Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chúng Ta Làm Qu...
2024-11-20 01:13:35
"Theo cô về, được không?"
"Cái này..."
Từ Kiều đặt cơ quan điểu màu xanh trong tay, nhìn dưới ánh mặt trời hồi lâu, sau đó nói: "Mặc gia ở Tề đô chế tạo nhiều loại cơ quan, nói không chừng là cùng kiểu mẫu, điện hạ nghĩ nhiều rồi..."
"Không thể nào."
Tùy Hành ngồi ở sau bàn, sắc mặt âm trầm.
"Khi đó cô mua, ông chủ đã nói đây là do chính tay ông làm, lúc tô màu bất cẩn làm rơi một ít mực đỏ lên phần cánh, thế gian này chỉ có duy nhất một con."
Từ Kiều xoay cơ quan điểu lại, liếc nhìn phần cánh nhọn, quả nhiên trên đó có một vệt mực đỏ.
Từ Kiều: "Có lẽ là trùng hợp?"
Tùy Hành lạnh lùng nhìn ông: "Ngươi cố ý chống đối cô đúng không?"
Từ Kiều lại hỏi: "Vậy điện hạ nghĩ thế nào?"
Tùy Hành mím môi, nói: "Trước đó cô đã cảm thấy kỳ lạ, đang yên đang lành sao cơ quan điểu lại rơi ra khỏi tay áo, chắc chắn là có người cố ý lấy trộm."
"Điện hạ nghi ngờ người trộm là?"
Tùy Hành không nói gì.
Có điều Tùy Hành từng nhìn thấy lúc Điền Mãnh chết, ngoài bị mũi tên cắm vào cổ họng, trên người gã còn có rất nhiều vết thương nhỏ khác nhau do dao găm đâm trúng. Tuy vết thương không sâu nhưng đều rơi vào những chỗ hiểm yếu như cổ và mạch tay.
Điền Mãnh là đệ nhất mãnh tướng Tề quốc, người bình thường không dễ gì khiến gã bị thương, thủ đoạn chuyên nghiệp như vậy, chỉ những sát thủ đào tạo đặc biệt mới có thể làm ra được.
Mà tiểu lang quân của hắn, vừa hay từng sống ở đài Thanh Tước, nơi đó không chỉ huấn luyện khôn quân mà còn huấn luyện sát thủ và thích khách hàng đầu thiên hạ.
Chắc chắn lúc ở Tề đô y từng đi ngang qua hắn, còn lén lút trộm cơ quan điểu của hắn.
Nhất định là thế.
Người bình thường làm gì có gan đến gần hắn, nói chi đến việc trộm đồ.
Chỉ có mỗi tiểu tình nhân đáng ghét đó thôi.
Người nọ vứt bỏ hắn, chạy đến Giang quốc, y thông minh như vậy, chắc chắn biết rõ hắn sẽ phái trọng binh truy đuổi, nên mới đổi hướng chạy sang Tề quốc. Sau đó nhân lúc ở trên đường phố Tề đô, thuận tay trộm đồ của hắn.
Còn ỷ vào việc hắn quen với hơi thở của y, đồng thời không chút phòng bị gì với y.
Tàn nhẫn vô tình đến thế.
Tất cả mọi việc đều được xâu chuỗi lại.
Có lẽ, ngay từ đầu y chính là gian tế do Giang Dung Dữ phái đến bên cạnh hắn, cho nên y mới nói đỡ cho tên ngụy quân tử đó. Lúc ở Tùy đô còn thay đối phương giết chết gã nội quan Trịnh Hiền đã tiết lộ tội danh của Giang Dung Dữ.
Sau đó vứt bỏ hắn, quay trở về bên vòng tay của tên ngụy quân tử kia.
Nói không chừng bây giờ Giang Dung Dữ còn đang thầm cười nhạo hắn, cười hắn dễ dàng rơi vào bẫy của gian tế, còn đem lòng yêu y sâu nặng. Hắn chẳng khác gì một tên ngu xuẩn, đáng thương từ đầu đến chân.
Tùy Hành nhìn Từ Kiều, ánh mắt hắn âm u đáng sợ: "Cô nhất định phải lột da rút xương, băm tên ngụy quân tử đó thành trăm mảnh."
Từ Kiều hoang mang, không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến Thái tử Giang quốc.
Có điều, xưa nay điện hạ chưa từng nói tốt gì về Thái tử Giang quốc, châm biếm mắng chửi y vài câu cũng là chuyện bình thường, Từ Kiều cũng không để ý lắm.
Tùy Hành lấy lại cơ quan điểu từ tay ông, đứng dậy rời đi.
Thập Phương mang theo hai đứa nhỏ đợi ở bên ngoài, thấy Tùy Hành đi tới, vội vàng hỏi ý hắn: "Điện hạ, có cần thuộc hạ mang nhóc con này về Mộ Vân Quan không?"
Tùy Hành nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc đứa bé đang ôm nửa hộp phô mai, ánh mắt ngấn nước nhìn hắn.
Một lúc sau, vẻ mặt hắn vô cảm nói: "Trông chừng cho cẩn thận, đừng để nó xuất hiện trước mặt cô, cũng không cho phép chạy ra khỏi doanh trại, nếu không cô hỏi tội ngươi."
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Thập Phương sửng sốt, xoay mặt nhìn Từ Kiều ở phía sau.
Từ Kiều lắc đầu.
Tùy Hành trực tiếp tuyên bố, dời cuộc chiến lại trước một ngày.
Hai ngày sau, lập tức tấn công Mộ Vân Quan.
Hắn đã chuẩn bị cho trận chiến này suốt nửa tháng, mọi thứ đều sẵn sàng, sớm hay muộn một ngày cũng không có gì khác biệt.
Tùy Hành dặn dò Trần Kỳ những vấn đề liên quan đến lương thực và một số vật dụng khác.
Trần Kỳ vẫn luôn bất an vì chuyện tiểu hoàng tôn Giang quốc, nào ngờ Tùy Hành lại không nghiêm túc điều tra hay truy cứu việc này, hắn thoáng yên tâm. Trần Kỳ nghiêm mặt đáp vâng, đồng thời thề trong lòng sau này phải trung thành với Tùy Hành.
Tùy Hành triệu tập huynh đệ Lục Tế Thế và Lục An Dân, để bọn họ nhắc nhở ba trăm thủy binh khởi hành sớm.
Hai người nói: "Điện hạ yên tâm, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Đợi sau khi mọi người rời đi, Tùy Hành ngồi một mình trong lều, chậm rãi lau chùi đao như vô số lần trước đây, bên cạnh bàn có đặt chiếc cơ quan điểu màu xanh.
Tùy Hành không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị bị người khác chơi đùa và sỉ nhục. Mà những đau khổ chịu đựng trong hai năm qua càng khiến cho sự sỉ nhục này mang tính sát thương nghiêm trọng hơn bất kỳ đao kiếm nào, giống như có vô số sợi gai đâm sâu vào máu thịt của hắn.
Tùy Hành vĩnh viễn không quên được cảm giác đó.
Hắn muốn giết người, muốn giết người đến phát điên.
Đột nhiên có thứ gì đó kẹt trong lớp áo.
Động tác Tùy Hành hơi khựng lại, hắn lấy ra cành hoa khô từ trong ngực, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm nó hồi lâu, sau đó ném vào chậu than.
Cành hoa khô tiếp xúc với than đỏ, lập tức bừng lên ngọn lửa, chẳng mấy chốc nuốt chửng một phần cành hoa.
Ngay sau đó, một bàn tay lập tức thò vào chậu than, bất chấp lửa lớn đang cháy, vội vã nhặt cành hoa lên, "sột soạt" một tiếng, ngón tay Tùy Hành bị bỏng một mảng nhỏ.
Mà Tùy Hành vẫn không có cảm giác gì, hắn nắm chặt cành hoa khô trong tay.
"Cô sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."
"Cô nhất định phải bắt ngươi về, đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần những nhục nhã mà ngươi gây ra cho cô."
Còn có tên ngụy quân tử kia nữa.
Ngươi càng trung thành với tên đó, cô càng khiến y sống không bằng chết!
Lúc Từ Kiều bước vào, nhìn thấy ánh mắt Tùy Hành lạnh lẽo như băng, con ngươi ngập tràn sát khí đáng sợ.
"Tay điện hạ bị sao vậy?"
Từ Kiều giật mình.
"Không sao."
Tùy Hành ngẩng đầu nhìn ông.
Nói: "Đi chuẩn bị cho cô một đôi còng tay và còng chân, cô muốn loại cứng nhất."
Từ Kiều sửng sốt.
Không biết điện hạ lại phát điên cái gì.
"Điện hạ ổn chứ?"
Tùy Hành nhếch môi: "Cô rất ổn, cô chưa bao giờ ổn như bây giờ. Đợi hai ngày nữa, cô sẽ càng ổn hơn, trở thành Thái tử hạnh phúc nhất trên thế gian."
"..."
Từ Kiều khéo léo nhắc đến chuyện của Trần Kỳ.
Tùy Hành nói: "Cô biết là hắn, có điều bây giờ cô không động tới hắn. Kẻ này bụng dạ khó lường, thủ đoạn sâu xa, lại hận Giang Dung Dữ thấu xương, là người thích hợp nhất giúp cô đánh chiếm Mộ Vân Quan."
...
Mưa rơi trên núi, gió tuyết khắp thành.
"Điện hạ!"
Bên trong lều trại Giang quốc.
Lính canh mang theo một mũi tên có gắn lông vũ bước vào, quỳ một chân, vội vã nói: "Quân Tùy lại phái tên Phàn Thất kia đến trước cổng thành mắng chửi, còn mang đến một bức thư."
Phạm Chu vội hỏi: "Thư gì?"
Binh lính đáp: "Nghe nói là thư do chính tay Thái tử Tùy quốc viết, bảo điện hạ phải đích thân mở ra đọc."
Giang Uẩn lập tức đứng dậy, nhận lấy lá thư.
Mở ra xem, bên trên bức thư là tám chữ lớn dùng lực viết mạnh:
Vô sỉ hạ lưu, chờ mà chịu chết!
Giang Uẩn sửng sốt.
Y gửi thư cho Tùy Hành vì muốn thử thăm dò thái độ của hắn. Nhưng vì sao đối phương lại trả lời một câu không đầu không đuôi như vậy?
Phạm Chu hỏi binh lính: "Tên Phàn Thất đó còn la hét cái gì?"
Vẻ mặt binh lính có hơi lảng tránh, ấp úng: "Hắn nói, nói..."
"Nói cái gì, ngươi trả lời mau lên."
Binh lính có chút khó xử nhìn Giang Uẩn: "Hắn nói điện hạ mặt dày vô liêm sỉ, dám bắt cóc tiểu thiếp của Thái tử Tùy quốc."
"Nếu điện hạ muốn lấy lại tiểu hoàng tôn, thì phải mang một tiểu thiếp tên là Sở Ngôn đến đổi.""
"Hơn nữa... hắn còn nói, điện hạ mưu mô xảo quyệt, không xứng làm người. Chờ đánh chiếm được Mộ Vân Quan, hắn sẽ lột da rút xương điện hạ, chặt thành từng mảnh cho chó ăn."
"..."
Phạm Chu tức tới nỗi sắc mặt tối sầm.
Một vị tướng khác cũng phẫn nộ, nói: "Cái gì mà Trương Ngôn, Sở Ngôn! Tên Thái tử Tùy quốc này rõ ràng không muốn trả lại tiểu hoàng tôn, mới cố ý bịa ra chuyện tiểu thiếp vô căn cứ để bịt miệng người đời! Điện hạ như trăng sáng trên cao, sao có thể bắt cóc tiểu thiếp của hắn!"
Binh lính phụ trách truyền tin thấp giọng nói: "Nhưng Phàn Thất nói bọn họ có bằng chứng..."
"Bằng chứng gì?"
"Hắn... bọn hắn nói trong tay tiểu hoàng tôn đang giữ cơ quan điểu mà Thái tử Tùy quốc tặng cho ái thiếp của hắn."
"Đúng là vớ vẩn!"
"Đường phố Tề đô đầy cơ quan điểu, làm sao khẳng định được đó là đồ của hắn!"
"Điện hạ, tên Thái tử Tùy quốc này ngang ngược vô liêm sỉ, e là đã hạ quyết tâm muốn làm hoang mang dư luận, dùng tiểu hoàng tôn uy hiếp điện hạ!"
Giang Uẩn cất tờ giấy đi, bỏ vào tay áo, bình tĩnh nói: "Không sao, đừng để ý đến hắn, tiếp tục nghị sự."
Phạm Chu thở dài, cảm thấy hơi đau lòng.
Mấy ngày nay, tuy bên ngoài điện hạ tỏ ra bình tĩnh như không có việc gì, mỗi ngày đúng giờ Mão đều dựng lều nghị sự, còn mặc kệ gió tuyết, đích thân tuần tra tuyến phòng thủ xung quanh cùng với các tướng sĩ. Dường như không chút lo lắng gì về việc tiểu hoàng tôn rơi vào tay quân địch, nhưng ông biết rõ, trong lòng điện hạ e là còn sốt ruột hơn bọn ông gấp trăm ngàn lần.
Suy cho cùng tiểu hoàng tôn vẫn còn nhỏ.
Dùng một đứa nhóc làm quân cờ chính trị, thật sự quá mức tàn nhẫn.
Tuy nhiên thân là Thái tử, là chỗ dựa của toàn bộ Mộ Vân Quan, thậm chí là hàng vạn bách tính Giang Nam, ngay cả tư cách lo lắng điện hạ cũng không có. Sao ông không đau lòng cho được!
Vân Hoài phát giác quân Tùy đã bắt đầu cuộc điều động trên quy mô lớn, ngay lập tức báo tin cho Giang Uẩn.
Giang Uẩn không mấy ngạc nhiên khi Tùy Hành không trì hoãn trận chiến này quá lâu, hắn chắc chắn sẽ chọn thời điểm thích hợp để phát động tấn công, đồng thời chiếm lấy toàn bộ Mộ Vân Quan chỉ trong một lần đánh.
Nếu y đoán không sai, thời gian sẽ là mấy ngày tới.
Suy cho cùng bọn họ vẫn phải đi đến bước này.
Giang Uẩn không ngờ rằng nhóc con sẽ mang theo cơ quan điểu bên người, càng không thể ngờ được Tùy Hành sẽ nhận ra.
Tùy Hành nhạy bén hơn y tưởng rất nhiều, hắn ngay lập tức phát hiện được cơ quan điểu bị trộm lúc ở Tề đô.
Bây giờ, nhất định Tùy Hành đã lầm tưởng cho rằng Sở Ngôn là gian tế do Giang quốc phái đến cạnh hắn. Hắn càng yêu sâu đậm Sở Ngôn thì sẽ càng thống hận Giang quốc, căm thù Giang Dung Dữ, chắc chắn sẽ tấn công quyết liệt, chiếm lấy Mộ Vân Quan.
Trước mắt, điều an ủi duy nhất là bé con vẫn an toàn.
Tùy Hành muốn giành lại Sở Ngôn, hắn nhất định sẽ cố gắng bảo vệ tiểu Giang Nặc.
Giang Uẩn đứng trên cổng thành, để những bông tuyết khẽ rơi trên trán, sau đó rơi vào mí mắt.
Tùy chó con, cuối cùng chúng ta vẫn không thể tránh khỏi gặp nhau trên chiến trường.
Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Sẽ hận ta sao?
Những bông tuyết tan ra thành nước, chảy xuống đôi mắt đen láy trong veo của Giang Uẩn.
Trên sách thường viết, vì trời đất mà lập chí, vì thiên hạ mà lập vận, vì thánh nhân mà kế thừa tri thức độc nhất.
Giang Uẩn thường nghi ngờ, sức mạnh thực sự của một người có thể chống đỡ nổi trời đất, chống đỡ nổi thương sinh, thậm chí chống đỡ nổi biển học vô bờ mà cả đời này y không thể tiếp thu hết ư?
Lúc nhỏ, y từng hỏi Thái phó vấn đề này.
Thái phó nói, người khác có thể không làm được, nhưng thân là trữ quân, điện hạ nhất định sẽ làm được.
Điện hạ không chỉ làm được ba điều này, mà còn phải làm đến mục cuối cùng, "vì thái bình thịnh thế muôn đời".
Lúc đó, gánh nặng và trách nhiệm trên vai gần như đè nén mọi sự tủi thân và cô đơn trong lòng. Vì những thứ hùng vĩ lớn lao như trời đất bách tính, giang sơn xã tắc, thái bình thịnh thế, thậm chí đến cả hỉ nộ ái ố của bản thân cũng trở nên nhỏ bé tới mức không đáng nhắc đến.
Y vui mừng vì mình là Thái tử. Dẫu chẳng còn gì vướng bận với trần tục, nhưng y vẫn có thể sống vì giang sơn xã tắc, vì bách tính thương sinh.
Nhưng nếu một mai đôi vai này gầy yếu, y không còn chống đỡ nổi giang sơn bách tính, thì phải làm sao đây?
...
Buổi chiều hôm ấy, Giang Uẩn đang nghị sự trong lều thì nhận được thư chiến chính thức từ Tùy Hành.
Nội dung trên thư rất đơn giản: Hai ngày sau, quân Tùy sẽ chính thức tấn công Mộ Vân Quan, bảo Giang Uẩn chuẩn bị tinh thần quỳ xuống xin tha.
Đêm đó, Giang Uẩn ngồi ở sau bàn chong đèn, y viết gì đó suốt đêm, sau đó bỏ chúng vào những túi gấm khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Công Tôn Dương mang cháo thuốc đến như thường lệ.
Giang Uẩn bỏ tất cả túi gấm đã viết trước đó vào một hộp gỗ đàn hương, đưa cho Công Tôn Dương, y nói: "Tạm thời giữ ở chỗ ngươi, đợi sau khi chiến sự kết thúc, ngươi giúp cô đưa cho Phạm Chu."
Sau khi trải qua sự việc ở Trần đô, Công Tôn Dương càng thêm cảnh giác, ông lập tức hỏi: "Tại sao điện hạ không đích thân đưa cho Phạm tiên sinh?"
Giang Uẩn dịu dàng nói: "Bởi vì chỗ này còn có một ít vàng bạc cô muốn tặng cho tiên sinh, nếu trực tiếp đưa, tiên sinh sẽ không nhận."
Công Tôn Dương thử nâng chiếc hộp, quả nhiên thấy hơi nặng, bèn tin lời Giang Uẩn.
Giang Uẩn lại viết một bức thư khác, gọi lính canh tới, nói: "Giúp cô gửi đến doanh trại quân Tùy."
Lúc Tùy Hành đang nghị sự thì binh lính bỗng chạy vào, đưa thư của Thái tử Giang quốc cho hắn.
Tùy Hành cầm lấy, mở ra xem, hắn chỉ liếc một cái rồi cười lạnh, ném nó đi.
Từ Kiều vội vàng hỏi: "Thái tử Giang quốc viết cái gì?"
Tùy Hành: "Y nói, cô không được làm nhóc con bị thương, chỉ cần cô đồng ý giữ mạng nó, hai ngày sau, y sẽ đích thân ra trận quyết chiến với cô, đồng thời trả lại ái thiếp cho cô."
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như hắn dự đoán.
Vừa nghĩ tới tiểu tình nhân đáng ghét giờ khắc này đang ở bên cạnh tên ngụy quân tử đó, ngày ngày bị y tẩy não, còn dám đem đồ của hắn cho con trai tên đó, Tùy Hành hận không thể nhai tươi nuốt sống Giang Dung Dữ.
Từ Kiều và các thân tín khác đều sửng sốt, ông cho là điện hạ phát điên vì chuyện cơ quan điểu, nào ngờ tiểu lang quân thật sự rơi vào tay Thái tử Giang quốc.
Từ Kiều hỏi: "Vậy điện hạ định trả lời thế nào?"
Tùy Hành cầm bút lên, lười biếng viết một chữ rồi đưa cho binh lính.
"Nói với y, cô đồng ý."
Hắn không chỉ muốn nhai tươi nuốt sống tên đó, mà còn phải tháo lớp màn che mặt của y xuống, để mọi người trong thiên hạ đều biết, Giang Dung Dữ xấu xí thảm hại đến cỡ nào.
Cũng để cho tiểu tình nhân đáng ghét kia nhìn thấy.
Y sùng bái tên đó như thế, đoán chừng vẫn chưa nhìn thấy gương mặt thật của đối phương.
Tức Mặc Thanh Vũ nghe nói Tùy Hành còn chưa chịu trả tiểu hoàng tôn cho Giang quốc, lại lần nữa đến lều mắng mỏ Tùy Hành, nhưng lần này hắn mặc kệ ông.
Bất kể chuyện gì cũng có giới hạn.
Mà tên ngụy quân tử đó đã nhiều lần vượt quá giới hạn, thậm chí còn giẫm đạp giới hạn của hắn dưới chân.
Hắn không trực tiếp bóp chết đứa nhóc kia, Giang Dung Dữ nên biết ơn hắn mới phải.
"Tục ngữ có câu, cướp thê thiếp của người khác cũng giống như giết cha mẹ của người đó."
"Là y bất nhân bất nghĩa trước, cô chỉ là ăn miếng trả miếng, thay vì ngồi đây tốn nước miếng mắng mỏ cô, chi bằng Tả tướng trực tiếp đến Mộ Vân Quan, hỏi tên Giang Dung Dữ đó xem, y còn mặt mũi nào không?"
...
Hai ngày sau, ba mươi vạn thiết kỵ quân Tùy xông thẳng vào Mộ Vân Quan.
Toàn quân đều cảnh giác, trước khi trời sáng, bọn họ đã tiến về phía Mộ Vân Quan cách đó mười dặm. Tùy Hành để Phàn Thất và một mãnh tướng khác là Dương Sóc làm tiên phong, Trần Kỳ và huynh đệ Lục thị làm quân sư, Từ Kiều và năm mãnh tướng khác chỉ huy các cánh trái, giữa và phải, đồng thời chia quân thành ba đường, đánh thẳng lên Mộ Vân Quan.
Tiểu Giang Nặc và tiểu quận vương Tùy Chương được đặt trong xe ngựa, đi theo đoàn quân.
Sáng sớm thấy Tùy Hành, tiểu Giang Nặc lạnh lùng nhìn người này, sau đó nhóc lao tới, cắn mạnh vào chân hắn, gương mặt nhỏ ngập tràn nước mắt.
Tùy Hành không thèm để ý đến nhóc.
Vẻ mặt hắn vô cảm, nói: "Hôm nay có thể gặp lại thằng cha xấu của ngươi rồi, vui không?"
Giang Nặc còn muốn cắn, nhưng Tùy Hành đã xách nhóc sang một bên.
Toàn bộ bách tính ở Mộ Vân Quan đều bị đánh thức bởi tiếng động dữ dội như sấm sét, có người dụi nhẹ đôi mắt buồn ngủ, có người ôm con nhỏ trên tay, hoảng loạn nhìn ra cửa sổ, trên đường phố ngập tràn tiếng la khóc thất thanh của trẻ con.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy đội kỵ binh như mây đen cuồn cuộn kéo đến, mãi không thấy điểm cuối, binh lính canh giữ Mộ Vân Quan không khỏi cảm thấy áp lực.
Vân Hoài đeo kiếm ở thắt lưng, mặc áo giáp đứng trên tường thành, bên cạnh còn có Phạm Chu và các mưu sĩ tướng lĩnh khác. Đây cũng là lần đầu tiên họ phải đối mặt với áp lực trực diện đến từ đội kỵ binh Tùy quốc.
Không ai trong số họ có thể đoán trước được liệu bức tường thành này có thể chịu được sự tấn công dữ dội của quân Tùy hay không, nhưng họ biết chắc rằng, hôm nay sẽ là một trận chiến chìm trong bóng tối, máu chảy thành sông, không chết không dừng.
Hôm nay vẫn là một ngày tuyết rơi.
Lá cờ được treo bên dưới thành trì, gió thổi mạnh khiến chúng tung bay.
Tùy Hành mặc chiến giáp màu sắt, thắt lưng mang theo một thanh đao đầu sói đã từng vô số lần tắm máu. Hắn có lực cánh tay kinh người, bờ vai vững chắc, lúc ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ tuấn tú chói lóa hơn cả ánh mặt trời, bên dưới đôi mày kiếm sắc bén là ánh mắt âm trầm sâu không thấy đáy.
Vô số bông tuyết lặng lẽ rơi trên đôi mày sắc bén của Tùy Hành, khiến gương mặt hắn càng thêm rét lạnh.
Bên cạnh hắn lần lượt là đại thần quốc chủ của các nước phụ thuộc, còn có thân tín và tướng lĩnh mặc chiến giáp.
Bầu trời tối mịt, dường như đang tạo đà cho cuộc chiến sắp sửa diễn ra.
Tùy Hành giơ roi chỉ vào hai cổng thành đã đóng kín của Mộ Vân Quan, mày kiếm nhướng lên, lớn tiếng nói: "Các tướng sĩ nghe lệnh, hôm nay ai có thể lấy đầu Giang Uẩn, bất luận xuất thân, bất kể cấp bậc, đều được ban thưởng hậu hĩnh, phong Vạn Hộ hầu!"
Trên lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, tuy không hề dính máu, nhưng bầu không khí đã dấy lên một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Mọi người đột nhiên nghĩ đến, thanh bảo đao uống vô số máu tươi của Thái tử Tùy quốc, vốn dĩ có tên là "Đoạn Hồn", ngày hôm nay, thanh đao này sẽ kề vào đầu Thái tử Giang quốc, chém đứt linh hồn của Giang quốc.
Quân Tùy hùng hổ xông tới, âm thanh vang lên như sấm, rung chuyển trời đất.
Kể từ cuộc chiến ở phương Bắc, doanh trại Thanh Lang đã phong đao trọn vẹn năm năm, hiện tại toàn bộ chiến hồn và sức mạnh đều được thức tỉnh trên thanh đao này.
Tất cả đại thần quốc chủ các nước phụ thuộc đều không khỏi phấn khích, đặc biệt là Khương quốc chủ Khương Ngọc Bình, gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cổng thành Mộ Vân Quan phủ đầy gió tuyết. Trần Kỳ cưỡi ngựa đứng cạnh Từ Kiều, tay cầm dây cương cũng thấm đẫm mồ hôi vì hưng phấn.
Sau ngày hôm nay, tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của hắn sẽ trở thành hiện thực.
Sau ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng có thể báo thù rửa hận, giẫm đạp tên ngụy quân tử đó dưới chân.
Hắn có đủ lý do để tin rằng, đứng trước ba mươi vạn kỵ binh của doanh trại Thanh Lang, cho dù Mộ Vân Quan có tường đồng vách sắt đến đâu đi nữa, việc chiếm được chỉ là vấn đề thời gian.
Tức Mặc Thanh Vũ cũng mặc áo giáp cưỡi ngựa, theo sau là đại đệ tử Triệu Diễn và một vài kỵ binh Tức Mặc.
"Giang Nam đệ nhất quan."
"Vô số thiếu niên du."
Ông ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía cổng thành mà khi trẻ mình từng ghé thăm một lần, trong lòng bồi hồi cảm xúc.
Tiếc là, loạn thế giao tranh, mạng người như cỏ rác, một thành trì nhỏ bé có đáng là gì đâu?
Đúng lúc này, trên cổng thành vang lên tiếng đàn thật lớn.
Trước mắt là tháng lạnh nhất mùa đông, hai đội quân đối đầu nhau, một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra, giữa bầu không khí chết chóc ấy, tiếng đàn cầm nhẹ nhàng vang lên, giống như ngày xuân tháng ba, cỏ cây hoa lá nở rộ, chim muông vui hót líu lo, vạn vật khởi sắc hồi xuân.
Ánh mắt Tức Mặc Thanh Vũ hơi sáng lên, nóng lòng muốn nhìn về phía cổng thành, nhưng ngoại trừ Vân Hoài, Phạm Chu và các tướng lĩnh khác, ông không hề thấy bóng dáng người gảy đàn.
"Điện hạ, e rằng đây là kẻ địch đang cố ý quấy rối tinh thần quân ta."
Một vị tướng quân không nhịn được lên tiếng, lại bị Tùy Hành giơ tay ngăn cản. Tùy Hành cũng ngẩng đầu nhìn về phía cổng thành, ánh mắt sắc bén, vài bông tuyết lặng lẽ rơi trên mặt hắn.
Song, phía trên trống rỗng, không một bóng người.
Vẻ mặt Tùy Hành vô cảm, nhìn đi chỗ khác, để Phàn Thất và Dương Sóc thay phiên nhau bố trí đội hình.
Khương Ngọc Bình lên tiếng: "Hạ thần nghe nói, Thái tử Giang quốc đặc biệt trả lời thư chiến của điện hạ, nói sẽ đích thân mở cổng thành, cùng điện hạ quyết chiến một trận. Hiện tại, xem ra y đã biến thành con rùa rụt đầu, trốn mãi bên trong không chịu ra. Mà cũng phải, suy cho cùng mũi tên năm ngoái của điện hạ đã dọa y sợ thành như vậy."
Lúc đó Khương Ngọc Bình đứng bên cạnh Tùy Hành, người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng gã đã tận mắt chứng kiến mũi tên sắt đen đó xé mây đạp gió xuyên qua cánh tay của Thái tử Giang quốc.
Tùy Hành không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quyết đoán, hắn giơ thanh đao trong tay lên.
Đây là tín hiệu tiến công.
Tiếng đàn cầm trên lầu cao không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Lúc này, đột nhiên một âm thanh kẽo kẹt vang lên thật dài, cổng thành to lớn của Mộ Vân Quan chậm rãi mở ra.
Phàn Thất và Dương Sóc đang hét lên đột nhiên sửng sốt, bọn họ không ngờ cổng thành sẽ mở, Phàn Thất lập tức lệnh cho binh lính bắn tên, bỗng dưng hắn nghe thấy một âm thanh như tiếng ngọc rơi vào dòng nước, vang ra từ bên trong.
"Phàn phó tướng, đợi một chút."
Một bóng dáng màu xanh chậm rãi bước ra khỏi cổng thành.
Sắc trời đầy mây, gió tuyết mù mịt.
Công tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh, đeo thắt lưng ngọc, tay áo tung bay trong gió, y đối mặt với bão tuyết dày đặc, bước đi uyển chuyển, giống như đóa sen nở giữa đất trời bao la.
Trên đời này, không còn ai có thể nho nhã bằng y.
Cổng thành đóng lại, dưới bức tường thành cao ngất ngưởng, chỉ còn lại duy nhất thân ảnh màu xanh.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt chấn kinh, Vân Hoài, Phạm Chu và các tướng lĩnh Giang quốc đang đứng trên cổng thành đều kinh hãi.
Con ngươi Tùy Hành co lại, ánh mắt cứng đờ trong giây lát.
Thời gian hai năm, phút chốc lướt qua.
"Không được bắn tên."
Tùy Hành hạ lệnh, lạnh mặt phóng lên ngựa.
Hắn xuyên qua gió lạnh, băng qua tuyết rơi, ánh mắt dán chặt vào gương mặt đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của mình, giọng nói khàn đục đến mức ngay cả hắn cũng không nhận ra.
"Là tên đó kêu ngươi ra đây, khuyên cô lui binh sao?"
Đáy mắt Tùy Hành lộ ra một tia hung tợn.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn lại, đưa tay ra, nói: "Theo cô về đi, được không? Cô sẽ tha thứ cho ngươi tất cả."
Giang Uẩn ngẩng đầu, khóe môi cong lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú chói lóa của người nọ dưới ánh mặt trời, cũng giống như nhiều năm trước, bên dưới vách đá, người này đã từng ở trên diều gỗ, mỉm cười duỗi tay về phía y.
Giang Uẩn khẽ cười.
"Chúng ta làm quen lại đi, Tùy chó con."
"Ta họ Giang tên Uẩn, tự Dung Dữ, sinh ra và lớn lên ở Giang đô, thứ yêu thích nhất là... hoa mơ."
Tùy Hành sững người, mọi biểu cảm trên mặt đều đông cứng.
Giang Uẩn lấy ra một quân cờ màu trắng từ trong tay áo, quân cờ trong suốt như pha lê được kẹp giữa ngón tay trắng nõn của y, dưới lớp tuyết tung bay, nó lại hiện lên một tầng ánh sáng trong suốt lạ thường.
"Chuyện ta từng hứa với điện hạ, ta đều ghi nhớ."
"Chuyện điện hạ từng hứa với ta, ngài có còn nhớ không?"
"Cái này..."
Từ Kiều đặt cơ quan điểu màu xanh trong tay, nhìn dưới ánh mặt trời hồi lâu, sau đó nói: "Mặc gia ở Tề đô chế tạo nhiều loại cơ quan, nói không chừng là cùng kiểu mẫu, điện hạ nghĩ nhiều rồi..."
"Không thể nào."
Tùy Hành ngồi ở sau bàn, sắc mặt âm trầm.
"Khi đó cô mua, ông chủ đã nói đây là do chính tay ông làm, lúc tô màu bất cẩn làm rơi một ít mực đỏ lên phần cánh, thế gian này chỉ có duy nhất một con."
Từ Kiều xoay cơ quan điểu lại, liếc nhìn phần cánh nhọn, quả nhiên trên đó có một vệt mực đỏ.
Từ Kiều: "Có lẽ là trùng hợp?"
Tùy Hành lạnh lùng nhìn ông: "Ngươi cố ý chống đối cô đúng không?"
Từ Kiều lại hỏi: "Vậy điện hạ nghĩ thế nào?"
Tùy Hành mím môi, nói: "Trước đó cô đã cảm thấy kỳ lạ, đang yên đang lành sao cơ quan điểu lại rơi ra khỏi tay áo, chắc chắn là có người cố ý lấy trộm."
"Điện hạ nghi ngờ người trộm là?"
Tùy Hành không nói gì.
Có điều Tùy Hành từng nhìn thấy lúc Điền Mãnh chết, ngoài bị mũi tên cắm vào cổ họng, trên người gã còn có rất nhiều vết thương nhỏ khác nhau do dao găm đâm trúng. Tuy vết thương không sâu nhưng đều rơi vào những chỗ hiểm yếu như cổ và mạch tay.
Điền Mãnh là đệ nhất mãnh tướng Tề quốc, người bình thường không dễ gì khiến gã bị thương, thủ đoạn chuyên nghiệp như vậy, chỉ những sát thủ đào tạo đặc biệt mới có thể làm ra được.
Mà tiểu lang quân của hắn, vừa hay từng sống ở đài Thanh Tước, nơi đó không chỉ huấn luyện khôn quân mà còn huấn luyện sát thủ và thích khách hàng đầu thiên hạ.
Chắc chắn lúc ở Tề đô y từng đi ngang qua hắn, còn lén lút trộm cơ quan điểu của hắn.
Nhất định là thế.
Người bình thường làm gì có gan đến gần hắn, nói chi đến việc trộm đồ.
Chỉ có mỗi tiểu tình nhân đáng ghét đó thôi.
Người nọ vứt bỏ hắn, chạy đến Giang quốc, y thông minh như vậy, chắc chắn biết rõ hắn sẽ phái trọng binh truy đuổi, nên mới đổi hướng chạy sang Tề quốc. Sau đó nhân lúc ở trên đường phố Tề đô, thuận tay trộm đồ của hắn.
Còn ỷ vào việc hắn quen với hơi thở của y, đồng thời không chút phòng bị gì với y.
Tàn nhẫn vô tình đến thế.
Tất cả mọi việc đều được xâu chuỗi lại.
Có lẽ, ngay từ đầu y chính là gian tế do Giang Dung Dữ phái đến bên cạnh hắn, cho nên y mới nói đỡ cho tên ngụy quân tử đó. Lúc ở Tùy đô còn thay đối phương giết chết gã nội quan Trịnh Hiền đã tiết lộ tội danh của Giang Dung Dữ.
Sau đó vứt bỏ hắn, quay trở về bên vòng tay của tên ngụy quân tử kia.
Nói không chừng bây giờ Giang Dung Dữ còn đang thầm cười nhạo hắn, cười hắn dễ dàng rơi vào bẫy của gian tế, còn đem lòng yêu y sâu nặng. Hắn chẳng khác gì một tên ngu xuẩn, đáng thương từ đầu đến chân.
Tùy Hành nhìn Từ Kiều, ánh mắt hắn âm u đáng sợ: "Cô nhất định phải lột da rút xương, băm tên ngụy quân tử đó thành trăm mảnh."
Từ Kiều hoang mang, không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến Thái tử Giang quốc.
Có điều, xưa nay điện hạ chưa từng nói tốt gì về Thái tử Giang quốc, châm biếm mắng chửi y vài câu cũng là chuyện bình thường, Từ Kiều cũng không để ý lắm.
Tùy Hành lấy lại cơ quan điểu từ tay ông, đứng dậy rời đi.
Thập Phương mang theo hai đứa nhỏ đợi ở bên ngoài, thấy Tùy Hành đi tới, vội vàng hỏi ý hắn: "Điện hạ, có cần thuộc hạ mang nhóc con này về Mộ Vân Quan không?"
Tùy Hành nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc đứa bé đang ôm nửa hộp phô mai, ánh mắt ngấn nước nhìn hắn.
Một lúc sau, vẻ mặt hắn vô cảm nói: "Trông chừng cho cẩn thận, đừng để nó xuất hiện trước mặt cô, cũng không cho phép chạy ra khỏi doanh trại, nếu không cô hỏi tội ngươi."
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Thập Phương sửng sốt, xoay mặt nhìn Từ Kiều ở phía sau.
Từ Kiều lắc đầu.
Tùy Hành trực tiếp tuyên bố, dời cuộc chiến lại trước một ngày.
Hai ngày sau, lập tức tấn công Mộ Vân Quan.
Hắn đã chuẩn bị cho trận chiến này suốt nửa tháng, mọi thứ đều sẵn sàng, sớm hay muộn một ngày cũng không có gì khác biệt.
Tùy Hành dặn dò Trần Kỳ những vấn đề liên quan đến lương thực và một số vật dụng khác.
Trần Kỳ vẫn luôn bất an vì chuyện tiểu hoàng tôn Giang quốc, nào ngờ Tùy Hành lại không nghiêm túc điều tra hay truy cứu việc này, hắn thoáng yên tâm. Trần Kỳ nghiêm mặt đáp vâng, đồng thời thề trong lòng sau này phải trung thành với Tùy Hành.
Tùy Hành triệu tập huynh đệ Lục Tế Thế và Lục An Dân, để bọn họ nhắc nhở ba trăm thủy binh khởi hành sớm.
Hai người nói: "Điện hạ yên tâm, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Đợi sau khi mọi người rời đi, Tùy Hành ngồi một mình trong lều, chậm rãi lau chùi đao như vô số lần trước đây, bên cạnh bàn có đặt chiếc cơ quan điểu màu xanh.
Tùy Hành không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị bị người khác chơi đùa và sỉ nhục. Mà những đau khổ chịu đựng trong hai năm qua càng khiến cho sự sỉ nhục này mang tính sát thương nghiêm trọng hơn bất kỳ đao kiếm nào, giống như có vô số sợi gai đâm sâu vào máu thịt của hắn.
Tùy Hành vĩnh viễn không quên được cảm giác đó.
Hắn muốn giết người, muốn giết người đến phát điên.
Đột nhiên có thứ gì đó kẹt trong lớp áo.
Động tác Tùy Hành hơi khựng lại, hắn lấy ra cành hoa khô từ trong ngực, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm nó hồi lâu, sau đó ném vào chậu than.
Cành hoa khô tiếp xúc với than đỏ, lập tức bừng lên ngọn lửa, chẳng mấy chốc nuốt chửng một phần cành hoa.
Ngay sau đó, một bàn tay lập tức thò vào chậu than, bất chấp lửa lớn đang cháy, vội vã nhặt cành hoa lên, "sột soạt" một tiếng, ngón tay Tùy Hành bị bỏng một mảng nhỏ.
Mà Tùy Hành vẫn không có cảm giác gì, hắn nắm chặt cành hoa khô trong tay.
"Cô sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."
"Cô nhất định phải bắt ngươi về, đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần những nhục nhã mà ngươi gây ra cho cô."
Còn có tên ngụy quân tử kia nữa.
Ngươi càng trung thành với tên đó, cô càng khiến y sống không bằng chết!
Lúc Từ Kiều bước vào, nhìn thấy ánh mắt Tùy Hành lạnh lẽo như băng, con ngươi ngập tràn sát khí đáng sợ.
"Tay điện hạ bị sao vậy?"
Từ Kiều giật mình.
"Không sao."
Tùy Hành ngẩng đầu nhìn ông.
Nói: "Đi chuẩn bị cho cô một đôi còng tay và còng chân, cô muốn loại cứng nhất."
Từ Kiều sửng sốt.
Không biết điện hạ lại phát điên cái gì.
"Điện hạ ổn chứ?"
Tùy Hành nhếch môi: "Cô rất ổn, cô chưa bao giờ ổn như bây giờ. Đợi hai ngày nữa, cô sẽ càng ổn hơn, trở thành Thái tử hạnh phúc nhất trên thế gian."
"..."
Từ Kiều khéo léo nhắc đến chuyện của Trần Kỳ.
Tùy Hành nói: "Cô biết là hắn, có điều bây giờ cô không động tới hắn. Kẻ này bụng dạ khó lường, thủ đoạn sâu xa, lại hận Giang Dung Dữ thấu xương, là người thích hợp nhất giúp cô đánh chiếm Mộ Vân Quan."
...
Mưa rơi trên núi, gió tuyết khắp thành.
"Điện hạ!"
Bên trong lều trại Giang quốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lính canh mang theo một mũi tên có gắn lông vũ bước vào, quỳ một chân, vội vã nói: "Quân Tùy lại phái tên Phàn Thất kia đến trước cổng thành mắng chửi, còn mang đến một bức thư."
Phạm Chu vội hỏi: "Thư gì?"
Binh lính đáp: "Nghe nói là thư do chính tay Thái tử Tùy quốc viết, bảo điện hạ phải đích thân mở ra đọc."
Giang Uẩn lập tức đứng dậy, nhận lấy lá thư.
Mở ra xem, bên trên bức thư là tám chữ lớn dùng lực viết mạnh:
Vô sỉ hạ lưu, chờ mà chịu chết!
Giang Uẩn sửng sốt.
Y gửi thư cho Tùy Hành vì muốn thử thăm dò thái độ của hắn. Nhưng vì sao đối phương lại trả lời một câu không đầu không đuôi như vậy?
Phạm Chu hỏi binh lính: "Tên Phàn Thất đó còn la hét cái gì?"
Vẻ mặt binh lính có hơi lảng tránh, ấp úng: "Hắn nói, nói..."
"Nói cái gì, ngươi trả lời mau lên."
Binh lính có chút khó xử nhìn Giang Uẩn: "Hắn nói điện hạ mặt dày vô liêm sỉ, dám bắt cóc tiểu thiếp của Thái tử Tùy quốc."
"Nếu điện hạ muốn lấy lại tiểu hoàng tôn, thì phải mang một tiểu thiếp tên là Sở Ngôn đến đổi.""
"Hơn nữa... hắn còn nói, điện hạ mưu mô xảo quyệt, không xứng làm người. Chờ đánh chiếm được Mộ Vân Quan, hắn sẽ lột da rút xương điện hạ, chặt thành từng mảnh cho chó ăn."
"..."
Phạm Chu tức tới nỗi sắc mặt tối sầm.
Một vị tướng khác cũng phẫn nộ, nói: "Cái gì mà Trương Ngôn, Sở Ngôn! Tên Thái tử Tùy quốc này rõ ràng không muốn trả lại tiểu hoàng tôn, mới cố ý bịa ra chuyện tiểu thiếp vô căn cứ để bịt miệng người đời! Điện hạ như trăng sáng trên cao, sao có thể bắt cóc tiểu thiếp của hắn!"
Binh lính phụ trách truyền tin thấp giọng nói: "Nhưng Phàn Thất nói bọn họ có bằng chứng..."
"Bằng chứng gì?"
"Hắn... bọn hắn nói trong tay tiểu hoàng tôn đang giữ cơ quan điểu mà Thái tử Tùy quốc tặng cho ái thiếp của hắn."
"Đúng là vớ vẩn!"
"Đường phố Tề đô đầy cơ quan điểu, làm sao khẳng định được đó là đồ của hắn!"
"Điện hạ, tên Thái tử Tùy quốc này ngang ngược vô liêm sỉ, e là đã hạ quyết tâm muốn làm hoang mang dư luận, dùng tiểu hoàng tôn uy hiếp điện hạ!"
Giang Uẩn cất tờ giấy đi, bỏ vào tay áo, bình tĩnh nói: "Không sao, đừng để ý đến hắn, tiếp tục nghị sự."
Phạm Chu thở dài, cảm thấy hơi đau lòng.
Mấy ngày nay, tuy bên ngoài điện hạ tỏ ra bình tĩnh như không có việc gì, mỗi ngày đúng giờ Mão đều dựng lều nghị sự, còn mặc kệ gió tuyết, đích thân tuần tra tuyến phòng thủ xung quanh cùng với các tướng sĩ. Dường như không chút lo lắng gì về việc tiểu hoàng tôn rơi vào tay quân địch, nhưng ông biết rõ, trong lòng điện hạ e là còn sốt ruột hơn bọn ông gấp trăm ngàn lần.
Suy cho cùng tiểu hoàng tôn vẫn còn nhỏ.
Dùng một đứa nhóc làm quân cờ chính trị, thật sự quá mức tàn nhẫn.
Tuy nhiên thân là Thái tử, là chỗ dựa của toàn bộ Mộ Vân Quan, thậm chí là hàng vạn bách tính Giang Nam, ngay cả tư cách lo lắng điện hạ cũng không có. Sao ông không đau lòng cho được!
Vân Hoài phát giác quân Tùy đã bắt đầu cuộc điều động trên quy mô lớn, ngay lập tức báo tin cho Giang Uẩn.
Giang Uẩn không mấy ngạc nhiên khi Tùy Hành không trì hoãn trận chiến này quá lâu, hắn chắc chắn sẽ chọn thời điểm thích hợp để phát động tấn công, đồng thời chiếm lấy toàn bộ Mộ Vân Quan chỉ trong một lần đánh.
Nếu y đoán không sai, thời gian sẽ là mấy ngày tới.
Suy cho cùng bọn họ vẫn phải đi đến bước này.
Giang Uẩn không ngờ rằng nhóc con sẽ mang theo cơ quan điểu bên người, càng không thể ngờ được Tùy Hành sẽ nhận ra.
Tùy Hành nhạy bén hơn y tưởng rất nhiều, hắn ngay lập tức phát hiện được cơ quan điểu bị trộm lúc ở Tề đô.
Bây giờ, nhất định Tùy Hành đã lầm tưởng cho rằng Sở Ngôn là gian tế do Giang quốc phái đến cạnh hắn. Hắn càng yêu sâu đậm Sở Ngôn thì sẽ càng thống hận Giang quốc, căm thù Giang Dung Dữ, chắc chắn sẽ tấn công quyết liệt, chiếm lấy Mộ Vân Quan.
Trước mắt, điều an ủi duy nhất là bé con vẫn an toàn.
Tùy Hành muốn giành lại Sở Ngôn, hắn nhất định sẽ cố gắng bảo vệ tiểu Giang Nặc.
Giang Uẩn đứng trên cổng thành, để những bông tuyết khẽ rơi trên trán, sau đó rơi vào mí mắt.
Tùy chó con, cuối cùng chúng ta vẫn không thể tránh khỏi gặp nhau trên chiến trường.
Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Sẽ hận ta sao?
Những bông tuyết tan ra thành nước, chảy xuống đôi mắt đen láy trong veo của Giang Uẩn.
Trên sách thường viết, vì trời đất mà lập chí, vì thiên hạ mà lập vận, vì thánh nhân mà kế thừa tri thức độc nhất.
Giang Uẩn thường nghi ngờ, sức mạnh thực sự của một người có thể chống đỡ nổi trời đất, chống đỡ nổi thương sinh, thậm chí chống đỡ nổi biển học vô bờ mà cả đời này y không thể tiếp thu hết ư?
Lúc nhỏ, y từng hỏi Thái phó vấn đề này.
Thái phó nói, người khác có thể không làm được, nhưng thân là trữ quân, điện hạ nhất định sẽ làm được.
Điện hạ không chỉ làm được ba điều này, mà còn phải làm đến mục cuối cùng, "vì thái bình thịnh thế muôn đời".
Lúc đó, gánh nặng và trách nhiệm trên vai gần như đè nén mọi sự tủi thân và cô đơn trong lòng. Vì những thứ hùng vĩ lớn lao như trời đất bách tính, giang sơn xã tắc, thái bình thịnh thế, thậm chí đến cả hỉ nộ ái ố của bản thân cũng trở nên nhỏ bé tới mức không đáng nhắc đến.
Y vui mừng vì mình là Thái tử. Dẫu chẳng còn gì vướng bận với trần tục, nhưng y vẫn có thể sống vì giang sơn xã tắc, vì bách tính thương sinh.
Nhưng nếu một mai đôi vai này gầy yếu, y không còn chống đỡ nổi giang sơn bách tính, thì phải làm sao đây?
...
Buổi chiều hôm ấy, Giang Uẩn đang nghị sự trong lều thì nhận được thư chiến chính thức từ Tùy Hành.
Nội dung trên thư rất đơn giản: Hai ngày sau, quân Tùy sẽ chính thức tấn công Mộ Vân Quan, bảo Giang Uẩn chuẩn bị tinh thần quỳ xuống xin tha.
Đêm đó, Giang Uẩn ngồi ở sau bàn chong đèn, y viết gì đó suốt đêm, sau đó bỏ chúng vào những túi gấm khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Công Tôn Dương mang cháo thuốc đến như thường lệ.
Giang Uẩn bỏ tất cả túi gấm đã viết trước đó vào một hộp gỗ đàn hương, đưa cho Công Tôn Dương, y nói: "Tạm thời giữ ở chỗ ngươi, đợi sau khi chiến sự kết thúc, ngươi giúp cô đưa cho Phạm Chu."
Sau khi trải qua sự việc ở Trần đô, Công Tôn Dương càng thêm cảnh giác, ông lập tức hỏi: "Tại sao điện hạ không đích thân đưa cho Phạm tiên sinh?"
Giang Uẩn dịu dàng nói: "Bởi vì chỗ này còn có một ít vàng bạc cô muốn tặng cho tiên sinh, nếu trực tiếp đưa, tiên sinh sẽ không nhận."
Công Tôn Dương thử nâng chiếc hộp, quả nhiên thấy hơi nặng, bèn tin lời Giang Uẩn.
Giang Uẩn lại viết một bức thư khác, gọi lính canh tới, nói: "Giúp cô gửi đến doanh trại quân Tùy."
Lúc Tùy Hành đang nghị sự thì binh lính bỗng chạy vào, đưa thư của Thái tử Giang quốc cho hắn.
Tùy Hành cầm lấy, mở ra xem, hắn chỉ liếc một cái rồi cười lạnh, ném nó đi.
Từ Kiều vội vàng hỏi: "Thái tử Giang quốc viết cái gì?"
Tùy Hành: "Y nói, cô không được làm nhóc con bị thương, chỉ cần cô đồng ý giữ mạng nó, hai ngày sau, y sẽ đích thân ra trận quyết chiến với cô, đồng thời trả lại ái thiếp cho cô."
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như hắn dự đoán.
Vừa nghĩ tới tiểu tình nhân đáng ghét giờ khắc này đang ở bên cạnh tên ngụy quân tử đó, ngày ngày bị y tẩy não, còn dám đem đồ của hắn cho con trai tên đó, Tùy Hành hận không thể nhai tươi nuốt sống Giang Dung Dữ.
Từ Kiều và các thân tín khác đều sửng sốt, ông cho là điện hạ phát điên vì chuyện cơ quan điểu, nào ngờ tiểu lang quân thật sự rơi vào tay Thái tử Giang quốc.
Từ Kiều hỏi: "Vậy điện hạ định trả lời thế nào?"
Tùy Hành cầm bút lên, lười biếng viết một chữ rồi đưa cho binh lính.
"Nói với y, cô đồng ý."
Hắn không chỉ muốn nhai tươi nuốt sống tên đó, mà còn phải tháo lớp màn che mặt của y xuống, để mọi người trong thiên hạ đều biết, Giang Dung Dữ xấu xí thảm hại đến cỡ nào.
Cũng để cho tiểu tình nhân đáng ghét kia nhìn thấy.
Y sùng bái tên đó như thế, đoán chừng vẫn chưa nhìn thấy gương mặt thật của đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tức Mặc Thanh Vũ nghe nói Tùy Hành còn chưa chịu trả tiểu hoàng tôn cho Giang quốc, lại lần nữa đến lều mắng mỏ Tùy Hành, nhưng lần này hắn mặc kệ ông.
Bất kể chuyện gì cũng có giới hạn.
Mà tên ngụy quân tử đó đã nhiều lần vượt quá giới hạn, thậm chí còn giẫm đạp giới hạn của hắn dưới chân.
Hắn không trực tiếp bóp chết đứa nhóc kia, Giang Dung Dữ nên biết ơn hắn mới phải.
"Tục ngữ có câu, cướp thê thiếp của người khác cũng giống như giết cha mẹ của người đó."
"Là y bất nhân bất nghĩa trước, cô chỉ là ăn miếng trả miếng, thay vì ngồi đây tốn nước miếng mắng mỏ cô, chi bằng Tả tướng trực tiếp đến Mộ Vân Quan, hỏi tên Giang Dung Dữ đó xem, y còn mặt mũi nào không?"
...
Hai ngày sau, ba mươi vạn thiết kỵ quân Tùy xông thẳng vào Mộ Vân Quan.
Toàn quân đều cảnh giác, trước khi trời sáng, bọn họ đã tiến về phía Mộ Vân Quan cách đó mười dặm. Tùy Hành để Phàn Thất và một mãnh tướng khác là Dương Sóc làm tiên phong, Trần Kỳ và huynh đệ Lục thị làm quân sư, Từ Kiều và năm mãnh tướng khác chỉ huy các cánh trái, giữa và phải, đồng thời chia quân thành ba đường, đánh thẳng lên Mộ Vân Quan.
Tiểu Giang Nặc và tiểu quận vương Tùy Chương được đặt trong xe ngựa, đi theo đoàn quân.
Sáng sớm thấy Tùy Hành, tiểu Giang Nặc lạnh lùng nhìn người này, sau đó nhóc lao tới, cắn mạnh vào chân hắn, gương mặt nhỏ ngập tràn nước mắt.
Tùy Hành không thèm để ý đến nhóc.
Vẻ mặt hắn vô cảm, nói: "Hôm nay có thể gặp lại thằng cha xấu của ngươi rồi, vui không?"
Giang Nặc còn muốn cắn, nhưng Tùy Hành đã xách nhóc sang một bên.
Toàn bộ bách tính ở Mộ Vân Quan đều bị đánh thức bởi tiếng động dữ dội như sấm sét, có người dụi nhẹ đôi mắt buồn ngủ, có người ôm con nhỏ trên tay, hoảng loạn nhìn ra cửa sổ, trên đường phố ngập tràn tiếng la khóc thất thanh của trẻ con.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy đội kỵ binh như mây đen cuồn cuộn kéo đến, mãi không thấy điểm cuối, binh lính canh giữ Mộ Vân Quan không khỏi cảm thấy áp lực.
Vân Hoài đeo kiếm ở thắt lưng, mặc áo giáp đứng trên tường thành, bên cạnh còn có Phạm Chu và các mưu sĩ tướng lĩnh khác. Đây cũng là lần đầu tiên họ phải đối mặt với áp lực trực diện đến từ đội kỵ binh Tùy quốc.
Không ai trong số họ có thể đoán trước được liệu bức tường thành này có thể chịu được sự tấn công dữ dội của quân Tùy hay không, nhưng họ biết chắc rằng, hôm nay sẽ là một trận chiến chìm trong bóng tối, máu chảy thành sông, không chết không dừng.
Hôm nay vẫn là một ngày tuyết rơi.
Lá cờ được treo bên dưới thành trì, gió thổi mạnh khiến chúng tung bay.
Tùy Hành mặc chiến giáp màu sắt, thắt lưng mang theo một thanh đao đầu sói đã từng vô số lần tắm máu. Hắn có lực cánh tay kinh người, bờ vai vững chắc, lúc ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ tuấn tú chói lóa hơn cả ánh mặt trời, bên dưới đôi mày kiếm sắc bén là ánh mắt âm trầm sâu không thấy đáy.
Vô số bông tuyết lặng lẽ rơi trên đôi mày sắc bén của Tùy Hành, khiến gương mặt hắn càng thêm rét lạnh.
Bên cạnh hắn lần lượt là đại thần quốc chủ của các nước phụ thuộc, còn có thân tín và tướng lĩnh mặc chiến giáp.
Bầu trời tối mịt, dường như đang tạo đà cho cuộc chiến sắp sửa diễn ra.
Tùy Hành giơ roi chỉ vào hai cổng thành đã đóng kín của Mộ Vân Quan, mày kiếm nhướng lên, lớn tiếng nói: "Các tướng sĩ nghe lệnh, hôm nay ai có thể lấy đầu Giang Uẩn, bất luận xuất thân, bất kể cấp bậc, đều được ban thưởng hậu hĩnh, phong Vạn Hộ hầu!"
Trên lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, tuy không hề dính máu, nhưng bầu không khí đã dấy lên một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Mọi người đột nhiên nghĩ đến, thanh bảo đao uống vô số máu tươi của Thái tử Tùy quốc, vốn dĩ có tên là "Đoạn Hồn", ngày hôm nay, thanh đao này sẽ kề vào đầu Thái tử Giang quốc, chém đứt linh hồn của Giang quốc.
Quân Tùy hùng hổ xông tới, âm thanh vang lên như sấm, rung chuyển trời đất.
Kể từ cuộc chiến ở phương Bắc, doanh trại Thanh Lang đã phong đao trọn vẹn năm năm, hiện tại toàn bộ chiến hồn và sức mạnh đều được thức tỉnh trên thanh đao này.
Tất cả đại thần quốc chủ các nước phụ thuộc đều không khỏi phấn khích, đặc biệt là Khương quốc chủ Khương Ngọc Bình, gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cổng thành Mộ Vân Quan phủ đầy gió tuyết. Trần Kỳ cưỡi ngựa đứng cạnh Từ Kiều, tay cầm dây cương cũng thấm đẫm mồ hôi vì hưng phấn.
Sau ngày hôm nay, tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của hắn sẽ trở thành hiện thực.
Sau ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng có thể báo thù rửa hận, giẫm đạp tên ngụy quân tử đó dưới chân.
Hắn có đủ lý do để tin rằng, đứng trước ba mươi vạn kỵ binh của doanh trại Thanh Lang, cho dù Mộ Vân Quan có tường đồng vách sắt đến đâu đi nữa, việc chiếm được chỉ là vấn đề thời gian.
Tức Mặc Thanh Vũ cũng mặc áo giáp cưỡi ngựa, theo sau là đại đệ tử Triệu Diễn và một vài kỵ binh Tức Mặc.
"Giang Nam đệ nhất quan."
"Vô số thiếu niên du."
Ông ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía cổng thành mà khi trẻ mình từng ghé thăm một lần, trong lòng bồi hồi cảm xúc.
Tiếc là, loạn thế giao tranh, mạng người như cỏ rác, một thành trì nhỏ bé có đáng là gì đâu?
Đúng lúc này, trên cổng thành vang lên tiếng đàn thật lớn.
Trước mắt là tháng lạnh nhất mùa đông, hai đội quân đối đầu nhau, một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra, giữa bầu không khí chết chóc ấy, tiếng đàn cầm nhẹ nhàng vang lên, giống như ngày xuân tháng ba, cỏ cây hoa lá nở rộ, chim muông vui hót líu lo, vạn vật khởi sắc hồi xuân.
Ánh mắt Tức Mặc Thanh Vũ hơi sáng lên, nóng lòng muốn nhìn về phía cổng thành, nhưng ngoại trừ Vân Hoài, Phạm Chu và các tướng lĩnh khác, ông không hề thấy bóng dáng người gảy đàn.
"Điện hạ, e rằng đây là kẻ địch đang cố ý quấy rối tinh thần quân ta."
Một vị tướng quân không nhịn được lên tiếng, lại bị Tùy Hành giơ tay ngăn cản. Tùy Hành cũng ngẩng đầu nhìn về phía cổng thành, ánh mắt sắc bén, vài bông tuyết lặng lẽ rơi trên mặt hắn.
Song, phía trên trống rỗng, không một bóng người.
Vẻ mặt Tùy Hành vô cảm, nhìn đi chỗ khác, để Phàn Thất và Dương Sóc thay phiên nhau bố trí đội hình.
Khương Ngọc Bình lên tiếng: "Hạ thần nghe nói, Thái tử Giang quốc đặc biệt trả lời thư chiến của điện hạ, nói sẽ đích thân mở cổng thành, cùng điện hạ quyết chiến một trận. Hiện tại, xem ra y đã biến thành con rùa rụt đầu, trốn mãi bên trong không chịu ra. Mà cũng phải, suy cho cùng mũi tên năm ngoái của điện hạ đã dọa y sợ thành như vậy."
Lúc đó Khương Ngọc Bình đứng bên cạnh Tùy Hành, người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng gã đã tận mắt chứng kiến mũi tên sắt đen đó xé mây đạp gió xuyên qua cánh tay của Thái tử Giang quốc.
Tùy Hành không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quyết đoán, hắn giơ thanh đao trong tay lên.
Đây là tín hiệu tiến công.
Tiếng đàn cầm trên lầu cao không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Lúc này, đột nhiên một âm thanh kẽo kẹt vang lên thật dài, cổng thành to lớn của Mộ Vân Quan chậm rãi mở ra.
Phàn Thất và Dương Sóc đang hét lên đột nhiên sửng sốt, bọn họ không ngờ cổng thành sẽ mở, Phàn Thất lập tức lệnh cho binh lính bắn tên, bỗng dưng hắn nghe thấy một âm thanh như tiếng ngọc rơi vào dòng nước, vang ra từ bên trong.
"Phàn phó tướng, đợi một chút."
Một bóng dáng màu xanh chậm rãi bước ra khỏi cổng thành.
Sắc trời đầy mây, gió tuyết mù mịt.
Công tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh, đeo thắt lưng ngọc, tay áo tung bay trong gió, y đối mặt với bão tuyết dày đặc, bước đi uyển chuyển, giống như đóa sen nở giữa đất trời bao la.
Trên đời này, không còn ai có thể nho nhã bằng y.
Cổng thành đóng lại, dưới bức tường thành cao ngất ngưởng, chỉ còn lại duy nhất thân ảnh màu xanh.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt chấn kinh, Vân Hoài, Phạm Chu và các tướng lĩnh Giang quốc đang đứng trên cổng thành đều kinh hãi.
Con ngươi Tùy Hành co lại, ánh mắt cứng đờ trong giây lát.
Thời gian hai năm, phút chốc lướt qua.
"Không được bắn tên."
Tùy Hành hạ lệnh, lạnh mặt phóng lên ngựa.
Hắn xuyên qua gió lạnh, băng qua tuyết rơi, ánh mắt dán chặt vào gương mặt đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của mình, giọng nói khàn đục đến mức ngay cả hắn cũng không nhận ra.
"Là tên đó kêu ngươi ra đây, khuyên cô lui binh sao?"
Đáy mắt Tùy Hành lộ ra một tia hung tợn.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn lại, đưa tay ra, nói: "Theo cô về đi, được không? Cô sẽ tha thứ cho ngươi tất cả."
Giang Uẩn ngẩng đầu, khóe môi cong lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú chói lóa của người nọ dưới ánh mặt trời, cũng giống như nhiều năm trước, bên dưới vách đá, người này đã từng ở trên diều gỗ, mỉm cười duỗi tay về phía y.
Giang Uẩn khẽ cười.
"Chúng ta làm quen lại đi, Tùy chó con."
"Ta họ Giang tên Uẩn, tự Dung Dữ, sinh ra và lớn lên ở Giang đô, thứ yêu thích nhất là... hoa mơ."
Tùy Hành sững người, mọi biểu cảm trên mặt đều đông cứng.
Giang Uẩn lấy ra một quân cờ màu trắng từ trong tay áo, quân cờ trong suốt như pha lê được kẹp giữa ngón tay trắng nõn của y, dưới lớp tuyết tung bay, nó lại hiện lên một tầng ánh sáng trong suốt lạ thường.
"Chuyện ta từng hứa với điện hạ, ta đều ghi nhớ."
"Chuyện điện hạ từng hứa với ta, ngài có còn nhớ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro