Chương 30 - Chịu Không Nổi Uất Ức Này 2
Giấu Đuôi 1
2024-08-07 20:14:04
Đường Thư Nghi đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Thần, thấy hắn cụp lưng quỳ ở đó như người gỗ, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng. Nếu là nguyên thân, thấy nhi tử thế này chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng đáng tiếc, nàng không phải nguyên thân.
Ngọc không mài thì không nên thân, huống chi là một kẻ não tàn chỉ biết ái tình.
“Ta mới từ ngõ Mai Hoa về.” Đường Thư Nghi nói thẳng vào vấn đề.
Tiêu Ngọc Thần đang quỳ như khúc gỗ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn xen lẫn sự phẫn nộ cầu xin: “Mẫu thân, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, ngài hà tất phải khó xử nàng?”
Đường Thư Nghi bỗng nhiên cạn lời, nàng đã từng phân tích với Tiêu Ngọc Thần hậu quả nếu vẫn tiếp tục chứa chấp Liễu Bích Cầm, nhìn thì có vẻ hắn vẫn nghe lọt tai nhưng đến bây giờ vẫn không có ý định từ bỏ Liễu Bích Cầm.
Đây là tình yêu sao? Đường Thư Nghi trước giờ luôn là người điềm tĩnh, kiếp trước chưa từng trải qua thứ gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm nên không cách nào lý giải được cảm xúc của Tiêu Ngọc Thần.
“Ta không có khó xử nàng.” Đường Thư Nghi bình tĩnh nói: “Ta đã nói sẽ cho nàng ta trở về Đường gia, nguyên quán An Mộc, đảm bảo sau này nàng ta cơm áo không lo nhưng nàng ta không đồng ý nên ta đã đưa nàng tới thôn trang Tây Sơn, không thể để nàng ta ở lại ngõ Mai Hoa.”
“Nàng không muốn tới An Mộc là vì không muốn chia ly với ta.” Tiêu Ngọc Thần cúi đầu, yết hầu như có một viên đá cứng rắn chắn ngang, đau đớn khó nhịn. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Đường Thư Nghi mỉm cười châm chọc: “Lâu ngày sẽ biết lòng người, ta tới không phải để nói với ngươi chuyện này.”
Đường Thư Nghi đi đến chỗ ghế tựa, ngồi xuống rồi nói tiếp: “Thôn trang Tây Sơn hẻo lánh, ở đó đều là người của Hầu phủ, cho dù mọi chuyện bại lộ thì nhất thời cũng không tra được tới đó. Chuyện mấu chốt lúc này chính là giấu cái đuôi đi.”
Tiêu Ngọc Thần lại ngẩng đầu, ánh mắt mê mang: “Giấu... đuôi? Giấu đuôi gì?”
Thất vọng đã nhiều nên Đường Thư Nghi cũng chẳng hy vọng gì nữa, nàng nói: “Ngươi cho rằng tiễn Liễu Bích Cầm đi là xong chuyện rồi sao? Một khi chuyện này lộ ra, bọn họ tìm không thấy Liễu Bích Cầm, sẽ tra được chuyện khi đó ngươi dùng cách gì để cứu được Liễu Bích Cầm ra ngoài, chỉ cần trong đó có một kẽ hở là có thể định tội của ngươi rồi.”
Tiêu Ngọc Thần kinh ngạc há mồm không nói thành lời, Đường Thư Nghi hỏi hắn: “Ngươi cứu nàng như thế nào?”
Tiêu Ngọc Thần quỳ thẳng người, nắm chặt nắm tay, hắn thật sự quá vô năng, suy nghĩ quá đơn giản.
“Sau khi Liễu Ngọc Sơn bị trảm, nữ quyến Liễu gia đều bị bán đi.” Tiêu Ngọc Thần gian nan mở miệng nói tiếp: “Đầu tiên, ta đến nhà lao thăm Cầm muội muội, vừa lúc gặp phải cữu công gia tam phòng Tiết Cát, hắn ta là chủ sự của Hình bộ Thục Tội Xứ.”
Thật ra trước đây hắn không hề quen biết Tiết Cát, lần đó là Tiết Cát chủ động chào hỏi, hắn mới biết bọn họ có quan hệ thân thích.
Đường Thư Nghi nhíu mày, nhất thời nàng không nhớ rõ cửu công gia này là ai.
Trường Minh đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát đến biểu cảm của hai vị chủ tử, thấy Đường Thư Nghi nhíu mày thì vội vàng giải thích: “Tiết Cát là nhi tử thứ hai của tứ lão gia tam phòng phủ Võ Dương bá, là con thiếp thất.”
Đường Thư Nghi bị vòng quan hệ này làm cho mơ hồi, nàng cụp mắt nhớ lại mạng lưới quan hệ của Hầu phủ, một lúc sau mới nhớ ra phủ Võ Dương bá là nhà mẹ đẻ của Hầu lão phu nhân, bà bà nàng, Võ Dương bá đương nhiệm chính là thân đệ đệ của Hầu lão phu nhân, Tiêu Ngọc Thần quả thật nên gọi hắn ta là cữu công.
Con thứ hai của tứ lão gia tam phòng, hẳn là dòng phụ của phủ Võ Dương bá. Nhưng quả thật là có quan hệ thân thích, hơn nữa cũng không phải cách quá xa.
Chỉnh lý xong quan hệ trong đó, Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Tiết Cát là quản sự của Hình bộ Thục Tội Xứ, vừa vặn quản lý chuyện bán nữ quyến Liễu gia.” Tiêu Ngọc Thần nói: “Ta không đành lòng nhìn Cầm muội muội bị bán đi nên mới đi hỏi Tiết Cát có biện pháp nào không. Tiết Cát nói với ta có thể bảo Cầm muội muội giả chết, chuyện còn lại đều do Tiết Cát xử lý.”
Đường Thư Nghi nghe xong, cúi đầu ngẫm nghĩ, mấu chốt ở đây chính là người tên Tiết Cát này. Nếu Tiết Cát xuất thân bình thường thì có thể cho hắn ta rời khỏi Thượng Kinh. Nhưng hắn ta lại là con vợ lẽ dòng phụ phủ Võ Dương bá, liên quan tới phủ Võ Dương bá nên không thể tùy ý tống cổ hắn ta đi.
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Thần lại nói tiế[: “Cho dù tổ mẫu và phụ thân đều đã qua đời nhưng nhà cữu công vẫn luôn giữ mối quan hệ thân hảo với nhà ta, Tiết Cát sẽ không bán đứng ta. Hơn nữa nếu chuyện này bại lộ thì hắn ta cũng sẽ bị hạch tội.”
Dù sao Tiết Cát cũng là đồng mưu.
Đường Thư Nghi nhìn hắn, cũng còn có một chút đầu óc.
Ngọc không mài thì không nên thân, huống chi là một kẻ não tàn chỉ biết ái tình.
“Ta mới từ ngõ Mai Hoa về.” Đường Thư Nghi nói thẳng vào vấn đề.
Tiêu Ngọc Thần đang quỳ như khúc gỗ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn xen lẫn sự phẫn nộ cầu xin: “Mẫu thân, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, ngài hà tất phải khó xử nàng?”
Đường Thư Nghi bỗng nhiên cạn lời, nàng đã từng phân tích với Tiêu Ngọc Thần hậu quả nếu vẫn tiếp tục chứa chấp Liễu Bích Cầm, nhìn thì có vẻ hắn vẫn nghe lọt tai nhưng đến bây giờ vẫn không có ý định từ bỏ Liễu Bích Cầm.
Đây là tình yêu sao? Đường Thư Nghi trước giờ luôn là người điềm tĩnh, kiếp trước chưa từng trải qua thứ gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm nên không cách nào lý giải được cảm xúc của Tiêu Ngọc Thần.
“Ta không có khó xử nàng.” Đường Thư Nghi bình tĩnh nói: “Ta đã nói sẽ cho nàng ta trở về Đường gia, nguyên quán An Mộc, đảm bảo sau này nàng ta cơm áo không lo nhưng nàng ta không đồng ý nên ta đã đưa nàng tới thôn trang Tây Sơn, không thể để nàng ta ở lại ngõ Mai Hoa.”
“Nàng không muốn tới An Mộc là vì không muốn chia ly với ta.” Tiêu Ngọc Thần cúi đầu, yết hầu như có một viên đá cứng rắn chắn ngang, đau đớn khó nhịn. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Đường Thư Nghi mỉm cười châm chọc: “Lâu ngày sẽ biết lòng người, ta tới không phải để nói với ngươi chuyện này.”
Đường Thư Nghi đi đến chỗ ghế tựa, ngồi xuống rồi nói tiếp: “Thôn trang Tây Sơn hẻo lánh, ở đó đều là người của Hầu phủ, cho dù mọi chuyện bại lộ thì nhất thời cũng không tra được tới đó. Chuyện mấu chốt lúc này chính là giấu cái đuôi đi.”
Tiêu Ngọc Thần lại ngẩng đầu, ánh mắt mê mang: “Giấu... đuôi? Giấu đuôi gì?”
Thất vọng đã nhiều nên Đường Thư Nghi cũng chẳng hy vọng gì nữa, nàng nói: “Ngươi cho rằng tiễn Liễu Bích Cầm đi là xong chuyện rồi sao? Một khi chuyện này lộ ra, bọn họ tìm không thấy Liễu Bích Cầm, sẽ tra được chuyện khi đó ngươi dùng cách gì để cứu được Liễu Bích Cầm ra ngoài, chỉ cần trong đó có một kẽ hở là có thể định tội của ngươi rồi.”
Tiêu Ngọc Thần kinh ngạc há mồm không nói thành lời, Đường Thư Nghi hỏi hắn: “Ngươi cứu nàng như thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Ngọc Thần quỳ thẳng người, nắm chặt nắm tay, hắn thật sự quá vô năng, suy nghĩ quá đơn giản.
“Sau khi Liễu Ngọc Sơn bị trảm, nữ quyến Liễu gia đều bị bán đi.” Tiêu Ngọc Thần gian nan mở miệng nói tiếp: “Đầu tiên, ta đến nhà lao thăm Cầm muội muội, vừa lúc gặp phải cữu công gia tam phòng Tiết Cát, hắn ta là chủ sự của Hình bộ Thục Tội Xứ.”
Thật ra trước đây hắn không hề quen biết Tiết Cát, lần đó là Tiết Cát chủ động chào hỏi, hắn mới biết bọn họ có quan hệ thân thích.
Đường Thư Nghi nhíu mày, nhất thời nàng không nhớ rõ cửu công gia này là ai.
Trường Minh đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát đến biểu cảm của hai vị chủ tử, thấy Đường Thư Nghi nhíu mày thì vội vàng giải thích: “Tiết Cát là nhi tử thứ hai của tứ lão gia tam phòng phủ Võ Dương bá, là con thiếp thất.”
Đường Thư Nghi bị vòng quan hệ này làm cho mơ hồi, nàng cụp mắt nhớ lại mạng lưới quan hệ của Hầu phủ, một lúc sau mới nhớ ra phủ Võ Dương bá là nhà mẹ đẻ của Hầu lão phu nhân, bà bà nàng, Võ Dương bá đương nhiệm chính là thân đệ đệ của Hầu lão phu nhân, Tiêu Ngọc Thần quả thật nên gọi hắn ta là cữu công.
Con thứ hai của tứ lão gia tam phòng, hẳn là dòng phụ của phủ Võ Dương bá. Nhưng quả thật là có quan hệ thân thích, hơn nữa cũng không phải cách quá xa.
Chỉnh lý xong quan hệ trong đó, Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Tiết Cát là quản sự của Hình bộ Thục Tội Xứ, vừa vặn quản lý chuyện bán nữ quyến Liễu gia.” Tiêu Ngọc Thần nói: “Ta không đành lòng nhìn Cầm muội muội bị bán đi nên mới đi hỏi Tiết Cát có biện pháp nào không. Tiết Cát nói với ta có thể bảo Cầm muội muội giả chết, chuyện còn lại đều do Tiết Cát xử lý.”
Đường Thư Nghi nghe xong, cúi đầu ngẫm nghĩ, mấu chốt ở đây chính là người tên Tiết Cát này. Nếu Tiết Cát xuất thân bình thường thì có thể cho hắn ta rời khỏi Thượng Kinh. Nhưng hắn ta lại là con vợ lẽ dòng phụ phủ Võ Dương bá, liên quan tới phủ Võ Dương bá nên không thể tùy ý tống cổ hắn ta đi.
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Thần lại nói tiế[: “Cho dù tổ mẫu và phụ thân đều đã qua đời nhưng nhà cữu công vẫn luôn giữ mối quan hệ thân hảo với nhà ta, Tiết Cát sẽ không bán đứng ta. Hơn nữa nếu chuyện này bại lộ thì hắn ta cũng sẽ bị hạch tội.”
Dù sao Tiết Cát cũng là đồng mưu.
Đường Thư Nghi nhìn hắn, cũng còn có một chút đầu óc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro