Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 99

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Ti Du đã biết về chuyện thân thế của mình, ông bà cũng đã nghe Triệu Diên nói, bây giờ gặp lại Ti Du, hơn nữa còn nhìn thấy cậu vẫn gần gũi với mình như vậy, hai người hai mắt đều ướt.

“Chúc ông bà ngày Tết thật vui vẻ!” Ti Du cười nói.

“Được rồi.” Ông đưa tay vỗ vỗ vai Ti Du, cười nói: “Thằng nhóc thối, hình như đã cao hơn lần trước nhìn thấy rồi.”

Ti Du nhướng mày: "Thật sao, chắc là do cháu múa nên dãn người ra cao lên.”

Cả hai ông bà già đều cười.

“À đúng rồi.” Ti Du nhìn lại, gọi Ti Nguy Lâu lại.

Ti Nguy Lâu đi đến bên cạnh cậu rồi đứng yên, mỉm cười chào hỏi hai người già.

“Ông bà, cậu ấy là Ti Nguy Lâu.” Ti Du giới thiệu.

Bà nắm lấy tay Ti Nguy Lâu vỗ về: "Cháu ngoan, chỉ cần cháu trở về là được rồi.”

“Được rồi, đưa hai đứa nhỏ vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh quá, mau ăn chút đồ nóng đi.” Ông nói.

Mọi người bước vào sân một cách nhộn nhịp.

Nhìn ở bên trong sân rộng hơn với nhìn từ bên ngoài, không chỉ có một khách sạn gia đình lớn, mà còn có hai toà nhà rất dài và rộng, cả hai đều được ngăn thành dãy phòng nhỏ, bên trong còn có giường sưởi giống như trong làng. thoải mái hơn khi sống vào mùa đông.

Trong sân có rất nhiều gia đình đến nghỉ dưỡng, cũng có không ít trẻ em, chúng đều chạy chơi trong sân.

Ti Nguy lâu có vẻ rất tò mò về những gì anh nhìn thấy, Ti Du va vào vai anh một cái rồi nói nhỏ: "Thấy thế nào? Có phải thú vị hơn so với những gì anh nghĩ không?”

“Ừ.” Ti Nguy Lâu cười: “Rất đông vui.”

“Đúng vậy.” Ti Du nói: “Ông bà thích đông vui, so với ở trong biệt thự trống trải ở thành phố Bắc Kinh, không bằng ở đây làm ông chủ nhỏ, nhộn nhịp hơn.”

Khi bà nghe những gì họ nói, cười nói: "Các cháu có thể đến đây bao lâu cũng được. Cả hai ông bà đều ước gì có thể gặp các cháu mỗi ngày.”

“Chắc chắn rồi.” Ti Du đáp lại một cách nhiệt tình, chạy đến nắm lấy cánh tay của bà.

Ti Nguy Lâu đi phía sau, nhìn Ti Du, anh rất mãn nguyện, dường như tình yêu anh dành cho Ti Du càng nhiều hơn qua từng giây từng phút.

Sau khi vào nhà, ông gọi người phục vụ mang đồ ăn lên.

Món ăn có thịt rau, rất phong phú.

"Tất cả các nguyên liệu nấu ăn được lấy từ trong làng, rất tươi, mau thử đi." Bà gấp thức ăn cho cả Ti Du và Ti Nguy Lâu.

Cả hai vội vàng nói lời cảm ơn, rồi nói rằng bọn họ cũng có thể tự gấp, không cần phải bận tâm đến họ.

“Tết này, Tiểu Niên vẫn ở nước ngoài hả?” Ông hỏi.

Ti Du gật đầu: "Anh cả năm nay không về, chị dâu hình như sắp sinh trong mấy ngày Tết.”

“Bà chợt nhớ.” Bà nói: “Lúc trước bà có nói sẽ đi thăm bọn chúng một chút.”

"Đợi qua kỳ nghỉ đông chúng ta có thể đi, ông bà cũng có thể đi cùng nhau." Ti Du nói.

Bà gật đầu: "Được, vậy đến lúc đó các cháu có thể tới đây chơi vài ngày, rồi cùng nhau đi.”

Bữa ăn diễn ra sôi nổi, đông vui, sau bữa ăn, ông bà dẫn bọn họ vào một căn phòng, cũng là một căn phòng nhỏ, có phòng tắm hiện đại và tất nhiên là có giường sưởi không lớn không nhỏ, trong phòng rất ấm áp.

“Các cháu thanh niên lớn con ngủ chung.” Ông lớn tiếng nói: “Nhưng đừng mặc quá dày đi ngủ, rất dễ nóng nực.”

Trò chuyện được một lúc thì ông bà đi, để bọn họ tự chơi.

Ngày mai là ngày đầu năm mới, không khí lễ hội ở đây rất nhộn nhịp.

Ti Du quay đầu lại hỏi Ti Nguy Lâu: "Ra ngoài đi dạo không?”

“Được thôi.”

Bọn họ mặc quần áo đi ra ngoài, thưa với ông bà xong thì đi dạo trong làng.

Ti Du giới thiệu: "Về cơ bản tất cả người dân ở đây đều là dân chính gốc. Sau khi bố mở rộng phát triển nơi này, bố để cho mọi người mở cửa hàng.”

Ti Nguy Lâu ngạc nhiên nói: "Bố đã mở rộng phát triển nơi này à?”

“Đúng.” Ti Du gật đầu: “Trước đây nơi này rất nghèo, cũng không có ai tới đây.”

Trước đây Ti Du không biết Ti Trọng Tấu đã tìm ra nơi này bằng cách nào, nhưng bây giờ cậu đã biết.

Chắc hẳn Ti Trọng Tấu vẫn luôn đi tìm Ti Nguy Lâu, tìm được nơi này, nhớ rõ nó.

Sau đó công việc kinh doanh trở nên tốt hơn, rồi mở rộng phát triễn nơi này.

Lúc đó ông bà đã giúp đỡ Ti Trọng Tấu rất nhiều, để ông ấy có thể đưa công việc kinh doanh của mình phát triễn trở lại.

Sau khi nơi này được xây dựng xong, ông bà đã xem xét xung quanh, nghĩ rằng nó rất thích hợp cho người già nghỉ dưỡng nên đã đề nghị Ti Trọng Tấu để họ một mảnh đất để mở trang trại này.

Hai người trò chuyện với nhau về những chuyện cũ, rồi về chuyện tập luyện thi đấu sắp tới của Ti Nguy Lâu, họ đã đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ mà không hề hay biết.

Trời bắt đầu lạnh hơn nên hai người quay trở về.

Sau khi bước vào phòng, lúc cánh cửa đóng lại Ti Du cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu nhìn về phía giường, trong lòng dâng lên cảm giác hơi lạ.

Ti Nguy Lâu cởi áo khoác lông xuống, treo lên móc áo, rồi thản nhiên nhìn Ti Du: "Làm sao vậy? Cởi đồ ra đi.”

Cởi đồ!

Ti Nguy Lâu nói nói gì vậy!

Thật lớn gan!

Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu một cách đầy cảnh giác, đột nhiên nhận ra, có thể anh đang nói tới áo khoác lông.

“… Được rồi.” Ti Du rũ mắt xuống, ngoan ngoãn cởi áo khoác lông.

Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu, trên môi anh nở một nụ cười thoáng qua.

Hai người rửa mặt riêng, sau đó mỗi người trong bộ đồ ngủ mềm mại đi đến bên giường.

Chiếc giường vốn cứng, nhưng bà biết Ti Du thích mềm nên đã trải hai chiếc chăn dày, bên trên có một tấm thảm, rất êm.

Ti Du nằm ở bên trong, mặc bộ đồ ngủ thỏ của mình, nghiêng người nhìn sang Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám đậm, theo cảm nhận của Ti Du, có vẻ như anh đã cao hơn trước, dáng người cũng cứng rắn hơn trước một chút.

Tất nhiên, đây là cảm giác của Ti Du, dáng người của Ti Nguy Lâu vẫn luôn như thế này.

Ti Nguy Lâu tắt đèn, nhưng căn phòng không tối, vì rèm cửa không dày, ánh sáng từ bên ngoài có thể chiếu vào.

Ánh mắt của Ti Du luôn một mực dõi theo anh, như là được dán chặt vào anh.

Ti Nguy Lâu ngồi ở bên cạnh, vừa trải chăn bông, vừa liếc nhìn Ti Du: "Đừng nhìn anh như vậy.”

Ti Du quay qua nhìn anh, nói: "Tại sao?”

“Tại sao?” Ti Nguy Lâu nhướng mày, rồi đột nhiên nghiêng người nằm sấp xuống, chống hai tay hai bên Ti Du.

Anh nhìn xuống Ti Du nói nhỏ: “Em nói lại cái gì?”

Ti Du đưa tay lên, đội mũ tai thỏ lại, ngoan ngoãn lắc đầu: “Không hỏi, không hỏi nữa.”

Sắc mặt cậu đỏ lên một chút, cố ý nói nhỏ, cố gắng trốn thoát.

Nhưng đối với Ti Nguy Lâu, cố gắng trốn thường là không thể cho qua được!

Ti Nguy Lâu đột ngột cúi đầu xuống, hôn lên môi Ti Du, sau đó hơi lùi lại, trầm giọng nói: "Bây giờ em đã biết chưa?”

“Rồi, đã biết.” Mặt Ti Du đỏ lên cậu gặt đầu.

Ti Du cười nhẹ, sau đó lui về phía sau nằm xuống đắp chăn bông.

Ti Du im lặng hai giây, sau đó nói nhỏ: "Anh nói xem chúng ta bây giờ có được xem là chung giường chung chăn không?”

“...”

Ti Nguy Lâu hít một hơi thật sâu, nửa ngồi dậy, dưới ánh mắt kinh hãi của Ti Du, anh kéo gối của mình qua đặt xuống cạnh Ti Du, sau đó nhấc chăn của Ti Du lên và chui vào trong chăn của cậu.

“Anh!” Ti Du chưa kịp nói gì thì đã bị Ti Nguy Lâu ôm chặt cả người, rồi hôn lên môi.

Ti Du nhắm mắt lại trong vô thức.

Trong khoảng thời gian đến nay, bọn họ đã trở nên thành thạo hơn trong việc hôn, cũng hiểu rõ lẫn nhau hơn.

Nhưng bây giờ, Ti Du phát hiện rằng Ti Nguy Lâu bây giờ khác với lúc trước.

Hơi thở anh càng nặng, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Ti Du có một chút lo sợ, nhưng cũng có một chút khẩn trương chờ mong.

Cậu thậm chí còn không biết mình đang nghĩ gì, nhưng ở tuổi của bọn họ có những suy nghĩ kỳ lạ khi ngủ gần người mình thích là chuyện bình thường.

Sau nụ hôn, bọn họ đều thở hổn hển.

Ti Nguy Lâu nửa nằm trên người Ti Du, cúi đầu nhìn cậu, xoa nhẹ chóp mũi với cậu.

Ánh mắt anh rất sâu, trong ánh sáng lờ mờ, trông anh rất dữ tợn.

Nhịp tim của Ti Du ngày càng nhanh, cậu biết Ti Nguy Lâu đang nghĩ gì, nhưng cậu không biết mình đang nghĩ gì!

Trán của Ti Nguy Lâu giật giật hơi đau, anh rất muốn Ti Du, nhưng không đành lòng, Ti Du của anh vẫn còn nhỏ.

Hơn nữa, trong tình huống chưa xác định như vậy, anh không thể làm gì Ti Du được.

Anh chỉ có thể hôn người trong vòng tay mình hết lần này đến lần khác để dập lửa trong lòng đi, để không vô tình làm tổn thương Ti Du.

Ti Du nhắm mắt lại, đỏ mặt tía tai.

Không biết đã qua bao lâu, Ti Nguy Lâu mới ôm cậu thở dài: "Ngủ đi.”

Ti Du được anh ôm trong lòng, một lúc sau mới lấy hết can đảm đưa tay ôm lấy eo anh.

Cả người Ti Nguy Lâu cứng đờ.

Giọng Ti Du nhỏ đến mức Ti Nguy Lâu cảm thấy mình đang bị ảo giác.

Anh nghe được Ti Du nói: “Nếu không, chúng ta không làm đến bước cuối cùng được không?”

Tâm trí của Ti Nguy Lâu bùng nổ, những suy nghĩ đã im lặng bấy lâu nay dâng trào dữ dội, gần như nhấn chìm anh và Ti Du cùng một lúc.

Nhưng cuối cùng, Ti Nguy Lâu vẫn kiềm chế mà hôn lên trán Ti Du, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, đi ngủ đi.”

Ti Du đỏ mặt, giờ còn xấu hổ hơn khi nói những lời vừa rồi.

Cậu! Vậy mà cậu bị Ti Nguy Lâu từ chối!

Cứu mạng!

Cậu còn cần mặt mũi này để làm gì!

“Anh đi đi.” Ti Du đẩy anh.

Cậu tức giận, thật mất mặt, không muốn ngủ với Ti Nguy Lâu!

Ti Nguy Lâu ngơ ngác sau khi bị cậu đẩy ra, sau đó nhìn Ti Du quay lưng lại với anh, không để ý đến anh.

“Tiểu Du?” Anh nhỏ giọng nói: “Em tức giận sao?”

“Không có, đi ngủ!”

Ti Nguy Lâu mượn ánh sáng để nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Ti Du.

Anh chợt hiểu ra, lập tức mặt đày quấn lấy cậu, từ phía sau ôm lấy cậu.

Ti Du bĩu môi: “Anh đừng chạm vào em.”

Nói một đằng, Ti Nguy Lâu trả lời một nẻo: “Em vẫn còn nhỏ.”

“Xí! Em lớn tuổi hơn anh!” Ti Du bật thốt lên, nhưng sau khi nói xong thì sững sờ.

Đáng tin! (R:靠 - CV: dựa vào)

Cậu đã nói cái gì? Có thể rút lại lời vừa nói không?

Ti Nguy Lâu cũng sững sờ, sau đó cười thành tiếng, trán tựa vào gáy Ti Du, phát run.

Mặt Ti Du đỏ lên giận dữ nói: "Đừng có chạm vào em!”

“Anh cứ chạm vào.” Ti Nguy Lâu bắt chước giọng điệu bình thường của cậu, ôm chặt cậu.

Cả căn phòng chìm trong im lặng.

Một lúc sau, phản ứng của Ti Du vẫn không hề giảm bớt, cậu nói một cách chậm chạm: "Hai năm trước em đã tự làm chuyện đó rồi.”

“Thật không?” Ti Nguy Lâu nói khẽ.

Tai của Ti Du hơi tê, cậu không nói nữa.

Mặt dù làm vậy có hơi mặt dày, nhưng cậu vẫn là duỗi tay ra, nắm lấy tay Ti Nguy Lâu đặt lên eo mình, không nhúc nhích.

Nhưng Ti Nguy Lâu hiểu.

Ngọn lửa vốn có trong lòng anh, lại không thể nào dập tắt được.

Anh hít một hơi thật sâu, thở dài: “Tiểu Du…”

Trong phòng rất ấm, thực sự Ti Du hơi nóng khi mặc bộ đồ ngủ con thỏ còn đắp chăn bông, khi khóa kéo được mở ra, cậu cảm thấy hơi nóng trong người cuối cùng cũng tan biến.

Sau đó, rốt cuộc qua một thời gian dài ngọn lửa trong lòng cậu đã vơi đi.

Với ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, nụ hôn nhẹ nhàng trên môi, cùng tiếng gọi trầm thấp đầy tình yêu của Ti Nguy Lâu dành cho cậu.

Tiếng chuông giao thừa vang lên, tiếng pháo vang lên từ làng du lịch, sự vui mừng, ấm áp.

Một năm mới, tất cả mọi chuyện đều phát triễn theo hướng tốt đẹp.

___ Sau khi ngủ dậy, đã chín giờ sáng.

Ti Du vươn vai kéo căng lưng, sau khi ngồi dậy, cậu nhận ra chỉ có một mình trong phòng.

Ký ức đêm qua ùa về, mặt Ti Du lại đỏ lên, khóe môi cũng cong lên.

Tuy nhiên, cậu cũng không dám nghĩ nhiều về chuyện đó, bởi vì hôm qua phản ứng của cậu có vẻ hơi quá đáng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Và đó chỉ là những gì mà Ti Nguy Lâu đã cho cậu, bản thân Ti Nguy Lâu thậm chí còn không cởi quần áo của mình.

A! Không được nghĩ nữa!

Nghĩ đến chuyện lại đứng dậy một lần nữa.

Sau khi Ti Du mặt quần áo chỉnh tề đi xuống dưới nhà, thì thấy Ti Nguy Lâu cầm một cây chổi lớn quét tuyết dưới sân cùng ông và hai nhân viên phục vụ.

Sau khi nhìn thấy Ti Du đi ra, ông cười nói: "Dậy đi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi.”

Ti Nguy Lâu cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Ti Du tươi cười bước tới, cầm một cây chổi to, cùng giúp mọi người quét tuyết, nói: "Đêm qua có tuyết sao?”

“Đúng vậy, hai ngày nay đều có tuyết rơi, nhưng cũng không lớn lắm.” Ông cười nói.

Ông năm nay đã ngoài 60 tuổi, dáng vẻ rất rắn rỏi, thuộc loại ông già ngày nào cũng đi công viên tập xà ngang, song sắt trong thành phố.

“Bà đâu rồi?” Ti Du nói.

“Bà đi khiêu vũ ở quảng trường nhỏ. Bữa sáng giao cho cháu ở nhà chính. Đừng bận rộn nữa, đi ăn cơm trước đi.”

Ông thúc giục: “Còn có Tiểu Lâu, cháu cũng đi đi.”

Cả hai bỏ chổi xuống, bước vào nhà.

Ông nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cảm thán cười: "Anh em quan hệ tốt như vậy, một người không dậy thì một người cũng không ăn.”

Một nhân viên phục vụ ngạc nhiên khi nghe nói: "Thưa ông, ông nói gì vậy? Họ là anh em sao?”

“Đúng vậy.” Ông bật cười: “Có sao không?”

Người phục vụ gãi đầu: "Con còn tưởng rằng anh chàng đẹp trai kia là bạn trai của Tiểu Du.”

Ông nhấc chân đá vào mông anh ta: "Nói vớ vẩn.”

Nhân viên phục vụ cười tránh đi.

Ngoài sân đông vui, ngược lại trong nhà rất bình yên.

Ti Nguy Lâu hâm nóng bánh, cháo trong lò vi sóng, hai người vừa ăn vừa uống cùng thức ăn kèm, cảm thấy rất cả người thoải mái.

“Ở đây là khác, toàn thân được thả lỏng.” Ti Du cười nói.

Ti Nguy Lâu gật đầu: "Sau này em có thể tới thường xuyên.”

“Ừ.” Ti Du gật đầu: “Dù sao thì về cơ bản ông bà đều ở đây, vào ngày Tết cùng trở về.”

Sau khi hai người ăn xong, lại ra ngoài chơi.

Nhân dịp buổi sáng, bọn họ vừa đi vừa nghỉ khắp khu nghĩ dưỡng, mua chút đồ vật nho nhỏ, ăn chút đồ ăn vặt, uống chút trà sữa nóng khi khát.

Họ đi dạo đến tối, mới đi về nhà.

Hôm sau là sinh nhật của Ti Du, ông bà từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị, làm sủi cảo, hầm xương.

Cả khu nghỉ dưỡng tràn ngập niềm vui, thậm chí người không biết còn nghĩ rằng là sinh nhật của ông bà.

Ti Du bị sốc trước “trận chiến” này, Ti Nguy Lâu cũng tương tự.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng phản ứng lại, nở nụ cười đi qua phụ giúp.

Ti Du không biết làm sủi cảo nên chỉ đứng bên cạnh quan sát.

Bà gói nhanh, lại đẹp, tốc độ của Ti Nguy Lâu không nhanh lắm, nhưng làm ra nhiều hình dáng.

Những cánh hoa, nhưng con vật nhỏ, những chiếc lá đủ dạng… Sư phụ bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cậu làm được à, cậu bạn trẻ. Cậu không thể làm ra nhiều hình dáng như vậy nếu không được học trong vài tháng.”

Ti Nguy Lâu cười nói: "Trước đây cháu làm việc trong một nhà hàng, nên sẵn tiện cháu học được một chút.”

“Thảo nào.”

Bà nghe xong cũng xót xa, biết chuyện cháu nên càng đau lòng hơn khi nghe những chuyện cháu đã trải qua trước đó.

Ti Du ngồi sang một bên, nhìn lên Ti Nguy Lâu.

Trước đây thật là anh đã làm rất nhiều việc.

“Hay không anh dạy em với.” Ti Du đột nhiên nói.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu, nở một nụ cười hỏi: "Muốn học sao?”

“Đúng vậy.” Ti Du gật đầu, nói thêm: “Em đã rửa tay rồi!”

“Đến đây.” Ti Nguy Lâu bước đến gần cậu, đưa cho cậu một vỏ sủi cảo, rồi nói với cậu: “Bỏ một ít nhân vào đó.”

Ti Du trừng anh: "Em biết.”

Chuyện đơn giản như vậy, thật ra cậu cũng có thể nhìn ra được, cậu chỉ muốn tìm một lý do để nói chuyện với Ti Nguy Lâu, để anh không còn nghĩ về chuyện quá khứ.

Ti Nguy Lâu cười nhìn cậu: "Được rồi, sau khi bỏ thêm nguyên liệu, hãy nhìn anh làm, sao cho các góc cạnh được dán chặt vào nhau.”

Ti Du vừa nhìn anh, vừa ép các cạnh vỏ bánh.

Nhưng sau khi ép lại, cái của cậu bắt đầu bị xiêu vẹo, bụng phồng lên.

Cái của Ti Nguy Lâu là dạng thẳng, rõ ràng là dạng cơ bản nhất, nó trông cũng đẹp.

“Hừ.” Ti Du mím môi: “Em không tin. Chắc là do thao tác sai rồi.”

Nói xong, cậu đứng dậy, đi tới, lấy một vỏ sủi cảo khác, bắt đầu gói lại cái khác.

Cứ như vậy, cậu gói hơn mười cái, mỗi cái lại xấu một cấp độ khác nhau.

Ti Du chịu thua: "Được rồi, loại công việc cần sự tỉ mỉ này không thích hợp với cậu chủ đây.”

Mọi người bắt đầu cười.

Gói bánh được phân nữa, Ti Nguy Lâu đột nhiên thì thầm gì đó với bà, bà cười gật đầu nói: "Được rồi, hai đứa ra ngoài mua bánh ngọt rồi về, ở đây cũng sắp xong rồi.”

Ti Nguy Lâu đưa Ti Du đi rửa tay, rồi ra ngoài mua bánh ngọt.

“Anh và bà đã nói gì vậy?” Ti Du hỏi anh.

Ti Nguy Lâu lắc đầu, bắt chước giọng điệu thường ngày của Ti Du: "Anh không nói gì cả.”

Ti Du đang định đe doạ, dụ dỗ anh thì điện thoại di động của cậu đổ chuông.

Cậu lấy nó ra xem, chợt mỉm cười, đó là Ti Niên.

“Anh cả.” Ti Du cười nhìn người trên màn hình.

Ti Niên và chị dâu Nhu Cẩn đều có ở đó.

Họ vẫy tay chào cậu, mỉm cười nói: "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Du!”

“Cảm ơn anh cả chị dâu!” Ti Du chỉ tập trung vào điện thoại, Ti Nguy Lâu đã nắm tay cậu bước đi.

Hai người bước vào cửa hàng bánh ngọt, Ti Du vẫn đang trò chuyện với anh cả của mình, Ti Nguy Lâu đưa ra yêu cầu với nhân viên cửa hàng, yêu cầu họ giao bánh đến trang trại vào buổi chiều.

Khi về đến trong sân, các người Ti Du vẫn còn đang trò chuyện, thỉnh thoảng Ti Nguy Lâu cũng nói xen vào vài câu.

Sau khi thấy ông bà, vợ chồng Ti Niên lập tức chào hỏi, chúc Tết, xin bao lì xì.

Giữa trưa, đột nhiên có hai vị khách không mời đến trang trại, Ti Du nhìn thấy chiếc xe quen thuộc lập tức ngạc nhiên vội vàng chạy ra ngoài.

Triệu Diên và Ti Trọng Tấu xuống xe, Ti Du lập tức ôm lấy Triệu Diên: "Mẹ!”

Triệu Diên bật cười, vỗ nhẹ vào lưng cậu, nói: "Bố mẹ đến đây tổ chức sinh nhật cho con cưng.”

“Mẹ, con yêu mẹ!” Ti Du hôn lên mặt Triệu Diên, rồi lại nhìn sang Ti Trọng Tấu.

Ti Trọng Tấu trông vẫn rất uy nghiêm, nhưng Ti Du không ghét vẻ mặt này của ông ấy chút nào, thậm chí còn thấy được một chút xấu hổ dưới vẻ mặt bình tĩnh của ông ấy.

Ti Du bật cười, chạy tới ôm chầm lấy ông ấy, nói: "Cảm ơn bố.”

Ti Trọng Tấu cứng người, sau đó vỗ vỗ lưng cậu với vẻ nghiêm mặt, nói: "Sinh nhật vui vẻ.”

“Dạ!” Ti Du cười thành tiếng.

Cậu cảm thấy rất hạnh phúc hôm nay. Thật ra sinh nhật đối với cậu không quan trọng lắm, trước đây cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ sau khi biết rõ lai lịch của mình, từ nay về sau cậu muốn mỗi năm đều tổ chức sinh nhật.

Dù không được thừa hưởng gen học hành xuất sắc của bố mẹ nhưng cậu vẫn phải kỷ niệm ngày mình sinh ra, cảm ơn bố mẹ đã cho mình cuộc sống.

Trong sân càng đông vui hơn hẳn.

Buổi chiều, mọi người quây quần bên nhau, bàn lớn ở giữa gần như là một bàn tiệc đầy đủ thịnh soạn.

Mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật trước, sau đó Ti Du bắt đầu thực hiện cầu nguyện.

Hi vọng bố mẹ luôn mạnh khỏe.

Hi vọng cả nhà Hoàn Tử sẽ luôn hòa thuận.

Hi vọng thế giới hòa bình, mọi người xung quanh cậu đều hạnh phúc.

Đây là điều ước mà cậu đã có từ những năm trước, nhưng hôm nay, Ti Du thầm nói trong lòng: Mong rằng ông trời sẽ thiên vị cho cậu được tham lam thêm một điều ước khác vì tuổi mười tám của mình.

Cậu muốn luôn ở bên cạnh Ti Nguy Lâu, giống như kiểu người yêu của nhau vậy!

Cầu nguyện, thồi nến.

Sau đó, Ti Du ăn một hơi bát nhỏ mì trường thọ, gần như đã no.

Mọi người bật cười, Ti Nguy Lâu không biết nên cười hay nên khóc, đưa cho cậu một ly nước uống cho xuôi.

Ti Du nhấp một ngụm nói: "Không được, dù sao em cũng phải ăn một ít sủi cáo của em tự làm!”

Triệu Diên kinh ngạc: "Tiểu Du còn làm sủi cảo sao?”

“Đúng vậy!” Ti Du hất cằm, mong được khen ngợi.

Triệu Diên không tiếc lời khen vài câu, còn nói ăn thêm mấy cái do Tiểu Du gói.

Sau đó, sủi cảo được mang ra.

Mọi người có thể ngay lập tức thấy được những cái nào là do Tiểu Du gói.

Ti Nguy Lâu cười nhẹ, cầm một chiếc thìa dài, vớt một phần sủi cảo của Ti Du đã gói cho bố mẹ.

Ông bà cũng không thể bỏ qua được.

Bốn phần đã được phân phát, phần còn lại cho vào bát của Ti Nguy Lâu.

Ti Du trừng mắt: "Còn của em thì sao?”

Ti Nguy Lâu nói: "À, anh quên mất.”

Ti Du nhìn vào bát của mình, sau đó duỗi đũa ra, lấy một chiếc trong bát của anh, nói: "Món này ăn không ngon sao?”

“Ngon rất ngon.” Mọi người nhanh chóng khen ngợi.

Ti Du không có gì để ăn, vì vậy cậu đến lấy một cánh hoa nhỏ của Ti Nguy Lâu gói.

Mặc dù tất cả đều giống nhau, nhưng Ti Du cảm thấy rằng cái này có vẻ ngon hơn một chút so với cái mà cậu tự làm.

Nhưng tất nhiên, chỉ hơn một chút thôi.

“A?” Ti Trọng Tấu đột nhiên dừng lại, sau đó đặt chiếc sủi cảo đã cắn dở xuống.

Mọi người nhìn ông ấy, sau đó họ thấy có một đồng năm mươi xu trong nhân sủi cảo!

Ti Du: “!”

"Cho tiền vào lúc nào vậy!”

Ở một số nơi, khi sủi cảo trong dịp Tết, người ta sẽ bỏ tiền xu vào trong bánh, ai ăn được thì người đó sẽ kiếm được nhiều tiền trong năm mới.

Lúc trước Ti Du đã quên mất chuyện này, thật không ngờ nó vẫn được bỏ vào.

Cậu nhớ lại những gì Ti Nguy Lâu và bà đã bí mật nói vào khi đó, lập tức hiểu ra.

Hẳn là Ti Nguy Lâu đã yêu cầu bà làm chuyện này!

Một bên Ti Du nhìn qua anh, dùng ánh mắt dò hỏi, có phải là do anh không?

Ti Nguy Lâu hơi nháy mắt với cậu, Ti Du khẽ hừ.

Cậu quay đầu lại, lấy ra một cái sủi cảo có hình dáng bình thường, chắc hẳn nó do bà làm, khả năng cao nó có tiền xu.

Nhìn thoáng qua, quả nhiên có một đồng xu.

Cậu lập tức kéo ống tay áo của Ti Nguy Lâu: "Em sẽ ăn hết!”

Ti Nguy Lâu cười, xoa nhẹ đầu cậu.

Vẻ mặt của Triệu Diên và Ti Trọng Tấu ở đối diện phức tạp, hai đứa trẻ này bây giờ đến mức nào rồi? Nhìn chúng càng dính nhau hơn trước nữa.

Ông cũng không phải thuộc dạng cổ hủ, cộng với những gì ông đã được nghe trước đây, nhìn Ti Du và Ti Nguy Lâu hiện tại, đúng là họ có vẻ không ổn lắm.

Sau bữa tối, Ti Du và Ti Nguy Lâu ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, bốn người lớn nói chuyện tán ngẫu trong phòng.

Họ đã quá thân thuộc với nhau nên không có bất kỳ sự dò xét nào, ông đã trực tiếp hỏi về mối quan hệ giữa Ti Du và Ti Nguy Lâu.

Triệu Diên đứng ra giải thích, hai đứa trẻ đúng là có ý tứ, nhưng vẫn chưa chính thức ở cùng nhau.

Ông vừa nghe liền nói: "Về thân phận bọn chúng có thể thuận lợi không?”

Bà cũng đang vội.

"Bọn con nghĩ là sẽ không sao nếu chúng ta không để người khác biết. Ngay cả khi có người khác biết, thì chúng ta cũng có thể bảo vệ được chúng." Ti Trọng Tấu nói điều này hoàn toàn không hề giả dối.

Hai ông bà im lặng hồi lâu sau khi nghe chuyện này, đều là những người làm giáo dục, đều biết hôn nhân đồng giới là hợp pháp nên nếu hai đứa thực sự có thể bên nhau lâu dài, thì chúng có thể kết hôn trong tương lai.

Nhưng nếu bọn họ đều ở chung nhà, dù không có quan hệ huyết thống, thì về mặt bên ngoài vẫn luôn gây khó khăn cho họ.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, ông nói: "Mặc dù nói như vậy là không tốt, nhưng chúng ta biết con sẽ không nghĩ nhiều về chuyện đó.”

"Nếu con mang hộ khẩu của Tiểu Du lại cho bố, sau đó con thông báo với mọi người rằng trước giờ Tiểu Du đã ở nhờ nhà con, còn Tiểu Lâu mới là con ruột của con, sẽ tốt hơn chứ?”

Triệu Diên thở dài: "Nói thật, sau khi biết Tiểu Du không phản đối khi biết thân phận thật của mình, chúng con cũng nghĩ làm sẽ làm như vậy, sẽ tốt cho cả hai đứa nhỏ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhưng con cũng sợ Tiểu Du sẽ buồn, con đã là mẹ của nó nhiều năm như vậy rồi, nếu đột nhiên con thông báo rằng nó không phải là con ruột, có khiến nó khó chịu không?”

Bà cười nói: “Mọi người đều nghĩ phức tạp hoá.”

Mọi người đều nhìn bà.

Bà nói: "Tiểu Lâu là một đứa trẻ trưởng thành, cháu biết mình muốn gì. Khi Tiểu Du trở lại lần này, đã cảm nhận được sự thay đổi của cháu.”

"Cháu đã trưởng thành, có thể đưa ra quyết định về chuyện của mình, chúng ta cũng có thể trực tiếp hỏi ý kiến của cháu, cháu sẽ hiểu tất cả.”

Mọi người gật đầu đồng ý.

Ở phía bên kia, Ti Du và Ti Nguy Lâu đi dạo bên ngoài làng. Nếu nói bên ngoài ngôi làng cũng không đúng, nó giống như một bãi đất hoang chưa được trồng trọt, bởi vì không có ai xúc tuyết, ở đây tuyết bám rất dày.

Ti Nguy Lâu giơ tay, nắm lấy tay Ti Du.

Ti Du năm lấy tay anh, cười nói: "Tại sao anh lại mang em đến nơi hoang vắng này?”

“Chúc em sinh nhật vui vẻ.” Ti Nguy Lâu nói với một nụ cười.

Ti Du bật cười, dùng bàn tay làm số tám với anh: "Hôm nay đây là lần thứ tám anh nói với em sinh nhật vui vẻ!”

Đêm qua, Ti Nguy Lâu đột ngột đánh thức Ti Du lúc mười hai giờ để nói lời chúc mừng sinh nhật cậu, Ti Du tức giận đến mức đấm anh một cái, rồi lăn ra ngủ.

Buổi sáng khi cậu thức dậy, Ti Nguy Lâu nói với cậu một lần nữa.

Hết lần này đến lần khác, Ti Du bị anh làm cho thích thú, rất vui vẻ!

“Anh không mang theo quà sinh nhật, khi về nhà anh sẽ tặng quà.” Ti Nguy Lâu cười nói.

Ti Du giương mắt lên nhìn anh, làm nũng vô cớ: "Bây giờ em lại muốn có quà!”

"Chà..." Ti Nguy Lâu im lặng một lúc, nói: "Vậy thì hãy nhắm mắt lại.”

Ti Du ngạc nhiên: "Thật sự anh không có phải không đó?”

“Ngoan, nhắm mắt lại.”

Ti Du lập tức nhắm mắt lại.

Đợi một lúc, cậu nghe thấy tiếng Ti Nguy Lâu đang cởi quần áo của mình, có vẻ như món quà được giấu trong quần áo của anh.

“Được rồi, mở mắt ra.” Ti Nguy Lâu nói khẽ.

Ti Du mở mắt ra, thấy một bông hồng đỏ rực, không phải tất cả gai đã được lấy hết, nhưng có một chiếc vòng tay được treo trên gai trên cùng.

Cậu ngạc nhiên nhìn Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu cười: "Đây là món quà đã được chuẩn bị trước. Anh hy vọng mỗi ngày Tiểu Du đều vui vẻ.”

Anh gỡ chiếc vòng tay khỏi chiếc gai, bẻ bỏ hai chiếc gai, trao bông hoa cho Ti Du.

Ti Du: “... Anh thật bảo lực.”

Ti Nguy Lâu cười nói với cậu: "Đưa tay cho anh.”

Ti Du giơ tay lên, Ti Nguy Lâu giúp cậu đeo chiếc vòng vào, chiếc vòng này rất tinh xảo, đặc biệt là viên kim cương được khảm ở giữa, rất đẹp, khác hẳn với tất cả những viên kim cương mà Ti Du từng thấy trước đây.

Ti Nguy Lâu hỏi cậu: "Nó có đẹp không?”

“Rất đẹp.” Ti Du giơ tay lên, chiếc vòng trên cổ tay trắng gầy của cậu, dưới ánh sáng chiếu vào trông đẹp nhất.

Ti Nguy Lâu duỗi tay ôm lấy cậu, cười nói: "Cái này do anh làm, trên thế giới chỉ có một cái.”

“Có phải là thật không?” Ti Du sững sờ hỏi.

Ti Nguy Lâu bật cười: "Nếu không phải?”

Ti Du: “ ! “

Cậu vội vàng giấu vòng tay vào trong nói: “Của cải không thể bị lộ ra ngoài.”

Ti Nguy Lâu bị sự dễ thương của cậu, nhịn không được hôn lên má cậu một cái nói: “ Cũng không có nhiều tiền, nếu em thích thì ngày nào cũng có thể cho người khác xem.”

Ti Du cười khúc khích.

“Tiểu Du." Ti Nguy Lâu từ bên cạnh ôm lấy cậu, dụi dụi mặt vào mũ cậu, trầm giọng hỏi: “Trước đây ba người bọn họ tặng quà gì cho em vậy?”

Vào lễ Giáng sinh, bọn người Lộc Minh đã tặng ba món quà, Ti Nguy Lâu vẫn chưa biết chúng là gì.

Ti Du nhớ lại, mỉm cười: "Em sẽ không nói cho anh biết.”

Thật ra, cũng không có gì cả, nó gần giống như những gì cậu đã tặng cho họ.

Chẳng qua là nước hoa, Lego, tai nghe, bàn phím,... không phải bọn họ cho tất cả mọi người đều giống nhau, về cơ bản chúng là hai, ba loại khác nhau nữa.

Còn món quà đặc biệt nhất từ Ti Nguy Lâu, mãi sau này về đến nhà cậu mới nhớ được tặng.

Đó là một cây guitar điện, một nhạc cụ mà Ti Du luôn muốn học nhưng chưa bao giờ được học, trước đây cậu chỉ thỉnh thoảng nhắc đến nó, nhưng Ti Nguy Lâu lại nhớ kỹ.

Còn những gì cậu tặng Ti Nguy Lâu, cũng được cậu tặng ở nhà.

Đó là một đôi giày thể thao và một chiếc dao cạo râu.

Ti Nguy Lâu đã luôn nhớ đến chuyện trong dịp Tết cậu đã mua giày cho Lộc Minh trước đây, Ti Du đã định tặng cho anh một chiếc đồng hồ khác, vì lo Ti Nguy Lâu vẫn luôn nhớ đến chiếc đồng hồ mà cậu đã tặng cho Bùi Khuynh Thừa.

Cậu không nói về chuyện liên quan đến quà giáng sinh, Ti Nguy Lâu cũng không hỏi.

“Tiểu Du, em đã trưởng thành.” Ti Nguy Lâu đột nhiên nói.

Ti Du gật đầu: “Ừ.”

“Lúc trước em nói khi em trưởng thành sẽ để cho anh tuỳ ý bắt nạt, có đúng không?” Ti Nguy Lâu trầm giọng hỏi.

Ti Du đột nhiên tức giận, vẻ mặt đỏ bừng nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Hai ngày qua là ai ngủ với em!”

Ti Nguy Lâu cười khẽ: "Anh chỉ ôm em, cũng không làm cái gì, cũng không nhờ em giúp.”

“Vậy do anh không nhịn được vì em!” Mặt Ti Du càng đỏ, nhưng cậu không chịu thua!

“Được rồi, lỗi do anh.” Ti Nguy Lâu bật cười: “Vậy thì đêm nay em đã là người trưởng thành rồi…”

“Không được!” Ti Du đẩy anh ra: “Em còn chưa đồng ý ở bên anh.”

Ti Nguy Lâu theo sau, nói: "Sau khi quay về nhà, anh sẽ tỏ tình với em.”

Ti Du: “...”

Cậu quay đầu nhìn Ti Nguy Lâu: "Anh không nghĩ chuyển này phải giữ bí mật sao, như vậy mới bất ngờ.”

Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Vậy em thích sự bất ngờ sao?”

Trong giấy lát Ti Du không nói nên lời.

Cũng được, cậu cũng không thật sự thích sự bất ngờ, thậm chí khi xem phim cậu thích biết trước tình tiết của phim.

Ti Du nhìn anh, càng nhìn cậu càng tức giận, sao Ti Nguy Lâu có thể hiểu rõ cậu như vậy!

Nghĩ đến chuyện này, Ti Du nâng chân đá Ti Nguy Lâu một cái.

Như đoán trước được, Ti Nguy Lâu nhanh chống tránh được.

Ti Du càng tức giận, cậu đuổi theo, trèo người lên lưng anh, còn Ti Nguy Lâu thì cõng cậu trên lưng, anh không quan tâm khi bị Ti Du nhéo mặt, anh chỉ cười.

Ti Du xoa xoa mặt anh một lúc, rồi không làm phiền nữa, cậu nằm tựa vào lưng anh nói: "Ti Nguy Lâu, nếu em nói với bố mẹ rằng em muốn đưa hộ khẩu của em ra ngoài, họ có buồn không?”

“Tại sao lại muốn mang đi?” Ti Nguy Lâu cau mày.

Ti Du chọc vào mặt anh: "Còn anh.”

Ti Nguy Lâu đột nhiên đoán ra được, nghiêm túc nói: "Ti Du, em không cần nghĩ cho anh, anh không cần thiết phải dành lấy vị trí con nhà họ Ti đó.”

“Ai nói là vì anh?” Ti Du lẩm bẩm.

Ti Nguy Lâu không nói.

Hai người im lặng một lúc, Ti Nguy Lâu cõng cậu sau lưng, giẫm lên nền tuyết trên sân, khi nhìn lại, cậu có thể thấy rất nhiều dấu chân của Ti Nguy Lâu.

“Em nói nghiêm túc đấy.” Ti Du lại nói: “Dù không phải cho bản thân, anh cũng phải nghĩ đến thân phận của bố mẹ mình. Họ không thể chịu đựng được tin đồn xấu.”

Ngay cả khi thân phận của cậu và Ti Nguy Lâu thực sự không cùng huyết thống, nhưng cũng thực sự là tồi tệ.

Trong trường hợp vô tình bị lộ, dù có giải thích nhưng không mấy ai sẵn sàng tin vào điều đó.

Ngay cả khi mọi người đều tin, nhưng cũng có một điểm yếu, sau đó công việc của Triệu Diên, giá cổ phiếu của công ty Ti Trọng Tấu có thể bị biến động.

Ti Nguy Lâu cau mày khi nghe những lời cậu nói.

Đồng thời, anh cũng rất đau lòng.

Ti Du đã là cậu chủ nhiều năm như vậy, tại sao cậu phải từ bỏ? Không phải bởi vì anh ở đây, vì mối quan hệ của họ đã thay đổi sao.

Ti Nguy Lâu cảm thấy rằng anh chính là thủ phạm.

“Những gì em nói thực sự không liên quan gì đến anh.” Ti Du dường như hiểu anh đang nghĩ gì, nhỏ nhẹ nói: “Em nghĩ một mối quan hệ có thể trong sạch, không có bất cứ điều gì xấu xa trong đó.”

“Những sự công kích, từ không nói có càng tồi tệ hơn!”

Ti Nguy Lâu dừng lại, một lúc sau, anh nói: "Anh hiểu.”

“Cảm ơn, Tiểu Du.”

Cảm ơn em đã chấp nhận enh, cảm ơn em đã thích anh.

“Quay lại đi, em muốn nói với họ.” Ti Du vừa nói lập tức làm.

Cậu đã nhìn nhận rõ vấn đề, dù sao thì đó chỉ là một thân phận, cũng rất tốt vì cậu có thể có thêm cả bố mẹ và ông bà.

Hai người quay lại, Ti Nguy Lâu cõng cậu trên lưng, không đặt cậu xuống cho đến khi tuyết rơi mới thôi.

“Đúng rồi.” Ti Du đột nhiên nói: “Sáng nay Hoán Tử không gửi video cho em sao?”

“Ừ.” Ti Nguy Lâu gật đầu.

Vào buổi sáng khi họ thức dậy, video của Tạ Hoàn xuất hiện, cậu ta đang trò chuyện với Ti Du, Ti Nguy Lâu đã rửa mặt sạch sẽ và đi ra ngoài trước, nên không biết họ nói gì.

Nhưng Ti Du không muốn nói về vấn đề của Tạ Hoàn, vấn đề chính là sau đây.

"Sau khi xem video của cậu ấy, em thấy rằng có thêm ba tin nhắn của ba người nữa trên WeChat của em.”

Ti Nguy Lâu: “...”

Anh cố gắng căng mặt ra, hỏi một cách tự nhiên nhất có thể: "Còn nói cái gì?”

Giọng điệu tự nhiên, nhưng ý tứ vẫn vậy, mùi giấm quá nồng, Ti Du muốn bật cười.

Nhưng cậu nhịn lại nói: “Còn có thể nói gì, đó là chúc em sinh nhật vui vẻ, còn nói khi nào em về có thể gặp họ một mình để tặng quà sinh nhật.”

Ti Nguy Lâu cau mày: "Sau đó thì sao? Khi nào thì gặp nhau? Sao không tặng quà cho em ngay bây giờ?”

“Đúng vậy.” Ti Du gật đầu: “Ba người họ dường như đã thống nhất rằng Bùi Khuynh Thừa sẽ tìm em vào ngày đầu tiên đi học, sau đó là Lộc Minh, vào ngày thứ ba là Thẩm Ngộ Bắc.”

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu: “Mỗi ngày còn gặp một người?”

Ti Du gật đầu: "Đúng đó, em trốn học ra ngoài.”

“Em còn muốn trốn tiết?!” Ti Nguy Lâu kinh ngạc.

Ti Du nhìn một lượt, thấy xung quanh không còn ai nên trực tiếp đi đến cúi người xuống, hôn lên mặt anh rồi thì thầm: "Em nói vậy thôi vì sợ anh suy nghĩ nhiều.”

Ti Nguy Lâu lập tức được dỗ dành, mím môi nói: "Vậy em phải trở về sớm, không được về muộn.”

“Được.”

Bước tới cửa trang trại, Ti Nguy Lâu vẫn còn rầu rĩ.

Ngay cả khi biết rằng họ đang tặng quà cho Ti Du, nhưng Ti Nguy Lâu vẫn có chút ghen tị vì thân phận của ba người họ.

Nhìn thấy anh như thế này, Ti Du nghĩ cũng hơi buồn cười.

Trước khi bước vào cổng sân, Ti Du bất ngờ túm lấy anh.

Ti Nguy Lâu dừng lại để nhìn cậu.

Ti Du cười nói nhỏ vào tai anh: "Em là người trưởng thành, đêm nay em sẽ không cho anh đứng đây đi ngủ đâu.”

Nói xong, Ti Du chạy vào nhà trước.

Ti Nguy Lâu thẩn thờ bên ngoài sân một lúc, trước khi cảm thấy hơi nóng trên mặt dịu đi.

Anh hít một hơi thật sâu, bước vào.

Ti Du thực sự có thể tự hiểu, cậu biết cách xử lý Ti Nguy Lâu!

Vấn đề hộ khẩu được dễ dàng giải quyết một cách đáng ngạc nhiên, gần như ngay khi Ti Du lên tiếng, lập tức trùng với suy nghĩ của người lớn.

Sau một đêm nghỉ ngơi, mọi người cùng nhau trở về thành phố Mạn, họ đổi hộ khẩu vào cùng ngày, mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Ông bà mới ra mắt một lần cũng không dễ dàng, vì vậy họ định nhân cơ hội đi thành phố Bắc Kinh, hôm đó bọn họ cũng không nghỉ ngơi, liền bay thẳng đi, còn có ông bạn cũ ở đó đón.

Triệu Diên và Ti Trọng Tấu cũng đang bận, vì dành thời gian mừng cho sinh nhật của Ti Du, sau khi thay đổi hộ khẩu, hai người họ lập tức rời đi.

Trong năm nay tiệc mừng sinh nhật của Ti Du đã được hoãn lại, dời đến tuần sau.

Dù sao sinh nhật chính thức cũng đã qua, hình thức cũng không quan trọng.

Và đêm nay, sau khi tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Ti Du và Ti Nguy Lâu ở nhà.

Người đã nói rằng muốn được tỏ tính, còn người chuẩn bị tỏ tình đều đang rất hồi hộp.

Chờ đến lúc tiễn mọi người đi xong, trời đã tối.

Hai người đóng cửa biệt thự, nhìn nhau rồi cả hai đều bật cười.

“Lên sân thượng?” Ti Nguy Lâu cười hỏi.

Ti Du mím môi: "Đi thôi, em mặc áo khoác đã.”

Ti Nguy Lâu cũng căng thẳng nói: "Được, vậy anh lên trước chờ em.”

“Ừm.”

_____ Tác giả có lời muốn nói: Mọi thứ đã sẵn sàng, chúng ta hãy bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0