Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Quý Thiếp Là Ca...
2024-11-20 01:13:35
"Có gì mà xấu hổ? Có chỗ nào mà cô chưa từng thấy đâu..."
Đã lúc nào rồi còn kén chọn.
Tùy Hành hơi buồn cười: "Dưới vách núi không có ai khác, ở trong và ở ngoài có gì khác nhau..."
Giang Uẩn lập tức dùng tay đẩy mạnh ngực đối phương.
Đôi mắt đen lạnh lùng trừng hắn, sắp bùng lên hai ngọn lửa, giống hệt như bé mèo con xù lông.
"Rồi rồi, theo ý ngươi."
Tùy Hành nhẹ nhàng bế y lên, lúc đi tới một đầm nước sâu bên trong hang động, hắn dừng lại hỏi: "Ở đây được không?"
Giang Uẩn nhìn mặt đất bị nước thấm ướt, hơi cau mày, miễn cưỡng gật đầu.
Tùy Hành thả người xuống, hắn không vội hành động ngay mà nói: "Chờ cô."
Đôi chân dài sải bước đến cạnh đống lửa, nhanh chóng mang một ít cỏ khô tới, trải lên khoảng trống cạnh vũng nước, sau đó bế Giang Uẩn đặt lên trên.
Hắn nhỏ giọng: "Như vậy là được rồi chứ gì..."
Không chạm vào mặt đất ẩm ướt, dĩ nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Giang Uẩn tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, kiềm chế sự xấu hổ, gật đầu không nói lời nào.
Mưa rơi tầm tã suốt một đêm, khi trời sắp sáng, Tùy Hành nương theo tia nắng nhàn nhạt ngắm nhìn người trong lòng, thấy người nào đó nhíu mày, chìm vào giấc ngủ sâu, tuy nhiên cánh tay vẫn vô thức ôm chặt eo hắn.
Tùy Hành lặng lẽ nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng.
Da trắng như sứ, dáng vẻ vô song.
Y là người xinh đẹp và nho nhã nhất mà hắn từng gặp.
Vừa nhìn là biết y được nuôi dạy cẩn thận, nuông chiều từ bé.
Thậm chí còn đẹp hơn cả tượng ngọc Quan Âm trên bàn Phật của mẫu hậu.
Tuy tính tình hay giận dỗi, nhưng cũng có chút... đáng yêu.
Rõ ràng là nhiệt tình chủ động, quấn lấy hắn không buông, nhưng sau khi tỉnh lại thì biến thành một vị quân tử ngay thẳng, tuân thủ những lễ nghi rắc rối.
Nếu lúc này y mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ bản thân chủ động như vậy, chắc là tức hộc máu.
Tâm trạng Tùy Hành hết sức vui vẻ.
Bởi vì hắn nghe nói, phu thê có hợp nhau hay không, không những dựa vào gia thế, tính cách, học thức, sở thích, mà quan trọng nhất là trên vấn đề đó họ có phối hợp nhịp nhàng với nhau không.
Sau hai đêm trải nghiệm, hắn vô cùng hài lòng với tiểu lang quân trước mặt.
Chỉ là không biết biểu hiện của mình có làm vừa lòng đối phương hay không.
Ngày mai phải cẩn thận hỏi một phen.
Tiểu lang quân không rõ lai lịch, tuy rằng chưa đủ tư cách làm Thái tử phi, nhưng vẫn có thể làm thiếp, nếu không chịu, thì hắn vẫn có thể phong y làm quý thiếp, chăm sóc đối xử với y không khác gì Thái tử phi.
Dù sao thì đời này hắn cũng không có y định nạp phi.
Quý thiếp là thân phận cao nhất.
"Bất kể kẻ đứng sau ngươi là ai, lần này, cô tha thứ cho ngươi."
"Về sau chỉ cần mỗi ngày ngươi đều ngoan ngoãn hầu hạ cô, cô nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
"Đây là may mắn của ngươi đó, biết không?"
Tùy Hành dùng ngón tay chạm nhẹ vào sóng mũi thẳng của tiểu lang quân, vừa thoải mái sờ sờ, vừa tự đắc nói một mình.
Chỉ là thói quen hay cắn môi này quả thật không tốt.
Ánh mắt Tùy Hành rơi vào dấu răng nhỏ trên môi y, hắn không khỏi vươn đầu ngón tay ra xoa xoa vài lần.
Có điều cũng không vội, sau này cô sẽ từ từ dạy ngươi.
Dù sao đã thành người của hắn rồi, tất nhiên hắn phải cố gắng dạy bảo.
Vị Thái tử điện hạ thực tế không có bao nhiêu kinh nghiệm tự tin nghĩ.
Giang Uẩn mơ mơ màng màng, mãi đến trưa mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm mang theo vài phần dò xét nhìn chằm chằm mình.
Giang Uẩn nhíu mày.
Ý thức được lúc này hai người vẫn đang trong tư thế cực kỳ mờ ám, y kìm nén sự xấu hổ, tức giận nói: "Ngươi... ngươi lui ra chút."
Tùy Hành nhướng mày.
"Là ngươi bám lấy cô không buông."
Giang Uẩn sửng sốt, phát hiện cánh tay mình đang ôm eo đối phương, tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng vành tai lại nóng bừng, lập tức buông ra.
Y quay đầu lại, không nhìn Tùy Hành nữa.
Bởi vì hành động này, Tùy Hành có thể thấy rõ sự thay đổi ở tai y.
Hắn lập tức nhếch môi mỉm cười, giơ tay đứng dậy, chậm rãi nhặt áo bào và giáp đen trên mặt đất, sau đó mặc vào.
Động tác nhanh chóng, mấy chốc đã mặc xong.
Thấy Giang Uẩn vẫn nằm bất động, hiển nhiên là vì không còn sức đứng dậy, hắn ngồi xổm xuống nói: "Cô giúp ngươi mặc."
Giang Uẩn vẫn nghiêng đầu: "Không cần."
Tùy Hành: "Có gì mà xấu hổ? Có chỗ nào mà cô chưa từng thấy đâu..."
"Không cần."
Giang Uẩn nhàn nhạt lặp lại.
Lại biến thành dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Tùy Hành cười nói: "Được rồi, vậy cô không nhìn, cô đỡ ngươi dậy nhé?"
Một lúc sau, một tiếng "ừm" khẽ vang lên.
Tùy Hành ôm eo đỡ y dậy, nhặt y phục màu xanh dưới mặt đất, sờ sờ, cảm thấy hơi ướt, nói: "Đợi cô."
Giang Uẩn ngước mắt, thấy hắn sải bước đi tới đống lửa, sau đó ngồi xổm xuống, tận dụng hơi ấm còn sót lại của lửa than, khoác y phục lên cánh tay, cẩn thận hong khô.
Y không nói gì.
Một lúc sau, Tùy Hành quay lại, đưa y phục đã hong khô cho Giang Uẩn, cười nói: "Có thể mặc rồi."
Giang Uẩn nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích.
Tùy Hành: "Sao, nghĩ thông rồi? Muốn cô mặc giúp ngươi?"
Giang Uẩn: "..."
Giang Uẩn: "Xoay người lại."
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành không biết y giận dỗi cái gì, bất đắc dĩ xoay người, ngồi xổm xuống.
Giang Uẩn cầm lấy y phục, cố gắng thử giơ tay ra nhưng không được.
Lần thứ hai, vẫn không được.
Cuối cùng, y xấu hổ lên tiếng: "Ngươi..."
Tùy Hành đã sớm đoán được, lập tức quay người sang, cười nói: "Sao?"
Giang Uẩn tức giận ném y phục cho hắn.
Tùy Hành tiếp lấy, bật cười: "Sớm nghĩ thông là được rồi, sao cứ phải làm khổ mình như vậy?"
Tuy nói thế, nhưng hắn vẫn quỳ một gối xuống, động tác nhẹ nhàng ôm lấy eo Giang Uẩn, trước tiên hắn nhặt chiếc áo lụa trắng vương vãi trên mặt đất, lòng bàn tay chạm vào làn da mềm mại, chậm rãi giúp tiểu lang quân mặc y phục.
Giang Uẩn nghiêng đầu tựa vào vai hắn, cảm nhận được vết chai thô ráp từng chút một cọ vào da mình, cơ thể y không nhịn được khẽ run rẩy.
Tùy Hành cũng run theo, hắn cụp mắt xuống, nhìn cần cổ trắng nõn thon dài trước mắt, vẫn còn đọng lại vài giọt nước ẩm ướt, yết hầu nhấp nhô.
Giang Uẩn hồi lâu không thấy hắn nhúc nhích, cau mày hỏi: "Ngươi... mặc xong chưa?"
"À, sắp xong rồi."
Tùy Hành hồi thần, vội nhìn sang nơi khác, làm như không có việc gì, tiếp tục giúp Giang Uẩn mặc y phục.
Nào ngờ lúc vừa ngẩng đầu, không kịp phòng bị, nhìn thấy giữa xương quai xanh trắng nõn của y có một vết sẹo mờ nhạt, tim Tùy Hành như bị một cây búa nặng trịch nện xuống.
Thấy hắn bỗng nhiên dừng lại, Giang Uẩn hơi kinh ngạc, lúc này y cảm giác được có vật gì đó cấn dưới bụng mình, lúc đầu còn tưởng là do vỏ kiếm, nhưng sau đó y mới nhận ra, nghiến răng nghiến lợi, mượn chút sức lực vừa mới khôi phục, giận dữ đẩy tên nào đó ra.
Tùy Hành lúng túng: "Đây không phải chuyện cô có thể kiềm chế được."
Giang Uẩn không muốn nói chuyện với hắn nữa, y nhặt chiếc áo ngoài bên cạnh, xoay lưng lại, chậm rãi mặc vào, đeo ngọc đới quanh eo, chỉnh lại mái tóc đen rối loạn rồi buộc nửa đầu như mọi ngày, mang theo giấy bút rời khỏi hang động.
Tính tình còn hay giận dỗi.
Tùy Hành phiền lòng nghĩ, sau đó hắn tự mình giải quyết rồi bước ra khỏi hang, đến nơi đã bày sẵn đồ dùng, chuẩn bị làm diều gỗ.
Trước mắt, đội quân tinh nhuệ của Tùy quốc đã bí mật tập hợp ở bờ Nam sông Hoàng Hà, hiện tại đang đợi hắn hạ lệnh tấn công Mộ Vân Quan, phá hủy toàn bộ tuyến phòng thủ phía Bắc của Giang quốc.
Hắn không thể ở nơi này quá lâu.
Đã lúc nào rồi còn kén chọn.
Tùy Hành hơi buồn cười: "Dưới vách núi không có ai khác, ở trong và ở ngoài có gì khác nhau..."
Giang Uẩn lập tức dùng tay đẩy mạnh ngực đối phương.
Đôi mắt đen lạnh lùng trừng hắn, sắp bùng lên hai ngọn lửa, giống hệt như bé mèo con xù lông.
"Rồi rồi, theo ý ngươi."
Tùy Hành nhẹ nhàng bế y lên, lúc đi tới một đầm nước sâu bên trong hang động, hắn dừng lại hỏi: "Ở đây được không?"
Giang Uẩn nhìn mặt đất bị nước thấm ướt, hơi cau mày, miễn cưỡng gật đầu.
Tùy Hành thả người xuống, hắn không vội hành động ngay mà nói: "Chờ cô."
Đôi chân dài sải bước đến cạnh đống lửa, nhanh chóng mang một ít cỏ khô tới, trải lên khoảng trống cạnh vũng nước, sau đó bế Giang Uẩn đặt lên trên.
Hắn nhỏ giọng: "Như vậy là được rồi chứ gì..."
Không chạm vào mặt đất ẩm ướt, dĩ nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Giang Uẩn tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, kiềm chế sự xấu hổ, gật đầu không nói lời nào.
Mưa rơi tầm tã suốt một đêm, khi trời sắp sáng, Tùy Hành nương theo tia nắng nhàn nhạt ngắm nhìn người trong lòng, thấy người nào đó nhíu mày, chìm vào giấc ngủ sâu, tuy nhiên cánh tay vẫn vô thức ôm chặt eo hắn.
Tùy Hành lặng lẽ nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng.
Da trắng như sứ, dáng vẻ vô song.
Y là người xinh đẹp và nho nhã nhất mà hắn từng gặp.
Vừa nhìn là biết y được nuôi dạy cẩn thận, nuông chiều từ bé.
Thậm chí còn đẹp hơn cả tượng ngọc Quan Âm trên bàn Phật của mẫu hậu.
Tuy tính tình hay giận dỗi, nhưng cũng có chút... đáng yêu.
Rõ ràng là nhiệt tình chủ động, quấn lấy hắn không buông, nhưng sau khi tỉnh lại thì biến thành một vị quân tử ngay thẳng, tuân thủ những lễ nghi rắc rối.
Nếu lúc này y mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ bản thân chủ động như vậy, chắc là tức hộc máu.
Tâm trạng Tùy Hành hết sức vui vẻ.
Bởi vì hắn nghe nói, phu thê có hợp nhau hay không, không những dựa vào gia thế, tính cách, học thức, sở thích, mà quan trọng nhất là trên vấn đề đó họ có phối hợp nhịp nhàng với nhau không.
Sau hai đêm trải nghiệm, hắn vô cùng hài lòng với tiểu lang quân trước mặt.
Chỉ là không biết biểu hiện của mình có làm vừa lòng đối phương hay không.
Ngày mai phải cẩn thận hỏi một phen.
Tiểu lang quân không rõ lai lịch, tuy rằng chưa đủ tư cách làm Thái tử phi, nhưng vẫn có thể làm thiếp, nếu không chịu, thì hắn vẫn có thể phong y làm quý thiếp, chăm sóc đối xử với y không khác gì Thái tử phi.
Dù sao thì đời này hắn cũng không có y định nạp phi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý thiếp là thân phận cao nhất.
"Bất kể kẻ đứng sau ngươi là ai, lần này, cô tha thứ cho ngươi."
"Về sau chỉ cần mỗi ngày ngươi đều ngoan ngoãn hầu hạ cô, cô nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
"Đây là may mắn của ngươi đó, biết không?"
Tùy Hành dùng ngón tay chạm nhẹ vào sóng mũi thẳng của tiểu lang quân, vừa thoải mái sờ sờ, vừa tự đắc nói một mình.
Chỉ là thói quen hay cắn môi này quả thật không tốt.
Ánh mắt Tùy Hành rơi vào dấu răng nhỏ trên môi y, hắn không khỏi vươn đầu ngón tay ra xoa xoa vài lần.
Có điều cũng không vội, sau này cô sẽ từ từ dạy ngươi.
Dù sao đã thành người của hắn rồi, tất nhiên hắn phải cố gắng dạy bảo.
Vị Thái tử điện hạ thực tế không có bao nhiêu kinh nghiệm tự tin nghĩ.
Giang Uẩn mơ mơ màng màng, mãi đến trưa mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm mang theo vài phần dò xét nhìn chằm chằm mình.
Giang Uẩn nhíu mày.
Ý thức được lúc này hai người vẫn đang trong tư thế cực kỳ mờ ám, y kìm nén sự xấu hổ, tức giận nói: "Ngươi... ngươi lui ra chút."
Tùy Hành nhướng mày.
"Là ngươi bám lấy cô không buông."
Giang Uẩn sửng sốt, phát hiện cánh tay mình đang ôm eo đối phương, tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng vành tai lại nóng bừng, lập tức buông ra.
Y quay đầu lại, không nhìn Tùy Hành nữa.
Bởi vì hành động này, Tùy Hành có thể thấy rõ sự thay đổi ở tai y.
Hắn lập tức nhếch môi mỉm cười, giơ tay đứng dậy, chậm rãi nhặt áo bào và giáp đen trên mặt đất, sau đó mặc vào.
Động tác nhanh chóng, mấy chốc đã mặc xong.
Thấy Giang Uẩn vẫn nằm bất động, hiển nhiên là vì không còn sức đứng dậy, hắn ngồi xổm xuống nói: "Cô giúp ngươi mặc."
Giang Uẩn vẫn nghiêng đầu: "Không cần."
Tùy Hành: "Có gì mà xấu hổ? Có chỗ nào mà cô chưa từng thấy đâu..."
"Không cần."
Giang Uẩn nhàn nhạt lặp lại.
Lại biến thành dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Tùy Hành cười nói: "Được rồi, vậy cô không nhìn, cô đỡ ngươi dậy nhé?"
Một lúc sau, một tiếng "ừm" khẽ vang lên.
Tùy Hành ôm eo đỡ y dậy, nhặt y phục màu xanh dưới mặt đất, sờ sờ, cảm thấy hơi ướt, nói: "Đợi cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Uẩn ngước mắt, thấy hắn sải bước đi tới đống lửa, sau đó ngồi xổm xuống, tận dụng hơi ấm còn sót lại của lửa than, khoác y phục lên cánh tay, cẩn thận hong khô.
Y không nói gì.
Một lúc sau, Tùy Hành quay lại, đưa y phục đã hong khô cho Giang Uẩn, cười nói: "Có thể mặc rồi."
Giang Uẩn nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích.
Tùy Hành: "Sao, nghĩ thông rồi? Muốn cô mặc giúp ngươi?"
Giang Uẩn: "..."
Giang Uẩn: "Xoay người lại."
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành không biết y giận dỗi cái gì, bất đắc dĩ xoay người, ngồi xổm xuống.
Giang Uẩn cầm lấy y phục, cố gắng thử giơ tay ra nhưng không được.
Lần thứ hai, vẫn không được.
Cuối cùng, y xấu hổ lên tiếng: "Ngươi..."
Tùy Hành đã sớm đoán được, lập tức quay người sang, cười nói: "Sao?"
Giang Uẩn tức giận ném y phục cho hắn.
Tùy Hành tiếp lấy, bật cười: "Sớm nghĩ thông là được rồi, sao cứ phải làm khổ mình như vậy?"
Tuy nói thế, nhưng hắn vẫn quỳ một gối xuống, động tác nhẹ nhàng ôm lấy eo Giang Uẩn, trước tiên hắn nhặt chiếc áo lụa trắng vương vãi trên mặt đất, lòng bàn tay chạm vào làn da mềm mại, chậm rãi giúp tiểu lang quân mặc y phục.
Giang Uẩn nghiêng đầu tựa vào vai hắn, cảm nhận được vết chai thô ráp từng chút một cọ vào da mình, cơ thể y không nhịn được khẽ run rẩy.
Tùy Hành cũng run theo, hắn cụp mắt xuống, nhìn cần cổ trắng nõn thon dài trước mắt, vẫn còn đọng lại vài giọt nước ẩm ướt, yết hầu nhấp nhô.
Giang Uẩn hồi lâu không thấy hắn nhúc nhích, cau mày hỏi: "Ngươi... mặc xong chưa?"
"À, sắp xong rồi."
Tùy Hành hồi thần, vội nhìn sang nơi khác, làm như không có việc gì, tiếp tục giúp Giang Uẩn mặc y phục.
Nào ngờ lúc vừa ngẩng đầu, không kịp phòng bị, nhìn thấy giữa xương quai xanh trắng nõn của y có một vết sẹo mờ nhạt, tim Tùy Hành như bị một cây búa nặng trịch nện xuống.
Thấy hắn bỗng nhiên dừng lại, Giang Uẩn hơi kinh ngạc, lúc này y cảm giác được có vật gì đó cấn dưới bụng mình, lúc đầu còn tưởng là do vỏ kiếm, nhưng sau đó y mới nhận ra, nghiến răng nghiến lợi, mượn chút sức lực vừa mới khôi phục, giận dữ đẩy tên nào đó ra.
Tùy Hành lúng túng: "Đây không phải chuyện cô có thể kiềm chế được."
Giang Uẩn không muốn nói chuyện với hắn nữa, y nhặt chiếc áo ngoài bên cạnh, xoay lưng lại, chậm rãi mặc vào, đeo ngọc đới quanh eo, chỉnh lại mái tóc đen rối loạn rồi buộc nửa đầu như mọi ngày, mang theo giấy bút rời khỏi hang động.
Tính tình còn hay giận dỗi.
Tùy Hành phiền lòng nghĩ, sau đó hắn tự mình giải quyết rồi bước ra khỏi hang, đến nơi đã bày sẵn đồ dùng, chuẩn bị làm diều gỗ.
Trước mắt, đội quân tinh nhuệ của Tùy quốc đã bí mật tập hợp ở bờ Nam sông Hoàng Hà, hiện tại đang đợi hắn hạ lệnh tấn công Mộ Vân Quan, phá hủy toàn bộ tuyến phòng thủ phía Bắc của Giang quốc.
Hắn không thể ở nơi này quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro