Sau Khi Đại Lão Huyền Học Ở Tinh Tế Bày Quán, Cô Bất Ngờ Hot Rồi
Ác Linh Giếng C...
2024-11-21 20:19:54
Hồ Bán Tiên mơ hồ nhìn thấy động tác của Khúc Giản Nhi, sợ tới mức giật mình một cái.
Hàn Chiêu Viễn cũng xem đến mức trái tim run lên, nuốt nuốt nước miếng, yên lặng tiến gần đến đội ngũ bình thường một chút.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Ác linh lông dài khóc, cô ta sống trong giếng trăm năm, bởi vì đạo quan có hai vị cường giả, cô ta vẫn luôn không dám thò đầu ra.
Thẳng đến khi cô ta biết không người nối nghiệp.
Bởi vì chủ nhân trước của đạo quan qua đời, cô ta đã lâu chưa ăn hương nến. Cô ta vốn dĩ muốn hù dọa người sống gần đây, có thể thu được hương nến.
Lại không nghĩ rằng.
Nơi này có một người còn khủng bố hơn cô ta!
Người này so với chủ nhân trước còn lại hại hơn!
Loại đại nhân vật cấp bậc này vì sao lại ở tại đây?
Đáng tiếc, người ở đây nghe không hiểu lời ác linh lông dài nói, chú định không có người sẽ thay cô ta giải đáp.
Khúc Giản Nhi đánh quỷ đủ rồi, nhưng khi nhìn thấy những cái lỗ trên tường, trong lòng cô ẩn ẩn đau lòng, 6 từ “Hao tiền không có tiêu tai” quanh quẩn trong đầu cô, thật lâu sau không vứt đi được.
Vì thế.
Lại tóm được đối phương đánh một trận.
Tiếp theo.
Khúc Giản Nhi đi đến trước mặt Hồ Bán Tiên.
Hồ Bán Tiên mới biết Khúc Giản Nhi là loại tồn tại thế nào, ông ta gà mờ vốn dĩ chỉ muốn lộ ngón nghề, vì mình tích góp danh khí, chưa từng nghĩ gặp người có bản lĩnh thật sự.
Khúc Giản Nhi vuốt cằm tự hỏi: “Tường này xét đến cùng vẫn do người đâm hư, phí nhân công + phí vật liệu + phí đo lường + phí bảo vệ môi trường + phí bảo hiểm dưỡng lão + tiền bồi thường thiệt hại tinh thần. Thống kê khoảng 10 vạn 8 tinh tệ, số lẻ bớt cho người.”
Hồ Bán Tiên nghé con mới sinh không sợ cọp: “Một mặt tường mà thôi, vì sao nhiều tiền như vậy!?”
Khúc Giản Nhi nửa nheo mắt lại: “Ngươi có ý kiến?”
Hồ Bán Tiên rúc vào bụi cây lắc đầu: “Không không không, không dám, thứ khác ta đều nhận, chỉ là, bảo hiểm dưỡng lão và tiền bồi thường thiệt hại tinh thần là cái gì?”
Khúc Giản Nhi lấy di động ra: “Tường cũng có quyền của tường, ta cho nó bảo hiểm. Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đương nhiên là ta chịu một vạn kinh hãi, tiền mặt hay chuyển khoản?”
Hồ Bán Tiên trừng lớn đôi mắt: Trả lại cô bị kinh hãi, cô chịu kinh hãi cái gì? Kinh hãi vì tường bị phá?
Khúc Giản Nhi nhìn chằm chằm gắt gao, im lặng chời đợi.
Hồ Bán Tiên đành phải nhận mệnh móc di động chuyển khoản, Khúc Giản Nhi dùng tơ hồng trói ác linh lông dài lên.
Chuẩn bị nghiêm hình tra tấn, hỏi ra nguyên do.
Ác linh lông dài hoảng sợ, vội hô: “Không, không không, đại sư, đại sư ta không muốn hại người!”
Khúc Giản Nhi hơi nghiêng đầu: “Cho nên thì sao? Đây cùng ta tra tấn ngươi có quan hệ gì thế?”
Ác linh lông dài bị dọa khóc không thành tiếng: “Đại, đại sư vì sao nhất định còn muốn đánh ta?”
Khúc Giản Nhi thu được món tiền trinh đầu tiên, tâm trạng cô rất tốt giải thích: “Bởi vì muốn hỏi vì ra vì sao ngươi ở đây, vì sao muốn dọa con nít.”
Nghe vậy, ác kinh lông dài liên tục tỏ vẻ, Khúc Giản Nhi không cần phải tra tấn, cô ta có thể làm bất cứ điều gì.
Vì thế, gương mặt Khúc Giản Nhi đầy tiếc nuối.
Ác linh khóc không ra nước mắt: Còn tốt ta thức thời!
Hàn Chiêu Viễn cũng xem đến mức trái tim run lên, nuốt nuốt nước miếng, yên lặng tiến gần đến đội ngũ bình thường một chút.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Ác linh lông dài khóc, cô ta sống trong giếng trăm năm, bởi vì đạo quan có hai vị cường giả, cô ta vẫn luôn không dám thò đầu ra.
Thẳng đến khi cô ta biết không người nối nghiệp.
Bởi vì chủ nhân trước của đạo quan qua đời, cô ta đã lâu chưa ăn hương nến. Cô ta vốn dĩ muốn hù dọa người sống gần đây, có thể thu được hương nến.
Lại không nghĩ rằng.
Nơi này có một người còn khủng bố hơn cô ta!
Người này so với chủ nhân trước còn lại hại hơn!
Loại đại nhân vật cấp bậc này vì sao lại ở tại đây?
Đáng tiếc, người ở đây nghe không hiểu lời ác linh lông dài nói, chú định không có người sẽ thay cô ta giải đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Giản Nhi đánh quỷ đủ rồi, nhưng khi nhìn thấy những cái lỗ trên tường, trong lòng cô ẩn ẩn đau lòng, 6 từ “Hao tiền không có tiêu tai” quanh quẩn trong đầu cô, thật lâu sau không vứt đi được.
Vì thế.
Lại tóm được đối phương đánh một trận.
Tiếp theo.
Khúc Giản Nhi đi đến trước mặt Hồ Bán Tiên.
Hồ Bán Tiên mới biết Khúc Giản Nhi là loại tồn tại thế nào, ông ta gà mờ vốn dĩ chỉ muốn lộ ngón nghề, vì mình tích góp danh khí, chưa từng nghĩ gặp người có bản lĩnh thật sự.
Khúc Giản Nhi vuốt cằm tự hỏi: “Tường này xét đến cùng vẫn do người đâm hư, phí nhân công + phí vật liệu + phí đo lường + phí bảo vệ môi trường + phí bảo hiểm dưỡng lão + tiền bồi thường thiệt hại tinh thần. Thống kê khoảng 10 vạn 8 tinh tệ, số lẻ bớt cho người.”
Hồ Bán Tiên nghé con mới sinh không sợ cọp: “Một mặt tường mà thôi, vì sao nhiều tiền như vậy!?”
Khúc Giản Nhi nửa nheo mắt lại: “Ngươi có ý kiến?”
Hồ Bán Tiên rúc vào bụi cây lắc đầu: “Không không không, không dám, thứ khác ta đều nhận, chỉ là, bảo hiểm dưỡng lão và tiền bồi thường thiệt hại tinh thần là cái gì?”
Khúc Giản Nhi lấy di động ra: “Tường cũng có quyền của tường, ta cho nó bảo hiểm. Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đương nhiên là ta chịu một vạn kinh hãi, tiền mặt hay chuyển khoản?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ Bán Tiên trừng lớn đôi mắt: Trả lại cô bị kinh hãi, cô chịu kinh hãi cái gì? Kinh hãi vì tường bị phá?
Khúc Giản Nhi nhìn chằm chằm gắt gao, im lặng chời đợi.
Hồ Bán Tiên đành phải nhận mệnh móc di động chuyển khoản, Khúc Giản Nhi dùng tơ hồng trói ác linh lông dài lên.
Chuẩn bị nghiêm hình tra tấn, hỏi ra nguyên do.
Ác linh lông dài hoảng sợ, vội hô: “Không, không không, đại sư, đại sư ta không muốn hại người!”
Khúc Giản Nhi hơi nghiêng đầu: “Cho nên thì sao? Đây cùng ta tra tấn ngươi có quan hệ gì thế?”
Ác linh lông dài bị dọa khóc không thành tiếng: “Đại, đại sư vì sao nhất định còn muốn đánh ta?”
Khúc Giản Nhi thu được món tiền trinh đầu tiên, tâm trạng cô rất tốt giải thích: “Bởi vì muốn hỏi vì ra vì sao ngươi ở đây, vì sao muốn dọa con nít.”
Nghe vậy, ác kinh lông dài liên tục tỏ vẻ, Khúc Giản Nhi không cần phải tra tấn, cô ta có thể làm bất cứ điều gì.
Vì thế, gương mặt Khúc Giản Nhi đầy tiếc nuối.
Ác linh khóc không ra nước mắt: Còn tốt ta thức thời!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro