Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu
Chương 15
Hỉ Thủy Mộc
2025-03-20 04:10:14
Trời vẫn chưa tối hẳn, club lúc này còn chưa náo nhiệt, chỉ lác đác vài người ngồi rải rác.Căn phòng VIP lần trước bị Lục Nghi Xuyên làm cho bừa bộn nay đã được dọn dẹp sạch sẽ. Quản lý đang chỉ đạo nhân viên khiêng rượu vào, rồi nhìn người đàn ông đang dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần, ngập ngừng nói:"Anh Lục, chuyện của Lâm Thần..."Người đàn ông không mở mắt, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn, biểu hiện có chút thiếu kiên nhẫn.Quản lý nuốt nước bọt, quyết định nói thẳng:"Lâm Thần không bị gãy ngón tay, nhưng cậu ta đã bám được một thiếu gia nhà giàu. Người đó giúp cậu ta trả nợ. Không biết Lâm Thần đã nói gì với người kia, khiến đối phương tin rằng cậu ta thành ra như vậy là do anh. Hai ngày nay, người đó liên tục đến club làm ầm lên, đòi gặp anh."Lục Nghi Xuyên cuối cùng cũng mở mắt. Anh đưa tay vào túi tìm thuốc lá, nhưng không thấy, liền tự nhiên chìa tay về phía quản lý.Quản lý nhìn một lúc mới hiểu anh muốn gì, vội vàng móc thuốc từ túi áo ra đưa cho anh.Người đàn ông cắn một điếu thuốc, hơi nghiêng người cúi đầu.Quản lý lấy bật lửa, khom lưng châm thuốc cho anh.Ánh lửa đỏ rực bùng lên, nhưng chẳng thể soi sáng được chút nào trong đôi mắt u tối của Lục Nghi Xuyên.Làn da anh tái nhợt, thần sắc mệt mỏi đến cùng cực. Anh cắn điếu thuốc, hít một hơi sâu không chút do dự, để hương vị cay nồng tràn ngập trong phổi. Chỉ khi không thể chịu nổi nữa, anh mới bị sặc mà ho khan, rồi chậm rãi nhả ra một làn khói trắng.Lục Nghi Xuyên nhìn chằm chằm điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay trong vài giây, lười nhác nói:"Không gặp."Quản lý không ngạc nhiên trước câu trả lời này.Người đàn ông này mua lại club không phải vì muốn kinh doanh kiếm lời. Mọi thứ ở đây đều do quản lý quản lý, còn Lục Nghi Xuyên chỉ đến để uống rượu.Bất cứ loại rượu nào, anh cũng uống. Uống như thể không cần mạng sống.Lúc trước, anh còn say. Say rồi thì bất chấp hình tượng mà nằm vùi trên sofa ngủ li bì cả ngày. Nhưng uống nhiều rồi, dần dần anh không còn dễ say nữa.Nhưng vẫn nôn, nôn ra cả máu.Quản lý vẫn luôn lo rằng một ngày nào đó anh ta sẽ chết vì rượu trong căn phòng này.Lục Nghi Xuyên uống rượu chưa bao giờ làm phiền ai. Say thì ngủ, không say thì tự đi ra ngoài gọi xe về.Thấy nhiều lần, quản lý thậm chí còn có cảm giác anh không giống một con người, mà giống như một hồn ma đã chết từ lâu.Anh trầm mặc hút thuốc, không nói lời nào. Quản lý nhìn chai rượu trên bàn, dè dặt hỏi:"Có cần mở rượu không?"Lục Nghi Xuyên liếc mắt nhìn:"Không cần, hôm nay không uống, mai phải dậy sớm."Nghe vậy, quản lý thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi ra hiệu cho nhân viên mang rượu đi.Anh biết Lục Nghi Xuyên vẫn còn là sinh viên. Nghe anh nói vậy, liền cười bảo:"Phải rồi, mai anh chắc còn có tiết học, uống nhiều đúng là không tốt."Chỉ trong vài phút, Lục Nghi Xuyên đã hút xong một điếu thuốc. Anh rút điếu thứ hai, châm lửa, giọng nói khẽ vang lên sau câu của quản lý, mang theo ý cười mềm mại:"Không đi học, mai đi mừng sinh nhật người ta.""Ồ..." Quản lý gãi đầu, không biết nói gì, chỉ gượng gạo đáp:"Chúc bạn anh sinh nhật vui vẻ nhé."Động tác bật lửa của Lục Nghi Xuyên hơi khựng lại. Vài giây sau, anh cúi đầu châm thuốc, trong mắt dường như có chút ấm áp."Cảm ơn, nếu nghe thấy, chắc người đó sẽ vui lắm."Không còn chuyện gì để nói, quản lý rời khỏi phòng. Lục Nghi Xuyên nhìn lên trần nhà với những họa tiết trang trí cầu kỳ, hút hết ba điếu thuốc rồi mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế sofa lúc nào không hay.Anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột. Chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy tiếng hét chói tai vọng lên từ tầng dưới. Dựa vào mức độ hoảng loạn, có lẽ đã nửa đêm rồi. Lục Nghi Xuyên trở mình ngồi dậy, cầm lấy chiếc điện thoại bị vứt trên bàn trà, phát hiện đó là một số lạ.Anh chậm rãi nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy."Chào anh Lục, tôi là bác sĩ thú y."Lục Nghi Xuyên xoa bóp bờ vai cứng nhắc, giọng trầm thấp: "Có chuyện gì?""Con mèo của anh có vẻ không ổn lắm.""......"Nửa đêm trời đổ mưa. Khi Lục Nghi Xuyên đến bệnh viện, trên mái tóc anh phủ một lớp hơi nước mỏng.Trong bệnh viện chỉ có mỗi bác sĩ, trông có vẻ thiếu ngủ, quầng thâm dưới mắt lộ rõ. Anh ta đang cầm một cốc cà phê, vừa uống vừa chống lại cơn buồn ngủ.Thấy Lục Nghi Xuyên bước vào, bác sĩ đứng dậy, giọng điệu mệt mỏi: "Anh đến rồi."Lục Nghi Xuyên đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán, để lộ vầng trán trơn bóng. Đôi mắt anh dài, ánh nhìn sắc bén."Rốt cuộc là chuyện gì?"Bác sĩ đặt cốc xuống: "Ban ngày con mèo vẫn bình thường, ăn uống ngon miệng, ngủ cũng ngon. Nhưng đến nửa đêm thì đột nhiên ói hết mọi thứ đã ăn trong ngày, cả người co giật. Tôi nhìn qua thì có vẻ bệnh tình nặng thêm.""Đã dùng thuốc chưa?""Dùng rồi, dùng rồi..."Ban nãy anh ta không gọi điện ngay mà chỉ thử nhắn tin cho Lục Nghi Xuyên. Không ngờ đối phương nhanh chóng chuyển khoản mà chẳng hề do dự.Nhìn tốc độ phản hồi, hoàn toàn không giống như không đọc tin nhắn. Nhưng không hiểu sao, một tin nhắn trả lời cũng không có."Thực ra bệnh tình tái phát là chuyện bình thường, anh đừng quá lo lắng. Sau khi tiêm thuốc, nó đã ổn định lại rồi."Lục Nghi Xuyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn bác sĩ: "Nếu thế thì gọi tôi đến làm gì?""Ờ..."Lần này đến lượt bác sĩ sững sờ.Dù gì những con vật được đưa đến bệnh viện thú y cũng giống như con cái của chủ nhân. Nếu con đang nguy kịch, gọi điện thông báo cho gia đình là chuyện hết sức bình thường.Có điều, trước khi gọi, anh ta lại quên mất rằng người đàn ông trước mặt dường như... không hề thích mèo lắm.Bên ngoài trời vẫn mưa, đường phố vắng tanh. Lục Nghi Xuyên rút điện thoại ra xem, đã hơn một giờ sáng.Anh vừa định gọi người đến đón thì ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào màn hình, động tác chợt khựng lại. Sau vài giây do dự, anh cất điện thoại vào túi:"Thôi, dẫn tôi đi xem nó đi."Ban đêm là thời điểm vật nuôi thường quậy phá nhất, nhưng những con mèo, con chó đến bệnh viện đều đang bệnh, không còn sức nghịch ngợm, chỉ lặng lẽ cuộn tròn trong lồng ngủ say.Không gian yên tĩnh.Phòng trong cùng bật một chiếc đèn mờ, ánh sáng vàng cam dịu nhẹ chiếu lên chiếc lồng nhỏ.Con mèo đã bị cạo trọc, nhìn chẳng khác nào một quả trứng luộc bị bóc vỏ nham nhở, lớp da tr.ần t.rụi trắng bệch, chẳng rõ là thịt hay gốc lông. Gầy đến mức co người lại cũng chẳng lấp đầy được góc lồng.Vết thương trên lưng nó đã đóng vảy, vết sẹo trông thâm đen, nổi bật trên thân hình trơ trụi. Lúc này, con mèo đang lặng lẽ cuộn tròn trong lồng, hơi thở yếu đến mức gần như không nhận ra.Lục Nghi Xuyên đứng trước lồng, những lọn tóc ướt mưa khẽ rủ xuống, che khuất đôi mắt đen tuyền. Dưới ánh đèn lờ mờ, không ai nhìn rõ được biểu cảm của anh.Bác sĩ không biết anh đang nghĩ gì, thấy anh im lặng liền chủ động nói:"Nhóc con này ngoan lắm, tiêm thuốc cũng không phản kháng, ăn uống rất tích cực. Nó biết có người đang cứu nó, nên luôn cố gắng hợp tác với chúng tôi."Vài giây sau, Lục Nghi Xuyên cuối cùng cũng ừ một tiếng. Không biết vì bị dính mưa hay vì lý do nào khác, giọng anh nghe khàn đặc."Biết rồi."Anh nói: "Nếu không còn gì nữa, tôi đi trướ—"Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt anh bỗng đối diện với một đôi mắt trong veo như pha lê. Lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng."Meo...?"Thấy anh, con mèo dường như không tin nổi, thậm chí còn giơ chân trước lên dụi dụi mắt đầy nhân tính.Khi xác nhận rằng Lục Nghi Xuyên vẫn đứng đó mà không biến mất, nó đột nhiên bật dậy."Meooo—!!!"Lục Nghi Xuyên, cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi!Trong đôi mắt long lanh như lưu ly, tựa như có những mảnh sao nhỏ lấp lánh.Người đàn ông thoáng dừng lại, cuối cùng chậm rãi cúi xuống, đầu ngón tay còn đọng nước nhẹ nhàng chạm lên cái đầu trọc lóc của con mèo."...Xin lỗi." Giọng anh vẫn khàn, "Bây giờ mới đến gặp em.""Meo!"Đồ đáng ghét, đợi em bị bệnh viện tuyên bố nguy kịch rồi mới mò tới!"Meooo!"Em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu, không đời nào!"Miuuu..."Nhưng nếu anh cho em mười miếng cá khô, em có thể cân nhắc lại.Lục Nghi Xuyên không hiểu tiếng mèo, nhưng nhìn con mèo cứ hết cắn lại cọ vào ngón tay anh, cũng đủ đoán được nó đang nghĩ gì.Nói là cắn, nhưng thực ra chẳng hề dùng lực, cắn mãi mà chỉ khiến đầu ngón tay anh ướt nhẹp mà thôi.Trong khoảnh khắc ấy, Lục Nghi Xuyên cảm giác như có một góc trong lòng mình sụp đổ.Anh thoáng ngẩn ngơ, nhưng tiếng mèo kêu kéo anh về thực tại.Nụ cười trong mắt anh thoáng vụt tắt, rút ngón tay lại: "Trông cũng ổn rồi, không có gì nữa thì tôi đi trước."Vị bác sĩ đang ngáp ngắn ngáp dài ngẩn người một lúc, rồi chậm chạp đáp:"À à... được rồi. Đã làm phiền anh giữa đêm thế này, thực sự xin lỗi..."Lục Nghi Xuyên không đáp, chỉ rút khăn giấy ra lau tay.Trước khi bước ra khỏi phòng, anh chợt khựng lại, như có thứ gì đó vô hình níu chân, rồi vô thức quay đầu.Con mèo vốn còn náo loạn ban nãy giờ đã ngồi yên trong lồng. So với sự vui vẻ khi nãy, giờ nó lại quá mức trầm lặng. Không kêu, không làm loạn, chỉ lặng lẽ nhìn anh.Nó biết anh sắp đi. Dù không nỡ, nó cũng chỉ lặng lẽ dõi theo.Không hiểu sao, một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, khiến bước chân anh như mọc rễ, không sao nhấc lên nổi.Một lúc lâu sau, anh dường như đã thỏa hiệp, bất lực thở dài."...Ở đây có ghế không?"Vị bác sĩ đang định tiễn anh đi về ngủ bù: "???"Khương Hành ước lượng khoảng cách, cảm thấy với một con mèo dũng mãnh thiện chiến như mình, chút xíu khoảng cách này chẳng là gì cả.Thế nên cậu lấy đà, dồn lực vào đôi chân, rồi dứt khoát nhảy lên. Đệm thịt hồng nhạt vẽ nên một đường cong đầy tự tin giữa không trung, rồi chính xác đáp xuống, đáp xuống...Không, khoan đã...!!Khương Hành trợn tròn mắt, vung vẩy móng vuốt giữa không trung trong nỗ lực cuối cùng để cứu vãn tình hình. Nhưng vài giây sau, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi xuống, chỉ cách mục tiêu chưa đến mười centimet.Danh tiếng cả đời của bản mèo!!Cậu tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại, nhưng cú va đập mong đợi không xảy ra. Thay vào đó, một bàn tay ấm áp đỡ lấy cậu, nhẹ nhàng nâng lên.Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã yên ổn nằm trong lòng Lục Nghi Xuyên."......"Khương Hành giẫm nhẹ trên đùi người đàn ông, gương mặt nhỏ xíu dưới lớp lông có chút xấu hổ.Báo cáo, báo cáo! Mới làm mèo chưa bao lâu, kỹ năng còn chưa thành thạo!Ánh đèn hắt xuống khuôn mặt Lục Nghi Xuyên, khiến cả người anh trông có vẻ dịu dàng hơn.Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế nhựa đỏ rẻ tiền, hai chân khép lại, lưng tựa vào tường. Con mèo tây từng chung sống với Khương Hành đã bị bác sĩ bế ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn lại một người một mèo.Bàn tay anh đặt lên cái đầu lởm chởm vì bị cạo lông của con mèo, xoa nhẹ vài cái. Sờ vào có hơi ram ráp, cảm giác không được dễ chịu lắm. Vì thế, anh di chuyển tay xuống một chút, chạm vào vết thương trên lưng nó.Con mèo bé xíu, chẳng dài hơn bàn tay anh là bao, vậy mà vết thương trên lưng lại kéo dài gần hết người. May mắn là vết cắt không sâu, nhưng vết sẹo dài ngoằng vẫn vô cùng chói mắt."...Xin lỗi nhé."Lục Nghi Xuyên không biết vì sao mình lại nói vậy, nhưng khi nhìn vết thương ấy, anh cứ có cảm giác như đó là lỗi của mình.Sẹo đang đóng vảy, vốn đã ngứa, nay bị đầu ngón tay lành lạnh của anh chạm vào lại càng ngứa hơn. Khương Hành né khỏi tay anh, chủ động dúi đầu vào lòng bàn tay anh."Meo~"Không phải lỗi của anh đâu, nếu không có anh thì em chết từ lâu rồi!Khương Hành cọ cọ vào lòng bàn tay anh mấy cái, nhịn không được khẽ cong môi cười.Cậu không biết vì sao Lục Nghi Xuyên lại đột nhiên quyết định ở lại, nhưng cậu biết chắc một điều: Ngay khoảnh khắc này, cậu chính là con mèo hạnh phúc nhất thế giới."Meo~"Thôi được rồi, nể tình anh chủ động thế này, em sẽ miễn cưỡng tha thứ cho những lỗi lầm trước đây.Nói xong, cậu giơ chân trước lên, vỗ một cái lên cánh tay anh.Nhưng này, Lục Nghi Xuyên, trước kia anh thực sự quá đáng lắm đấy! Cứu mèo xong thì mặc kệ, đồ bạc tình!Móng vuốt mềm mại chạm vào cánh tay rồi nhanh chóng rút về. Lục Nghi Xuyên thuận thế nắm lấy cái chân nghịch ngợm kia, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm lạ thường, khóe môi vô thức vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt."Cũng dữ phết nhỉ, đây là trừng phạt sao?"Con mèo nhỏ kiêu ngạo hừ một tiếng.Hừ xong, Khương Hành vô tình liếc sang tấm kính bên cạnh, cảm thấy có gì đó... không đúng lắm.Không đúng lắm... nhìn lại xem nào...Thế là cậu nhìn thấy mình trong gương.Một con mèo không lông, lưng có một vết sẹo dài. Nếu mặt nhăn thêm chút nữa, có khi còn cosplay được cả Gollum trong Chúa tể những chiếc nhẫn! Khương Hành: "......"Vậy tức là nãy giờ cậu đã dùng cái bộ dạng này để bám dính lấy Lục Nghi Xuyên? Hơn nữa, còn kiêu ngạo giận dỗi với anh ta?Khương Hành thử đặt mình vào góc nhìn khác để suy nghĩ...Trong nháy mắt, cậu cảm giác bầu trời như sụp đổ.Lục Nghi Xuyên không hiểu vì sao con mèo nhỏ bỗng nhiên đứng hình. Nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra, anh liền nhấc nó lên, cẩn thận quan sát.Sau đó, ánh mắt anh thoáng dừng lại."Bảo sao tính khí nóng nảy thế, hóa ra là một bé mèo đực."Khương Hành cúi đầu nhìn xuống.Phần bụng trụi lủi không còn gì che chắn."......"Miếng tự tôn khó khăn lắm mới nhặt lại được giờ lại vỡ vụn thành từng mảnh.Tác giả có đôi lời:Công vốn hút thuốc uống rượu, mọi người thông cảm cho ảnh nha, dù gì ảnh cũng không còn "bà xã" nữa rồi. (Hút thuốc và uống rượu là thói quen không tốt, chi tiết trong truyện chỉ nhằm phục vụ cốt truyện, xin đừng bắt chước.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro