Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Tặng Ngươi
2024-11-20 01:13:35
"Chỉ muốn ôm ngươi thôi."
Đêm nay Giang Uẩn ngủ không yên ổn.
Nửa đêm y giật mình tỉnh dậy, phát hiện cả người đầy mồ hôi, trong miệng thoang thoảng mùi máu, tay phải bị người nào đó giữ chặt.
"Lại mơ thấy ác mộng sao?"
Tùy Hành lo lắng hỏi.
Giang Uẩn quay đầu lại, thấy hắn vẫn đang canh giữ bên giường. Phía ngoài đèn đuốc sáng trưng, đoán chừng vẫn chưa từng tắt, gương mặt Tùy Hành bị ánh nến bao phủ, lông mày hơi nhíu lại, tràn đầy lo lắng.
Giang Uẩn nhìn thấy ngón tay Tùy Hành in đầy dấu răng.
Y hơi khựng lại, sau đó mím môi, áy náy nói: "Xin lỗi."
Y lại cắn hắn.
Tùy Hành lo Giang Uẩn mơ thấy ác mộng, tự cắn mình bị thương, nên không ngần ngại đặt ngón tay vào giữa răng y.
"Không sao."
Tùy Hành đưa tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán y, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao nửa đêm ngươi luôn gặp ác mộng?"
Lần trước ở trong hang động cũng thế, Giang Uẩn giống hệt như rơi vào vực sâu không đáy nào đó, bị yêu ma quỷ quái kéo lê không thể thoát ra được.
Giang Uẩn không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói: "Ta cũng không biết, có lẽ gần đây mệt mỏi quá."
Tùy Hành không tin, có hơi nghi hoặc, cảm thấy việc hắn làm tối nay khiến y sợ hãi, ngay cả trong mơ cũng không có cảm giác an toàn, hắn nói: "Ngươi có lỗi gì đâu..."
"Là cô không tốt, vô duyên vô cớ hù dọa ngươi, còn bắt người đàn khúc Phượng Cầu Hoàng gì đó..."
Giang Uẩn nghĩ, dù vậy nhưng việc hôm nay Tùy Hành cũng đâu làm sai điều gì. Y nhìn ngón tay bị thương của người nọ, hỏi: "Có thuốc bôi ngoài da không? Ta giúp ngươi bôi."
"Không cần đâu, bây giờ ngươi có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi."
Tùy Hành cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao. Ngươi khát không? Cô bảo bọn họ mang chút nước ấm qua nhé."
Tùy Hành được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng quan tâm để ý đến ai, nhưng nhìn Giang Uẩn đổ mồ hôi nhiều đến mức y phục cũng ướt đẫm, hắn có chút lo lắng y bị mất nước.
Giang Uẩn quả thực có hơi khát nên gật đầu.
"Đợi cô, cô đi rồi về ngay."
Sợ làm ồn đến y, Tùy Hành tự mình đứng dậy, ra ngoài dặn dò Kê An vài câu.
Kê An nhanh chóng bưng nước ấm vào.
Tùy Hành bảo ông lui xuống, tự mình rót một cốc nước đưa cho Giang Uẩn, nói: "Cô bảo bọn họ thêm chút mật ong để bổ sung dưỡng chất, ngươi uống thử xem."
Hắn nghe cung nhân nói, uống nước mật ong khi bị bệnh có thể tăng cường thể lực và sức đề kháng.
Giang Uẩn gật đầu, để hắn đỡ mình ngồi dậy tựa vào gối, bưng cốc nước nhấp một ngụm, quả nhiên nếm được chút vị ngọt.
"Ngon không?"
"Ừm."
Giang Uẩn nhấp thêm một ngụm nữa.
Ngay cả uống nước cũng giống hệt như mèo con, Tùy Hành chống cằm, nhìn y không chớp mắt.
Giang Uẩn cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta thấy đỡ hơn nhiều rồi, ngươi không định ngủ sao?"
"Không ngủ, tối nay cô trông chừng ngươi, lỡ ngươi lại bệnh thì phải làm sao?"
Lần trước ở trong hang động, sau khi Giang Uẩn gặp ác mộng thì bắt đầu phát sốt, Tùy Hành lo lắng hôm nay y lại sốt lần nữa.
Giang Uẩn nói không cần.
"Ngày mai ngươi không tham gia thi đấu?"
"Đó mà cũng gọi là thi đấu? Mấy thứ cỏn con thôi."
Giọng hắn đầy kiêu ngạo, cuối cùng nói: "Vì buổi thi đấu ngày mai nên cô phải trông chừng ngươi cẩn thận, ngươi không mau chóng khỏe lại, sao có thể đến đài cổ vũ cô?"
Ngày mai là cuộc so tài võ nghệ, cũng là sở trường của Tùy Hành, hắn sẽ đích thân dẫn doanh trại Thanh Lang tham gia tranh tài cưỡi ngựa bắn cung với những tướng sĩ đến từ nước nhỏ phương Bắc.
Giang Uẩn uống xong, đặt cốc nước sang một bên, nằm sát vào trong, hỏi: "Có muốn ngủ chung không?"
Ánh nến mờ ảo, mỹ nhân như ngọc.
Tùy Hành nhướng mày: "Ngươi không ghét bỏ cô chưa tắm?"
Giang Uẩn lắc đầu.
Tùy Hành vui vẻ nói: "Nếu A Ngôn đã chủ động dâng chăn gối, đương nhiên cô sẽ không từ chối."
Nhưng hắn cũng không vội lên ngay, chỉ nói "đợi cô một chút" rồi đứng dậy ra ngoài.
Vừa uống nước mật ong, ban đêm gió lạnh nhưng Giang Uẩn hiếm khi cảm thấy ấm áp, y yên tâm tựa lưng vào gối, lông mi rũ nhẹ, chờ người nọ quay lại.
Không lâu sau, Tùy Hành mặc áo bào sạch sẽ đi vào, nói: "Ngươi đổ mồ hôi, y phục đều ướt đẫm, cô giúp ngươi thay."
Tùy Hành khuỵu gối, ngồi trên giường.
Giang Uẩn không ngờ hắn đi lấy thứ này, nói: "Ta tự thay là được."
"Ngươi làm gì còn sức."
Tùy Hành mỉm cười, đưa tay cởi quần áo y.
Giang Uẩn hơi xấu hổ.
Nhưng biết tính tình hắn ngang ngược, y chỉ nghiêng người, quay mặt vào trong, mặc kệ động tác của hắn.
Chờ hồi lâu, trên người vẫn chưa được khoác y phục mới, Giang Uẩn không khỏi hỏi: "Đã xong chưa?"
Phía sau không có tiếng động gì.
Ngay sau đó, đột nhiên cơ thể y bị ai đó ôm chặt vào lòng.
Giang Uẩn sửng sốt một lúc, sau đó cau mày, bởi vì đối phương vẫn mặc áo gấm, đeo thắt lưng ngọc, quần áo còn nguyên vẹn, thân thể hai người áp sát vào nhau không chút kẽ hở, y có thể cảm nhận được, cảm giác lạnh lẽo từ chiếc thắt lưng ngọc và sợi chỉ vàng thêu hoa văn kỳ lân phức tạp trên ngực.
"Ngươi... làm gì vậy?"
"Không làm gì cả."
Giọng Tùy Hành có chút khàn khàn: "Chỉ muốn ôm ngươi thôi."
Giang Uẩn đành nói: "Ta thấy hơi lạnh."
Phía sau lập tức truyền đến tiếng cười khẽ: "Cô ôm ôm, sẽ không lạnh nữa."
Lòng bàn tay hắn bắt đầu sờ soạng, đầu ngón tay thô ráp cọ xát làn da y.
Giang Uẩn rùng mình.
Tùy Hành cười không có ý tốt: "Không ngờ A Ngôn lại nhạy cảm hơn cô tưởng."
Giang Uẩn cắn môi, không chịu được kiểu trêu chọc này của hắn, chỉ tức giận hỏi: "Ngươi còn định ôm tới khi nào?"
"Cái này hơi khó nói."
"A Ngôn lạnh như vậy, cô phải ôm ngươi lâu một chút."
Hắn nói rất hùng hồn, nhưng không lâu sau, Giang Uẩn cảm thấy eo mình nhói lên.
Y tức giận muốn vùng ra, lại bị hắn giữ lại.
Hắn thành thật nói: "Người đã lạnh nhạt cô hai đêm rồi, còn bàn chuyện thơ từ ca phú với người khác, cô vẫn chưa tính sổ với ngươi đâu. Ngày mai cô có buổi thi đấu, đêm nay còn phải hầu hạ ngươi, A Ngôn không định báo đáp cô sao?"
Ước chừng nửa canh giờ sau, Kê An đi vào thay trà nóng.
Tùy Hành đứng dậy rót trà bưng vào cho tiểu lang quân uống, sau đó lấy ra một chiếc khăn, lau mồ hôi trên cánh tay và lòng bàn tay y.
Hắn cười nói: "Được rồi, đừng giận, cô để ngươi ngủ, đảm bảo không quấy rầy ngươi nữa."
Giang Uẩn nằm xoay người vào trong, vùi mặt vào gối, chỉ chừa cho hắn một tấm lưng, không thèm để ý tới người nào đó nữa.
Tùy Hành cũng không giận, ngược lại có vẻ hài lòng, uống nốt ngụm trà còn lại, hắn tắm rửa sơ qua, sau đó cởi y phục nằm xuống.
Giang Uẩn đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tùy Hành sai người đổi hương an thần, đưa tay sờ trán tiểu lang quân, xác định y không sốt mới ôm chặt người vào lòng, cùng nhau ngủ.
...
Ngày hôm sau, vì phải tham gia thi đấu nên Tùy Hành đã xuất phát từ sớm.
Lúc Giang Uẩn thức dậy, y ăn sáng với Thập Phương, Kê An và Cao Cung, sau đó ngồi xe ngựa đến sân thi đấu.
Cuộc so tài võ nghệ diễn ra trong một không gian rộng lớn.
Buổi sáng là cuộc thi đá bóng*, là bộ môn thể thao quý tộc rất được ưa chuộng ở Giang Bắc. Ngoài tiệc Xuân Nhật, các nước cũng tổ chức những cuộc thi đá bóng chuyên biệt nhằm làm một trong những tiêu chí tuyển chọn võ tướng.
*Gốc là 蹴鞠, bóng đá Trung Quốc thời cổ đại:
Tuyển thủ của các nước nhỏ đã đợi sẵn trên sân.
Tất cả đều mặc y phục đá bóng, dáng vẻ uy nghiêm, tinh thần hăng hái.
Giang Uẩn vừa xuống xe đã bị một nhóm học sĩ vây quanh. Vị tiểu lang quân đến từ Vệ quốc này chẳng những đoạt được giải "Văn khôi", mà còn giành giải nhất cuộc thi âm nhạc, cờ vây, thư pháp và hội họa. Danh tiếng nhanh chóng lan truyền khắp các nước, tuy đối phương đã chủ động từ bỏ vị trí đứng đầu, nhưng tài năng của y đều được các quan giám khảo công nhận.
Giang Uẩn xinh đẹp nho nhã, tính tình hiền lành, bọn họ đều muốn kết giao với y.
Hôm qua không gặp được nên hôm nay họ tiếp tục đến tìm y, có người còn mang theo tuyển tập văn chương của mình đến, nhờ Giang Uẩn nhận xét.
Giang Uẩn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của mọi người, cuối cùng nói rằng y thích sống ẩn dật, không có chí làm quan, cũng không muốn tham gia tụ tập văn nhân gì cả.
Mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.
Phủ Thái tử sắp sửa thi đấu nên tất cả quan viên đều đến vây xem.
Trần Kỳ cũng nằm trong số đó.
Giang Uẩn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhạc sư đeo rèm che mặt màu đen, lặng lẽ đi ở cuối hàng.
Giang Uẩn trầm ngâm một lát, nói với Thập Phương: "Ta đi gặp một vị bằng hữu, ngươi vào trong đợi ta một lát."
Thập Phương có hơi lo lắng, bởi vì Tùy Hành đã nghiêm khắc ra lệnh cho hắn không được rời khỏi Giang Uẩn nửa bước, đề phòng y lại nôn ra máu lần nữa.
Giang Uẩn nói: "Không sao, ta sẽ không đi xa."
Thập Phương nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: "Vậy ta ở đây chờ công tử."
Giang Uẩn đi thẳng đến chỗ nhạc sư, gật đầu chào hỏi.
Đương nhiên nhạc sư vẫn còn nhớ rõ Giang Uẩn, y cau mày, gượng gạo đáp lễ.
Giang Uẩn nhìn y, đi thẳng vào vấn đề: "Sao ngươi lại biết đàn khúc Phượng Cầu Hoàng?"
Nhạc sư cong khóe miệng, nói: "Vấn đề này, ta nên hỏi công tử mới đúng. Sao công tử lại biết đàn khúc này?"
Giang Uẩn: "Ngươi biết ý của ta."
"Công tử không nói rõ ràng, làm sao ta biết được?"
Nhạc sư mỉm cười nói: "Phượng Cầu Hoàng là tuyệt thế danh khúc, nhạc sư khắp nơi đều tranh nhau học theo. Ta có thể đàn được, điều này rất lạ sao?"
"Đúng là không lạ, chỉ là khúc mà người đàn không giống. Ta không biết ngươi học nó từ đâu, nhưng ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, nếu không có ý chí mạnh mẽ thì đừng tùy tiện đàn nó."
Nhạc sư giật mình.
Đợi khi hồi thần, Giang Uẩn đã quay người bỏ đi.
Công tử đeo thắt lưng ngọc gọn gàng, phong nhã vô song, nhạc sư không khỏi nghi ngờ, y luôn cảm thấy mình đã bắt gặp bóng dáng này ở đâu đó.
...
Giang Uẩn tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.
Không lâu sau, Tùy Hành dẫn các tuyển thủ của phủ Thái tử vào sân. Mọi người vây xem không ngừng hò hét, ai nấy đều cảm thấy tự hào và hưng phấn hơn nhiều so với những cuộc thi trước đó.
Tùy đế và Nhan hoàng hậu cũng ngồi trên đài cao quan sát trận đấu như thường lệ.
Tùy Hành thay một bộ y phục đá bóng màu đỏ, trên trán buộc dải băng cùng màu, thân thể cường tráng, khí chất cao ngạo, khiến vẻ ngoài hắn càng thêm sắc sảo, anh tuấn ngút trời.
Theo sau Tùy Hành là các tướng lĩnh của doanh trại Thanh Lang, họ cũng mặc y phục đá bóng màu đỏ. Phàn Thất nằm trong số đó, vai lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn về bốn phía. Những người lớn tuổi hơn chẳng hạn như Từ Kiều thì không tham gia thi đấu.
Giữa sân rộng lớn có một cây cột gỗ cao khoảng chục thước, trên đỉnh cột được đặt một đóa tuyết liên* màu xanh quý hiếm, là phần thưởng cho cuộc thi hôm nay. Đây là loài hoa tượng trưng cho sự may mắn thịnh vượng của quốc gia, được một nước nhỏ phương Bắc cống nạp.
*Tuyết liên: Loài hoa sen cực hiếm của Tây Tạng, 7 năm mới nở 1 lần trên núi tuyết.
Nhan Tề mặc áo bào đỏ tươi, bước vào đài thi đấu cùng với tùy tùng.
Bên dưới đài có người thấp giọng nói: "Tiệc Xuân Nhật năm năm trước, Thái tử điện hạ đứng đầu cuộc thi đá bóng, người đích thân tặng phần thưởng của mình cho Nhan Tề công tử làm quà sinh nhật, khoảnh khắc đó đã trở thành giai thoại được mọi người lưu truyền khắp nơi, năm nay không biết có như vậy không."
"Điều này cũng chưa chắc, hiện tại phủ Thái tử và Nhan thị đã tuyệt giao rồi."
"Nhan thị là Nhan thị, Nhan Tề là Nhan Tề, sao có thể đánh đồng với nhau, chi bằng chúng ta cược thử xem..."
Giang Uẩn ở một bên nghe được.
Thập Phương cau mày nói: "Mọi việc không phải như công tử nghĩ đâu."
Giang Uẩn ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với hắn.
Tỏ vẻ y không để ý đến việc này.
Tuy y không biết tiệc Xuân Nhật ba năm trước đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tùy Hành và Nhan Tề trở mặt thành thù. Nhưng mỗi người đều có quá khứ không thể tiết lộ, nếu không muốn nhắc đến thì đa phần bên trong chứa đựng nhiều oán hận và đau khổ mà người bình thường không thể hiểu được, y cũng không có thói quen tò mò chuyện riêng tư của người khác.
Cùng với tiếng trống vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Các nước phương Bắc giỏi đánh nhau, tuyển thủ của họ thực lực không hề yếu, thậm chí có thể xem là mạnh. Tuy nhiên ở trước mặt Tùy Hành, bọn họ vẫn bị áp đảo, không có năng lực đánh trả, chưa đến nửa canh giờ, ba nước nhỏ lần lượt bị loại, không ghi được bàn thắng nào.
Thân hình cường tráng của Tùy Hành chạy quanh sân, chỉ cần quả bóng chuyền đến chân hắn, những người khác đều không thể bắt được, cách đá của Tùy Hành không chỉ nhanh chóng chính xác, mà còn có thể sử dụng nhiều vị trí khác nhau như ngực, đầu, vai, lưng và thậm chí cả khớp khuỷu tay để chuyền bóng.
Dưới khán đài vang lên những đợt reo hò và phấn khích, ngay cả Tùy đế cũng hưng phấn đứng dậy vỗ tay khen ngợi con trai mình.
Thập Phương tuổi trẻ ham chơi, đương nhiên cũng hoan hô reo hò cùng đám đông.
Giang Uẩn ngồi một chỗ, im lặng xem trận đấu. Suốt buổi sáng, bụi bay mù mịt trên sân thi đấu rộng lớn, hình ảnh quả bóng và các thiếu niên chạy xung quanh liên tục chuyển động.
Đó là cảnh tượng Giang Uẩn chưa từng thấy bao giờ.
Lại một tiếng reo hò khác ồ ạt vang lên, Giang Uẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Tùy Hành mang theo khí thế oai hùng, hắn nhảy một bước, leo lên cây cột cao mười thước dựng ở giữa sân, y phục và tay áo phất phơ trong gió, sau đó dễ dàng lấy được đóa tuyết liên trên đầu cột.
Trước ánh mắt của mọi người, hắn nhướng mày, nở nụ cười bước ra khỏi sân thi đấu.
Xuyên qua làn gió nhè nhẹ, lướt qua hàng liễu thướt tha và nắng xuân dịu dàng, Tùy Hành đi đến trước mặt Giang Uẩn vẫn đang lặng lẽ ngồi trên ghế.
"Tặng ngươi."
Hắn nhướng mày, trao đóa tuyết liên màu xanh trong tay cho tiểu lang quân của mình.
Nhan Tề ngồi ở ghế đối diện, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Đêm nay Giang Uẩn ngủ không yên ổn.
Nửa đêm y giật mình tỉnh dậy, phát hiện cả người đầy mồ hôi, trong miệng thoang thoảng mùi máu, tay phải bị người nào đó giữ chặt.
"Lại mơ thấy ác mộng sao?"
Tùy Hành lo lắng hỏi.
Giang Uẩn quay đầu lại, thấy hắn vẫn đang canh giữ bên giường. Phía ngoài đèn đuốc sáng trưng, đoán chừng vẫn chưa từng tắt, gương mặt Tùy Hành bị ánh nến bao phủ, lông mày hơi nhíu lại, tràn đầy lo lắng.
Giang Uẩn nhìn thấy ngón tay Tùy Hành in đầy dấu răng.
Y hơi khựng lại, sau đó mím môi, áy náy nói: "Xin lỗi."
Y lại cắn hắn.
Tùy Hành lo Giang Uẩn mơ thấy ác mộng, tự cắn mình bị thương, nên không ngần ngại đặt ngón tay vào giữa răng y.
"Không sao."
Tùy Hành đưa tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán y, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao nửa đêm ngươi luôn gặp ác mộng?"
Lần trước ở trong hang động cũng thế, Giang Uẩn giống hệt như rơi vào vực sâu không đáy nào đó, bị yêu ma quỷ quái kéo lê không thể thoát ra được.
Giang Uẩn không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói: "Ta cũng không biết, có lẽ gần đây mệt mỏi quá."
Tùy Hành không tin, có hơi nghi hoặc, cảm thấy việc hắn làm tối nay khiến y sợ hãi, ngay cả trong mơ cũng không có cảm giác an toàn, hắn nói: "Ngươi có lỗi gì đâu..."
"Là cô không tốt, vô duyên vô cớ hù dọa ngươi, còn bắt người đàn khúc Phượng Cầu Hoàng gì đó..."
Giang Uẩn nghĩ, dù vậy nhưng việc hôm nay Tùy Hành cũng đâu làm sai điều gì. Y nhìn ngón tay bị thương của người nọ, hỏi: "Có thuốc bôi ngoài da không? Ta giúp ngươi bôi."
"Không cần đâu, bây giờ ngươi có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi."
Tùy Hành cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao. Ngươi khát không? Cô bảo bọn họ mang chút nước ấm qua nhé."
Tùy Hành được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng quan tâm để ý đến ai, nhưng nhìn Giang Uẩn đổ mồ hôi nhiều đến mức y phục cũng ướt đẫm, hắn có chút lo lắng y bị mất nước.
Giang Uẩn quả thực có hơi khát nên gật đầu.
"Đợi cô, cô đi rồi về ngay."
Sợ làm ồn đến y, Tùy Hành tự mình đứng dậy, ra ngoài dặn dò Kê An vài câu.
Kê An nhanh chóng bưng nước ấm vào.
Tùy Hành bảo ông lui xuống, tự mình rót một cốc nước đưa cho Giang Uẩn, nói: "Cô bảo bọn họ thêm chút mật ong để bổ sung dưỡng chất, ngươi uống thử xem."
Hắn nghe cung nhân nói, uống nước mật ong khi bị bệnh có thể tăng cường thể lực và sức đề kháng.
Giang Uẩn gật đầu, để hắn đỡ mình ngồi dậy tựa vào gối, bưng cốc nước nhấp một ngụm, quả nhiên nếm được chút vị ngọt.
"Ngon không?"
"Ừm."
Giang Uẩn nhấp thêm một ngụm nữa.
Ngay cả uống nước cũng giống hệt như mèo con, Tùy Hành chống cằm, nhìn y không chớp mắt.
Giang Uẩn cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta thấy đỡ hơn nhiều rồi, ngươi không định ngủ sao?"
"Không ngủ, tối nay cô trông chừng ngươi, lỡ ngươi lại bệnh thì phải làm sao?"
Lần trước ở trong hang động, sau khi Giang Uẩn gặp ác mộng thì bắt đầu phát sốt, Tùy Hành lo lắng hôm nay y lại sốt lần nữa.
Giang Uẩn nói không cần.
"Ngày mai ngươi không tham gia thi đấu?"
"Đó mà cũng gọi là thi đấu? Mấy thứ cỏn con thôi."
Giọng hắn đầy kiêu ngạo, cuối cùng nói: "Vì buổi thi đấu ngày mai nên cô phải trông chừng ngươi cẩn thận, ngươi không mau chóng khỏe lại, sao có thể đến đài cổ vũ cô?"
Ngày mai là cuộc so tài võ nghệ, cũng là sở trường của Tùy Hành, hắn sẽ đích thân dẫn doanh trại Thanh Lang tham gia tranh tài cưỡi ngựa bắn cung với những tướng sĩ đến từ nước nhỏ phương Bắc.
Giang Uẩn uống xong, đặt cốc nước sang một bên, nằm sát vào trong, hỏi: "Có muốn ngủ chung không?"
Ánh nến mờ ảo, mỹ nhân như ngọc.
Tùy Hành nhướng mày: "Ngươi không ghét bỏ cô chưa tắm?"
Giang Uẩn lắc đầu.
Tùy Hành vui vẻ nói: "Nếu A Ngôn đã chủ động dâng chăn gối, đương nhiên cô sẽ không từ chối."
Nhưng hắn cũng không vội lên ngay, chỉ nói "đợi cô một chút" rồi đứng dậy ra ngoài.
Vừa uống nước mật ong, ban đêm gió lạnh nhưng Giang Uẩn hiếm khi cảm thấy ấm áp, y yên tâm tựa lưng vào gối, lông mi rũ nhẹ, chờ người nọ quay lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lâu sau, Tùy Hành mặc áo bào sạch sẽ đi vào, nói: "Ngươi đổ mồ hôi, y phục đều ướt đẫm, cô giúp ngươi thay."
Tùy Hành khuỵu gối, ngồi trên giường.
Giang Uẩn không ngờ hắn đi lấy thứ này, nói: "Ta tự thay là được."
"Ngươi làm gì còn sức."
Tùy Hành mỉm cười, đưa tay cởi quần áo y.
Giang Uẩn hơi xấu hổ.
Nhưng biết tính tình hắn ngang ngược, y chỉ nghiêng người, quay mặt vào trong, mặc kệ động tác của hắn.
Chờ hồi lâu, trên người vẫn chưa được khoác y phục mới, Giang Uẩn không khỏi hỏi: "Đã xong chưa?"
Phía sau không có tiếng động gì.
Ngay sau đó, đột nhiên cơ thể y bị ai đó ôm chặt vào lòng.
Giang Uẩn sửng sốt một lúc, sau đó cau mày, bởi vì đối phương vẫn mặc áo gấm, đeo thắt lưng ngọc, quần áo còn nguyên vẹn, thân thể hai người áp sát vào nhau không chút kẽ hở, y có thể cảm nhận được, cảm giác lạnh lẽo từ chiếc thắt lưng ngọc và sợi chỉ vàng thêu hoa văn kỳ lân phức tạp trên ngực.
"Ngươi... làm gì vậy?"
"Không làm gì cả."
Giọng Tùy Hành có chút khàn khàn: "Chỉ muốn ôm ngươi thôi."
Giang Uẩn đành nói: "Ta thấy hơi lạnh."
Phía sau lập tức truyền đến tiếng cười khẽ: "Cô ôm ôm, sẽ không lạnh nữa."
Lòng bàn tay hắn bắt đầu sờ soạng, đầu ngón tay thô ráp cọ xát làn da y.
Giang Uẩn rùng mình.
Tùy Hành cười không có ý tốt: "Không ngờ A Ngôn lại nhạy cảm hơn cô tưởng."
Giang Uẩn cắn môi, không chịu được kiểu trêu chọc này của hắn, chỉ tức giận hỏi: "Ngươi còn định ôm tới khi nào?"
"Cái này hơi khó nói."
"A Ngôn lạnh như vậy, cô phải ôm ngươi lâu một chút."
Hắn nói rất hùng hồn, nhưng không lâu sau, Giang Uẩn cảm thấy eo mình nhói lên.
Y tức giận muốn vùng ra, lại bị hắn giữ lại.
Hắn thành thật nói: "Người đã lạnh nhạt cô hai đêm rồi, còn bàn chuyện thơ từ ca phú với người khác, cô vẫn chưa tính sổ với ngươi đâu. Ngày mai cô có buổi thi đấu, đêm nay còn phải hầu hạ ngươi, A Ngôn không định báo đáp cô sao?"
Ước chừng nửa canh giờ sau, Kê An đi vào thay trà nóng.
Tùy Hành đứng dậy rót trà bưng vào cho tiểu lang quân uống, sau đó lấy ra một chiếc khăn, lau mồ hôi trên cánh tay và lòng bàn tay y.
Hắn cười nói: "Được rồi, đừng giận, cô để ngươi ngủ, đảm bảo không quấy rầy ngươi nữa."
Giang Uẩn nằm xoay người vào trong, vùi mặt vào gối, chỉ chừa cho hắn một tấm lưng, không thèm để ý tới người nào đó nữa.
Tùy Hành cũng không giận, ngược lại có vẻ hài lòng, uống nốt ngụm trà còn lại, hắn tắm rửa sơ qua, sau đó cởi y phục nằm xuống.
Giang Uẩn đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tùy Hành sai người đổi hương an thần, đưa tay sờ trán tiểu lang quân, xác định y không sốt mới ôm chặt người vào lòng, cùng nhau ngủ.
...
Ngày hôm sau, vì phải tham gia thi đấu nên Tùy Hành đã xuất phát từ sớm.
Lúc Giang Uẩn thức dậy, y ăn sáng với Thập Phương, Kê An và Cao Cung, sau đó ngồi xe ngựa đến sân thi đấu.
Cuộc so tài võ nghệ diễn ra trong một không gian rộng lớn.
Buổi sáng là cuộc thi đá bóng*, là bộ môn thể thao quý tộc rất được ưa chuộng ở Giang Bắc. Ngoài tiệc Xuân Nhật, các nước cũng tổ chức những cuộc thi đá bóng chuyên biệt nhằm làm một trong những tiêu chí tuyển chọn võ tướng.
*Gốc là 蹴鞠, bóng đá Trung Quốc thời cổ đại:
Tuyển thủ của các nước nhỏ đã đợi sẵn trên sân.
Tất cả đều mặc y phục đá bóng, dáng vẻ uy nghiêm, tinh thần hăng hái.
Giang Uẩn vừa xuống xe đã bị một nhóm học sĩ vây quanh. Vị tiểu lang quân đến từ Vệ quốc này chẳng những đoạt được giải "Văn khôi", mà còn giành giải nhất cuộc thi âm nhạc, cờ vây, thư pháp và hội họa. Danh tiếng nhanh chóng lan truyền khắp các nước, tuy đối phương đã chủ động từ bỏ vị trí đứng đầu, nhưng tài năng của y đều được các quan giám khảo công nhận.
Giang Uẩn xinh đẹp nho nhã, tính tình hiền lành, bọn họ đều muốn kết giao với y.
Hôm qua không gặp được nên hôm nay họ tiếp tục đến tìm y, có người còn mang theo tuyển tập văn chương của mình đến, nhờ Giang Uẩn nhận xét.
Giang Uẩn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của mọi người, cuối cùng nói rằng y thích sống ẩn dật, không có chí làm quan, cũng không muốn tham gia tụ tập văn nhân gì cả.
Mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.
Phủ Thái tử sắp sửa thi đấu nên tất cả quan viên đều đến vây xem.
Trần Kỳ cũng nằm trong số đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Uẩn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhạc sư đeo rèm che mặt màu đen, lặng lẽ đi ở cuối hàng.
Giang Uẩn trầm ngâm một lát, nói với Thập Phương: "Ta đi gặp một vị bằng hữu, ngươi vào trong đợi ta một lát."
Thập Phương có hơi lo lắng, bởi vì Tùy Hành đã nghiêm khắc ra lệnh cho hắn không được rời khỏi Giang Uẩn nửa bước, đề phòng y lại nôn ra máu lần nữa.
Giang Uẩn nói: "Không sao, ta sẽ không đi xa."
Thập Phương nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: "Vậy ta ở đây chờ công tử."
Giang Uẩn đi thẳng đến chỗ nhạc sư, gật đầu chào hỏi.
Đương nhiên nhạc sư vẫn còn nhớ rõ Giang Uẩn, y cau mày, gượng gạo đáp lễ.
Giang Uẩn nhìn y, đi thẳng vào vấn đề: "Sao ngươi lại biết đàn khúc Phượng Cầu Hoàng?"
Nhạc sư cong khóe miệng, nói: "Vấn đề này, ta nên hỏi công tử mới đúng. Sao công tử lại biết đàn khúc này?"
Giang Uẩn: "Ngươi biết ý của ta."
"Công tử không nói rõ ràng, làm sao ta biết được?"
Nhạc sư mỉm cười nói: "Phượng Cầu Hoàng là tuyệt thế danh khúc, nhạc sư khắp nơi đều tranh nhau học theo. Ta có thể đàn được, điều này rất lạ sao?"
"Đúng là không lạ, chỉ là khúc mà người đàn không giống. Ta không biết ngươi học nó từ đâu, nhưng ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, nếu không có ý chí mạnh mẽ thì đừng tùy tiện đàn nó."
Nhạc sư giật mình.
Đợi khi hồi thần, Giang Uẩn đã quay người bỏ đi.
Công tử đeo thắt lưng ngọc gọn gàng, phong nhã vô song, nhạc sư không khỏi nghi ngờ, y luôn cảm thấy mình đã bắt gặp bóng dáng này ở đâu đó.
...
Giang Uẩn tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.
Không lâu sau, Tùy Hành dẫn các tuyển thủ của phủ Thái tử vào sân. Mọi người vây xem không ngừng hò hét, ai nấy đều cảm thấy tự hào và hưng phấn hơn nhiều so với những cuộc thi trước đó.
Tùy đế và Nhan hoàng hậu cũng ngồi trên đài cao quan sát trận đấu như thường lệ.
Tùy Hành thay một bộ y phục đá bóng màu đỏ, trên trán buộc dải băng cùng màu, thân thể cường tráng, khí chất cao ngạo, khiến vẻ ngoài hắn càng thêm sắc sảo, anh tuấn ngút trời.
Theo sau Tùy Hành là các tướng lĩnh của doanh trại Thanh Lang, họ cũng mặc y phục đá bóng màu đỏ. Phàn Thất nằm trong số đó, vai lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn về bốn phía. Những người lớn tuổi hơn chẳng hạn như Từ Kiều thì không tham gia thi đấu.
Giữa sân rộng lớn có một cây cột gỗ cao khoảng chục thước, trên đỉnh cột được đặt một đóa tuyết liên* màu xanh quý hiếm, là phần thưởng cho cuộc thi hôm nay. Đây là loài hoa tượng trưng cho sự may mắn thịnh vượng của quốc gia, được một nước nhỏ phương Bắc cống nạp.
*Tuyết liên: Loài hoa sen cực hiếm của Tây Tạng, 7 năm mới nở 1 lần trên núi tuyết.
Nhan Tề mặc áo bào đỏ tươi, bước vào đài thi đấu cùng với tùy tùng.
Bên dưới đài có người thấp giọng nói: "Tiệc Xuân Nhật năm năm trước, Thái tử điện hạ đứng đầu cuộc thi đá bóng, người đích thân tặng phần thưởng của mình cho Nhan Tề công tử làm quà sinh nhật, khoảnh khắc đó đã trở thành giai thoại được mọi người lưu truyền khắp nơi, năm nay không biết có như vậy không."
"Điều này cũng chưa chắc, hiện tại phủ Thái tử và Nhan thị đã tuyệt giao rồi."
"Nhan thị là Nhan thị, Nhan Tề là Nhan Tề, sao có thể đánh đồng với nhau, chi bằng chúng ta cược thử xem..."
Giang Uẩn ở một bên nghe được.
Thập Phương cau mày nói: "Mọi việc không phải như công tử nghĩ đâu."
Giang Uẩn ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với hắn.
Tỏ vẻ y không để ý đến việc này.
Tuy y không biết tiệc Xuân Nhật ba năm trước đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tùy Hành và Nhan Tề trở mặt thành thù. Nhưng mỗi người đều có quá khứ không thể tiết lộ, nếu không muốn nhắc đến thì đa phần bên trong chứa đựng nhiều oán hận và đau khổ mà người bình thường không thể hiểu được, y cũng không có thói quen tò mò chuyện riêng tư của người khác.
Cùng với tiếng trống vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Các nước phương Bắc giỏi đánh nhau, tuyển thủ của họ thực lực không hề yếu, thậm chí có thể xem là mạnh. Tuy nhiên ở trước mặt Tùy Hành, bọn họ vẫn bị áp đảo, không có năng lực đánh trả, chưa đến nửa canh giờ, ba nước nhỏ lần lượt bị loại, không ghi được bàn thắng nào.
Thân hình cường tráng của Tùy Hành chạy quanh sân, chỉ cần quả bóng chuyền đến chân hắn, những người khác đều không thể bắt được, cách đá của Tùy Hành không chỉ nhanh chóng chính xác, mà còn có thể sử dụng nhiều vị trí khác nhau như ngực, đầu, vai, lưng và thậm chí cả khớp khuỷu tay để chuyền bóng.
Dưới khán đài vang lên những đợt reo hò và phấn khích, ngay cả Tùy đế cũng hưng phấn đứng dậy vỗ tay khen ngợi con trai mình.
Thập Phương tuổi trẻ ham chơi, đương nhiên cũng hoan hô reo hò cùng đám đông.
Giang Uẩn ngồi một chỗ, im lặng xem trận đấu. Suốt buổi sáng, bụi bay mù mịt trên sân thi đấu rộng lớn, hình ảnh quả bóng và các thiếu niên chạy xung quanh liên tục chuyển động.
Đó là cảnh tượng Giang Uẩn chưa từng thấy bao giờ.
Lại một tiếng reo hò khác ồ ạt vang lên, Giang Uẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Tùy Hành mang theo khí thế oai hùng, hắn nhảy một bước, leo lên cây cột cao mười thước dựng ở giữa sân, y phục và tay áo phất phơ trong gió, sau đó dễ dàng lấy được đóa tuyết liên trên đầu cột.
Trước ánh mắt của mọi người, hắn nhướng mày, nở nụ cười bước ra khỏi sân thi đấu.
Xuyên qua làn gió nhè nhẹ, lướt qua hàng liễu thướt tha và nắng xuân dịu dàng, Tùy Hành đi đến trước mặt Giang Uẩn vẫn đang lặng lẽ ngồi trên ghế.
"Tặng ngươi."
Hắn nhướng mày, trao đóa tuyết liên màu xanh trong tay cho tiểu lang quân của mình.
Nhan Tề ngồi ở ghế đối diện, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro