Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Ngoại truyện 3:...

Vô Biên Khách

2025-04-01 01:36:01

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió đêm nhẹ nhàng lùa vào phòng, thổi nhẹ sa mành bên cửa sổ, trên giường ở phòng chủ nhân cũng có những tiếng động nhẹ.Thời tiết nóng bức, dù trong phòng đặt bồn băng, còn mở cửa sổ để gió mát lùa vào, nhưng cả người Lâm Thù Văn đều như vừa mới vớt ra từ trong nước, bên tóc mai chảy mồ hôi, ướt đẫm đọng lại trên cổ.Tình trạng của Nghiêm Dung Chi cũng không khá hơn cậu là bao, Lâm Thù Văn mơ mơ màng màng đưa tay cọ nhẹ vào nam nhân, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi.Cậu liếm đôi môi khô khốc bị đôi phương m.út hôn đến mức ửng hồng, chợt thấy bàn tay to rộng lấy chiếc áo choàng đen khoác lên người, xuống giường rót nước.Nghiêm Dung Chi bỏ thêm một muỗng mật ong vào ly nước rồi khuấy đều, bước vài bước về giường, đút cho Lâm Thù Văn uống.Uống nước xong, cuối cùng Lâm Thù Văn cũng thở ra một hơi.Đầu ngón tay thon dài vô lực buông thõng sau cổ nam nhân, móng tay sạch sẽ cào nhẹ một cái, giọng nói khàn khàn: "Nóng."Nghiêm Dung Chi "ừ" một tiếng, bế cậu đến ghế cạnh cửa sổ nằm, sau đó lấy chiếc khăn vải bông treo trên giá gỗ xuống, nhúng vào trong thau đồng, thấm ướt nước lạnh rồi vắt khô, lần lượt lau mặt cùng cổ Lâm Thù Văn.Ánh mắt đen trầm của nam nhân dừng trên bụng nhỏ của Lâm Thù Văn, hầu kết bỗng trượt lên trượt xuống, nửa ngồi xổm xuống, nắm mắt cá chân mảnh khảnh kia lên, nói: "Tắm sạch cho cục cưng trước nhé?"Lâm Thù Văn duỗi cẳng chân, liếc mắt về phía giường, vẫn cứ thấy nóng, bèn nói: "Vẫn là sửa sang lại đệm giường, chăn màn gối đệm trước đã, không cần vội chăm sóc ta."Nghiêm Dung Chi nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu, cúi đầu bật cười."Ta lo em khó chịu."Lâm Thù Văn nửa dựa trên ghế, co hai chân lên, mơ hồ nói: "Không sao mà, cũng không phải trước đây chưa từng để lại, không bị sốt..."Hơn nữa, vừa rồi Nghiêm Dung Chi có giúp cậu rửa, nhưng lúc đó chỉ làm qua loa, không hoàn toàn làm sạch sẽ.Cậu che miệng ngáp một cái, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa mệt, mí mắt không thể nhấc lên nỗi.Thấy thế, Nghiêm Dung Chi dùng một cái chăn mỏng đắp lên bụng của cậu, Lâm Thù Văn muốn kéo ra, nhưng ý thức còn sót lại nói cho cậu biết, giờ phút này cậu chẳng khác gì một con sơn dương, bèn ngoan ngoãn không đụng vào chăn nữa.Nghiêm Dung Chi đổi mới toàn bộ chăn màn gối đệm trên giường, sau đó kêu người đem một thùng nước ấm vào phòng, ôm người đang ngủ trên đệm giường vào lòng, không chê phiền mà rửa sạch lại lần nữa, đến khi toàn thân Lâm Thù Văn thoải mái, thay một bộ đồ mới, trong lúc ngủ mơ bỗng thấy cơ thể mình lơ lửng, tựa như nằm trong đám mây, được Nghiêm Dung Chi ôm về giường.Nghiêm Dung Chi dùng quạt, nhẹ nhàng quạt cho Lâm Thù Văn một lát, người đang mặc áo ngủ bằng tơ lụa rộng thùng thình vẫn sợ nóng, hận không thể cởi bỏ toàn bộ xiêm y.Trước đây cậu cũng sợ nóng, nhưng chưa bao giờ đến mức như hôm nay, thậm chí còn không biết xấu hổ mà muốn cởi áo ra.Nghiêm Dung Chi lại gọi người đem hai bồn băng vào phòng, kéo chiếc chăn mỏng che lại cẳng chân đầy vết hồng mai của Lâm Thù Văn, đến khi trời vào khuya mới lập tức đến phòng tắm, tắm nước lạnh.******Hôm sau, Lâm Thù Văn dậy muộn hơn nửa canh giờ so với thường ngày, cậu mơ màng đi theo Nghiêm Dung Chi từ thư phòng về, đến cạnh bồn nước rửa mặt, uống mấy ngụm trà, mới tỉnh táo thêm vài phần.Ánh mặt trời chói chang, ve kêu rộn rã.Nghiêm Dung Chi nghĩ kỹ một hồi, nhìn Lâm Thù Văn nghiêm túc uống hết nửa chén canh nấm tuyết hạt sen, mới mở miệng: "Nếu hôm nay mệt, vậy ở trong nhà nghỉ ngơi trước đã, ngày mai đến cửa hàng cũng không muộn."Lâm Thù Văn không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu cự tuyệt."Cửa hàng khai trương được ba tháng, vất vả lắm mới đi vào quỹ đạo, ta muốn cố gắng thêm chút nữa."Vì thế, sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Thù Văn thay một bộ quần áo mùa hè rộng rãi, thoáng mát, cưỡi ngựa con ra ngoài.Trên cổ ngựa con đeo một chuỗi lục lạc mua từ thương nhân nước ngoài, trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu ra những màu sắc lấp lánh, hiếm thấy lại tinh xảo.Dù là Lâm Thù Văn hay ngựa con của cậu, đi trên đường đều thu hút không ít ánh nhìn.Một chủ quán nhiệt tình hét to về phía cậu: "Lâm chưởng quầy, có muốn một phần bánh rán tay trảo (*) không?"Lâm Thù Văn cảm thấy trời nóng không muốn ăn bánh rán nhiều dầu, nhưng nghe chủ quán nói, bụng bỗng cảm thấy có hơi đói, rõ ràng trước khi ra ngoài cậu đã dùng bữa sáng.Thế là cậu nắm cương cho ngựa dừng lại, nói: "Cho ta một phần đi."Mua bánh rán, rồi mua thêm một phần bánh lương hoa tươi, ngựa con chở Lâm Thù Văn chậm rãi đến phố Tiểu Lan.Cửa hàng đã mở cửa, tiểu nhị đang bận rộn trước quầy. Nhìn thấy cậu, cười ha hả nói: "Còn tưởng rằng hôm nay công tử không tới chứ."Lâm Thù Văn nói: "Vẫn nên đến xem một chút."Tiểu nhị nhanh mồm dẻo miệng, đầu óc linh hoạt, rất biết cách tiếp đón khách hàng, hiếm khi cần Lâm Thù Văn phải ra mặt. Nhưng dù cậu không cần trực tiếp quản lý, cũng muốn đến cửa hàng ngồi một chút cho yên tâm, trên lầu có phòng, cậu có thể điêu khắc gỗ, lúc mệt còn có thể lên sập nghỉ tạm.Cửa hàng bán rất nhiều đồ vật do chính Lâm Thù Văn điêu khắc, nhỏ thì có cây trâm, trang sức cài tóc, hộp đựng châu báu, trang sức, lớn thì có gương đồng và các vật dụng khác.Tiểu nhị dùng vải bông lau đi lau lại ghế bành đến mức phát sáng, nhìn chằm chằm hoa văn đặc biệt bên trên, nghĩ thầm hoa văn trên ghế do công tử điêu khắc có một phong cách riêng, cũng khó trách có khách hàng muốn đặt làm riêng. Chỉ là tốc độ hoàn thành không nhanh, Lâm Thù Văn ký đơn đặt hàng, phải tranh thủ giao hàng trong vòng 45 ngày.Cậu lên lầu, cầm lấy bộ dụng cụ điêu khắc của mình lên, bắt đầu công việc, mãi đến sau giờ ngọ, trong bụng trống trơn, nhớ tới bánh rán cùng bánh lương tùy ý mua đặt trên bàn, cầm khối bánh lương lên, vừa mới ăn mấy miếng, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, che miệng, cố nén cảm giác buồn nôn xuống.Vốn tưởng rằng chỉ là do khí hậu nóng bức nên ăn uống không ngon, nhưng khi về nhà lúc hoàng hôn, Nghiêm Dung Chi dặn phòng bếp làm toàn những món cậu thích, lúc nhìn thấy, đầu tiên là nhẹ nhíu mày, ăn vài miếng, cuối cùng nhịn không được mà phun ra.Nghiêm Dung Chi cầm nước sạch để cậu súc miệng, không đợi Lâm Thù Văn lên tiếng, đã sai người gọi Tần Nguyên (*) đến.(*) QT chỗ này là La Văn nhưng mà hình như do tác giả viết nhầm, đại phu là Tần Nguyên nên mình sửa lại thành Tần Nguyên nhé, chương sau tác giả cũng đã sửa lại là Tần Nguyên.Sắc mặt Lâm Thù Văn trắng bệch, hơn nữa sau giờ ngọ không ăn gì, bước chân mềm nhũn, không còn sức lực.Nghiêm Dung Chi dứt khoát bế cậu lên: "Sao không thoải mái mà cũng không nói với ta?"Lâm Thù Văn chần chờ nói: "Có lẽ do trời nóng quá."Nghiêm Dung Chi không yên tâm: "Đợi lát nữa khám xem sao."Tần Nguyên xách theo hòm thuốc hối hả chạy tới, chưa kịp lau mồ hôi, đối diện với ánh mắt của chủ tử, vội vàng chạy đến bắt mạch cho Lâm Thù Văn trước.Y có hơi nghi ngờ, vừa nhíu mày, vừa nhìn chằm chằm Lâm Thù Văn một lúc, hỏi tình trạng gần đây, mày đang nhăn lại giãn ra.Nghiêm Dung Chi hỏi: "Sao rồi?"Tần Nguyên suy nghĩ một hồi, ý cười hiện lên khóe miệng."Chủ tử và công tử không cần lo lắng, công tử không mắc bệnh, chính là...""Công tử mang thai, tính ngày thì cũng sắp hai tháng rồi."Editor có lời muốn nói:(*) Bánh rán tay trảo (手抓饼): một loại bánh phổ biến có nguồn gốc từ Đài Loan, thường được bán tại các quầy hàng đường phố. Bánh có nhiều lớp mỏng, giòn bên ngoài nhưng mềm dai bên trong. Khi ăn, người ta dùng tay "xé" hoặc "trảo" (抓) để tách từng lớp bánh, tạo độ tơi xốp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Số ký tự: 0