Sau Khi Cởi Bỏ Khôi Giáp, Ta Trở Thành Tiểu Nữ Nơi Khuê Phòng
Chương 38
Tích Yêu Hiểu
2024-08-21 13:03:37
Còn nguyên nhân thực sự, hẳn là lần trước nàng đi dò la, chạy đi mượn quần áo của tam đệ, Mục Thanh Dao đã ghi nhớ, cho nên mới nghĩ đến việc may cho nàng một bộ mới.
Nói đến chuyện này, lần trước nàng mượn quần áo của tam đệ, vì để che mặt còn làm rách quần áo của hắn, sau đó để đền bù, nàng đã đưa cho tam đệ mũi tên nhặt được trên cây, tam đệ biết đây là mũi tên của Cung Lạc Nhật, vui mừng đến nỗi mấy ngày mấy đêm không ngủ, hôm trước ở thư viện đã ngất xỉu…
Cố Phù suy nghĩ miên man, vô thức dùng ngón tay cái xoa nắn lớp lông tơ lộ ra từ gối sưởi. Đột nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó đang kéo gối sưởi của mình, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là con chim bồ câu mập mạp, nó đang cố sức đẩy gối sưởi ra khỏi tay nàng, vì thế vừa dùng đầu húc, vừa dùng hai cái chân nhỏ đẩy, gấp đến mức còn dùng mỏ cắn.
Cố Phù nới lỏng lực một chút, để chim bồ câu đẩy gối sưởi vừa dày vừa nặng ra.
Tiếp đó chim bồ câu chui vào tay Cố Phù, hai cái chân nhỏ nắm lấy ngón tay cái của Cố Phù, đầu liên tục cọ vào lòng bàn tay nàng, nhưng con chim bồ câu thực sự quá to, không thể vừa nắm ngón tay cái, vừa cọ vào lòng bàn tay Cố Phù, chỉ có thể đi cọ những ngón tay khác.
Cố Phù bật cười, theo ý nó không đụng đến gối sưởi, đổi sang xoa nắn nó.
Đêm đến Mục Thanh Dao bắt đầu sốt cao nói mê, Cố Phù phát hiện kịp thời gọi đại phu, cho uống mấy bát thuốc, cuối cùng cũng khiến nhiệt độ cơ thể của Mục Thanh Dao trở lại bình thường trước khi trời sáng.
Sau khi trời sáng, Cố Phù đang chuẩn bị đi ngủ một giấc ở phòng bên, Vệ ma ma đột nhiên chạy đến, nói rằng trong cung phái một vị thái y đến, chuyên để chẩn bệnh cho Mục Thanh Dao.
Cố Phù rất bình tĩnh, bảo Vệ ma ma dẫn thái y đến là được.
Đồng thời Cố Phù còn bảo Lâm ma ma ra ngoài dò la tin tức, sau khi Lâm ma ma trở về nói với Cố Phù rằng, sáng sớm hôm nay phủ Lâm An Bá đã nhận được thánh chỉ, trách mắng Lâm An Bá quản gia không nghiêm, còn đặc biệt nhắc đến thất cô nương của phủ Lâm An Bá, cuối cùng nói rõ Mục Thanh Dao là nữ nhi của tướng quân Tây Bắc, triều đình không thể để những tướng sĩ đang vất vả chống giặc ở biên cương cảm thấy triều đình không đối xử tốt với gia quyến của bọn họ, vì vậy đã nghiêm phạt Lâm An Bá.
Còn về Đường Mộc Mộc, có thánh chỉ chỉ đích danh, tương lai đừng nói đến gả cao, e rằng ngay cả kinh thành cũng không thể ở được, khi Lâm ma ma đi dò la tin tức, phủ Lâm An Bá bên kia đã hỗn loạn, chậm nhất không quá ba ngày, Đường Mộc Mộc nhất định sẽ bị Lâm An Bá đưa ra khỏi kinh thành.
Sau khi Mục Thanh Dao khỏi bệnh nặng, nghe được chuyện này, không hề cảm thấy vui mừng vì kẻ đáng ghét gặp báo ứng, chỉ cảm khái: “Ta còn chưa nói cho ngươi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi đã thay ta ra mặt, chẳng lẽ không sợ ta lừa ngươi, lợi dụng ngươi để đối phó với kẻ ta ghét sao.”
Cố Phù không chút suy nghĩ đã đáp lại một câu: “Ngươi không phải loại người đó.”
Mục Thanh Dao hơi sửng sốt, im lặng một lúc mới nói: “Nếu ngươi thực sự là nam tử thì tốt rồi, ta nhất định sẽ gả cho ngươi.”
Cố Phù lộ vẻ khó xử: “Ta e rằng không dám cưới.”
Mục Thanh Dao ngây người, mặc dù nàng ta chỉ buột miệng cảm thán, nhưng không ngờ Cố Phù lại nói như vậy, lập tức hỏi: “Vì sao? Ta có chỗ nào không tốt?”
Cố Phù sờ lên con chim bồ câu mập mạp trên vai, vẻ mặt thẳng thắn giống hệt như một nam nhân thối không hiểu phong tình: “Ta sợ chỉ cần chạm vào ngươi một cái là phải rửa tay, như vậy thì quá mệt mỏi.”
Nói đến chuyện này, lần trước nàng mượn quần áo của tam đệ, vì để che mặt còn làm rách quần áo của hắn, sau đó để đền bù, nàng đã đưa cho tam đệ mũi tên nhặt được trên cây, tam đệ biết đây là mũi tên của Cung Lạc Nhật, vui mừng đến nỗi mấy ngày mấy đêm không ngủ, hôm trước ở thư viện đã ngất xỉu…
Cố Phù suy nghĩ miên man, vô thức dùng ngón tay cái xoa nắn lớp lông tơ lộ ra từ gối sưởi. Đột nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó đang kéo gối sưởi của mình, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là con chim bồ câu mập mạp, nó đang cố sức đẩy gối sưởi ra khỏi tay nàng, vì thế vừa dùng đầu húc, vừa dùng hai cái chân nhỏ đẩy, gấp đến mức còn dùng mỏ cắn.
Cố Phù nới lỏng lực một chút, để chim bồ câu đẩy gối sưởi vừa dày vừa nặng ra.
Tiếp đó chim bồ câu chui vào tay Cố Phù, hai cái chân nhỏ nắm lấy ngón tay cái của Cố Phù, đầu liên tục cọ vào lòng bàn tay nàng, nhưng con chim bồ câu thực sự quá to, không thể vừa nắm ngón tay cái, vừa cọ vào lòng bàn tay Cố Phù, chỉ có thể đi cọ những ngón tay khác.
Cố Phù bật cười, theo ý nó không đụng đến gối sưởi, đổi sang xoa nắn nó.
Đêm đến Mục Thanh Dao bắt đầu sốt cao nói mê, Cố Phù phát hiện kịp thời gọi đại phu, cho uống mấy bát thuốc, cuối cùng cũng khiến nhiệt độ cơ thể của Mục Thanh Dao trở lại bình thường trước khi trời sáng.
Sau khi trời sáng, Cố Phù đang chuẩn bị đi ngủ một giấc ở phòng bên, Vệ ma ma đột nhiên chạy đến, nói rằng trong cung phái một vị thái y đến, chuyên để chẩn bệnh cho Mục Thanh Dao.
Cố Phù rất bình tĩnh, bảo Vệ ma ma dẫn thái y đến là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng thời Cố Phù còn bảo Lâm ma ma ra ngoài dò la tin tức, sau khi Lâm ma ma trở về nói với Cố Phù rằng, sáng sớm hôm nay phủ Lâm An Bá đã nhận được thánh chỉ, trách mắng Lâm An Bá quản gia không nghiêm, còn đặc biệt nhắc đến thất cô nương của phủ Lâm An Bá, cuối cùng nói rõ Mục Thanh Dao là nữ nhi của tướng quân Tây Bắc, triều đình không thể để những tướng sĩ đang vất vả chống giặc ở biên cương cảm thấy triều đình không đối xử tốt với gia quyến của bọn họ, vì vậy đã nghiêm phạt Lâm An Bá.
Còn về Đường Mộc Mộc, có thánh chỉ chỉ đích danh, tương lai đừng nói đến gả cao, e rằng ngay cả kinh thành cũng không thể ở được, khi Lâm ma ma đi dò la tin tức, phủ Lâm An Bá bên kia đã hỗn loạn, chậm nhất không quá ba ngày, Đường Mộc Mộc nhất định sẽ bị Lâm An Bá đưa ra khỏi kinh thành.
Sau khi Mục Thanh Dao khỏi bệnh nặng, nghe được chuyện này, không hề cảm thấy vui mừng vì kẻ đáng ghét gặp báo ứng, chỉ cảm khái: “Ta còn chưa nói cho ngươi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi đã thay ta ra mặt, chẳng lẽ không sợ ta lừa ngươi, lợi dụng ngươi để đối phó với kẻ ta ghét sao.”
Cố Phù không chút suy nghĩ đã đáp lại một câu: “Ngươi không phải loại người đó.”
Mục Thanh Dao hơi sửng sốt, im lặng một lúc mới nói: “Nếu ngươi thực sự là nam tử thì tốt rồi, ta nhất định sẽ gả cho ngươi.”
Cố Phù lộ vẻ khó xử: “Ta e rằng không dám cưới.”
Mục Thanh Dao ngây người, mặc dù nàng ta chỉ buột miệng cảm thán, nhưng không ngờ Cố Phù lại nói như vậy, lập tức hỏi: “Vì sao? Ta có chỗ nào không tốt?”
Cố Phù sờ lên con chim bồ câu mập mạp trên vai, vẻ mặt thẳng thắn giống hệt như một nam nhân thối không hiểu phong tình: “Ta sợ chỉ cần chạm vào ngươi một cái là phải rửa tay, như vậy thì quá mệt mỏi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro