Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Ngoại Truyện 04...
2024-11-20 01:13:35
"Cởi quần ra."
Ngay lập tức, hai cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tùy Hành.
Từ Kiều kinh ngạc, hỏi: "Điện hạ bị thương?"
Lần này Từ Kiều có nhiệm vụ khác phải làm nên không theo Tùy Hành đến Sa Hồ vận chuyển Đồng Hạc, chỉ nghe Phàn Thất và Dương Sóc kể lại con Đồng Hạc đó hung hãn ngổ ngáo ra sao, còn khiến cho các tướng sĩ thương tích đầy mình, cuối cùng vẫn là Thái tử điện hạ đích thân ra trận, thu phục thánh vật. Từ Kiều không ngờ Tùy Hành cũng có ngày bị thương.
Suy cho cùng, lúc Tùy Hành mới mười mấy tuổi hắn đã đánh bại toàn bộ đối thủ ở doanh trại Cửu Đại, sau này thành lập Thanh Lang, chinh phục các nước nhỏ phương Bắc, phải nói là dũng mãnh uy nghiêm, bất khả chiến bại.
Đến cả kỵ binh Sa Hồ tàn bạo hiếu chiến, tung hoành ở thảo nguyên phương Bắc mấy chục năm, còn có danh xưng là "khát máu" cũng bại trận dưới tay hắn.
Đồng Hạc chủ yếu dựa vào phần mỏ cứng và cặp móng vuốt sắc nhọn để tấn công người. Binh lính có áo giáp bảo vệ nên khả năng bị móng vuốt đả thương là rất thấp. Hơn nữa Đồng Hạc thích sạch sẽ, chúng nó rất để ý đến móng vuốt của mình, không giống như Hải Đông Thanh chuyên dùng móng vuốt để mổ bụng con mồi. Tuy nhiên, phần mỏ cứng vừa sắc vừa nhọn của Đồng Hạc rất ghê gớm, tục xưng "đâm là thủng chọc là lủng", thậm chí Dương Sóc suýt bị nó mổ vào mắt.
Phản ứng đầu tiên của Từ Kiều là nhìn chằm chằm vào mặt và cổ của Tùy Hành, dù sao hai chỗ này cũng khó che chắn, khả năng bị thương là cao nhất.
Ánh nhìn còn lại đến từ Giang Uẩn.
Lông mi Giang Uẩn hơi nhướng lên, không chớp mắt nhìn người bên cạnh, vẻ mặt càng tỏ ra nghiêm túc.
Binh lính quanh năm sống trong quân doanh ai nấy đều cường tráng khỏe mạnh, mình đồng da sắt, bị thương do té ngã là chuyện bình thường. Nếu cánh tay của Tùy Hành chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, Phàn Thất cần gì đích thân mang lọ dầu thuốc có tác dụng giảm sưng ứ máu cho hắn?
Tùy Hành bị bọn họ nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê rần, đành làm ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Vết thương nhỏ thôi."
"Đó mà là vết thương nhỏ?!"
Phàn Thất lại lớn tiếng la lên.
"Điện hạ cưỡi ngựa cả ngày, mẹ ta nói..."
"Câm miệng!"
Tùy Hành nghiến răng nghiến lợi nhìn tên đần này, hít sâu một hơi, mỉm cười hỏi: "Gần đây ngươi rảnh lắm đúng không?"
Phàn Thất gãi đầu, chả hiểu mô tê gì, đáp: "Cũng... hơi hơi."
Nay nam bắc thống nhất, Tề quốc diệt vong, quân lính không cần đánh trận. Mỗi ngày Phàn Thất đều bận rộn tập luyện, giờ Mão đến trại, giờ Dậu trở về, thỉnh thoảng ở lại trực đêm, cuộc sống cũng xem như ổn định nhàn nhã hơn nhiều so với trước kia.
Tùy Hành quay sang hỏi Từ Kiều: "Vùng đất ở núi Kỳ Phụng, hiện tại do ai phụ trách khai khẩn?"
Sau chiến tranh, Giang Nam và Giang Bắc đều bước vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy sức, mặc dù cuộc chiến vốn được cho là bi thảm khốc liệt cuối cùng vẫn không diễn ra, nhưng những năm nay, bất kể là sự kiện Tùy quốc thu phục các nước nhỏ phương Bắc, Nhan thị ngã đài sụp đổ hay Tùy Hành dẫn quân đánh Tề, toàn bộ Tùy quốc đều phải chịu thiệt hại nghiêm trọng, cần cấp bách khôi phục nền sản xuất. Sau lễ thành hôn của hai vị Thái tử, Giang Uẩn đã đưa chính sách khai khẩn đất hoang ở Mộ Vân Quan đến Giang Bắc, đồng thời kết hợp với vài điều khoản có giá trị trong lệnh quân bình của Đoàn hầu ở Đông Châu, nhằm xây dựng một loạt các chính sách khai hoang phù hợp với Giang Bắc. Tùy đô và một vài vùng biên giới đều là những cứ điểm quan trọng, mà núi Kỳ Phụng bởi vì có tầng địa chất đặc thù, lại có không ít đất hoang chưa được canh tác, chính là một trong những cứ điểm quan trọng nhất để thi hành lệnh quân bình ở Tùy đô.
Đây là công việc khó khăn nặng nhọc, đồng thời liên quan đến lợi ích sống còn của bách tính dưới chân núi. Tùy Hành trực tiếp phái một đội quân chi trưởng của doanh trại Thanh Lang đến khai khẩn đất hoang, duy trì trật tự để tránh gây hỗn loạn.
Từ Kiều trả lời: "Là tiểu đoàn Kình Thương do Dương Diên Chi và Trương Mậu phụ trách."
Tùy Hành gật đầu: "Ngày mai ngươi bảo Kình Thương quay về, đổi Cửu Đại sang đó."
Phàn Thất: "..."
Phàn Thất há mồm trợn mắt: "Điện hạ!"
Tùy Hành thản nhiên nói: "Chẳng phải ngươi rảnh lắm à, vừa hay cô tìm chút việc cho ngươi làm. Ngày mai, ngươi dẫn theo tiểu đoàn tám và chín đến núi Kỳ Phụng khai hoang, bao giờ làm xong mới được về."
Mùa này không phải mùa gieo hạt, cũng không phải mùa thu hoạch. Nói dễ nghe thì là khai hoang, nói khó nghe thì là lên núi nhổ cỏ, xới đất dọn rác.
Nghĩ bụng, cái nắng và nhiệt độ hôm nay, sao mà khiến người ta xây xẩm quá!
Từ Kiều cười ha hả, nói: "Gần đây Dương Diên Chi và Trương Mậu sắp bị nắng cháy da rồi, ngày mai hay tin nhất định sẽ mừng như điên cho coi."
Vẻ mặt Phàn Thất ủ rũ chán chường.
Không hiểu vì sao đang yên đang lành lại phải chịu giày vò. Dương Diên Chi và Trương Mậu bị đưa đến núi Kỳ Phụng là do bọn họ phạm sai lầm, chuyến này lấy công chuộc tội, mà gần đây hắn đâu có làm gì sai!
Núi Kỳ Phụng xa tít tận ngoại ô phía Tây, lần này đi ít nhất phải ba tháng mới được về, mà ba tháng sau là đến mùa trồng trọt, lại phải bận rộn tiếp.
Phàn Thất vẫn cầm bình sứ nói: "Vậy dầu thuốc này..."
Tùy Hành thẳng thừng đáp: "Cút."
Phàn Thất: "..."
Mà Giang Uẩn đứng một bên đột nhiên mở miệng: "Nếu đã là ý tốt của Phàn phó tướng, chi bằng cô nhận thay điện hạ nhà ngươi vậy, nói không chừng sau này sẽ dùng đến."
Tùy Hành quay đầu lại, có chút chột dạ nhìn Giang Uẩn: "Em lấy thứ này làm gì?"
Giang Uẩn hỏi ngược lại: "Sao, ta không thể lấy?"
"..."
Tùy Hành bị hỏi nghẹn, nhất thời không nói nên lời, đáp: "Cô đâu có nói thế, chỉ cần em muốn, đương nhiên là có thể."
"Thay cô cảm ơn Phàn đại nương."
Giang Uẩn cong mắt, nhận lọ thuốc từ tay Phàn Thất, sau đó nhét vào tay áo.
Tùy Hành lại chột dạ.
Sau đó, Giang Uẩn mua vài món đồ nhỏ thích hợp với tiểu cô nương, nhờ Phàn Thất mang về làm quà sinh nhật cho muội muội hắn.
Phàn Thất vừa mừng vừa sợ, bởi vì Giang Uẩn ra tay hào phóng, tuy chỉ là món quà nhỏ nhưng đều là trang sức bằng ngọc quý. Phàn Thất không giỏi ăn nói: "Cái này đắt quá, mẹ mà biết chắc chắn sẽ mắng ta."
Tùy Hành bảo hắn nhận lấy, bớt nói nhảm.
Phàn Thất không dám nhiều lời, gãi gãi đầu rồi cất món quà đi.
...
Về đến phủ đã sắp giờ Hợi, Kê An đón hai người vào trong, Cao Cung lập tức sai cung nhân chuẩn bị nước tắm. Kê An vừa đi vừa bẩm báo: "Ăn tối xong, Hoàng hậu nương nương đích thân đưa tiểu hoàng tôn về, dỗ tiểu hoàng tôn ngủ say rồi mới hồi cung."
Tùy Hành tiếc nuối nói: "Sao mẫu hậu không để vật nhỏ ngủ lại trong cung?"
Vừa dứt lời đã bị Giang Uẩn đạp vào chân.
Tùy Hành rít lên một tiếng.
"Giang Dung Dữ, em lại mưu sát phu quân!"
Kê An cúi đầu, không dám nhìn hai vị điện hạ ân ái, mỉm cười đáp: "Nghe nói tiểu hoàng tôn nóng lòng muốn về xem Đồng Hạc."
Lúc bước vào phòng, quả nhiên thấy nhóc con đang nằm trên giường nhỏ ngủ ngon lành. Bên gối là hai quyển thoại bản dân gian có hình Bát Tiên Quá Hải* rất đẹp, cũng là câu chuyện mà gần đây cục tuyết nhỏ thích nghe trước khi ngủ.
Nhan hoàng hậu còn chu đáo thay áo ngủ mới cho nó. Từ khi tiểu Giang Nặc đến Tùy đô, thú vui lớn nhất của Nhan hoàng hậu không còn là quản lý hậu cung, mà chuyển sang may các loại quần áo nhỏ cho cháu ngoan, thú vui thứ hai là dẫn nhóc con đến Ti Y Cục thử đồ, nghe đám cung nhân khen nó đáng yêu xinh xắn ra sao.
Cao Cung lặng lẽ đi tới, đứng ngoài hành lang nhỏ giọng nói: "Lão nô đã chuẩn bị nước tắm rồi ạ, điện hạ có thể qua đó tắm bất cứ lúc nào."
Giang Uẩn hỏi Tùy Hành: "Tắm chung không?"
Tùy Hành tưởng đâu mình nghe nhầm.
"Em nói cái gì?"
"Tắm chung."
Hai mắt Giang Uẩn sáng ngời, nghiêm túc nhìn hắn, vui vẻ nói.
Tùy Hành: "..."
"Hôm nay em làm sao thế?"
"Sao là sao?"
"Tự dưng lại chủ động như vậy."
Giang Uẩn hỏi ngược lại: "Điện hạ không thích?"
Hiếm khi mỹ nhân chủ động nhào vào lòng mình, tim Tùy Hành đập như trống, nhưng vẫn kịp dừng cương trước bờ vực, hắn nói: "Hôm nay không được."
"Tại sao?"
"Khụ... hôm nay, cô bị hai con Đồng Hạc mất nết kia hất nước lên người, có hơi bẩn một chút, lỡ đâu dính vào người em thì sao đây."
Giang Uẩn chớp chớp mắt: "Ta không chê điện hạ."
Tùy Hành suýt chút động lòng, nhưng vẫn kiên quyết nhịn xuống: "Vậy cũng không được, em không chê nhưng cô chê. Thân thể em tôn quý, lỡ như lại nổi mẩn đỏ hay gì đó thì phải làm sao."
Giang Uẩn mỉm cười sâu xa nhìn hắn.
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Giang Uẩn nhìn chằm chằm hắn một lúc, mãi tới khi da đầu Tùy Hành tê rần mới quay mặt đi, nói: "Vậy ta đi tắm trước nhé?"
"Em đi đi, cô không giành."
Tùy Hành chắp tay sau lưng, bình tĩnh trả lời.
Giang Uẩn xoay người đi đến phòng tắm.
Tùy Hành hít một hơi thật sâu, vẫy tay gọi Kê An đang đứng ngoài hành lang vào, khẽ hỏi: "Sao rồi?"
Kê An lấy ra một chiếc bình sứ, dùng ống tay áo che lại đưa cho Tùy Hành, thấp giọng căn dặn: "Thái y nói, mỗi ngày hai lần, sáng và tối bôi một lần, nếu điện hạ không tiện, lão nô có thể..."
"Không cần, lui xuống đi."
Thái tử điện hạ vẫn kiên trì giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
"Vâng."
Kê An không dám nói gì, cung kính lui xuống.
Tùy Hành đóng cửa lại, bắt đầu điên cuồng tìm nơi Giang Uẩn vừa cất thuốc, tuy thuốc của Thái y viện cũng không tệ, nhưng dầu thuốc do Phàn đại nương điều chế mới là đồ thượng hạng, không ít tướng sĩ trong quân đã từng sử dụng, nghe nói rất có hiệu quả. Tùy Hành định dùng kết hợp hai loại, nếu Giang Uẩn phát hiện dầu thuốc biến mất, hắn cứ vờ như không biết là được.
Tùy Hành đang lục lọi trước tủ đồ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn quay đầu, nhìn thấy cục tuyết nhỏ vốn đang ngủ say không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhóc con mặc đồ ngủ đứng trên giường nhỏ, hai mắt đen láy mở to, tò mò nhìn hắn.
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành lập tức rút tay về, hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh: "Ba tìm chút đồ, nhóc ngủ tiếp đi."
Vật nhỏ đá một câu "ba ngốc", sau đó nằm lên giường nhắm mắt ngủ khò khò.
Tùy Hành: "..."
Thằng cu này!
May là có thuốc của Thái y viện, nhóc này tinh ranh lắm, nếu tìm tiếp chắc chắn sẽ bị nó cáo trạng, Tùy Hành quyết định bỏ cuộc, làm bộ lục lọi vài cái, sau đó sờ sờ mũi, bình tĩnh rời đi.
Lúc Tùy Hành tắm xong quay lại, Giang Uẩn đang ngồi ở đầu giường đọc sách, cục tuyết nhỏ thì nằm dài bên cạnh.
Tùy Hành cởi giày tất, duỗi tay bế vật nhỏ vào trong, vừa định nằm xuống, Giang Uẩn đột nhiên đặt sách lên bàn, nói: "Đợi đã."
Tùy Hành: "Sao vậy?"
Giang Uẩn chậm rãi lấy ra một chiếc bình sứ, tiếp đến liếc nhìn phần bên dưới của hắn, nói: "Cởi quần ra."
Tùy Hành: "..."
Cả người Tùy Hành căng cứng, hắn ho khan một tiếng: "Em định làm gì?"
"Điện hạ nói xem?"
Một lát sau, Thái tử điện hạ cởi quần nằm lên gối.
Giang Uẩn cúi đầu kiểm tra vết thương, kinh ngạc thốt lên: "Sao lại bị một mảng lớn như vậy?"
Cục tuyết nhỏ ngồi khoanh chân ở một bên, nhóc con dụi dụi mắt, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã như hạt đậu, khóc nức nở.
"Ba ơi, mông mông, hức hức."
"..."
Tùy Hành cạn lời nhìn nhóc con.
Hắn chỉ bị mổ một bên mông, mà đứa nhỏ này lại khóc inh ỏi như thể hắn sắp chết tới nơi, chuyện gì thế?!
Tác giả có lời muốn nói:
Bé bi: Đau lòng.
•••
Hết ngoại truyện 4.
Bé bi gọi Tùy Hành là ba, gọi em Uẩn là cha nhó.
Ngay lập tức, hai cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tùy Hành.
Từ Kiều kinh ngạc, hỏi: "Điện hạ bị thương?"
Lần này Từ Kiều có nhiệm vụ khác phải làm nên không theo Tùy Hành đến Sa Hồ vận chuyển Đồng Hạc, chỉ nghe Phàn Thất và Dương Sóc kể lại con Đồng Hạc đó hung hãn ngổ ngáo ra sao, còn khiến cho các tướng sĩ thương tích đầy mình, cuối cùng vẫn là Thái tử điện hạ đích thân ra trận, thu phục thánh vật. Từ Kiều không ngờ Tùy Hành cũng có ngày bị thương.
Suy cho cùng, lúc Tùy Hành mới mười mấy tuổi hắn đã đánh bại toàn bộ đối thủ ở doanh trại Cửu Đại, sau này thành lập Thanh Lang, chinh phục các nước nhỏ phương Bắc, phải nói là dũng mãnh uy nghiêm, bất khả chiến bại.
Đến cả kỵ binh Sa Hồ tàn bạo hiếu chiến, tung hoành ở thảo nguyên phương Bắc mấy chục năm, còn có danh xưng là "khát máu" cũng bại trận dưới tay hắn.
Đồng Hạc chủ yếu dựa vào phần mỏ cứng và cặp móng vuốt sắc nhọn để tấn công người. Binh lính có áo giáp bảo vệ nên khả năng bị móng vuốt đả thương là rất thấp. Hơn nữa Đồng Hạc thích sạch sẽ, chúng nó rất để ý đến móng vuốt của mình, không giống như Hải Đông Thanh chuyên dùng móng vuốt để mổ bụng con mồi. Tuy nhiên, phần mỏ cứng vừa sắc vừa nhọn của Đồng Hạc rất ghê gớm, tục xưng "đâm là thủng chọc là lủng", thậm chí Dương Sóc suýt bị nó mổ vào mắt.
Phản ứng đầu tiên của Từ Kiều là nhìn chằm chằm vào mặt và cổ của Tùy Hành, dù sao hai chỗ này cũng khó che chắn, khả năng bị thương là cao nhất.
Ánh nhìn còn lại đến từ Giang Uẩn.
Lông mi Giang Uẩn hơi nhướng lên, không chớp mắt nhìn người bên cạnh, vẻ mặt càng tỏ ra nghiêm túc.
Binh lính quanh năm sống trong quân doanh ai nấy đều cường tráng khỏe mạnh, mình đồng da sắt, bị thương do té ngã là chuyện bình thường. Nếu cánh tay của Tùy Hành chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, Phàn Thất cần gì đích thân mang lọ dầu thuốc có tác dụng giảm sưng ứ máu cho hắn?
Tùy Hành bị bọn họ nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê rần, đành làm ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Vết thương nhỏ thôi."
"Đó mà là vết thương nhỏ?!"
Phàn Thất lại lớn tiếng la lên.
"Điện hạ cưỡi ngựa cả ngày, mẹ ta nói..."
"Câm miệng!"
Tùy Hành nghiến răng nghiến lợi nhìn tên đần này, hít sâu một hơi, mỉm cười hỏi: "Gần đây ngươi rảnh lắm đúng không?"
Phàn Thất gãi đầu, chả hiểu mô tê gì, đáp: "Cũng... hơi hơi."
Nay nam bắc thống nhất, Tề quốc diệt vong, quân lính không cần đánh trận. Mỗi ngày Phàn Thất đều bận rộn tập luyện, giờ Mão đến trại, giờ Dậu trở về, thỉnh thoảng ở lại trực đêm, cuộc sống cũng xem như ổn định nhàn nhã hơn nhiều so với trước kia.
Tùy Hành quay sang hỏi Từ Kiều: "Vùng đất ở núi Kỳ Phụng, hiện tại do ai phụ trách khai khẩn?"
Sau chiến tranh, Giang Nam và Giang Bắc đều bước vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy sức, mặc dù cuộc chiến vốn được cho là bi thảm khốc liệt cuối cùng vẫn không diễn ra, nhưng những năm nay, bất kể là sự kiện Tùy quốc thu phục các nước nhỏ phương Bắc, Nhan thị ngã đài sụp đổ hay Tùy Hành dẫn quân đánh Tề, toàn bộ Tùy quốc đều phải chịu thiệt hại nghiêm trọng, cần cấp bách khôi phục nền sản xuất. Sau lễ thành hôn của hai vị Thái tử, Giang Uẩn đã đưa chính sách khai khẩn đất hoang ở Mộ Vân Quan đến Giang Bắc, đồng thời kết hợp với vài điều khoản có giá trị trong lệnh quân bình của Đoàn hầu ở Đông Châu, nhằm xây dựng một loạt các chính sách khai hoang phù hợp với Giang Bắc. Tùy đô và một vài vùng biên giới đều là những cứ điểm quan trọng, mà núi Kỳ Phụng bởi vì có tầng địa chất đặc thù, lại có không ít đất hoang chưa được canh tác, chính là một trong những cứ điểm quan trọng nhất để thi hành lệnh quân bình ở Tùy đô.
Đây là công việc khó khăn nặng nhọc, đồng thời liên quan đến lợi ích sống còn của bách tính dưới chân núi. Tùy Hành trực tiếp phái một đội quân chi trưởng của doanh trại Thanh Lang đến khai khẩn đất hoang, duy trì trật tự để tránh gây hỗn loạn.
Từ Kiều trả lời: "Là tiểu đoàn Kình Thương do Dương Diên Chi và Trương Mậu phụ trách."
Tùy Hành gật đầu: "Ngày mai ngươi bảo Kình Thương quay về, đổi Cửu Đại sang đó."
Phàn Thất: "..."
Phàn Thất há mồm trợn mắt: "Điện hạ!"
Tùy Hành thản nhiên nói: "Chẳng phải ngươi rảnh lắm à, vừa hay cô tìm chút việc cho ngươi làm. Ngày mai, ngươi dẫn theo tiểu đoàn tám và chín đến núi Kỳ Phụng khai hoang, bao giờ làm xong mới được về."
Mùa này không phải mùa gieo hạt, cũng không phải mùa thu hoạch. Nói dễ nghe thì là khai hoang, nói khó nghe thì là lên núi nhổ cỏ, xới đất dọn rác.
Nghĩ bụng, cái nắng và nhiệt độ hôm nay, sao mà khiến người ta xây xẩm quá!
Từ Kiều cười ha hả, nói: "Gần đây Dương Diên Chi và Trương Mậu sắp bị nắng cháy da rồi, ngày mai hay tin nhất định sẽ mừng như điên cho coi."
Vẻ mặt Phàn Thất ủ rũ chán chường.
Không hiểu vì sao đang yên đang lành lại phải chịu giày vò. Dương Diên Chi và Trương Mậu bị đưa đến núi Kỳ Phụng là do bọn họ phạm sai lầm, chuyến này lấy công chuộc tội, mà gần đây hắn đâu có làm gì sai!
Núi Kỳ Phụng xa tít tận ngoại ô phía Tây, lần này đi ít nhất phải ba tháng mới được về, mà ba tháng sau là đến mùa trồng trọt, lại phải bận rộn tiếp.
Phàn Thất vẫn cầm bình sứ nói: "Vậy dầu thuốc này..."
Tùy Hành thẳng thừng đáp: "Cút."
Phàn Thất: "..."
Mà Giang Uẩn đứng một bên đột nhiên mở miệng: "Nếu đã là ý tốt của Phàn phó tướng, chi bằng cô nhận thay điện hạ nhà ngươi vậy, nói không chừng sau này sẽ dùng đến."
Tùy Hành quay đầu lại, có chút chột dạ nhìn Giang Uẩn: "Em lấy thứ này làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Uẩn hỏi ngược lại: "Sao, ta không thể lấy?"
"..."
Tùy Hành bị hỏi nghẹn, nhất thời không nói nên lời, đáp: "Cô đâu có nói thế, chỉ cần em muốn, đương nhiên là có thể."
"Thay cô cảm ơn Phàn đại nương."
Giang Uẩn cong mắt, nhận lọ thuốc từ tay Phàn Thất, sau đó nhét vào tay áo.
Tùy Hành lại chột dạ.
Sau đó, Giang Uẩn mua vài món đồ nhỏ thích hợp với tiểu cô nương, nhờ Phàn Thất mang về làm quà sinh nhật cho muội muội hắn.
Phàn Thất vừa mừng vừa sợ, bởi vì Giang Uẩn ra tay hào phóng, tuy chỉ là món quà nhỏ nhưng đều là trang sức bằng ngọc quý. Phàn Thất không giỏi ăn nói: "Cái này đắt quá, mẹ mà biết chắc chắn sẽ mắng ta."
Tùy Hành bảo hắn nhận lấy, bớt nói nhảm.
Phàn Thất không dám nhiều lời, gãi gãi đầu rồi cất món quà đi.
...
Về đến phủ đã sắp giờ Hợi, Kê An đón hai người vào trong, Cao Cung lập tức sai cung nhân chuẩn bị nước tắm. Kê An vừa đi vừa bẩm báo: "Ăn tối xong, Hoàng hậu nương nương đích thân đưa tiểu hoàng tôn về, dỗ tiểu hoàng tôn ngủ say rồi mới hồi cung."
Tùy Hành tiếc nuối nói: "Sao mẫu hậu không để vật nhỏ ngủ lại trong cung?"
Vừa dứt lời đã bị Giang Uẩn đạp vào chân.
Tùy Hành rít lên một tiếng.
"Giang Dung Dữ, em lại mưu sát phu quân!"
Kê An cúi đầu, không dám nhìn hai vị điện hạ ân ái, mỉm cười đáp: "Nghe nói tiểu hoàng tôn nóng lòng muốn về xem Đồng Hạc."
Lúc bước vào phòng, quả nhiên thấy nhóc con đang nằm trên giường nhỏ ngủ ngon lành. Bên gối là hai quyển thoại bản dân gian có hình Bát Tiên Quá Hải* rất đẹp, cũng là câu chuyện mà gần đây cục tuyết nhỏ thích nghe trước khi ngủ.
Nhan hoàng hậu còn chu đáo thay áo ngủ mới cho nó. Từ khi tiểu Giang Nặc đến Tùy đô, thú vui lớn nhất của Nhan hoàng hậu không còn là quản lý hậu cung, mà chuyển sang may các loại quần áo nhỏ cho cháu ngoan, thú vui thứ hai là dẫn nhóc con đến Ti Y Cục thử đồ, nghe đám cung nhân khen nó đáng yêu xinh xắn ra sao.
Cao Cung lặng lẽ đi tới, đứng ngoài hành lang nhỏ giọng nói: "Lão nô đã chuẩn bị nước tắm rồi ạ, điện hạ có thể qua đó tắm bất cứ lúc nào."
Giang Uẩn hỏi Tùy Hành: "Tắm chung không?"
Tùy Hành tưởng đâu mình nghe nhầm.
"Em nói cái gì?"
"Tắm chung."
Hai mắt Giang Uẩn sáng ngời, nghiêm túc nhìn hắn, vui vẻ nói.
Tùy Hành: "..."
"Hôm nay em làm sao thế?"
"Sao là sao?"
"Tự dưng lại chủ động như vậy."
Giang Uẩn hỏi ngược lại: "Điện hạ không thích?"
Hiếm khi mỹ nhân chủ động nhào vào lòng mình, tim Tùy Hành đập như trống, nhưng vẫn kịp dừng cương trước bờ vực, hắn nói: "Hôm nay không được."
"Tại sao?"
"Khụ... hôm nay, cô bị hai con Đồng Hạc mất nết kia hất nước lên người, có hơi bẩn một chút, lỡ đâu dính vào người em thì sao đây."
Giang Uẩn chớp chớp mắt: "Ta không chê điện hạ."
Tùy Hành suýt chút động lòng, nhưng vẫn kiên quyết nhịn xuống: "Vậy cũng không được, em không chê nhưng cô chê. Thân thể em tôn quý, lỡ như lại nổi mẩn đỏ hay gì đó thì phải làm sao."
Giang Uẩn mỉm cười sâu xa nhìn hắn.
"Thật sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên."
Giang Uẩn nhìn chằm chằm hắn một lúc, mãi tới khi da đầu Tùy Hành tê rần mới quay mặt đi, nói: "Vậy ta đi tắm trước nhé?"
"Em đi đi, cô không giành."
Tùy Hành chắp tay sau lưng, bình tĩnh trả lời.
Giang Uẩn xoay người đi đến phòng tắm.
Tùy Hành hít một hơi thật sâu, vẫy tay gọi Kê An đang đứng ngoài hành lang vào, khẽ hỏi: "Sao rồi?"
Kê An lấy ra một chiếc bình sứ, dùng ống tay áo che lại đưa cho Tùy Hành, thấp giọng căn dặn: "Thái y nói, mỗi ngày hai lần, sáng và tối bôi một lần, nếu điện hạ không tiện, lão nô có thể..."
"Không cần, lui xuống đi."
Thái tử điện hạ vẫn kiên trì giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
"Vâng."
Kê An không dám nói gì, cung kính lui xuống.
Tùy Hành đóng cửa lại, bắt đầu điên cuồng tìm nơi Giang Uẩn vừa cất thuốc, tuy thuốc của Thái y viện cũng không tệ, nhưng dầu thuốc do Phàn đại nương điều chế mới là đồ thượng hạng, không ít tướng sĩ trong quân đã từng sử dụng, nghe nói rất có hiệu quả. Tùy Hành định dùng kết hợp hai loại, nếu Giang Uẩn phát hiện dầu thuốc biến mất, hắn cứ vờ như không biết là được.
Tùy Hành đang lục lọi trước tủ đồ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn quay đầu, nhìn thấy cục tuyết nhỏ vốn đang ngủ say không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhóc con mặc đồ ngủ đứng trên giường nhỏ, hai mắt đen láy mở to, tò mò nhìn hắn.
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành lập tức rút tay về, hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh: "Ba tìm chút đồ, nhóc ngủ tiếp đi."
Vật nhỏ đá một câu "ba ngốc", sau đó nằm lên giường nhắm mắt ngủ khò khò.
Tùy Hành: "..."
Thằng cu này!
May là có thuốc của Thái y viện, nhóc này tinh ranh lắm, nếu tìm tiếp chắc chắn sẽ bị nó cáo trạng, Tùy Hành quyết định bỏ cuộc, làm bộ lục lọi vài cái, sau đó sờ sờ mũi, bình tĩnh rời đi.
Lúc Tùy Hành tắm xong quay lại, Giang Uẩn đang ngồi ở đầu giường đọc sách, cục tuyết nhỏ thì nằm dài bên cạnh.
Tùy Hành cởi giày tất, duỗi tay bế vật nhỏ vào trong, vừa định nằm xuống, Giang Uẩn đột nhiên đặt sách lên bàn, nói: "Đợi đã."
Tùy Hành: "Sao vậy?"
Giang Uẩn chậm rãi lấy ra một chiếc bình sứ, tiếp đến liếc nhìn phần bên dưới của hắn, nói: "Cởi quần ra."
Tùy Hành: "..."
Cả người Tùy Hành căng cứng, hắn ho khan một tiếng: "Em định làm gì?"
"Điện hạ nói xem?"
Một lát sau, Thái tử điện hạ cởi quần nằm lên gối.
Giang Uẩn cúi đầu kiểm tra vết thương, kinh ngạc thốt lên: "Sao lại bị một mảng lớn như vậy?"
Cục tuyết nhỏ ngồi khoanh chân ở một bên, nhóc con dụi dụi mắt, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã như hạt đậu, khóc nức nở.
"Ba ơi, mông mông, hức hức."
"..."
Tùy Hành cạn lời nhìn nhóc con.
Hắn chỉ bị mổ một bên mông, mà đứa nhỏ này lại khóc inh ỏi như thể hắn sắp chết tới nơi, chuyện gì thế?!
Tác giả có lời muốn nói:
Bé bi: Đau lòng.
•••
Hết ngoại truyện 4.
Bé bi gọi Tùy Hành là ba, gọi em Uẩn là cha nhó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro