cũng tự đi vài lần, cũng đã đi với Tạ Hoàn, bên cạnh đó vốn dĩ cậu có nền tảng trượt patin, làm cậu bây giờ đã xem như là một nửa người lão luyện.
Tạ Hoàn khó khăn trượt, Bạch Thanh Thiển cũng gặp khó khăn, họ nâng đỡ nhau, miễn cưỡng trượt, trượt rồi trượt đã đi đến một đầu khác, cách mọi người rất xa, đoán là đi nói chuyện yêu đương.
Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thừa đều không biết, may mà có một huấn luyện viên bên cạnh, trực tiếp dạy bọn họ.
“Anh đến không?” Ti Du hỏi Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu lắc đầu: “Anh không biết.”
“Vậy anh đi học với huấn luyện viên đi?”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, mỉm cười: “Anh muốn học cùng em.”
Ti Du cắn môi dưới, sau đó nói: “Thay giày đi.”
Mắt Ti Nguy Lâu sáng lên, lập tức ngồi xuống thay giày cùng cậu.
Sau khi cởi giày ra, Ti Du mới phát hiện anh ấy đi tất giống với mình.
Mặt Ti Du vùi trong chiếc khăn, cười thầm.
Cậu nghiêng đầu liếc nhìn.
Ti Nguy Lâu nhìn sang, nhẹ giọng nói: “Anh đã nói sẽ không làm bản thân em xấu hổ.”
Đôi mắt Ti Du sáng ngời nhìn anh, có ý cười rõ ràng.
Thay giày xong, Ti Du nhìn thấy Lộc Minh đến.
“Đi thôi Ti Du, hai người chúng ta trượt hai vòng?”
Ti Du nâng cằm hướng về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Cậu ấy không biết, tôi đưa cậu ấy trượt một lúc rồi lại nói.”
“Để huấn luyện viên dạy.” Lộc Minh bĩu môi.
Ti Du nói: “Huấn luyện viên đều bận rồi, tôi đưa cậu ấy đi một lúc. Cậu đi chơi đi, không cần quan tâm tôi.”
Lộc Minh im lặng, ánh mắt dừng lại trên người Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu đi giày xong, ngước mắt nhìn về phía Ti Du.
Ti Du liền dang hai tay về phía anh, Ti Nguy Lâu nắm chặt lấy cậu, mượn lực đứng lên.
Trong nháy mắt, trọng tâm anh có chút không ổn định, nghiêng về phía Ti Du, Ti Du vội vàng ôm lấy anh, giữ anh ổn định.
Lộc Minh ngây người nhìn hai giây, sau đó quay người, im lặng trượt đi.
Ngước mắt lên, cậu ta đã nhìn thấy Bùi Khuynh Thừa và Thẩm Ngộ Bắc thật vất vả mới đứng lên được, sau đó, cậu ta xoay xung quanh họ mấy vòng, rất khó chịu.
Bên này sau khi Ti Nguy Lâu đứng thẳng, đi về phía Ti Du, thì thầm nói: “Anh không cố ý đâu, có phải Lộc Minh tức giận rồi không?”
Ti Du ngước mắt nhìn anh, nhẫn nại, vẫn không kìm nén, cười ra tiếng, nói: “Anh nói câu này rất trà xanh đó.”
Ti Nguy Lâu nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Thì ra em nghe ra được?”
“Nói thừa!” Ti Du lườm anh: “Em lại không ngốc.”
Ti Nguy Lâu cười, nói: “Anh nghĩ rằng trước đây em không nghe ra.”
“Trước đây?” Ti Du nghi ngờ: “Lúc nào vậy?”
Ti Nguy Lâu dừng lại, sau đó cười thành tiếng, không nói chuyện.
Ti Du vừa cầm hai tay anh đi, vừa cười hỏi: “Rốt cuộc là lúc nào?”
“Không thể nói cho em.” Ti Nguy Lâu lắc đầu: “Em sẽ cảm thấy anh rất tâm cơ.”
Ti Du nói: “Anh không nói em cũng sẽ cảm thấy anh tâm cơ.”
“Ồ…” Ti Nguy Lâu nhìn vào đôi mắt của cậu, thì thầm nói: “Anh tâm cơ cũng bởi vì muốn em chú ý đến anh.”
Ti Du mỉm cười, không tiếp lời, mà là nói: “Anh đứng lại trước đừng cử động, em tìm đồ cho anh.”
Ti Nguy Lâu đứng yên không cử động, thấy Ti Du trượt ra xa.
Lúc này, không biết Lộc Minh lại xuất hiện từ đâu ra, vây quanh Ti Nguy Lâu xoay hai vòng, nói: “Muốn tôi dắt cậu trượt hai vòng không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Lộc Minh xùy nhẹ một tiếng, lại xoay người trượt ra xa, đi theo hướng Ti Du.
Ti Du nói mấy câu với một người, sau đó, cậu cùng Lộc Minh trượt trở về, trong tay còn ôm một món đồ màu hồng nhạt.
Mà trong tay Lộc Minh, cũng cầm hai cái, một cái màu vàng một cái màu xanh lá.
Chờ sau khi bọn họ đến đây, Ti Nguy Lâu mới nhìn thấy rõ họ cầm cái gì.
Một cái đệm hình con rùa.
Ti Nguy Lâu vừa mới nhìn thấy, có một số trẻ em buộc đồ này lên mông, đề phòng bị ngã.
Lộc Minh cười ha ha ôm đệm đi về hướng bọn Thẩm Ngộ Bắc, vừa trượt vừa nói: “Này, Ti Du mua đồ cho hai người!”
Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du.
Ti Du giơ cái đệm màu hồng nhạt đến trước mặt Ti Nguy Lâu, nói: “Buộc cái này lên, không sợ ngã đau mông nữa.”
“... Không thể…”
Ti Nguy Lâu còn chưa lên tiếng, Ti Du đã nói: “Không thể từ chối, em buộc lên cho anh.”
Nói xong, cậu đi vòng ra sau Ti Nguy Lâu, buộc con rùa đó lên lưng anh, hai chiếc dây đằng sau buộc lên hai bên bắp đùi của anh.
Nếu không phải mặc dày, Ti Du chạm vào chỗ này thực ra rất xấu hổ.
Ti Du đỏ mặt buộc dây cho anh, sau khi đứng lên nhìn vào mắt anh, phì cười.
Thiếu niên mặc áo phao ngắn màu đen, khí chất lạnh lùng, trên đầu lại đội mũ nai nhỏ, phía sau mông còn buộc một con rùa nhỏ màu hồng nhạt.
Hoàn toàn trái ngược không giống nhau, có chút đáng yêu.
Ti Nguy Lâu nhìn về phía đầu bên kia, Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thùa cũng buộc lên, nhìn bọn họ, Ti Nguy Lâu đã biết dáng vẻ của bản thân là gì.
“Được rồi, đi thôi.” Ti Du rất vui vẻ, xoay đến trước mặt anh, dắt tay anh.
Hai đôi găng tay giống y hệt đan vào nhau, hai chiếc mũ nai và khăn quàng đỏ giống nhau hoàn toàn, thêm con rùa màu hồng nhạt phía sau Ti Nguy Lâu, họ trở thành trung tâm của tất cả mọi người, sau khi trượt hơn một tiếng, Ti Nguy Lâu đã nắm vững bí quyết, có thể tự trượt, chỉ là vẫn không đủ thuần thục.
Dĩ nhiên, anh cũng ngã hai lần ở giữa, nhưng mà bởi vì có con rùa nhỏ, anh thật sự không cảm thấy đau.
Thấy anh có thể tự trượt, Ti Du bèn buông anh ra, bản thân đi trượt một lúc.
Áo phao trắng và cả người ăn mặc đẹp hôm nay của cậu, có một không hai trên toàn bộ sân băng.
Khi cậu tùy ý trượt trên mặt băng, lúc xoay tròn, dường như không cần quá bắt mắt.
Bỗng nhiên Ti Du có một ý tưởng, nếu diễn trên sân băng, vậy cậu có thể đi giày trượt băng múa trên sân băng không?
Hình như cũng không phải không được!
Lúc đầu cậu nghĩ không múa cổ điển, nhưng bây giờ nghĩ lại, múa cổ điển và trượt băng hình như rất hợp.
Sau khi Ti Du nghĩ đến, trong đầu lại càng có một động tác lại một động tác múa.
Cậu theo ý tưởng của bản thân, duỗi cánh tay ra, giống một con yêu tinh, bay lượn trên sân băng.
Cả một buổi trưa, Ti Du thiết kế điệu múa của mình, trong lòng cậu đã có một sự lựa chọn.
Ở phương Tây, tất nhiên cậu muốn múa vũ đạo Trung Quốc.
Cũng muốn dùng bài hát cổ phong của Trung Quốc.
Mà năm trước Triệu Diên đã phát hành trong chuyên ngành, chủ đạo của bài hát là cổ phong.
Nhưng bởi vì giai điệu quá cổ điển, yếu tố thịnh hành ít, ngược lại ngay cả mấy bài hát khác trong album đều chưa chơi qua.
Trong lòng Triệu Diên muốn thử phong cách mới nên đã nghỉ ngơi, nhưng mà Ti Du biết, bà ấy vẫn muốn thử.
Nếu bây giờ cậu có cơ hội phát triển, tại sao lại không tận dụng chứ?
Sau khi nghĩ xong, cậu gọi cho Triệu Diên để bà ấy gửi bản gốc chất lượng âm thanh qua, còn nói ý tưởng của mình.
Triệu Diên im lặng rất lâu, mới nhẹ giọng nói một câu: “Tiểu Du, mẹ thật sự cảm ơn con.”
Cúp điện thoại, cả người Ti Du đều nhảy nhót, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, vẫn luôn ở trên sân băng.
Mấy người bọn Ti Nguy Lâu cũng không ăn.
Từng người bọn họ cởi giày, đứng ở một bên nhìn Ti Du.
Chỉ là tâm tình đều khác nhau mà thôi.
Ba người bọn Ti Nguy Lâu ngồi trên con rùa nhỏ của bản thân, Lộc Minh chỉ có thể ngồi xổm, ngay lập tức cảm thấy thiệt thòi, cậu ta cũng muốn Ti Du mua rùa cho.
Đến hai giờ chiều, Ti Nguy Lâu đứng dậy, hét lên: “Ti Du!”
Mấy người ngồi bên cạnh đều giật mình, nhìn anh.
“Sao thế?” Trên mặt Ti Du đều là mồ hôi, trượt về phía Ti Nguy Lâu.
Mắt cậu rất sáng, rõ ràng là hưng phấn.
Ti Nguy Lâu đi về hướng cậu, nói: “Không trượt nữa, chân em phải nghỉ một lúc.”
Ti Du rũ mắt nhìn xuống chân mình, nói: “Em cảm thấy hình như vẫn ổn, không có cảm giác gì.”
Lúc trước cậu luyện tập, đau hơn thế này nhiều, hầu như mỗi ngày đều bò về nhà.
Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói: “Không được, em đã trượt rất lâu rồi, nghe lời.”
Ti Du nhìn anh một cái, sau đó quay mặt qua, nói: “Được thôi.”
Cởi giày ra, Ti Du cảm thấy có chút không đi lại được.
Mấy người họ đi ăn cơm, sau đó Ti Du trở về tắm rửa.
Không biết Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển đi đâu, trong phòng không có người, Ti Du cũng không tìm cậu ấy, tắm qua trước lại chuẩn bị ngủ một giấc nghỉ ngơi chốc lát.
Chân cậu thực sự có chút đau, nhưng mà vẫn tốt, không xuất hiện mụn nước gì, xem ra vẫn là giày tốt.
Thế nhưng cậu vừa nằm xuống, cửa phòng bị người gõ, Ti Du đi mở cửa.
Ti Nguy Lâu cầm một cái chậu giống chậu ngâm chân đến, nói: “Em muốn ngủ sao? Ngâm chân rồi ngủ.”
Ti Du để anh vào phòng, nói: “Anh tìm được cái chậu ở đâu vậy?”
“Mua chậu ngâm chân ở tầng bảy, chậu mới, chưa ai dùng.”
Ti Nguy Lâu lập tức vào nhà vệ sinh, bắt đầu lấy nước nóng, rửa chậu mấy lần trước, sau đó mới bắt đầu lấy nước nóng, còn luôn dùng tay thử nhiệt độ nước. Ti Du dựa ở cạnh cửa nhà vệ sinh nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em tự mình làm cũng được.”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, giễu cợt nói: “Vậy à?
Nếu như anh không gọi em, có phải em vẫn có thể trượt đến buổi tối bắt đầu chương trình.”
“Không đâu.” Ti Du có chút chột dạ.
Ti Nguy Lâu mỉm cười, nói: “Ngồi đi.”
“Ồ.” Ti Du chạy qua ngồi xuống bên cạnh anh.
Ti Nguy Lâu lấy nước xong, ra khỏi phòng vệ sinh, đặt chậu nước dưới chân Ti Du.
“Cảm ơn anh.” Ti Du nhỏ giọng nói một câu.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu một cái, quay người đi lấy chiếc ghế đẩu bên cạnh ghế sô pha nhỏ.
Ti Du nghi ngờ nhìn anh: “Anh có thể ngồi trên giường.”
“Ừm.” Miệng Ti Nguy Du trả lời, nhưng vẫn lấy ghế đến, đặt nó đối diện chiếc chậu, bản thân ngồi lên trên.
Ngay lập tức Ti Du biết anh muốn làm gì, khiếp sợ nói: “Anh đừng!”
Không đợi cậu rút chân ra khỏi chậu, Ti Nguy Lâu đã duỗi tay, nắm lấy mắt cá chân cậu.
Ti Du ngay lập tức cảm thấy da đầu đều tê dại, mặt hồng đến nỗi đổ mồ hôi trong chớp mắt.
Cậu lại không dám giãy giụa, sợ nước bắn vào Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn cậu, nói: “Ngoan một chút, đừng động.”
“Anh đừng cử động, em tự rửa!” Ti Du sắp xấu hổ chết rồi.
Cậu xin thề, cậu lớn như này, sau bốn tuổi đã không cần để người khác rửa chân cho cậu.
“Chân em đều đỏ rồi.” Ti Nguy Lâu trầm giọng nói: “Anh giúp em ấn một lúc, nếu không buổi chiều thức dậy ngay cả đường em cũng không đi được.”
Ti Du chịu đựng xấu hổ nói: “Anh còn biết cái này sao.”
“Vừa mới học thầy ngâm chân.” Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nhấc chân cậu lên, ngón tay chầm chậm xoa bóp lòng bàn chân và mu bàn chân cậu.
Tai Ti Du đỏ bừng, cúi đầu nhìn hai bàn tay đẹp đến gần như hoàn hảo của Ti Nguy Lâu, ấn đi ấn lại trên chân cậu.
Ngón tay anh rất dài, lòng bàn tay có thể nắm hết mắt cá chân của Ti Du.
Một lời Ti Du cũng không thể nói ra.
Cứu mạng! Cậu không muốn sống nữa!
Bỗng nhiên, chân bị đau, Ti Du theo bản năng rút chân ra một chút.
Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn cậu, nói: “Đau?”
“Ừm, vừa mới đau một tí.” Ti Du nhỏ giọng nói.
Ti Nguy Lâu cau mày, nói: “Ở đây?”
Anh ấn vào một chỗ, Ti Du lại rút chân ra.
“Phản ứng chỗ này ứng với dạ dày.” Ti Nguy Lâu nhìn cậu, nói: “Sau này phải ăn ít đồ lạnh và cay.”
“A?” Ti Du vội nói: “Chắc chắn anh nhớ sai rồi, chỗ đó không phải dạ dày!”
“Không phải dạ dày có thể là cái gì?”
Ti Du buột miệng nói ra: “Thận!”
Ti Nguy Lâu nhướng mày.
Ti Du: “...”
Cậu đỏ mặt, quyết định im lặng.
Ấn xong hai bên chân mất nửa tiếng.
Đợi Ti Nguy Lâu lau sạch chân cho cậu, lúc chuẩn bị đi đổ nước, Ti Du nhỏ giọng nói: “Tay của anh đều bị ngấm mùi rồi sao?”
Ti Nguy Lâu choáng váng, sau đó cười lên, cười rất thoải mái, là dáng vẻ Ti Du chưa hề thấy qua.
Ti Du nhìn anh, vậy mà cũng muốn cười theo.
Ti Nguy Lâu mang nước đến, sau đó vừa rửa tay vừa cười nói: “Em nói đúng, tay anh không cần nữa rồi, em phải chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm thế nào?” Ti Du mím môi.
Ti Nguy Lâu lau tay đi ra, đi đến bên cạnh Ti Du, cúi người xuống và mắt đối mắt với cậu.
Ti Du thấy mặt anh gần sát, tim đập rất nhanh.
Cậu cắn môi, ánh mắt có chút trốn tránh.
“Anh muốn em phụ trách như thế nào, em không biết sao?”
Giọng Ti Nguy Lâu rất nhẹ, rất trầm, cũng rất mờ ám.
Ti Du cúi đầu xuống, lúc Ti Nguy Lâu nghĩ rằng cậu sẽ không nói chuyện, đột nhiên cậu lại thì thầm nói: “Anh đợi em thêm một tối nữa.”
Tạ Hoàn cảm thấy bản thân vẫn to giống quả bóng như ngày hôm qua, nặng nhọc đứng ở đầu giường.
Ti Du nhìn trong tủ quần áo, vẫn không mặc chiếc áo len màu đỏ.
Một lúc nữa muốn chơi trượt băng tuyết, đoán là sẽ ra mồ hôi, vẫn nên giữ chiếc áo len mới lại đến lúc tối mặc để buổi diễn.
Biểu diễn trong hai ba phút, cậu cũng có thể mặc áo len nhảy, không rét được.
Sau khi mặc quần áo, Ti Du lại đội mũ đeo khăn quàng găng tay hôm qua Ti Nguy Lâu mang đến cho cậu lên.
Trên chiếc mũ nai còn có gạc nai nhỏ, trông siêu dễ thương.
Tạ Hoàn đưa tay lên gẩy gạc nai của cậu, nói: “Thật đáng yêu, đây đều là Ti Nguy Lâu chuẩn bị cho cậu sao?”
Ti Du vùi mặt vào chiếc khăn quàng, gật đầu.
“Chậc chậc, cậu ta coi cậu như đứa trẻ nhỏ sao? Cái gì cũng đáng yêu.” Tạ Hoàn thốt lên.
Ti Du ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, mau chóng đi xuống thôi, người đều đến rồi.”
Sau khi xuống tầng, bọn họ tập hợp ở đại sảnh tầng một.
Từ xa, mọi người đã nhìn thấy chiếc mũ của Ti Du, sau đó lại nhìn thấy khăn quàng đỏ áo phao màu trắng của cậu, còn có một loạt găng tay giống nhau.
Ánh mắt Bùi Khuynh Thừa sáng lên, những đồ đáng yêu như vậy thật sự rất hợp với Ti Du.
Thẩm Ngộ Bắc đút tay vào túi, nhìn Ti Du không chớp mắt.
“Mẹ ơi, cậu ấy thật đáng yêu.” Lộc Minh lẩm bẩm Vốn dĩ Tư Nguy Lâu không đội mũ, chỉ đeo một chiếc khăn quàng màu đỏ, sau khi nhìn thấy Ti Du đi đến, anh cười, lấy chiếc mũ nai kiểu dáng tương tự từ trong túi quần, đội lên.
Trải qua một ngày hôm qua, mọi người và Ti Nguy Lâu đã không còn xa lạ như lúc trước.
Thấy vậy, đều bắt đầu đùa giỡn.
Ti Nguy Lâu mỉm cười, nhìn về phía Ti Du.
Ti Du cũng nhìn thấy Ti Nguy Lâu, sau đó, cậu vùi mặt vào trong khăn quàng, cười lên.
Ngoài ra mấy người vừa mới còn cảm thán Ti Du rất dễ thương, bây giờ sau khi nhìn thấy Ti Nguy Lâu, bỗng nhiên cảm thấy tại sao nhìn con hươu đó lại không vừa mắt như thế.
Đợi sau khi mọi người đều đến, Cố Triều đưa mọi người cùng đến sân băng bên cạnh.
Sân băng địa cực là sân băng ngoài trời, hàng trăm hecta, ngay bên cạnh khách sạn, ngồi xe trượt tuyết chưa đến mười phút đã đến.
Bên cạnh còn có một núi tuyết nhỏ, rất nhiều người ngồi xe trượt tuyết, trượt từ trên cao xuống, lặp đi lặp lại, không biết mệt.
Có rất nhiều người đang trượt băng trên sân băng, mà ở chỗ không xa sân băng, có một sân trượt tuyết lớn, bên trên có rất nhiều người ngồi xe trượt tuyết nhỏ chơi.
Đợi đến lúc nhóm người Ti Du đến, ở đây đã có rất nhiều người.
Mọi người ra khỏi xe, thứ đầu tiên nhìn thấy là một hàng chó kéo xe oai phong lẫm liệt, bọn chúng cứ bốn con kéo một chiếc xe trượt tuyết, thấy ba bốn người có thể ngoài xuống.
Mỗi chiếc xe trượt tuyết đều có một huấn luyện viên bên cạnh, bọn họ sẽ thu phí đưa du khách trượt băng trên sân băng to lớn này.
Ông chủ Đạt Luân cũng ở đây, sau khi nhìn thấy một nhóm người bọn họ vội vàng vẫy tay gọi bọn họ đi đến.
Đợi sau khi bọn họ đến gần, ông ấy giới thiệu các huấn luyện viên một chút, lại nói: “Mọi người có thể chơi tùy ý, muốn trượt băng cũng có thể qua đó, giày trượt băng của chúng tôi đều là thương hiệu tốt nhất, mỗi lần dùng để chơi sẽ rửa sạch khử trùng, mọi người không cần lo lắng.”
Loại khách sạn lớn này làm việc, bọn họ không có gì để nói.
Không biết Cố Triều lấy cái loa lớn từ đâu ra, nói: “Ở đây có mười chiếc xe trượt tuyết chúng ta có thể chơi cả ngày, mọi người có thể chia nhóm tổ chức thi đấu, cuối cùng thắng được thầy sẽ phát lì xì.”
Các học sinh hứng thú không ngớt.
Bọn họ không phải ham lì xì, chính là thích thi đấu cạnh tranh, nhất là thi đấu có thưởng.
Ti Nguy Lâu và một người huấn luyện viên bản địa nói mấy câu hoàn toàn bằng Tiếng Anh, sau đó gật đầu, cũng không biết hỏi cái gì?
Sau đó,anh nhận lấy chiếc loa lớn của Cố Triều, nói: “Mỗi chiếc xe trượt tuyết có thể ngồi ba người, nhưng mà phải tính cả huấn luyện viên. Bây giờ mọi người muốn trượt băng có thể đến sân băng, chú ý an toàn.”
“Muốn chơi xe trượt tuyết có thể chia thành hai nhóm, mọi người mười nhóm mười nhóm thi đấu, các huấn luyện viên có cách tính toán đường đua của bản thân, một đi một về tính một lần, chọn ra người xuất sắc cuối cùng.”
Lập tức đã có người đăng ký, cũng có người đi sân băng, chuẩn bị đợi lúc nữa trở lại ngồi xe, dù sao cũng có thể ngồi một ngày.
Còn có chút kinh nghiệm, lập tức đi núi tuyết nhỏ bên cạnh, chuẩn bị chơi mà không cần dùng xe trượt tuyết chó kéo.
Sau khi sắp xếp xong, tổng cộng có bảy nhóm muốn chơi xe trượt tuyết.
Trong đó có Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển một nhóm, Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa một nhóm, Thẩm Ngộ Bắc và Ti Nguy Lâu một nhóm, Cố Triều và Ti Du một nhóm.
Đạt Luân cười ha ha giơ lá cờ đỏ trên tay lên, giữ chức trọng tài.
Mọi người đều ngồi lên xe của mình.
Cố Triều và Ti Du ngồi một xe, Cố Triều cười gẩy hai chiếc gạc nai trên mũ của Ti Du, nói: “Lúc nãy thầy đã muốn làm thế này.”
Ti Du cười nói: “Nếu muốn em tặng thầy một cái nha anh.”
“Bỏ đi, lớn tuổi rồi.” Cố Triều nói: “Em đội thì dễ thương, bây giờ thầy đội cái này, người khác lại mắng thầy chết.”
Ti Du phụt cười, nói: “Không phải như thế chứ.”
“Lúc còn trẻ thầy cũng giống như em vậy, nhưng anh trai em chê thầy mất mặt, nhưng mà cuối cùng cũng bị thầy ầm ĩ không thể làm gì được, chỉ có thể gây sự với thầy.”
Cố Triều cười lên.
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Nếu như Tạ Hoàn nhất định muốn lôi kéo em, em cũng sẽ cảm thấy mất mặt với cậu ấy.”
Bởi vì họ là bạn bè, là bạn thời thơ ấu.
Chửi xong cãi nhau xong, cuối cùng vẫn sẽ cùng nhau đùa giỡn.
Cố Triều ngay lập tức bật cười, đưa tay lên ôm lấy vai cậu, cười nói: “Ai dạy em những lời này?”
Ti Du ngẩng đầu nhìn thầy ấy, nghiêm túc nói: “Anh, thầy nhất định có thể tìm được một người rất rất tốt.”
Cố Triều nhướng mày, tự tin nói: “Tất nhiên rồi.”
Đang trò chuyện, mọi người đều đã ngồi vào chỗ.
Đạt Luân để mọi người ngồi xong, sau đó cầm lấy cái loa lớn đếm ba số, nói: “Go!”
Trong nháy mắt bảy chiếc xe trượt tuyết lao đi, những chú chó oai phong lẫm liệt hăng hái phóng về phía trước.
“Xông lên!” Tạ Hoàn la hét: “Giành được hạnh nhất!”
Ti Du liếc nhìn cậu ấy, cũng lớn tiếng nói: “Hạng nhất là tớ! Các anh em xông lên cho tôi! Go!”
Thấy vậy, Lộc Minh cũng bắt đầu hét lên, tất cả là “go”, còn mở miệng rối loạn gọi mấy cái tên.
Các huấn luyện viên đều cười ha ha.
“Cậu hét cái gì?” Tạ Hoàn hỏi cậu ta.
Lộc Minh nói: “Anh chó nhà tôi, tôi vừa hỏi tên!”
Ngay lập tức Tạ Hoàn cũng hỏi huấn luyện viên của mình, Ti Du cũng mau chóng hỏi.
Cuối cùng, Ti Du lớn tiếng nói: “Gogogo! Jenny, Bob…”
Một lúc sau, ở sân trượt tuyết tất cả đều là tên các giống chó, người nghe bật cười.
Kết quả cuối cùng, là chó của Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa chiếm vị trí thứ nhất, nhóm người Ti Du là hạng cuối cùng.
Ti Du lần lượt ôm mấy chú chó, dùng Tiếng Anh nói: “Chúng mày là giỏi nhất!”
Sau đó, mọi người lại đến sân băng, sân trượt tuyết đổi một nhóm người ngồi xe trượt tuyết, mọi người lại bắt đầu gọi tên mấy chú chó.
Trượt băng là sân nhà của Lộc Minh, tất cả giống như một con nguwah hoang tuột dây cương, tùy ý dạo chơi trên sân băng.
Ti Du bị Lộc Minh dẫn dắt trượt qua một lần trước, sau đó cậu cũng tự đi vài lần, cũng đã đi với Tạ Hoàn, bên cạnh đó vốn dĩ cậu có nền tảng trượt patin, làm cậu bây giờ đã xem như là một nửa người lão luyện.
Tạ Hoàn khó khăn trượt, Bạch Thanh Thiển cũng gặp khó khăn, họ nâng đỡ nhau, miễn cưỡng trượt, trượt rồi trượt đã đi đến một đầu khác, cách mọi người rất xa, đoán là đi nói chuyện yêu đương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thừa đều không biết, may mà có một huấn luyện viên bên cạnh, trực tiếp dạy bọn họ.
“Anh đến không?” Ti Du hỏi Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu lắc đầu: “Anh không biết.”
“Vậy anh đi học với huấn luyện viên đi?”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, mỉm cười: “Anh muốn học cùng em.”
Ti Du cắn môi dưới, sau đó nói: “Thay giày đi.”
Mắt Ti Nguy Lâu sáng lên, lập tức ngồi xuống thay giày cùng cậu.
Sau khi cởi giày ra, Ti Du mới phát hiện anh ấy đi tất giống với mình.
Mặt Ti Du vùi trong chiếc khăn, cười thầm.
Cậu nghiêng đầu liếc nhìn.
Ti Nguy Lâu nhìn sang, nhẹ giọng nói: “Anh đã nói sẽ không làm bản thân em xấu hổ.”
Đôi mắt Ti Du sáng ngời nhìn anh, có ý cười rõ ràng.
Thay giày xong, Ti Du nhìn thấy Lộc Minh đến.
“Đi thôi Ti Du, hai người chúng ta trượt hai vòng?”
Ti Du nâng cằm hướng về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Cậu ấy không biết, tôi đưa cậu ấy trượt một lúc rồi lại nói.”
“Để huấn luyện viên dạy.” Lộc Minh bĩu môi.
Ti Du nói: “Huấn luyện viên đều bận rồi, tôi đưa cậu ấy đi một lúc. Cậu đi chơi đi, không cần quan tâm tôi.”
Lộc Minh im lặng, ánh mắt dừng lại trên người Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu đi giày xong, ngước mắt nhìn về phía Ti Du.
Ti Du liền dang hai tay về phía anh, Ti Nguy Lâu nắm chặt lấy cậu, mượn lực đứng lên.
Trong nháy mắt, trọng tâm anh có chút không ổn định, nghiêng về phía Ti Du, Ti Du vội vàng ôm lấy anh, giữ anh ổn định.
Lộc Minh ngây người nhìn hai giây, sau đó quay người, im lặng trượt đi.
Ngước mắt lên, cậu ta đã nhìn thấy Bùi Khuynh Thừa và Thẩm Ngộ Bắc thật vất vả mới đứng lên được, sau đó, cậu ta xoay xung quanh họ mấy vòng, rất khó chịu.
Bên này sau khi Ti Nguy Lâu đứng thẳng, đi về phía Ti Du, thì thầm nói: “Anh không cố ý đâu, có phải Lộc Minh tức giận rồi không?”
Ti Du ngước mắt nhìn anh, nhẫn nại, vẫn không kìm nén, cười ra tiếng, nói: “Anh nói câu này rất trà xanh đó.”
Ti Nguy Lâu nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Thì ra em nghe ra được?”
“Nói thừa!” Ti Du lườm anh: “Em lại không ngốc.”
Ti Nguy Lâu cười, nói: “Anh nghĩ rằng trước đây em không nghe ra.”
“Trước đây?” Ti Du nghi ngờ: “Lúc nào vậy?”
Ti Nguy Lâu dừng lại, sau đó cười thành tiếng, không nói chuyện.
Ti Du vừa cầm hai tay anh đi, vừa cười hỏi: “Rốt cuộc là lúc nào?”
“Không thể nói cho em.” Ti Nguy Lâu lắc đầu: “Em sẽ cảm thấy anh rất tâm cơ.”
Ti Du nói: “Anh không nói em cũng sẽ cảm thấy anh tâm cơ.”
“Ồ…” Ti Nguy Lâu nhìn vào đôi mắt của cậu, thì thầm nói: “Anh tâm cơ cũng bởi vì muốn em chú ý đến anh.”
Ti Du mỉm cười, không tiếp lời, mà là nói: “Anh đứng lại trước đừng cử động, em tìm đồ cho anh.”
Ti Nguy Lâu đứng yên không cử động, thấy Ti Du trượt ra xa.
Lúc này, không biết Lộc Minh lại xuất hiện từ đâu ra, vây quanh Ti Nguy Lâu xoay hai vòng, nói: “Muốn tôi dắt cậu trượt hai vòng không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Lộc Minh xùy nhẹ một tiếng, lại xoay người trượt ra xa, đi theo hướng Ti Du.
Ti Du nói mấy câu với một người, sau đó, cậu cùng Lộc Minh trượt trở về, trong tay còn ôm một món đồ màu hồng nhạt.
Mà trong tay Lộc Minh, cũng cầm hai cái, một cái màu vàng một cái màu xanh lá.
Chờ sau khi bọn họ đến đây, Ti Nguy Lâu mới nhìn thấy rõ họ cầm cái gì.
Một cái đệm hình con rùa.
Ti Nguy Lâu vừa mới nhìn thấy, có một số trẻ em buộc đồ này lên mông, đề phòng bị ngã.
Lộc Minh cười ha ha ôm đệm đi về hướng bọn Thẩm Ngộ Bắc, vừa trượt vừa nói: “Này, Ti Du mua đồ cho hai người!”
Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du.
Ti Du giơ cái đệm màu hồng nhạt đến trước mặt Ti Nguy Lâu, nói: “Buộc cái này lên, không sợ ngã đau mông nữa.”
“... Không thể…”
Ti Nguy Lâu còn chưa lên tiếng, Ti Du đã nói: “Không thể từ chối, em buộc lên cho anh.”
Nói xong, cậu đi vòng ra sau Ti Nguy Lâu, buộc con rùa đó lên lưng anh, hai chiếc dây đằng sau buộc lên hai bên bắp đùi của anh.
Nếu không phải mặc dày, Ti Du chạm vào chỗ này thực ra rất xấu hổ.
Ti Du đỏ mặt buộc dây cho anh, sau khi đứng lên nhìn vào mắt anh, phì cười.
Thiếu niên mặc áo phao ngắn màu đen, khí chất lạnh lùng, trên đầu lại đội mũ nai nhỏ, phía sau mông còn buộc một con rùa nhỏ màu hồng nhạt.
Hoàn toàn trái ngược không giống nhau, có chút đáng yêu.
Ti Nguy Lâu nhìn về phía đầu bên kia, Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thùa cũng buộc lên, nhìn bọn họ, Ti Nguy Lâu đã biết dáng vẻ của bản thân là gì.
“Được rồi, đi thôi.” Ti Du rất vui vẻ, xoay đến trước mặt anh, dắt tay anh.
Hai đôi găng tay giống y hệt đan vào nhau, hai chiếc mũ nai và khăn quàng đỏ giống nhau hoàn toàn, thêm con rùa màu hồng nhạt phía sau Ti Nguy Lâu, họ trở thành trung tâm của tất cả mọi người, sau khi trượt hơn một tiếng, Ti Nguy Lâu đã nắm vững bí quyết, có thể tự trượt, chỉ là vẫn không đủ thuần thục.
Dĩ nhiên, anh cũng ngã hai lần ở giữa, nhưng mà bởi vì có con rùa nhỏ, anh thật sự không cảm thấy đau.
Thấy anh có thể tự trượt, Ti Du bèn buông anh ra, bản thân đi trượt một lúc.
Áo phao trắng và cả người ăn mặc đẹp hôm nay của cậu, có một không hai trên toàn bộ sân băng.
Khi cậu tùy ý trượt trên mặt băng, lúc xoay tròn, dường như không cần quá bắt mắt.
Bỗng nhiên Ti Du có một ý tưởng, nếu diễn trên sân băng, vậy cậu có thể đi giày trượt băng múa trên sân băng không?
Hình như cũng không phải không được!
Lúc đầu cậu nghĩ không múa cổ điển, nhưng bây giờ nghĩ lại, múa cổ điển và trượt băng hình như rất hợp.
Sau khi Ti Du nghĩ đến, trong đầu lại càng có một động tác lại một động tác múa.
Cậu theo ý tưởng của bản thân, duỗi cánh tay ra, giống một con yêu tinh, bay lượn trên sân băng.
Cả một buổi trưa, Ti Du thiết kế điệu múa của mình, trong lòng cậu đã có một sự lựa chọn.
Ở phương Tây, tất nhiên cậu muốn múa vũ đạo Trung Quốc.
Cũng muốn dùng bài hát cổ phong của Trung Quốc.
Mà năm trước Triệu Diên đã phát hành trong chuyên ngành, chủ đạo của bài hát là cổ phong.
Nhưng bởi vì giai điệu quá cổ điển, yếu tố thịnh hành ít, ngược lại ngay cả mấy bài hát khác trong album đều chưa chơi qua.
Trong lòng Triệu Diên muốn thử phong cách mới nên đã nghỉ ngơi, nhưng mà Ti Du biết, bà ấy vẫn muốn thử.
Nếu bây giờ cậu có cơ hội phát triển, tại sao lại không tận dụng chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nghĩ xong, cậu gọi cho Triệu Diên để bà ấy gửi bản gốc chất lượng âm thanh qua, còn nói ý tưởng của mình.
Triệu Diên im lặng rất lâu, mới nhẹ giọng nói một câu: “Tiểu Du, mẹ thật sự cảm ơn con.”
Cúp điện thoại, cả người Ti Du đều nhảy nhót, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, vẫn luôn ở trên sân băng.
Mấy người bọn Ti Nguy Lâu cũng không ăn.
Từng người bọn họ cởi giày, đứng ở một bên nhìn Ti Du.
Chỉ là tâm tình đều khác nhau mà thôi.
Ba người bọn Ti Nguy Lâu ngồi trên con rùa nhỏ của bản thân, Lộc Minh chỉ có thể ngồi xổm, ngay lập tức cảm thấy thiệt thòi, cậu ta cũng muốn Ti Du mua rùa cho.
Đến hai giờ chiều, Ti Nguy Lâu đứng dậy, hét lên: “Ti Du!”
Mấy người ngồi bên cạnh đều giật mình, nhìn anh.
“Sao thế?” Trên mặt Ti Du đều là mồ hôi, trượt về phía Ti Nguy Lâu.
Mắt cậu rất sáng, rõ ràng là hưng phấn.
Ti Nguy Lâu đi về hướng cậu, nói: “Không trượt nữa, chân em phải nghỉ một lúc.”
Ti Du rũ mắt nhìn xuống chân mình, nói: “Em cảm thấy hình như vẫn ổn, không có cảm giác gì.”
Lúc trước cậu luyện tập, đau hơn thế này nhiều, hầu như mỗi ngày đều bò về nhà.
Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói: “Không được, em đã trượt rất lâu rồi, nghe lời.”
Ti Du nhìn anh một cái, sau đó quay mặt qua, nói: “Được thôi.”
Cởi giày ra, Ti Du cảm thấy có chút không đi lại được.
Mấy người họ đi ăn cơm, sau đó Ti Du trở về tắm rửa.
Không biết Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển đi đâu, trong phòng không có người, Ti Du cũng không tìm cậu ấy, tắm qua trước lại chuẩn bị ngủ một giấc nghỉ ngơi chốc lát.
Chân cậu thực sự có chút đau, nhưng mà vẫn tốt, không xuất hiện mụn nước gì, xem ra vẫn là giày tốt.
Thế nhưng cậu vừa nằm xuống, cửa phòng bị người gõ, Ti Du đi mở cửa.
Ti Nguy Lâu cầm một cái chậu giống chậu ngâm chân đến, nói: “Em muốn ngủ sao? Ngâm chân rồi ngủ.”
Ti Du để anh vào phòng, nói: “Anh tìm được cái chậu ở đâu vậy?”
“Mua chậu ngâm chân ở tầng bảy, chậu mới, chưa ai dùng.”
Ti Nguy Lâu lập tức vào nhà vệ sinh, bắt đầu lấy nước nóng, rửa chậu mấy lần trước, sau đó mới bắt đầu lấy nước nóng, còn luôn dùng tay thử nhiệt độ nước. Ti Du dựa ở cạnh cửa nhà vệ sinh nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em tự mình làm cũng được.”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, giễu cợt nói: “Vậy à?
Nếu như anh không gọi em, có phải em vẫn có thể trượt đến buổi tối bắt đầu chương trình.”
“Không đâu.” Ti Du có chút chột dạ.
Ti Nguy Lâu mỉm cười, nói: “Ngồi đi.”
“Ồ.” Ti Du chạy qua ngồi xuống bên cạnh anh.
Ti Nguy Lâu lấy nước xong, ra khỏi phòng vệ sinh, đặt chậu nước dưới chân Ti Du.
“Cảm ơn anh.” Ti Du nhỏ giọng nói một câu.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu một cái, quay người đi lấy chiếc ghế đẩu bên cạnh ghế sô pha nhỏ.
Ti Du nghi ngờ nhìn anh: “Anh có thể ngồi trên giường.”
“Ừm.” Miệng Ti Nguy Du trả lời, nhưng vẫn lấy ghế đến, đặt nó đối diện chiếc chậu, bản thân ngồi lên trên.
Ngay lập tức Ti Du biết anh muốn làm gì, khiếp sợ nói: “Anh đừng!”
Không đợi cậu rút chân ra khỏi chậu, Ti Nguy Lâu đã duỗi tay, nắm lấy mắt cá chân cậu.
Ti Du ngay lập tức cảm thấy da đầu đều tê dại, mặt hồng đến nỗi đổ mồ hôi trong chớp mắt.
Cậu lại không dám giãy giụa, sợ nước bắn vào Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn cậu, nói: “Ngoan một chút, đừng động.”
“Anh đừng cử động, em tự rửa!” Ti Du sắp xấu hổ chết rồi.
Cậu xin thề, cậu lớn như này, sau bốn tuổi đã không cần để người khác rửa chân cho cậu.
“Chân em đều đỏ rồi.” Ti Nguy Lâu trầm giọng nói: “Anh giúp em ấn một lúc, nếu không buổi chiều thức dậy ngay cả đường em cũng không đi được.”
Ti Du chịu đựng xấu hổ nói: “Anh còn biết cái này sao.”
“Vừa mới học thầy ngâm chân.” Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nhấc chân cậu lên, ngón tay chầm chậm xoa bóp lòng bàn chân và mu bàn chân cậu.
Tai Ti Du đỏ bừng, cúi đầu nhìn hai bàn tay đẹp đến gần như hoàn hảo của Ti Nguy Lâu, ấn đi ấn lại trên chân cậu.
Ngón tay anh rất dài, lòng bàn tay có thể nắm hết mắt cá chân của Ti Du.
Một lời Ti Du cũng không thể nói ra.
Cứu mạng! Cậu không muốn sống nữa!
Bỗng nhiên, chân bị đau, Ti Du theo bản năng rút chân ra một chút.
Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn cậu, nói: “Đau?”
“Ừm, vừa mới đau một tí.” Ti Du nhỏ giọng nói.
Ti Nguy Lâu cau mày, nói: “Ở đây?”
Anh ấn vào một chỗ, Ti Du lại rút chân ra.
“Phản ứng chỗ này ứng với dạ dày.” Ti Nguy Lâu nhìn cậu, nói: “Sau này phải ăn ít đồ lạnh và cay.”
“A?” Ti Du vội nói: “Chắc chắn anh nhớ sai rồi, chỗ đó không phải dạ dày!”
“Không phải dạ dày có thể là cái gì?”
Ti Du buột miệng nói ra: “Thận!”
Ti Nguy Lâu nhướng mày.
Ti Du: “...”
Cậu đỏ mặt, quyết định im lặng.
Ấn xong hai bên chân mất nửa tiếng.
Đợi Ti Nguy Lâu lau sạch chân cho cậu, lúc chuẩn bị đi đổ nước, Ti Du nhỏ giọng nói: “Tay của anh đều bị ngấm mùi rồi sao?”
Ti Nguy Lâu choáng váng, sau đó cười lên, cười rất thoải mái, là dáng vẻ Ti Du chưa hề thấy qua.
Ti Du nhìn anh, vậy mà cũng muốn cười theo.
Ti Nguy Lâu mang nước đến, sau đó vừa rửa tay vừa cười nói: “Em nói đúng, tay anh không cần nữa rồi, em phải chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm thế nào?” Ti Du mím môi.
Ti Nguy Lâu lau tay đi ra, đi đến bên cạnh Ti Du, cúi người xuống và mắt đối mắt với cậu.
Ti Du thấy mặt anh gần sát, tim đập rất nhanh.
Cậu cắn môi, ánh mắt có chút trốn tránh.
“Anh muốn em phụ trách như thế nào, em không biết sao?”
Giọng Ti Nguy Lâu rất nhẹ, rất trầm, cũng rất mờ ám.
Ti Du cúi đầu xuống, lúc Ti Nguy Lâu nghĩ rằng cậu sẽ không nói chuyện, đột nhiên cậu lại thì thầm nói: “Anh đợi em thêm một tối nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro