Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 10

Hỉ Thủy Mộc

2025-03-20 04:10:14

Lục Nghi Xuyên ra khỏi phòng họp nhóm khi trời đã xế chiều.Đi về phía phải của văn phòng giáo sư là một hành lang dài. Một vài nhánh cây anh đào vươn vào từ bên ngoài, những nụ hoa nhỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mấy sinh viên đứng trong hành lang, giơ điện thoại lên chụp ảnh.Hôm nay trời nắng đẹp. Anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, đeo kính gọng bạc, tay cầm một quyển sổ ghi chép do trường phát. Chiếc đồng hồ trên cổ tay trái phản chiếu những tia sáng lấp lánh dưới nắng.Triệu Sóc từ phía sau đuổi theo anh, cười nói:"Chúc mừng nhé! Nghe nói bài báo của anh viết chung với giáo sư đã được đăng trên tạp chí hạng C rồi."Lục Nghi Xuyên đứng giữa hành lang, nghiêng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt."Cũng nhờ thầy Lý giúp đỡ cả thôi. Tôi chỉ theo sau, húp ké chút nước canh thôi mà."Triệu Sóc bĩu môi, chậc một tiếng:"Thôi đi, anh không biết à? Trước khi anh đến, thầy Lý đã khen anh hết lời rồi. Anh mà chỉ 'húp ké' sao? Bài luận đó, thầy ấy bảo chỉ để tên cho có thôi, phần còn lại đều do anh viết hết. Thậm chí thầy ấy còn muốn giữ anh ở lại làm nghiên cứu sinh nữa đấy."Lục Nghi Xuyên bước xuống cầu thang, giọng điệu bình thản:"Thật sao..."Triệu Sóc đi phía sau anh, hỏi:"Mà anh có ý định học tiếp không?"Lúc này, đúng vào giờ tan học, sinh viên qua lại tấp nập. Lục Nghi Xuyên hòa vào dòng người, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ."Cứ xem thế nào đã."Triệu Sóc thấy vậy cũng không hỏi thêm. Hai người đi ngang qua hàng cây anh đào, Triệu Sóc bỗng nhớ ra gì đó, đột nhiên nói:"À đúng rồi, tối qua anh đi đâu thế? Em tìm anh hai lần mà không thấy ở ký túc xá."Lục Nghi Xuyên nhẹ giọng đáp:"Ra ngoài tụ tập với bạn, uống chút rượu, về hơi muộn."Triệu Sóc chẳng nghi ngờ gì, giơ ngón cái lên khen:"Không hổ danh anh đấy! Về muộn vậy mà sáng nay vẫn dậy đúng giờ đi thư viện."Người đàn ông day nhẹ thái dương, chậm rãi thở dài:"Tôi cũng không phải làm bằng sắt, chẳng phải giờ đang định về ngủ bù đây sao?""Anh không đến căng tin à? Cao Chí Lan bảo mời cả bọn ăn đấy.""Không đi. Đám bên hội sinh viên ồn ào quá."Thấy quầng thâm nhạt dưới mắt Lục Nghi Xuyên, Triệu Sóc không cố ép, chỉ chào tạm biệt ở ngã rẽ rồi đi về phía căng tin.Lục Nghi Xuyên nhìn theo bóng dáng cậu ta rời đi, sau đó quay người đi về ký túc xá.Buổi trưa thời tiết dễ chịu, dưới tán anh đào hay ven hồ đều có người đứng chụp ảnh. Anh dừng chân dưới một cây anh đào, thoáng chần chừ, rồi bất giác đưa mắt nhìn về phía bồn hoa gần đó.Trên thảm cỏ, có một cặp đôi đang ngồi hẹn hò. Không xa lắm, gần bụi cây thấp, hai nữ sinh đang ngồi xổm xuống, lẩm bẩm gì đó.Lục Nghi Xuyên bước thêm hai bước, nghe rõ cuộc đối thoại của họ."Rõ ràng lúc nãy nó còn ở đây mà? Tớ chỉ đi mua đồ một lát, sao quay lại đã không thấy đâu nữa?""Có khi nhát gan quá, trốn vào bụi cây rồi ấy?"Hai cô gái lại đi vòng quanh bụi cây, như đang tìm kiếm gì đó. Một người giơ chiếc túi giấy trong tay lên, cố ý làm cho nó kêu sột soạt, giọng nói dịu dàng:"Mimi... ra đây nào, xem chị mang gì ngon cho cưng này..."Lục Nghi Xuyên thu lại ánh mắt, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bìa sổ màu đen.Thì ra là mèo.Anh nghĩ thầm.Còn chưa kịp rời bước, khóe mắt đã bắt gặp một cái đầu nhỏ nhô ra từ trong bụi cây. Cái đầu bé xíu, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng phát hiện ra.Nó nhìn chằm chằm vào túi thức ăn cho mèo trong tay cô gái, khe khẽ kêu một tiếng."Meo~"Mắt cô gái sáng lên, nhưng còn chưa kịp làm gì, đột nhiên một cái bóng màu cam xẹt qua, lao thẳng về phía con mèo nhỏ."Meoooao!!"Tiếng mèo kêu bất ngờ khiến Lục Nghi Xuyên khựng lại. Còn chưa kịp phản ứng, anh đã thấy cái đầu nhỏ xíu lập tức rụt trở lại, còn con mèo cam thì bịch một cái, ngã ngay chỗ nó vừa thò đầu ra, làm lá cây rụng lả tả đầy đất. ​Mèo cam vừa chạm đất đã lập tức lật người bật dậy, nhe răng gầm gừ về phía bụi cây, lông trên người dựng đứng như bàn chông. Trong chớp mắt, nó đã lao thẳng vào bên trong.Lục Nghi Xuyên theo phản xạ bước lên một bước. Nhưng còn chưa kịp đặt chân vào bãi cỏ, bỗng một cái bóng nhỏ từ trong bụi cây lao vụt ra, đâm thẳng vào giày của anh."Bịch!"Tiếng va chạm nặng nề vang lên, nghe là biết cú đâm này rất chắc.Cả người lẫn mèo đều sững sờ.Lục Nghi Xuyên là người lấy lại phản ứng trước, cúi đầu nhìn xuống.Một con mèo nhỏ gầy nhẳng, chỉ bằng bàn tay anh, lông lá bẩn thỉu. Vì cú va chạm, trên đôi giày trắng lập tức in một vệt đen nhẻm.Dường như bị cú đâm làm cho choáng váng, phải mất một lúc lâu con mèo mới lơ mơ ngẩng đầu lên.Gương mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt của người đàn ông đập vào mắt nó.Cúi đầu xuống, đôi giày trắng và chiếc quần bò sạch sẽ của anh ta đã bị nhuộm đầy dấu vết bẩn thỉu."..."Mèo nhỏ lùi về sau hai bước, ngoan ngoãn cuộn cái đuôi trụi lông lại.Thật...thật ngại quá...Mèo cam cũng chui ra từ bụi cây, nhìn con mèo nhỏ nằm ngay dưới chân Lục Nghi Xuyên, rồi lại ngước nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Nó do dự một giây, sau đó... lẳng lặng rút lui.Cô gái cầm túi thức ăn cho mèo mất mấy giây mới kịp phản ứng. Khi nhìn thấy gương mặt điển trai của Lục Nghi Xuyên, cô thoáng sững lại, rồi vội vàng giải thích:"Xin lỗi bạn, con mèo này là mèo hoang chúng tôi vừa phát hiện. Trước đây chưa từng thấy nó trong trường, nên bọn tôi muốn dụ nó ra để kiểm tra sức khỏe."Trường A có một tổ chức chuyên giúp đỡ mèo hoang, tất cả mèo trong khuôn viên trường đều có mã số theo dõi. Hôm nay, có hai nữ sinh báo rằng họ trông thấy một con mèo lạ xuất hiện trước cổng trường, bám theo nó một lúc thì phát hiện nó trốn trong bồn hoa.Nhìn qua là thấy không ổn. Mèo nhỏ gầy yếu, không chỉ có nấm da mà bụng cũng có vẻ bất thường, có lẽ là bị bệnh.Hai cô gái định dụ nó ra để kiểm tra, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.Lục Nghi Xuyên cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong suốt của con mèo nhỏ.Đó là một đôi mắt rất đẹp. Dù quanh mắt đã bị viêm đỏ nhưng vẫn không thể che giấu sự long lanh ấy. Tròn xoe, trong veo như thủy tinh, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng anh. Dưới ánh nắng, đôi mắt ấy như phủ một tầng ánh sáng ấm áp.Ngón tay trái của anh bỗng khẽ run, một cơn đau mơ hồ đột nhiên truyền đến. Những cơn đau nhỏ vụn, li ti, len lỏi vào tim anh, khiến nó bất giác siết chặt.Cô gái vẫn đang nói:"Bạn đứng yên ở đó nhé, tôi qua bắt nó đi..."Dường như hiểu được lời cô ấy, con mèo nhỏ lập tức lật người dậy, trốn sau lưng Lục Nghi Xuyên.Lục Nghi Xuyên cảm nhận được một lực kéo nhẹ ở ống quần. Cúi đầu nhìn xuống, một cái móng vuốt dính đầy bùn đang bám lấy quần anh, để lại mấy dấu in đen sì.Thấy anh nhìn mình, mèo nhỏ lập tức thu móng lại, lúng túng chà chà lên những dấu vết vừa để lại, cố lau đi.Nhưng càng lau... lại càng bẩn.Trên ống quần trắng tinh giờ xuất hiện thêm mấy vệt dài đen sì.Mèo con: "......"Nó ngồi ngay dưới chân Lục Nghi Xuyên, dáng ngồi ngay ngắn, cái đuôi trụi lông được giấu gọn dưới mông. Nó ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh."Meo~"Em thực sự không cố ý đâu...Nhìn vào đôi mắt ấy, Lục Nghi Xuyên chợt có cảm giác như đang nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.Anh hít sâu một hơi, quay mặt sang bên và ho khẽ. Do thức trắng đêm, gương mặt vốn đã nhợt nhạt nay càng thêm tái.Cô gái cẩn thận tiến lại gần chỗ Lục Nghi Xuyên. Nhưng chỉ vừa bước được mấy bước, cô đã thấy người đàn ông lạnh nhạt kia bỗng nhiên xoay người, đứng chắn ngay trước mặt con mèo."Có vẻ nó không muốn đi với các cậu."Cô gái không hiểu vì sao anh lại có chút địch ý, bèn kiên nhẫn giải thích:"Mèo hoang sợ người lạ, không chịu đi theo tôi là chuyện bình thường. Nhưng nhìn nó có vẻ bị bệnh, nếu không chữa trị kịp thời, có khi sẽ chết mất."Sống lưng Lục Nghi Xuyên hơi cứng lại. Anh quay đầu, một lần nữa nhìn xuống con mèo nhỏ đang trốn sau lưng mình.Nó vẫn nhìn anh, dường như từ sau khi đâm vào anh, ánh mắt nó chưa từng rời khỏi anh.Nó không quan tâm đến việc mình có sống nổi hay không.Trong đôi mắt nó, chỉ có anh.Như thể nó đến đây chỉ để tìm anh, chỉ để nhìn thấy anh một lần.Cảm giác kỳ lạ đó lại len lỏi vào tâm trí, khiến anh vô thức nhíu mày. Không để lộ cảm xúc, anh lặng lẽ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và con mèo nhỏ.Mèo nhỏ ngẩn ra, như thể không ngờ lại bị ghét bỏ.Cô gái tiến lên thêm một bước. Nhưng ngay khi cô sắp chạm vào con mèo, người đàn ông vừa mới tỏ vẻ lạnh nhạt khi nãy đột nhiên bước lên, chắn trước mặt cô.Cô gái: "??"Lục Nghi Xuyên bình tĩnh nói:"Tôi sẽ đưa nó đi khám."Cô gái thoáng do dự:"Nhìn nó có vẻ bệnh khá nặng, nếu cần điều trị thì chi phí sẽ...""Tôi sẽ lo toàn bộ chi phí." Lục Nghi Xuyên cắt ngang lời cô, lấy bút ra, viết tên và số điện thoại của mình lên sổ ghi chép, rồi xé tờ giấy đưa cho cô."Đây là thông tin liên lạc của tôi. Nếu không yên tâm, cậu có thể kiểm tra bất cứ lúc nào."Cô gái nhận lấy mẩu giấy, nhìn thoáng qua cái tên trên đó, rồi giật mình:"Anh là Lục học trưởng khoa Triết à? Bảo sao vừa nãy trông quen quen."Khóe môi Lục Nghi Xuyên giật nhẹ."Giờ tôi có thể đưa nó đi được chưa?""Được chứ, em tin nhân cách của học trưởng mà. Chỉ là... sao anh đột nhiên muốn giúp con mèo này thế? Anh định nhận nuôi nó à?"Lục Nghi Xuyên liếc nhìn đôi mắt tròn xoe của con mèo nhỏ, rồi quay mặt đi."Thấy nó đáng thương. Coi như có duyên vậy."Cô gái nhìn xuống đôi giày trắng bị bôi bẩn của anh, bật cười khe khẽ.Ngay sau đó, cô lại nghe thấy giọng anh vang lên:"Còn chuyện nhận nuôi... cứ để sau rồi tính."Lục Nghi Xuyên ngồi xổm xuống, đối diện với con mèo nhỏ. Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên đầu nó, giọng nói trầm thấp, ôn hòa."Đi với tôi không?"Mèo nhỏ sững sờ.Như thể đã hạ quyết tâm, nó chậm rãi nằm xuống lòng bàn tay anh.Cái dáng vẻ cố tình 'ngất xỉu' này, không thể rõ ràng hơn.Lục Nghi Xuyên ôm một chiếc hộp giấy, bước vào bãi đỗ xe. Cuốn sổ ghi chép màu đen được lót dưới đáy hộp, bên trên là một con mèo nhỏ bẩn thỉu, đến mức khó nhận ra hình dáng ban đầu.Mèo nhỏ rất ngoan, cuộn tròn trong hộp, không kêu, không quậy phá. Chỉ thỉnh thoảng mở đôi mắt trong veo như thủy tinh, lặng lẽ liếc nhìn anh.Sau khi chào tạm biệt hai cô gái, nụ cười trên môi Lục Nghi Xuyên dần nhạt đi. Lớp kính mỏng che phủ ánh mắt, giấu đi tất cả cảm xúc. Qua lớp kính ấy, chỉ có thể thấy sự xa cách nhàn nhạt.Anh đặt chiếc hộp xuống ghế sau, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.Chiếc xe này là của anh. Không gian bên trong mang theo một mùi hương nhài thoang thoảng, giống hệt mùi hương vương trên đầu ngón tay anh.Mèo nhỏ hiếm khi tỏ ra hứng thú, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò quan sát chiếc xe.Do tầm nhìn hạn chế, nó không nhìn thấy người đàn ông phía trước đang cúi đầu, lặng lẽ rút khăn ướt khử trùng ra lau ngón tay.Anh lau từng kẽ ngón, chậm rãi, cẩn thận, đến khi da đỏ ửng lên mới ném tờ giấy vào túi rác.Lục Nghi Xuyên đặt tay lên vô lăng, nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt dừng lại trên con mèo nhỏ đang nằm ở ghế sau.Vừa rồi còn cảnh giác vô cùng, vậy mà giờ đây, nó đã thu mình thành một cục, ngủ say trong xe anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0