Sau Khi Cùng Xuyên Bị Đối Thủ Sống Còn Bám Dính
Chương 32
Thời Dĩ Vãn
2024-09-03 16:12:13
Phòng làm việc của Lục Trấn tối giản đến mức không thể tối giản hơn,
ngoại trừ một chiếc tủ sách, một cái bàn cùng hai chiếc ghế thì không
còn gì khác. Chắc hẳn phòng vừa mới dọn dẹp, còn sót lại ít mùi của nước tẩy rửa.
Chử Trần ngồi trên chiếc ghế cứng như đá không dám cử động, dường như Lục Trấn đang rơi vào đoạn hồi ức nào đó, ánh mắt thẫn thờ hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Rất lâu sau, Chử Trần nghe thấy ông nói: "Con với tam hoàng tử yêu nhau rồi sao?"
"Không ạ."
Chử Trần không biết mọi người sao mà cứ nghĩ rằng cậu với Lục Xuyên Trạch là một đôi, rõ ràng không phải, chẳng lẽ Lục Xuyên Trạch tự nói à.
"Ba năm trước ta đã nói rồi, con không xứng với tam hoàng tử đâu. Người ta là đóa hồng nở trên mây, con đã định trước là côn trùng thối rữa trong bùn lầy, đừng nên nảy sinh bất kỳ suy nghĩ nào khác."
Chử Trần chau mày, không hiểu rõ câu chữ trong lời nói của Lục Trấn, một người cha sao lại so sánh con trai mình với côn trùng mục nát trong bùn lầy.
"Chử Trần rất tốt, Lục Xuyên Trạch cũng không kém, nếu như Chử Trần là hoa hồng, vậy thì Lục Xuyên Trạch chính là đám mây."
Ánh mắt Chử Trần nhìn thẳng vào Lục Trấn, không hề nhượng bộ, Lục Trấn cong khóe miệng, như là đang cười, càng giống như đang chế giễu.
"Chà, những suy nghĩ đó của con dám để cho tam hoàng tử biết ư? Để cậu ta biết từ mười mấy tuổi con đã tương tư người ta, ảnh dán khắp phòng, đến cả kỳ dịch cảm cũng phải ôm gối ôm của cậu ta. Lục Xuyên Trạch, con hèn mọn như vậy có dám để cậu ta biết hay không?"
Lục Trấn nói nhiều hơn một câu mặt Chử Trần càng đỏ hơn một tầng.
Tất cả biến đổi này ở trong mắt Lục Trấn hiểu thành Lục Xuyên Trạch bị chọc tức đến mức mặt đỏ tía tai.
Chử Trần nhìn thấy trong mắt Lục Trấn xuất hiện sự khoái chí, nghi hoặc trong đầu càng nhiều thêm, đây là cha con bình thường sao.
"Con nghĩ cho dù Chử Trần có biết cũng sẽ không tức giận, Lục Xuyên Trạch là người có một không hai trên thế giới này, bất kể ai gặp cũng đều phải khen một câu tuyệt mỹ vô song. Cũng chỉ có những người không ưa cậu ấy, mới gọi cậu ấy là côn trùng."
Lục Trấn không biết tại sao Lục Xuyên Trạch lại dùng từ "cậu ấy", ông ta chỉ cảm thấy bực bội. Sớm nên biết, uy hiếp đối với Lục Xuyên Trạch là thứ vô dụng nhất.
"Ngày mai là ngày giỗ của ba con, cùng ta đi tới nghĩa trang một chuyến. Em ấy còn chưa được gặp con, vừa hay để giới thiệu cho em ấy."
Ba của Lục Xuyên Trạch Chử Trần đã từng nghe qua, nghe nói xuất thân dân nghèo, sau này trở thành diễn viên nổi tiếng nhà nhà điều biết. Nhưng khi sinh ra Lục Xuyên Trạch vì chảy máu quá nhiều mà đã từ trần, còn những thứ khác Chử Trần cũng không biết rõ.
Chử Trần không biết dựa theo tính cách của Lục Xuyên Trạch dưới tình huống như này sẽ nói gì, chung quy vẫn là im lặng nhỉ. Sống hơn hai mươi tuổi đầu chưa một lần được gặp ba mình, tới cả nghĩa trang cũng không được tới, nhìn sao cũng thấy không giống gia đình bình thường.
Trầm mặc lúc lâu, Lục Trấn phẩy tay Chử Trần trực tiếp rời đi luôn.
Chử Trần nghĩ Lục Trấn cũng đã nói xong ý mình, chỉ là để hạ nhục Lục Xuyên Trạch, đây có xá gì, đánh vào tinh thần mà thôi.
Lục Xuyên Trạch thấy Chử Trần đi xuống đưa cậu vào phòng của mình, Chử Trần đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm phía bức tường trống huơ trống hoác, bắt đầu suy xét xem đâu là nơi dán kín ảnh trong phòng.
"Lục Xuyên Trạch, có phải cậu giấu ảnh của tôi, còn có một cái gối ôm."
"Không có."
Lục Xuyên Trạch không nghĩ ngợi liền phủ nhận, "Không trộm giấu, gối ôm là cậu tặng làm quà lễ thành niên năm mười tám tuổi của tôi."
Chử Trần lục lọi từ một góc trong trí nhớ lôi ra đoạn ký ức, ngày hôm đó hình như Lục Xuyên Trạch uống say, hỏi cậu ấy muốn quà gì, cậu ấy nói rằng muốn Chử Trần.
Hôm sau Lục Xuyên Trạch nhận được chiếc gối ôm to như Chử Trần, bên trên đính kèm chiếc thiệp, viết rằng: Tặng tôi cho cậu rồi đó.
Chử Trần không hiểu chuyện gì, nhưng lại có thể từng lần từng lần đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Lục Xuyên Trạch. Chiếc gối ôm đó là người quan trọng nhất với cậu tặng món quà quan trọng nhất.
"Thế, tấm ảnh?"
Lục Xuyên Trạch ngẩng đầu nhìn vào mắt Chử Trần, đôi mắt đen tựa trời đêm tràn ngập sự cố chấp cùng chiếm hữu, ánh mắt của Chử Trần dời đi một cách mất tự nhiên.
"Cậu muốn xem không?"
Bức tường ở một góc khó ai chú ý nhất trong phòng chầm chậm mở ra, cả căn phòng đột nhiên sáng bừng, ánh đèn chiếu trời sao lên trần nhà cũng chỉnh thành màu xanh dương.
Chử Trần đi sau Lục Xuyên Trạch nửa bước, chậm rãi bước vào, ngay trước mắt xuất hiện một bức ảnh cỡ đại. Là bức ảnh dưới cây hoa đào, cậu đã từng nhìn thấy trước đó ở trong phòng ký túc xá của Lục Xuyên Trạch.
Còn lại có ảnh chỉ riêng mình Chử Trần, cũng có ảnh chụp chung.
Nhìn thì đa phần những tấm ảnh này đều là chụp trộm, chất lượng không nét lắm, cảnh sắc cũng rất nhiều. Phía dưới mỗi bức ảnh đều có ghi ngày tháng, cùng một câu ngắn gọn.
Bức gần nhất là ngày 24 tháng 7, là ngày sinh nhật của Chử Trần. Cậu mặc một bộ vest cắt may vừa vặn, được mọi người vây xung quanh làm tâm điểm. Những người khác trong ảnh đều đã bị che khuất, chỉ sót lại cậu cùng với Lục Xuyên Trạch.
Thông qua bức ảnh tĩnh lạnh lẽo Chử trần vẫn cảm nhận rõ tình cảm nồng nhiệt của Lục Xuyên Trạch, cậu ấy đang cười, là nụ cười đẹp nhất mà Chử Trần chưa từng được thấy.
Dưới ảnh ghi dòng chữ: Anh Tranh Tranh là trăng trên trời, muốn bay tới cũng chỉ có trong giấc mộng mới dám chạm vào người.
Đôi mắt Chử Trần có hơi chua xót, khó mà tưởng tượng những câu nói tự ti đến nhường này là do người không có khuyết điểm như Lục Xuyên Trạch viết ra. Quá nhiều, lồng ngực của Chử Trần càng khó thở.
Cuộc sống của cậu có vô vàn người, nhưng Lục Xuyên Trạch chỉ có mình cậu mà thôi.
"Anh Tranh Tranh, có phải anh sợ đúng không, đừng sợ em được không."
Lục Xuyên Trạch cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Chử Trần, cậu đoán được Lục trấn sẽ nói gì với Chử Trần, nhưng không nghĩ tới những chuyện như này. Đây là những thứ cậu giấu diếm đến đêm không ngủ cũng không dám để người khác biết.
"Sợ."
Trái tim Lục Xuyên Trạch căng phồng, như thể sắp không thể đập bình thường được nữa. Cả người chao đảo, muốn nở nụ cười, nhưng lại không thể nào cười nổi.
Cơ thể đột nhiên xuất hiện cảm giác ấm áp, Chử Trần vòng qua eo ôm lấy cậu, khuôn mặt đặt lên vai, cổ bị thấm ướt, những giọt nước mắt nóng bỏng trượt vào trong cổ của Lục Xuyên Trạch.
"Anh, đừng sợ em có được không, cầu xin anh."
Lòng Chử Trần càng đau đớn hơn, khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy Lục Xuyên Trạch nói: "Sợ, đương nhiên là sợ, sợ cậu không quan tâm tôi nữa phải làm sao, sợ có một ngày cậu mệt rồi không còn thích tôi nữa thì phải thế nào."
Lục Xuyên Trạch ngơ ngác, vốn dĩ đầu óc đã có phần mơ hồ giờ càng trở nên mờ mịt, mặt phảng phất phát nóng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Run bần bật hỏi: "Anh không ghét em sao?"
"Không ghét, sau này nếu như Lục Trấn bắt nạt cậu nữa, tôi sẽ giúp cậu đánh ông ta, dù sao tôi cũng là tam hoàng tử, có ba lớn chống lưng."
Chử Trần ngoan dịu, nhưng sức ôm lấy Lục Xuyên Trạch quả thật không nhẹ.
Giờ phút này Lục Xuyên Trạch như nếm được mật, cả người đều thấy ngọt ngào. Lồng ngực càng sôi lên ùng ục, Chử Trần không chỉ không ghét, mà còn thương xót cậu, phải chăng cũng có tình cảm với mình.
Nhiều hơn thế, Lục Xuyên Trạch không dám nghĩ thêm nữa.
Đợi cho Chử Trần khóc đủ rồi, khôi phục và trở lại với dáng vẻ cool boy. Lục Xuyên Trạch có chút tiếc nuối, hiện giờ Chử Trần cao hơn cậu cái đầu, nếu như là cơ thể của cậu áy khóc đến mức đỏ cả mắt thì càng mê người hơn.
"Cậu chẳng biết gì cả, tôi cũng không khóc có biết chưa?"
"Đã biết, anh Tranh Tranh."
Chử Trần cố gắng thể hiện hình tượng anh trai lớn lạnh nhạt, đâu biết rằng vành mắt ửng đỏ cùng với giọng nói khàn khàn khiến cậu trông như vừa bị người ức hiếp thảm thương.
"Phải rồi, Lục Trấn bảo ngày mai cậu cùng ông ta đi nghĩa trang để thăm ba cậu."
Vừa nhắc tới vấn đề này trong lòng Lục Xuyên Trạch lại chạm đáy lần nữa, ba, thật là xa lạ. Ngoại trừ bức ảnh cũ mờ trong phòng sách, Lục Xuyên Trạch không nhớ được bất cứ ký ức nào về ba khác nữa.
"Anh Tranh Tranh, anh muốn nghe câu chuyện của ba em không?"
"Cậu kể đi."
Chử Trần vẫn luôn tò mò, diễn viên từng nổi tiếng toàn thế giới, bây giờ ở trên mạng lại không tìm được bức hình nào, khỏi nhắc tới mấy bộ phim kia cũng đã bị gỡ xuống rồi.
Thực tế câu chuyện cách đây đã lâu, diễn viên mới ở trên phim trường làm diễn viên quần chúng bị người ta bắt nạt, thiếu tướng quân đội là con cháu thế gia đi qua cứu giúp.
Có lẽ khi đó là do thấy sắc động lòng, nhưng thật sự đã làm thay đổi cả cuộc đời của người diễn viên đó. Hai người họ có đang yêu đương hay không người diễn viên đó không biết, chỉ là từ đó nguồn tài nguyên cứ tìm đến cậu nhưng mây như bão, cậu chỉ cần nấu cơm cho thiếu tướng, xướng lên khúc nhạc tặng người nghe. Cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Câu chuyện thay đổi từ khi nào, hay là diễn viên nhỏ đã ngày càng phát triển, hoặc là thiếu tướng kia đã thật lòng yêu thương cậu.
Không một ai sẽ từ chối tình yêu chân thành, người diễn viên cũng như vậy. Kể cả khi cậu lựa chọn rút lui ở thời điểm đang rất nổi tiếng, có thể nói là người người nhà nhà đều biết mặt.
Thiếu tướng không chấp nhận việc bảo bối của mình bị nhiều người để ý tới vậy, bèn khiến thiên thần nhỏ của mình sa vào bụi trần. Một năm sau kết hôn cuộc sống của người diễn viên ngoài thiếu tướng ra không có bất kì người nào khác.
Trên mạng không thể tra được bất kỳ thông tin liên quan đến cậu, mọi người đều nói cậu đã bất ngờ rời khỏi thế gian. Người diễn viên ngày một căng thẳng, cậu muốn giãi bày chia sẻ với mọi người về cuộc sống sau khi kết hôn, nhưng lần nào cũng bị chặn lại.
Cậu đã bị cầm tù, bị giam trong chiếc lồng nhân danh tình yêu.
Lần thứ ba cãi nhau cùng với thiếu tướng bị ngất xỉu cậu phát hiện ra bản thân đã có thai, từ đó về sau cậu trở nên yên lặng, yên lặng tới mấy ngày liền không nói một câu nào.
Bác sĩ nói đây là bệnh trầm cảm, thiếu tướng không tin, bảo bối của hắn thích cười đến thế làm sao có thể mắc bệnh trầm cảm được chứ. Thế nên ngày nào tướng quân cũng nghĩ cách đưa cậu ra ngoài, nhưng đều vô dụng, người diễn viên bắt đầu sợ ánh sáng, thậm chí không dám nói chuyện cùng người khác, mỗi ngày đều i i a a hát những câu ca lạc nhịp.
Sáu tháng sau cậu sinh ra một đứa bé, nhưng không hề nhìn đứa con lấy một lần, ba ngày sau sinh cậu trút hơi thở cuối cùng, để lại câu nói: Tôi hận các người.
Hận Lục Trấn, cũng hận đứa nhỏ Lục Xuyên trạch.
Từ khi còn nhỏ Lục Xuyên Trạch đã biết Lục Trấn là một kẻ điên, nguyện vọng lớn nhất của ông ta chính là được chết trên chiến trường. Lục Xuyên Trạch nhớ được từ rất sớm, mỗi lần Lục Trấn bị thương trở về nhà đều nằm dưới sàn nhà lạnh như băng, trong miệng nhắc mãi một cái tên. Đợi cho đến khi ngất đi được người máy kéo vào khoang trị thương, ngày hôm sau lại tiếp tục ra trận.
Căn nhà lạnh thấu xương này ngoại trừ người máy ra thì chỉ còn lại Lục Xuyên Trạch, Lục Trấn không cho phép người ngoài bước vào, ngay đến phòng của ông ta cũng mở giám sát quanh năm.
Lục Xuyên Trạch chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha, khi còn nhỏ tất cả những ấm áp đều do Chử Trần đem lại. Chử Trần nguyện ý đưa hết làn hơi ấm đó cho cậu, kể cả cho cậu mượn ba nhỏ để họp phụ huynh.
Nhận thức được bản thân thích Chử Trần, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Xuyên Trạch là sự hoảng hốt, cậu lo sợ mình cũng sẽ giống như Lục Trấn là một tên điên đáng sợ mang sự chiếm hữu vô độ. Vì thế, cậu giả vờ như mình không có cảm xúc gì đối với Chử Trần, nhưng phía sau lại là một kẻ si tình.
Ai cũng không được làm hại Chử Trần, kể cả chính mình.
"Sao cậu lại biết được những chuyện này."
Lục Xuyên Trạch cười trào phúng, "Tự ông ta kể, mỗi lần uống say sẽ ôm ảnh chụp chung với ba khóc, liên tục nói ba yêu ông ấy. Trong máy liên lạc có cài ghi âm ngày kết hôn của họ, ba nói yêu ông, ông ta cũng cảm nhận được tình yêu đó."
Lục Trấn có say đến mức độ nào cũng không quên gây sức ép lên Lục Xuyên Trạch, bắt cậu không ngừng lặp đi lặp lại ba yêu cậu. Chỉ có như vậy ông ta mới lừa được bản thân mình, lừa được Lục Xuyên Trạch. Ông chìm vào trong giấc mộng do chính mình thêu dệt, bất kì ai cũng không lay tỉnh được.
"Sao ngày ấy lại không cho cậu đến nghĩa trang thăm ba cậu?"
"Khu mộ đó chỉ chôn đồ dùng vật trang, tro cốt của ba hiện tại còn ở trong phòng ông ta, đến chết rồi ông ta cũng không để cho ba yên nghỉ."
Nghe xong câu chuyện Chử Trần dường như đã hiểu ra vì sao Lục Trấn lại ghét Lục Xuyên Trạch đến vậy. Khi ông ta nhìn thấy Lục Xuyên Trạch như thể đang nhìn thấy hung thủ hại chết người mình thương. Ông ta coi con trai như người dưng nước lã, như chỉ có thế tâm lý mới thấy dễ chịu.
Chử Trần ngồi trên chiếc ghế cứng như đá không dám cử động, dường như Lục Trấn đang rơi vào đoạn hồi ức nào đó, ánh mắt thẫn thờ hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Rất lâu sau, Chử Trần nghe thấy ông nói: "Con với tam hoàng tử yêu nhau rồi sao?"
"Không ạ."
Chử Trần không biết mọi người sao mà cứ nghĩ rằng cậu với Lục Xuyên Trạch là một đôi, rõ ràng không phải, chẳng lẽ Lục Xuyên Trạch tự nói à.
"Ba năm trước ta đã nói rồi, con không xứng với tam hoàng tử đâu. Người ta là đóa hồng nở trên mây, con đã định trước là côn trùng thối rữa trong bùn lầy, đừng nên nảy sinh bất kỳ suy nghĩ nào khác."
Chử Trần chau mày, không hiểu rõ câu chữ trong lời nói của Lục Trấn, một người cha sao lại so sánh con trai mình với côn trùng mục nát trong bùn lầy.
"Chử Trần rất tốt, Lục Xuyên Trạch cũng không kém, nếu như Chử Trần là hoa hồng, vậy thì Lục Xuyên Trạch chính là đám mây."
Ánh mắt Chử Trần nhìn thẳng vào Lục Trấn, không hề nhượng bộ, Lục Trấn cong khóe miệng, như là đang cười, càng giống như đang chế giễu.
"Chà, những suy nghĩ đó của con dám để cho tam hoàng tử biết ư? Để cậu ta biết từ mười mấy tuổi con đã tương tư người ta, ảnh dán khắp phòng, đến cả kỳ dịch cảm cũng phải ôm gối ôm của cậu ta. Lục Xuyên Trạch, con hèn mọn như vậy có dám để cậu ta biết hay không?"
Lục Trấn nói nhiều hơn một câu mặt Chử Trần càng đỏ hơn một tầng.
Tất cả biến đổi này ở trong mắt Lục Trấn hiểu thành Lục Xuyên Trạch bị chọc tức đến mức mặt đỏ tía tai.
Chử Trần nhìn thấy trong mắt Lục Trấn xuất hiện sự khoái chí, nghi hoặc trong đầu càng nhiều thêm, đây là cha con bình thường sao.
"Con nghĩ cho dù Chử Trần có biết cũng sẽ không tức giận, Lục Xuyên Trạch là người có một không hai trên thế giới này, bất kể ai gặp cũng đều phải khen một câu tuyệt mỹ vô song. Cũng chỉ có những người không ưa cậu ấy, mới gọi cậu ấy là côn trùng."
Lục Trấn không biết tại sao Lục Xuyên Trạch lại dùng từ "cậu ấy", ông ta chỉ cảm thấy bực bội. Sớm nên biết, uy hiếp đối với Lục Xuyên Trạch là thứ vô dụng nhất.
"Ngày mai là ngày giỗ của ba con, cùng ta đi tới nghĩa trang một chuyến. Em ấy còn chưa được gặp con, vừa hay để giới thiệu cho em ấy."
Ba của Lục Xuyên Trạch Chử Trần đã từng nghe qua, nghe nói xuất thân dân nghèo, sau này trở thành diễn viên nổi tiếng nhà nhà điều biết. Nhưng khi sinh ra Lục Xuyên Trạch vì chảy máu quá nhiều mà đã từ trần, còn những thứ khác Chử Trần cũng không biết rõ.
Chử Trần không biết dựa theo tính cách của Lục Xuyên Trạch dưới tình huống như này sẽ nói gì, chung quy vẫn là im lặng nhỉ. Sống hơn hai mươi tuổi đầu chưa một lần được gặp ba mình, tới cả nghĩa trang cũng không được tới, nhìn sao cũng thấy không giống gia đình bình thường.
Trầm mặc lúc lâu, Lục Trấn phẩy tay Chử Trần trực tiếp rời đi luôn.
Chử Trần nghĩ Lục Trấn cũng đã nói xong ý mình, chỉ là để hạ nhục Lục Xuyên Trạch, đây có xá gì, đánh vào tinh thần mà thôi.
Lục Xuyên Trạch thấy Chử Trần đi xuống đưa cậu vào phòng của mình, Chử Trần đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm phía bức tường trống huơ trống hoác, bắt đầu suy xét xem đâu là nơi dán kín ảnh trong phòng.
"Lục Xuyên Trạch, có phải cậu giấu ảnh của tôi, còn có một cái gối ôm."
"Không có."
Lục Xuyên Trạch không nghĩ ngợi liền phủ nhận, "Không trộm giấu, gối ôm là cậu tặng làm quà lễ thành niên năm mười tám tuổi của tôi."
Chử Trần lục lọi từ một góc trong trí nhớ lôi ra đoạn ký ức, ngày hôm đó hình như Lục Xuyên Trạch uống say, hỏi cậu ấy muốn quà gì, cậu ấy nói rằng muốn Chử Trần.
Hôm sau Lục Xuyên Trạch nhận được chiếc gối ôm to như Chử Trần, bên trên đính kèm chiếc thiệp, viết rằng: Tặng tôi cho cậu rồi đó.
Chử Trần không hiểu chuyện gì, nhưng lại có thể từng lần từng lần đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Lục Xuyên Trạch. Chiếc gối ôm đó là người quan trọng nhất với cậu tặng món quà quan trọng nhất.
"Thế, tấm ảnh?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Xuyên Trạch ngẩng đầu nhìn vào mắt Chử Trần, đôi mắt đen tựa trời đêm tràn ngập sự cố chấp cùng chiếm hữu, ánh mắt của Chử Trần dời đi một cách mất tự nhiên.
"Cậu muốn xem không?"
Bức tường ở một góc khó ai chú ý nhất trong phòng chầm chậm mở ra, cả căn phòng đột nhiên sáng bừng, ánh đèn chiếu trời sao lên trần nhà cũng chỉnh thành màu xanh dương.
Chử Trần đi sau Lục Xuyên Trạch nửa bước, chậm rãi bước vào, ngay trước mắt xuất hiện một bức ảnh cỡ đại. Là bức ảnh dưới cây hoa đào, cậu đã từng nhìn thấy trước đó ở trong phòng ký túc xá của Lục Xuyên Trạch.
Còn lại có ảnh chỉ riêng mình Chử Trần, cũng có ảnh chụp chung.
Nhìn thì đa phần những tấm ảnh này đều là chụp trộm, chất lượng không nét lắm, cảnh sắc cũng rất nhiều. Phía dưới mỗi bức ảnh đều có ghi ngày tháng, cùng một câu ngắn gọn.
Bức gần nhất là ngày 24 tháng 7, là ngày sinh nhật của Chử Trần. Cậu mặc một bộ vest cắt may vừa vặn, được mọi người vây xung quanh làm tâm điểm. Những người khác trong ảnh đều đã bị che khuất, chỉ sót lại cậu cùng với Lục Xuyên Trạch.
Thông qua bức ảnh tĩnh lạnh lẽo Chử trần vẫn cảm nhận rõ tình cảm nồng nhiệt của Lục Xuyên Trạch, cậu ấy đang cười, là nụ cười đẹp nhất mà Chử Trần chưa từng được thấy.
Dưới ảnh ghi dòng chữ: Anh Tranh Tranh là trăng trên trời, muốn bay tới cũng chỉ có trong giấc mộng mới dám chạm vào người.
Đôi mắt Chử Trần có hơi chua xót, khó mà tưởng tượng những câu nói tự ti đến nhường này là do người không có khuyết điểm như Lục Xuyên Trạch viết ra. Quá nhiều, lồng ngực của Chử Trần càng khó thở.
Cuộc sống của cậu có vô vàn người, nhưng Lục Xuyên Trạch chỉ có mình cậu mà thôi.
"Anh Tranh Tranh, có phải anh sợ đúng không, đừng sợ em được không."
Lục Xuyên Trạch cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Chử Trần, cậu đoán được Lục trấn sẽ nói gì với Chử Trần, nhưng không nghĩ tới những chuyện như này. Đây là những thứ cậu giấu diếm đến đêm không ngủ cũng không dám để người khác biết.
"Sợ."
Trái tim Lục Xuyên Trạch căng phồng, như thể sắp không thể đập bình thường được nữa. Cả người chao đảo, muốn nở nụ cười, nhưng lại không thể nào cười nổi.
Cơ thể đột nhiên xuất hiện cảm giác ấm áp, Chử Trần vòng qua eo ôm lấy cậu, khuôn mặt đặt lên vai, cổ bị thấm ướt, những giọt nước mắt nóng bỏng trượt vào trong cổ của Lục Xuyên Trạch.
"Anh, đừng sợ em có được không, cầu xin anh."
Lòng Chử Trần càng đau đớn hơn, khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy Lục Xuyên Trạch nói: "Sợ, đương nhiên là sợ, sợ cậu không quan tâm tôi nữa phải làm sao, sợ có một ngày cậu mệt rồi không còn thích tôi nữa thì phải thế nào."
Lục Xuyên Trạch ngơ ngác, vốn dĩ đầu óc đã có phần mơ hồ giờ càng trở nên mờ mịt, mặt phảng phất phát nóng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Run bần bật hỏi: "Anh không ghét em sao?"
"Không ghét, sau này nếu như Lục Trấn bắt nạt cậu nữa, tôi sẽ giúp cậu đánh ông ta, dù sao tôi cũng là tam hoàng tử, có ba lớn chống lưng."
Chử Trần ngoan dịu, nhưng sức ôm lấy Lục Xuyên Trạch quả thật không nhẹ.
Giờ phút này Lục Xuyên Trạch như nếm được mật, cả người đều thấy ngọt ngào. Lồng ngực càng sôi lên ùng ục, Chử Trần không chỉ không ghét, mà còn thương xót cậu, phải chăng cũng có tình cảm với mình.
Nhiều hơn thế, Lục Xuyên Trạch không dám nghĩ thêm nữa.
Đợi cho Chử Trần khóc đủ rồi, khôi phục và trở lại với dáng vẻ cool boy. Lục Xuyên Trạch có chút tiếc nuối, hiện giờ Chử Trần cao hơn cậu cái đầu, nếu như là cơ thể của cậu áy khóc đến mức đỏ cả mắt thì càng mê người hơn.
"Cậu chẳng biết gì cả, tôi cũng không khóc có biết chưa?"
"Đã biết, anh Tranh Tranh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chử Trần cố gắng thể hiện hình tượng anh trai lớn lạnh nhạt, đâu biết rằng vành mắt ửng đỏ cùng với giọng nói khàn khàn khiến cậu trông như vừa bị người ức hiếp thảm thương.
"Phải rồi, Lục Trấn bảo ngày mai cậu cùng ông ta đi nghĩa trang để thăm ba cậu."
Vừa nhắc tới vấn đề này trong lòng Lục Xuyên Trạch lại chạm đáy lần nữa, ba, thật là xa lạ. Ngoại trừ bức ảnh cũ mờ trong phòng sách, Lục Xuyên Trạch không nhớ được bất cứ ký ức nào về ba khác nữa.
"Anh Tranh Tranh, anh muốn nghe câu chuyện của ba em không?"
"Cậu kể đi."
Chử Trần vẫn luôn tò mò, diễn viên từng nổi tiếng toàn thế giới, bây giờ ở trên mạng lại không tìm được bức hình nào, khỏi nhắc tới mấy bộ phim kia cũng đã bị gỡ xuống rồi.
Thực tế câu chuyện cách đây đã lâu, diễn viên mới ở trên phim trường làm diễn viên quần chúng bị người ta bắt nạt, thiếu tướng quân đội là con cháu thế gia đi qua cứu giúp.
Có lẽ khi đó là do thấy sắc động lòng, nhưng thật sự đã làm thay đổi cả cuộc đời của người diễn viên đó. Hai người họ có đang yêu đương hay không người diễn viên đó không biết, chỉ là từ đó nguồn tài nguyên cứ tìm đến cậu nhưng mây như bão, cậu chỉ cần nấu cơm cho thiếu tướng, xướng lên khúc nhạc tặng người nghe. Cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Câu chuyện thay đổi từ khi nào, hay là diễn viên nhỏ đã ngày càng phát triển, hoặc là thiếu tướng kia đã thật lòng yêu thương cậu.
Không một ai sẽ từ chối tình yêu chân thành, người diễn viên cũng như vậy. Kể cả khi cậu lựa chọn rút lui ở thời điểm đang rất nổi tiếng, có thể nói là người người nhà nhà đều biết mặt.
Thiếu tướng không chấp nhận việc bảo bối của mình bị nhiều người để ý tới vậy, bèn khiến thiên thần nhỏ của mình sa vào bụi trần. Một năm sau kết hôn cuộc sống của người diễn viên ngoài thiếu tướng ra không có bất kì người nào khác.
Trên mạng không thể tra được bất kỳ thông tin liên quan đến cậu, mọi người đều nói cậu đã bất ngờ rời khỏi thế gian. Người diễn viên ngày một căng thẳng, cậu muốn giãi bày chia sẻ với mọi người về cuộc sống sau khi kết hôn, nhưng lần nào cũng bị chặn lại.
Cậu đã bị cầm tù, bị giam trong chiếc lồng nhân danh tình yêu.
Lần thứ ba cãi nhau cùng với thiếu tướng bị ngất xỉu cậu phát hiện ra bản thân đã có thai, từ đó về sau cậu trở nên yên lặng, yên lặng tới mấy ngày liền không nói một câu nào.
Bác sĩ nói đây là bệnh trầm cảm, thiếu tướng không tin, bảo bối của hắn thích cười đến thế làm sao có thể mắc bệnh trầm cảm được chứ. Thế nên ngày nào tướng quân cũng nghĩ cách đưa cậu ra ngoài, nhưng đều vô dụng, người diễn viên bắt đầu sợ ánh sáng, thậm chí không dám nói chuyện cùng người khác, mỗi ngày đều i i a a hát những câu ca lạc nhịp.
Sáu tháng sau cậu sinh ra một đứa bé, nhưng không hề nhìn đứa con lấy một lần, ba ngày sau sinh cậu trút hơi thở cuối cùng, để lại câu nói: Tôi hận các người.
Hận Lục Trấn, cũng hận đứa nhỏ Lục Xuyên trạch.
Từ khi còn nhỏ Lục Xuyên Trạch đã biết Lục Trấn là một kẻ điên, nguyện vọng lớn nhất của ông ta chính là được chết trên chiến trường. Lục Xuyên Trạch nhớ được từ rất sớm, mỗi lần Lục Trấn bị thương trở về nhà đều nằm dưới sàn nhà lạnh như băng, trong miệng nhắc mãi một cái tên. Đợi cho đến khi ngất đi được người máy kéo vào khoang trị thương, ngày hôm sau lại tiếp tục ra trận.
Căn nhà lạnh thấu xương này ngoại trừ người máy ra thì chỉ còn lại Lục Xuyên Trạch, Lục Trấn không cho phép người ngoài bước vào, ngay đến phòng của ông ta cũng mở giám sát quanh năm.
Lục Xuyên Trạch chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha, khi còn nhỏ tất cả những ấm áp đều do Chử Trần đem lại. Chử Trần nguyện ý đưa hết làn hơi ấm đó cho cậu, kể cả cho cậu mượn ba nhỏ để họp phụ huynh.
Nhận thức được bản thân thích Chử Trần, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Xuyên Trạch là sự hoảng hốt, cậu lo sợ mình cũng sẽ giống như Lục Trấn là một tên điên đáng sợ mang sự chiếm hữu vô độ. Vì thế, cậu giả vờ như mình không có cảm xúc gì đối với Chử Trần, nhưng phía sau lại là một kẻ si tình.
Ai cũng không được làm hại Chử Trần, kể cả chính mình.
"Sao cậu lại biết được những chuyện này."
Lục Xuyên Trạch cười trào phúng, "Tự ông ta kể, mỗi lần uống say sẽ ôm ảnh chụp chung với ba khóc, liên tục nói ba yêu ông ấy. Trong máy liên lạc có cài ghi âm ngày kết hôn của họ, ba nói yêu ông, ông ta cũng cảm nhận được tình yêu đó."
Lục Trấn có say đến mức độ nào cũng không quên gây sức ép lên Lục Xuyên Trạch, bắt cậu không ngừng lặp đi lặp lại ba yêu cậu. Chỉ có như vậy ông ta mới lừa được bản thân mình, lừa được Lục Xuyên Trạch. Ông chìm vào trong giấc mộng do chính mình thêu dệt, bất kì ai cũng không lay tỉnh được.
"Sao ngày ấy lại không cho cậu đến nghĩa trang thăm ba cậu?"
"Khu mộ đó chỉ chôn đồ dùng vật trang, tro cốt của ba hiện tại còn ở trong phòng ông ta, đến chết rồi ông ta cũng không để cho ba yên nghỉ."
Nghe xong câu chuyện Chử Trần dường như đã hiểu ra vì sao Lục Trấn lại ghét Lục Xuyên Trạch đến vậy. Khi ông ta nhìn thấy Lục Xuyên Trạch như thể đang nhìn thấy hung thủ hại chết người mình thương. Ông ta coi con trai như người dưng nước lã, như chỉ có thế tâm lý mới thấy dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro