Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Có Phải Ngươi C...
2024-11-20 01:13:35
"Ngươi muốn rời đi?"
Giang Uẩn dựa vào thành xe, mồ hôi ướt sũng một mảng, lắng nghe cuộc nói chuyện đứt quãng bên ngoài.
Giang Dung Dữ.
Công Tôn Dương.
Sở vương.
Những từ khóa mấu chốt vang bên tai y một cách mơ hồ, có chút không rõ ràng.
Nhưng cũng đủ để y phán đoán một số thông tin quan trọng.
Công Tôn Dương bị bắt.
Tùy quốc đã chiếm được lãnh thổ Trần quốc, bước tiếp theo có lẽ là lợi dụng "cái chết" của y để tấn công các nước còn lại, xóa sổ hoàn toàn sáu nước Giang Nam.
Giang Uẩn còn nghe được một giọng nói quen thuộc, là Trần Kỳ.
Hiện tại Tùy Hành gọi hắn là quân sư, chức vụ cao nhất trong quân doanh chỉ sau chủ soái.
Giang Uẩn có chút kinh ngạc.
Trần Kỳ nổi tiếng nhờ có tài văn chương, phẩm chất ngay thẳng, cần cù chăm chỉ, lại khiêm nhường lễ độ. Trong mắt người đời hắn là một quân tử trung hậu chính trực, có danh dự và uy tín trong lòng các học sĩ, đồng thời cũng được nhiều danh sĩ đánh giá cao. Tiệc Lưu Thương mấy hôm trước, Nhị công tử còn ra sức giữ hòa khí buổi tiệc, giải trừ hiềm khích giữa các nước. Mà hôm nay, hắn lại đổi sang một thân phận khác, trở thành quân sư của Tùy quốc.
Chim khôn lựa cành mà đậu.
Ở thời đại này, các môn khách có nhiều quyền lựa chọn và tự do cá nhân, nếu bị nước mình ruồng rẫy bỏ rơi, không thể ở lại, có thể lựa chọn chạy sang nước khác, tôn sùng vị minh chủ khác, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng Trần Kỳ không phải là môn khách bình thường, mà là Nhị công tử Trần quốc, một trong Tứ công tử.
Dù quân Tùy bất ngờ tấn công, chiếm được Trần quốc, thậm chí dùng thủ đoạn ép buộc, nhưng với khí phách và lòng trung thành của hắn thì không đến mức phải nhiệt tình hiến sức cho Tùy quốc như thế.
Chỉ có một khả năng duy nhất là Trần Kỳ chủ động quy hàng chứ không phải do ép buộc.
Nhị công tử này...
Đúng là một kẻ thâm sâu khó lường.
•••
Đêm đó, Tùy Hành vẫn nghỉ ngơi ở vương cung Trần quốc.
Trần quốc chủ cắn răng nhường lại cung điện lộng lẫy thoải mái của mình cho hắn.
Xe ngựa chạy tới thềm ngọc trước chính điện, Tùy Hành trực tiếp bế Giang Uẩn vào trong.
Khuôn mặt thiếu niên vùi sâu vào ngực hắn, chỉ để lộ một phần cổ trắng nõn và ống tay áo màu xanh, kinh diễm lướt qua.
Phàn Thất há hốc mồm.
Nhan Tề đứng trong đám người, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, có chút không thể tin được.
Từ Kiều, Trần Kỳ và các thuộc hạ khác cũng mang theo vẻ mặt khác nhau.
Trước đây trong quân doanh, Tùy Hành là người quyết đoán, nói một là một, nếu hắn đã không chủ động nhắc tới thân phận của Giang Uẩn thì không ai dám hỏi.
Chỉ là trong lòng mọi người khó tránh cảm thấy kinh ngạc.
Suy cho cùng, trước đó Thái tử điện hạ nổi tiếng là người không hiểu phong tình, không gần nam sắc lẫn nữ sắc, thậm chí có lần còn không chút thương tiếc rút kiếm đâm chết một tên khôn quân cố tình trèo lên giường mình.
Trong bóng đêm, Trần Kỳ nhìn thân ảnh gầy gò mềm nhũn nằm trong vòng tay Tùy Hành, bỗng sinh ra một cảm giác quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp người này ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Là một kẻ đa nghi, loại trực giác này khiến hắn có chút bất an.
Trần Kỳ trầm ngâm một lát, hỏi Phàn Thất: "Phàn phó tướng, người được điện hạ ôm trong lòng là người trong quân doanh sao?"
Phàn Thất lắc đầu, lớn tiếng đáp không.
"Vậy... là người trong phủ của điện hạ?"
Phàn Thất giật mình, trừng to mắt.
"Ngươi đừng nói bậy, điện hạ giữ thân trong sạch, không gần nam sắc lẫn nữ sắc, trong lòng người chỉ có..."
Thấy Nhan Tề đứng cách đó không xa, hắn chợt khựng lại: "Dù sao ngươi đừng nói lung tung, phủ điện hạ không hề có mấy kẻ lộn xộn, cả cung nữ thông phòng cũng chẳng có. Mà người ban nãy, đa phần là do điện hạ tiện tay cứu về."
Từ Kiều liếc nhìn hắn cảnh cáo.
Phàn Thất lẩm bẩm, có chút không phục: "Ta chỉ nói sự thật thôi. Chuyện này chẳng phải tất cả mọi người đều biết sao?"
Sau đó lại quay người cười nói: "Nhan Tề công tử, ngươi khoan dung độ lượng, đừng để bụng một kẻ nói năng thô kệch như ta."
Sắc mặt Nhan Tề hơi dịu lại, mỉm cười với hắn.
Trần Kỳ vẫn đang cố nhớ lại bóng dáng màu xanh quen thuộc đó, cau mày nói với Từ Kiều: "Từ tướng quân, đêm qua xảy ra một trận lũ quét, nhiều thương nhân đi ngang đã rơi xuống đáy vực. Điện hạ mang về một kẻ không rõ lai lịch như thế, liệu có nguy hiểm gì không?"
Đương nhiên Từ Kiều hiểu được ý hắn.
Đây là biên giới Trần quốc, địa hình hiểm trở, dân thường hiếm khi sinh sống, người qua lại phần lớn là thương nhân, du hiệp và các quan khách, rất dễ bị gian tế của nước khác trà trộn vào.
Nếu người bên cạnh Thái tử quả thật là gian tế nước khác, vậy thì hậu quả khôn lường.
Từ Kiều cười nói: "Ký Tài huynh lo lắng cũng có lý. Tuy nhiên, huynh vừa mới tới nên vẫn chưa rõ tính tình của điện hạ. Điện hạ không thích người khác can thiệp vào việc riêng của mình. Ngay cả quốc chủ và vương hậu cũng ít khi quản thúc. Chúng ta thân là thuộc hạ, đương nhiên cũng không tiện xen vào."
"Có điều, điện hạ vẫn luôn hành động sáng suốt. Nếu người đó thật sự là gian tế, tuyệt đối không thể qua mắt điện hạ được."
Trần Kỳ chỉ có thể từ bỏ.
Suy cho cùng, trước khi hoàn toàn ổn định được địa vị, hắn sẽ không lỗ mãng đắc tội với Tùy Hành.
Trần quốc chủ dặn dò cung nhân chuẩn bị nước ấm và chăn gấm mang đến chính điện.
Khác với những người khác, lão không quan tâm đến thân phận và lai lịch của Giang Uẩn, lão chỉ một lòng suy nghĩ nên làm gì để hầu hạ thoải mái vị "đại sát tinh" này, để hắn chừa cho mình một con đường sống.
Tiểu lang quân mềm mại xinh đẹp như vậy, lúc này lại được điện hạ ôm vào cung điện, còn có thể làm gì nữa?
Vì vậy, Trần quốc chủ đã chu đáo chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, chẳng mấy chốc đã mang đến.
Bên trong điện đèn đuốc sáng trưng, tựa như ban ngày.
Trong rèm, Giang Uẩn nhắm mắt, tựa vào vai Tùy Hành, y phục xộc xệch, đuôi tóc hơi ướt, cánh tay và cổ lộ ra bên ngoài đều ướt đẫm mồ hôi, trắng nõn như ngọc.
Trần quốc chủ đứng cách đó không xa, chỉ liếc nhìn một cái mà cổ họng đã khô khốc, toàn thân nóng bừng.
Lão đã gặp vô số người, hoan ái với vô số khôn quân, lão cho rằng những khôn quân đó đều là hàng thượng phẩm, nhưng nào ngờ trên đời này lại có một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy.
Căn bản không cần nhìn mặt, chỉ mỗi thân hình này đã độc nhất vô nhị trên thế gian.
"Đã đỡ hơn chưa?"
Kế tiếp, Trần quốc chủ nghe được vị sát thần trước đó muốn chặt đầu lão làm vò rượu dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng hỏi người trong ngực.
Bởi vì giọng nói quá dịu dàng nên lọt vào tai Trần quốc chủ lại biến thành một loại cảm giác kỳ quái hơn cả việc mặt trời mọc đằng Tây.
Giang Uẩn gật đầu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Âm cuối có hơi kéo dài ngay cả chủ nhân nó cũng không nhận ra.
Yết hầu Tùy Hành nhấp nhô: "Thật sự không cần cô..."
"Không cần."
Giang Uẩn gần như lập tức từ chối.
Sau khi bình tĩnh lại, y cảm thấy mình đã lấy được chút sức lực, chuẩn bị ngồi dậy khỏi vòng tay Tùy Hành.
"Đợi một chút."
Tùy Hành ôm lưng y, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trần quốc chủ còn đứng cách đó không xa: "Ngươi đến đây làm gì?"
Trần quốc chủ lập tức cúi đầu, run rẩy đáp: "Ta... thần tới đưa cho điện hạ... một ít đồ dùng."
"Đồ dùng?"
"Vâng, chủ yếu là nước nóng, khăn lau, còn có chăn sạch."
Ánh mắt Tùy Hành rơi vào chiếc hộp gỗ đàn hương được dát vàng với vẻ ngoài tinh xảo đặt trong cung điện, hỏi: "Đó là thứ gì?"
"Là một ít... một ít đồ dùng."
Tùy Hành tưởng là đồ dùng giống như khăn lau nên thấp giọng nói đã biết, sau đó bảo lão lui xuống.
"Vâng."
Trần quốc chủ đổ đầy mồ hôi, vội rời khỏi điện như được ân xá.
Lúc này, Tùy Hành buông tay, cụp mắt xuống, cười nhẹ: "Được rồi, bây giờ có thể ngồi dậy."
"Dáng vẻ vừa rồi của ngươi, sao cô có thể để cho lão già háo sắc đó nhìn thấy."
Giang Uẩn không phản bác, ngón tay đặt lên vai hắn, dùng sức ngồi dậy, chậm rãi thu dọn quần áo.
Hình như tiểu lang quân có hơi giận dỗi.
Chẳng lẽ là mệt rồi?
Đang suy nghĩ, chợt nghe Giang Uẩn nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Tùy Hành hất cằm, chậm rãi nhướng mày: "Được, ngươi muốn nói chuyện gì?"
Giang Uẩn nói ngắn gọn: "Ta và ngươi không hề quen biết, việc xảy ra dưới đáy vực chỉ là ngoài ý muốn. Bây giờ chúng ta đã rời khỏi an toàn thì nên để mọi thứ trở lại như cũ. Ơn cứu mạng, ta sẽ tìm cách khác báo đáp."
Tùy Hành nheo mắt lại: "Ngươi muốn rời đi?"
Giang Uẩn gật đầu.
"Hai người chúng ta không quen không biết. Nếu cứ ép buộc ở cùng nhau, quả thật không có ý nghĩa gì cả."
"Nếu cô không để ngươi đi thì sao?"
"Ta đang nghiêm túc nói chuyện với ngươi, nếu ngươi..."
"Nếu cô thế nào?"
Tùy Hành đột nhiên xoay người đè y xuống, đôi mắt âm trầm, lông mày sắc bén, hắn đè tiểu lang quân nhỏ nhắn xinh đẹp của mình vào giữa gối, nghiêm túc hỏi: "Nói đi, nếu cô thế nào?"
Giang Uẩn cau mày, nghiêng đầu né tránh, lại bị hắn nhéo cằm xoay lại.
Sau đó y bình tĩnh nói: "Nếu ngươi nhất định phải ép ta, thứ cho ta không thể phụng bồi."
"Không thể phụng bồi?"
Tùy Hành nhướng mày, lộ ra một nụ cười ác liệt, đột nhiên nghiêng người tới, nhẹ nhàng cắn vào cần cổ trắng nõn của y, hung ác nói: "Ngươi có quyền lựa chọn sao? Cô muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế đấy."
"Lẽ nào ngươi cho rằng, trở thành người của cô rồi còn có thể chạy ra ngoài trêu ghẹo nam nhân khác?"
Giang Uẩn có chút bất đắc dĩ, bình tĩnh hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Cô nói rồi, cô muốn ngươi."
Tùy Hành lại nhẹ nhàng cắn y một cái, tuyên bố chủ quyền.
"Ngươi vội vàng muốn rời đi như vậy, lẽ nào là có tình lang khác bên ngoài?"
Tùy Hành lại nhớ đến vết sẹo mờ ám kia, lồng ngực vô cớ phát hỏa, cơn ghen lấn chiếm toàn bộ đầu óc.
Hắn trẻ trung sức tráng, thân phận cao quý, lại ân cần chăm sóc, hắn không tin, trên đời này còn có gã tình lang nào tốt hơn mình!
Mà thái độ đứng núi này trông núi nọ, sớm nắng chiều mưa của tiểu lang quân đều viết rõ lên mặt. Tùy Hành kiềm chế cảm giác ghen tuông: "Ngươi nói xem, cô có chỗ nào không bằng gã, cô có thể sửa, có thể học."
Giang Uẩn bị hắn siết hơi đau, cau mày nói: "Không có."
"Không có?"
Tùy Hành sửng sốt, ngày càng khó hiểu: "Vậy tại sao ngươi lại vội rời đi? Nếu ngươi lo lắng cho người nhà, cô có thể phái người mang sính lễ đến, đảm bảo cả đời họ không cần lo cơm ăn áo mặc. Nếu vẫn không yên tâm, cô có thể đón họ đến Tùy đô, ngươi cũng có thể đi thăm họ bất cứ lúc nào."
"Tóm lại, đời này cô đã chọn ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không để ngươi đi."
Hắn dùng ánh mắt và giọng điệu như thể sắp sửa xông vào chiến đấu, công thành đoạt đất.
Lòng Giang Uẩn hơi chùng xuống, y phát hiện sự tình tựa hồ còn rắc rối hơn mình nghĩ.
Con sói này đã nhắm vào y.
Hơn nữa còn cắn y rất chặt, không hề có ý định buông ra.
Trong lúc giằng co, thị vệ đột nhiên thông báo: "Điện hạ, Từ tướng quân cầu kiến."
Tiếp đến là giọng nói của Từ Kiều vang lên: "Cái đó... à... thần đứng bên ngoài nói là được. Điện hạ, tên mưu sĩ bên cạnh Thái tử Giang quốc đã tỉnh, Trần quân sư đã qua bên đó, ngài có cần đích thân thẩm vấn không?"
"Biết rồi."
"Lát nữa cô đến sau."
Tùy Hành vẫn nhìn Giang Uẩn.
Từ Kiều nhanh chóng lui xuống, trong điện yên tĩnh trở lại.
Ánh nến lập lòe.
Giang Uẩn đang suy nghĩ về tin tức có liên quan đến Công Tôn Dương mà y vừa nghe được.
Vào thời khắc quan trọng như vậy mà y lại phân tâm, Tùy Hành có chút suy sụp nói: "Cô khiến ngươi ghét bỏ đến vậy à?"
Giang Uẩn mấp máy môi, không biết nên trả lời hắn thế nào.
Sắc mặt Tùy Hành âm trầm, đột nhiên buông y ra, hắn đứng dậy xuống giường, Giang Uẩn tưởng rằng cuối cùng hắn cũng đi giải quyết chính sự, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy Tùy Hành quay lưng về phía mình, tay cầm con dao đầu sói, ngồi xổm xoay mặt về hướng cửa điện, vai và lưng đổ thành một đường, bất động hồi lâu, không biết đang nghĩ gì.
Tùy Hành đương nhiên là đang giận dỗi một mình.
Hắn sợ nếu cứ tiếp tục giằng co, hắn sẽ không nhịn được mà làm tổn thương y mất.
Hắn không muốn làm tổn thương thứ mình yêu thích.
Mặc dù tiểu lang quân trước mặt này quả thật không biết tốt xấu, đáng giận!
Vậy mà dám ghét bỏ hắn, còn muốn rời đi.
Thầm nghĩ, hắn đường đường là Thái tử Tùy quốc, đã phải chịu nhục nhã như vậy bao giờ đâu.
"Điện hạ, Từ tướng quân phái người tới hỏi, ngài có thể qua đó không?"
Giọng nói của thị vệ lại vang lên.
Tùy Hành không trả lời, hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía giường.
Giang Uẩn vẫn không nhúc nhích, nằm ở trên gối, ngước mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Ánh mắt Tùy Hành rơi vào chiếc vòng khóa vàng treo trên cột giường, lông mày khẽ động, khóe miệng nhếch lên, dường như cuối cùng cũng tìm ra cách để trút giận.
Tác giả có lời muốn nói:
Vòng bạn bè hôm nay.
Thái tử điện hạ: Ghen ghen ghen ghen ghen
Trần Kỳ: Không biết vì sao, trong lòng cứ có cảm giác bất an.
Giang Uẩn dựa vào thành xe, mồ hôi ướt sũng một mảng, lắng nghe cuộc nói chuyện đứt quãng bên ngoài.
Giang Dung Dữ.
Công Tôn Dương.
Sở vương.
Những từ khóa mấu chốt vang bên tai y một cách mơ hồ, có chút không rõ ràng.
Nhưng cũng đủ để y phán đoán một số thông tin quan trọng.
Công Tôn Dương bị bắt.
Tùy quốc đã chiếm được lãnh thổ Trần quốc, bước tiếp theo có lẽ là lợi dụng "cái chết" của y để tấn công các nước còn lại, xóa sổ hoàn toàn sáu nước Giang Nam.
Giang Uẩn còn nghe được một giọng nói quen thuộc, là Trần Kỳ.
Hiện tại Tùy Hành gọi hắn là quân sư, chức vụ cao nhất trong quân doanh chỉ sau chủ soái.
Giang Uẩn có chút kinh ngạc.
Trần Kỳ nổi tiếng nhờ có tài văn chương, phẩm chất ngay thẳng, cần cù chăm chỉ, lại khiêm nhường lễ độ. Trong mắt người đời hắn là một quân tử trung hậu chính trực, có danh dự và uy tín trong lòng các học sĩ, đồng thời cũng được nhiều danh sĩ đánh giá cao. Tiệc Lưu Thương mấy hôm trước, Nhị công tử còn ra sức giữ hòa khí buổi tiệc, giải trừ hiềm khích giữa các nước. Mà hôm nay, hắn lại đổi sang một thân phận khác, trở thành quân sư của Tùy quốc.
Chim khôn lựa cành mà đậu.
Ở thời đại này, các môn khách có nhiều quyền lựa chọn và tự do cá nhân, nếu bị nước mình ruồng rẫy bỏ rơi, không thể ở lại, có thể lựa chọn chạy sang nước khác, tôn sùng vị minh chủ khác, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng Trần Kỳ không phải là môn khách bình thường, mà là Nhị công tử Trần quốc, một trong Tứ công tử.
Dù quân Tùy bất ngờ tấn công, chiếm được Trần quốc, thậm chí dùng thủ đoạn ép buộc, nhưng với khí phách và lòng trung thành của hắn thì không đến mức phải nhiệt tình hiến sức cho Tùy quốc như thế.
Chỉ có một khả năng duy nhất là Trần Kỳ chủ động quy hàng chứ không phải do ép buộc.
Nhị công tử này...
Đúng là một kẻ thâm sâu khó lường.
•••
Đêm đó, Tùy Hành vẫn nghỉ ngơi ở vương cung Trần quốc.
Trần quốc chủ cắn răng nhường lại cung điện lộng lẫy thoải mái của mình cho hắn.
Xe ngựa chạy tới thềm ngọc trước chính điện, Tùy Hành trực tiếp bế Giang Uẩn vào trong.
Khuôn mặt thiếu niên vùi sâu vào ngực hắn, chỉ để lộ một phần cổ trắng nõn và ống tay áo màu xanh, kinh diễm lướt qua.
Phàn Thất há hốc mồm.
Nhan Tề đứng trong đám người, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, có chút không thể tin được.
Từ Kiều, Trần Kỳ và các thuộc hạ khác cũng mang theo vẻ mặt khác nhau.
Trước đây trong quân doanh, Tùy Hành là người quyết đoán, nói một là một, nếu hắn đã không chủ động nhắc tới thân phận của Giang Uẩn thì không ai dám hỏi.
Chỉ là trong lòng mọi người khó tránh cảm thấy kinh ngạc.
Suy cho cùng, trước đó Thái tử điện hạ nổi tiếng là người không hiểu phong tình, không gần nam sắc lẫn nữ sắc, thậm chí có lần còn không chút thương tiếc rút kiếm đâm chết một tên khôn quân cố tình trèo lên giường mình.
Trong bóng đêm, Trần Kỳ nhìn thân ảnh gầy gò mềm nhũn nằm trong vòng tay Tùy Hành, bỗng sinh ra một cảm giác quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp người này ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Là một kẻ đa nghi, loại trực giác này khiến hắn có chút bất an.
Trần Kỳ trầm ngâm một lát, hỏi Phàn Thất: "Phàn phó tướng, người được điện hạ ôm trong lòng là người trong quân doanh sao?"
Phàn Thất lắc đầu, lớn tiếng đáp không.
"Vậy... là người trong phủ của điện hạ?"
Phàn Thất giật mình, trừng to mắt.
"Ngươi đừng nói bậy, điện hạ giữ thân trong sạch, không gần nam sắc lẫn nữ sắc, trong lòng người chỉ có..."
Thấy Nhan Tề đứng cách đó không xa, hắn chợt khựng lại: "Dù sao ngươi đừng nói lung tung, phủ điện hạ không hề có mấy kẻ lộn xộn, cả cung nữ thông phòng cũng chẳng có. Mà người ban nãy, đa phần là do điện hạ tiện tay cứu về."
Từ Kiều liếc nhìn hắn cảnh cáo.
Phàn Thất lẩm bẩm, có chút không phục: "Ta chỉ nói sự thật thôi. Chuyện này chẳng phải tất cả mọi người đều biết sao?"
Sau đó lại quay người cười nói: "Nhan Tề công tử, ngươi khoan dung độ lượng, đừng để bụng một kẻ nói năng thô kệch như ta."
Sắc mặt Nhan Tề hơi dịu lại, mỉm cười với hắn.
Trần Kỳ vẫn đang cố nhớ lại bóng dáng màu xanh quen thuộc đó, cau mày nói với Từ Kiều: "Từ tướng quân, đêm qua xảy ra một trận lũ quét, nhiều thương nhân đi ngang đã rơi xuống đáy vực. Điện hạ mang về một kẻ không rõ lai lịch như thế, liệu có nguy hiểm gì không?"
Đương nhiên Từ Kiều hiểu được ý hắn.
Đây là biên giới Trần quốc, địa hình hiểm trở, dân thường hiếm khi sinh sống, người qua lại phần lớn là thương nhân, du hiệp và các quan khách, rất dễ bị gian tế của nước khác trà trộn vào.
Nếu người bên cạnh Thái tử quả thật là gian tế nước khác, vậy thì hậu quả khôn lường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Kiều cười nói: "Ký Tài huynh lo lắng cũng có lý. Tuy nhiên, huynh vừa mới tới nên vẫn chưa rõ tính tình của điện hạ. Điện hạ không thích người khác can thiệp vào việc riêng của mình. Ngay cả quốc chủ và vương hậu cũng ít khi quản thúc. Chúng ta thân là thuộc hạ, đương nhiên cũng không tiện xen vào."
"Có điều, điện hạ vẫn luôn hành động sáng suốt. Nếu người đó thật sự là gian tế, tuyệt đối không thể qua mắt điện hạ được."
Trần Kỳ chỉ có thể từ bỏ.
Suy cho cùng, trước khi hoàn toàn ổn định được địa vị, hắn sẽ không lỗ mãng đắc tội với Tùy Hành.
Trần quốc chủ dặn dò cung nhân chuẩn bị nước ấm và chăn gấm mang đến chính điện.
Khác với những người khác, lão không quan tâm đến thân phận và lai lịch của Giang Uẩn, lão chỉ một lòng suy nghĩ nên làm gì để hầu hạ thoải mái vị "đại sát tinh" này, để hắn chừa cho mình một con đường sống.
Tiểu lang quân mềm mại xinh đẹp như vậy, lúc này lại được điện hạ ôm vào cung điện, còn có thể làm gì nữa?
Vì vậy, Trần quốc chủ đã chu đáo chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, chẳng mấy chốc đã mang đến.
Bên trong điện đèn đuốc sáng trưng, tựa như ban ngày.
Trong rèm, Giang Uẩn nhắm mắt, tựa vào vai Tùy Hành, y phục xộc xệch, đuôi tóc hơi ướt, cánh tay và cổ lộ ra bên ngoài đều ướt đẫm mồ hôi, trắng nõn như ngọc.
Trần quốc chủ đứng cách đó không xa, chỉ liếc nhìn một cái mà cổ họng đã khô khốc, toàn thân nóng bừng.
Lão đã gặp vô số người, hoan ái với vô số khôn quân, lão cho rằng những khôn quân đó đều là hàng thượng phẩm, nhưng nào ngờ trên đời này lại có một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy.
Căn bản không cần nhìn mặt, chỉ mỗi thân hình này đã độc nhất vô nhị trên thế gian.
"Đã đỡ hơn chưa?"
Kế tiếp, Trần quốc chủ nghe được vị sát thần trước đó muốn chặt đầu lão làm vò rượu dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng hỏi người trong ngực.
Bởi vì giọng nói quá dịu dàng nên lọt vào tai Trần quốc chủ lại biến thành một loại cảm giác kỳ quái hơn cả việc mặt trời mọc đằng Tây.
Giang Uẩn gật đầu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Âm cuối có hơi kéo dài ngay cả chủ nhân nó cũng không nhận ra.
Yết hầu Tùy Hành nhấp nhô: "Thật sự không cần cô..."
"Không cần."
Giang Uẩn gần như lập tức từ chối.
Sau khi bình tĩnh lại, y cảm thấy mình đã lấy được chút sức lực, chuẩn bị ngồi dậy khỏi vòng tay Tùy Hành.
"Đợi một chút."
Tùy Hành ôm lưng y, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trần quốc chủ còn đứng cách đó không xa: "Ngươi đến đây làm gì?"
Trần quốc chủ lập tức cúi đầu, run rẩy đáp: "Ta... thần tới đưa cho điện hạ... một ít đồ dùng."
"Đồ dùng?"
"Vâng, chủ yếu là nước nóng, khăn lau, còn có chăn sạch."
Ánh mắt Tùy Hành rơi vào chiếc hộp gỗ đàn hương được dát vàng với vẻ ngoài tinh xảo đặt trong cung điện, hỏi: "Đó là thứ gì?"
"Là một ít... một ít đồ dùng."
Tùy Hành tưởng là đồ dùng giống như khăn lau nên thấp giọng nói đã biết, sau đó bảo lão lui xuống.
"Vâng."
Trần quốc chủ đổ đầy mồ hôi, vội rời khỏi điện như được ân xá.
Lúc này, Tùy Hành buông tay, cụp mắt xuống, cười nhẹ: "Được rồi, bây giờ có thể ngồi dậy."
"Dáng vẻ vừa rồi của ngươi, sao cô có thể để cho lão già háo sắc đó nhìn thấy."
Giang Uẩn không phản bác, ngón tay đặt lên vai hắn, dùng sức ngồi dậy, chậm rãi thu dọn quần áo.
Hình như tiểu lang quân có hơi giận dỗi.
Chẳng lẽ là mệt rồi?
Đang suy nghĩ, chợt nghe Giang Uẩn nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Tùy Hành hất cằm, chậm rãi nhướng mày: "Được, ngươi muốn nói chuyện gì?"
Giang Uẩn nói ngắn gọn: "Ta và ngươi không hề quen biết, việc xảy ra dưới đáy vực chỉ là ngoài ý muốn. Bây giờ chúng ta đã rời khỏi an toàn thì nên để mọi thứ trở lại như cũ. Ơn cứu mạng, ta sẽ tìm cách khác báo đáp."
Tùy Hành nheo mắt lại: "Ngươi muốn rời đi?"
Giang Uẩn gật đầu.
"Hai người chúng ta không quen không biết. Nếu cứ ép buộc ở cùng nhau, quả thật không có ý nghĩa gì cả."
"Nếu cô không để ngươi đi thì sao?"
"Ta đang nghiêm túc nói chuyện với ngươi, nếu ngươi..."
"Nếu cô thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy Hành đột nhiên xoay người đè y xuống, đôi mắt âm trầm, lông mày sắc bén, hắn đè tiểu lang quân nhỏ nhắn xinh đẹp của mình vào giữa gối, nghiêm túc hỏi: "Nói đi, nếu cô thế nào?"
Giang Uẩn cau mày, nghiêng đầu né tránh, lại bị hắn nhéo cằm xoay lại.
Sau đó y bình tĩnh nói: "Nếu ngươi nhất định phải ép ta, thứ cho ta không thể phụng bồi."
"Không thể phụng bồi?"
Tùy Hành nhướng mày, lộ ra một nụ cười ác liệt, đột nhiên nghiêng người tới, nhẹ nhàng cắn vào cần cổ trắng nõn của y, hung ác nói: "Ngươi có quyền lựa chọn sao? Cô muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế đấy."
"Lẽ nào ngươi cho rằng, trở thành người của cô rồi còn có thể chạy ra ngoài trêu ghẹo nam nhân khác?"
Giang Uẩn có chút bất đắc dĩ, bình tĩnh hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Cô nói rồi, cô muốn ngươi."
Tùy Hành lại nhẹ nhàng cắn y một cái, tuyên bố chủ quyền.
"Ngươi vội vàng muốn rời đi như vậy, lẽ nào là có tình lang khác bên ngoài?"
Tùy Hành lại nhớ đến vết sẹo mờ ám kia, lồng ngực vô cớ phát hỏa, cơn ghen lấn chiếm toàn bộ đầu óc.
Hắn trẻ trung sức tráng, thân phận cao quý, lại ân cần chăm sóc, hắn không tin, trên đời này còn có gã tình lang nào tốt hơn mình!
Mà thái độ đứng núi này trông núi nọ, sớm nắng chiều mưa của tiểu lang quân đều viết rõ lên mặt. Tùy Hành kiềm chế cảm giác ghen tuông: "Ngươi nói xem, cô có chỗ nào không bằng gã, cô có thể sửa, có thể học."
Giang Uẩn bị hắn siết hơi đau, cau mày nói: "Không có."
"Không có?"
Tùy Hành sửng sốt, ngày càng khó hiểu: "Vậy tại sao ngươi lại vội rời đi? Nếu ngươi lo lắng cho người nhà, cô có thể phái người mang sính lễ đến, đảm bảo cả đời họ không cần lo cơm ăn áo mặc. Nếu vẫn không yên tâm, cô có thể đón họ đến Tùy đô, ngươi cũng có thể đi thăm họ bất cứ lúc nào."
"Tóm lại, đời này cô đã chọn ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không để ngươi đi."
Hắn dùng ánh mắt và giọng điệu như thể sắp sửa xông vào chiến đấu, công thành đoạt đất.
Lòng Giang Uẩn hơi chùng xuống, y phát hiện sự tình tựa hồ còn rắc rối hơn mình nghĩ.
Con sói này đã nhắm vào y.
Hơn nữa còn cắn y rất chặt, không hề có ý định buông ra.
Trong lúc giằng co, thị vệ đột nhiên thông báo: "Điện hạ, Từ tướng quân cầu kiến."
Tiếp đến là giọng nói của Từ Kiều vang lên: "Cái đó... à... thần đứng bên ngoài nói là được. Điện hạ, tên mưu sĩ bên cạnh Thái tử Giang quốc đã tỉnh, Trần quân sư đã qua bên đó, ngài có cần đích thân thẩm vấn không?"
"Biết rồi."
"Lát nữa cô đến sau."
Tùy Hành vẫn nhìn Giang Uẩn.
Từ Kiều nhanh chóng lui xuống, trong điện yên tĩnh trở lại.
Ánh nến lập lòe.
Giang Uẩn đang suy nghĩ về tin tức có liên quan đến Công Tôn Dương mà y vừa nghe được.
Vào thời khắc quan trọng như vậy mà y lại phân tâm, Tùy Hành có chút suy sụp nói: "Cô khiến ngươi ghét bỏ đến vậy à?"
Giang Uẩn mấp máy môi, không biết nên trả lời hắn thế nào.
Sắc mặt Tùy Hành âm trầm, đột nhiên buông y ra, hắn đứng dậy xuống giường, Giang Uẩn tưởng rằng cuối cùng hắn cũng đi giải quyết chính sự, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy Tùy Hành quay lưng về phía mình, tay cầm con dao đầu sói, ngồi xổm xoay mặt về hướng cửa điện, vai và lưng đổ thành một đường, bất động hồi lâu, không biết đang nghĩ gì.
Tùy Hành đương nhiên là đang giận dỗi một mình.
Hắn sợ nếu cứ tiếp tục giằng co, hắn sẽ không nhịn được mà làm tổn thương y mất.
Hắn không muốn làm tổn thương thứ mình yêu thích.
Mặc dù tiểu lang quân trước mặt này quả thật không biết tốt xấu, đáng giận!
Vậy mà dám ghét bỏ hắn, còn muốn rời đi.
Thầm nghĩ, hắn đường đường là Thái tử Tùy quốc, đã phải chịu nhục nhã như vậy bao giờ đâu.
"Điện hạ, Từ tướng quân phái người tới hỏi, ngài có thể qua đó không?"
Giọng nói của thị vệ lại vang lên.
Tùy Hành không trả lời, hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía giường.
Giang Uẩn vẫn không nhúc nhích, nằm ở trên gối, ngước mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Ánh mắt Tùy Hành rơi vào chiếc vòng khóa vàng treo trên cột giường, lông mày khẽ động, khóe miệng nhếch lên, dường như cuối cùng cũng tìm ra cách để trút giận.
Tác giả có lời muốn nói:
Vòng bạn bè hôm nay.
Thái tử điện hạ: Ghen ghen ghen ghen ghen
Trần Kỳ: Không biết vì sao, trong lòng cứ có cảm giác bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro