Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Sao lại ở đây một mình?
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
2024-07-24 03:15:41
Sáng sớm, gió nhẹ hiu hiu.
Thịnh Nguyên đại điển dù sao cũng không thể tham gia, sau khi bỏ qua một vòng, lại muốn vào tham dự, thủ tục sẽ rất phiền toái, Quý Từ lười tốn tâm tư.
Điều duy nhất cậu quan tâm lúc này là một chuyện.
Đó chính là A Sinh.
"Cho nên A Sinh rốt cuộc đã đi đâu? "Quý Từ thay một thân màu đen, nằm xuống ghế trúc, vẻ mặt mê mang.
Tần Giác bưng một chén cháo từ trong phòng đi ra, thở dài: "Sư huynh, chớ suy nghĩ quá nhiều."
Nghe được lời của y, Quý Từ xoay người đứng lên, buồn bực nói: "Nhưng ta không có cách nào mặc kệ, A Sinh là ta tìm được bên trong Quỷ Vực, ta còn đáp ứng sẽ mang nhóc trở về, sao lại đột nhiên không thấy đâu?"
Vừa nói xong, cậu liền thấy Tần Giác há miệng.
Quý Từ lập tức cảnh giác che miệng y: "Đệ không được nói, ta đã xác định và khẳng định, A Sinh là người sống."
Bàn tay ấm áp, cánh môi Tần Giác mấp máy, vừa vặn lướt qua lòng bàn tay Quý Từ.
Y rũ mắt, cảm thấy buồn cười "Ừm" một tiếng, nói: "Nếu sư huynh cố ý như vậy, ta cũng không có cách nào."
Quý Từ bình tĩnh nhìn y: "Xuất hiện rồi, ghi chép của tên cặn bã."
Tần Giác: "......"
Y không nói gì nhìn Quý Từ, vươn tay sờ trán Quý Từ: "Sư huynh, huynh càng ngày càng không bình thường."
Nói xong, liền đưa cháo trong tay cho cậu: "Ăn điểm tâm trước đi, đừng để đói bụng."
Quý Từ: "Ồ."
Cậu nhận lấy cháo, dùng thìa khuấy đậu xanh và gạo nếp bên trong, lại bắt đầu thất thần.
Từ ngày đó rời khỏi Quỷ Vực, tiểu sư đệ đối với cậu ôn nhu rất nhiều, cũng... dung túng rất nhiều.
Mặc dù nói Tần Giác so với cậu còn nhỏ hơn vài tuổi, nói vậy cũng không thích hợp, nhưng Quý Từ cảm giác chính là như thế.
Đoán chừng chuyện bị ném vào Quỷ Vực này dọa đến y.
Quý Từ nghĩ vậy, liền ăn một ngụm cháo trên tay.
Nhưng mà mặc kệ y, hiện tại Tần Giác trở nên hiền lành lo việc nhà như vậy, hưởng thụ chỗ tốt chính là Quý Từ!
Chuyện của A Sinh tạm thời không có tin tức, cậu cứ trầm tư suy nghĩ như vậy phỏng chừng cũng sẽ không có tiến triển.
Quý Từ tay bưng chén sứ, không biết nghĩ tới cái gì, nhanh chóng ăn cháo, lấy khăn lau sạch khóe miệng, sau đó nói: "Tiểu sư đệ, ta ra ngoài một chuyến."
Vừa nói xong, khóe môi Tần Giác cong lên một chút.
Ngữ khí y có chút nhạt: "Đi đâu?"
Quý Từ nhạy bén nhận ra tâm tình y không tốt lắm, lập tức giải thích: "Không đi đâu, đi dạo khắp nơi trong tông môn."
Tần Giác buông quyển sách đang nghiên cứu trong tay xuống, lặp lại hỏi: "Chỉ đi dạo trong tông môn?"
"Ừm." Quý Từ từ từ xuống khỏi trên ghế trúc, nhéo nhéo hai má thiếu niên, "Tiểu tử đệ, sao còn quản sư huynh như vậy?"
Hai má Tần Giác bị nhéo có chút đỏ, y rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở đầu ngón tay Quý Từ thu lại, sau đó dời tầm mắt, quật cường nói: "Rõ ràng ở trong sân cũng có thể hít thở không khí."
Lúc y nói lời này, Quý Từ đang cắn một sợi dây buộc tóc màu xanh đậm, nghe vậy liền cảm thấy buồn cười: "Vậy dựa theo cách nói của đệ, những phụ nhân* suốt ngày bị vây ở trong nhà cao cửa rộng, cũng là tự do sao?"
Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng
Tần Giác muốn nói lại thôi nhìn cậu, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Khóe môi cong xuống, bộ dáng quật cường lại đáng thương.
Trong mắt Quý Từ, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cậu buộc tóc lại, làm tóc đuôi ngựa tán loạn, sau đó ôm Tần Giác vào trong ngực, vỗ vỗ lưng.
Tần Giác nháy mắt toàn thân cứng ngắc, không dám nhúc nhích chút nào.
Quý Từ ung dung ung dung nhìn y, phát hiện đứa bé này tai và cổ đều đỏ thành mông khỉ, không khỏi mím môi cười.
"Được rồi được rồi, bất quá chỉ là vào Quỷ Vực một lần, xem kìa đã dọa đệ rồi." Quý Từ nhẫn nại trấn an y, "Sư huynh của đệ mang theo kiếm giết chết tất cả đám quỷ kia t, thuận tiện còn đột phá cảnh giới Hóa Thần, một chút vấn đề cũng không có."
Cậu nói xong, hai ngón tay nắm cằm Tần Giác nâng đầu y lên, nhìn trái nhìn phải.
Phát hiện đứa nhỏ này vẫn nhắm mắt lại, bộ dạng không muốn giao tiếp cùng cậu.
Quý Từ chẳng những không tức giận, còn cảm thấy Tần Giác như vậy so với lão thiếu niên lúc trước đáng yêu hơn nhiều.
Cậu lại mềm giọng, giả vờ suy tư, một lát sau nói: "Kỳ thật vẫn có người bị thương."
Vừa nói xong, Tần Giác lập tức mở mắt.
Đã thấy thanh niên tướng mạo thanh tuấn hơi cong khóe môi: "Mỗi lần rảnh rỗi, ta sẽ ôm A Sinh nói ta rất nhớ tiểu sư đệ nhà ta, nghĩ đến liền ăn không ngon, ngủ không yên..."
Vừa nói xong, liền thấy khuôn mặt Tần Giác càng lúc càng đỏ lên.
"Thật vậy sao?" Tần Giác nhỏ giọng hỏi.
Quý Từ nhướng mày: "Đương nhiên là thật rồi."
Cậu buông Tần Giác ra, nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ của y, buồn cười nói: "Được rồi, sến cũng sến xong rồi, nên thả sư huynh thân ái của đệ ra ngoài chơi đi?"
Tần Giác nhìn cậu, đồng tử đen kịt sâu thẳm, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu.
Vì thế Quý Từ liền cầm thanh kiếm, vui mừng hớn hở chạy ra ngoài.
Tần Giác nhìn bóng lưng cậu rời đi, thật lâu sau mới cụp mắt xuống.
Thần sắc vô tội, thẹn thùng, ngại ngùng cùng ủy khuất kia đều như thủy triều rút đi, còn lại chỉ có lạnh lùng.
Thiếu niên nâng chén sứ sư huynh đã dùng qua, ngón tay vuốt ve nơi cánh môi đối phương dán qua, chỉ cảm thấy nơi chạm nhau dấy lên một trận nóng rực.
Ngày đó sau khi từ Quỷ Vực đi ra, Tần Giác liền hạ quyết tâm sẽ không để sư huynh rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nữa, từ nay về sau tất cả những gì sư huynh để ý, vui mừng đều trải qua từng tầng sàng lọc của y.
Đáy mắt Tần Giác toát ra sự cố chấp và điên cuồng, cuối cùng đều bị che giấu.
Y cất chén sứ vào bếp, cầm kiếm lên luyện công.
......
Quý Từ dạo chơi không mục đích trong Đạo Tông.
Nói thật, hiện tại cậu không biết phải đối mặt với tông môn nuôi cậu lớn lên thế nào.
Vân Thời thân là người đứng đầu một tông, lại muốn giết chết cậu, tầng quan hệ này cũng đủ để Quý Từ xấu hổ rồi.
Sau khi ra khỏi Quỷ Vực, cậu đã liên tục mấy ngày không đi Sơn Hải Đường nghe giảng.
Tuy rằng Tần Giác nói với cậu chuyện này không sao, nhưng Quý Từ vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Nếu không chọn ngày rời khỏi tông môn đi?
Dù sao thuật pháp và kiếm thuật của Tam Thanh Đạo Tông cậu đều đã dày công tôi luyện, cũng không cần phải ở lại Tam Thanh Đạo Tông không đi.
Mẫu quốc của nguyên thân là vương triều Đại Lương không phải sao? Cậu có thể cùng Tần Giác đến đó xem thử.
Chờ một chút, Tần Giác sẽ nguyện ý cùng cậu rời khỏi Tam Thanh đạo tông sao?
Nói không chừng, ngay lúc Quý Từ buồn rầu, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ.
Quý Từ sửng sốt, sau đó xoay người.
Người nọ một thân trường sam màu trắng trăng, đứng cách Quý Từ năm bước, là Hàn Sinh trưởng lão.
Quý Từ mím môi, nhớ tới trước không lâu gã còn phạt mình quỳ cùng Tần Giác, liền thành thật khom người hành lễ: "Đệ tử bái kiến Hàn Sinh trưởng lão."
Hàn Sinh không nói gì, ánh mắt của gã dừng ở trên mặt Quý Từ.
Gã đã từng từ nhìn khuôn mặt này vô số lần, không chỗ nào không bị kinh diễm, hôm nay nhìn lại, liền cảm thấy Quý Từ càng thêm kinh ngạc.
Hàn Sinh dời mắt, giọng nói thản nhiên: "Sao lại ở đây một mình?"
Thịnh Nguyên đại điển dù sao cũng không thể tham gia, sau khi bỏ qua một vòng, lại muốn vào tham dự, thủ tục sẽ rất phiền toái, Quý Từ lười tốn tâm tư.
Điều duy nhất cậu quan tâm lúc này là một chuyện.
Đó chính là A Sinh.
"Cho nên A Sinh rốt cuộc đã đi đâu? "Quý Từ thay một thân màu đen, nằm xuống ghế trúc, vẻ mặt mê mang.
Tần Giác bưng một chén cháo từ trong phòng đi ra, thở dài: "Sư huynh, chớ suy nghĩ quá nhiều."
Nghe được lời của y, Quý Từ xoay người đứng lên, buồn bực nói: "Nhưng ta không có cách nào mặc kệ, A Sinh là ta tìm được bên trong Quỷ Vực, ta còn đáp ứng sẽ mang nhóc trở về, sao lại đột nhiên không thấy đâu?"
Vừa nói xong, cậu liền thấy Tần Giác há miệng.
Quý Từ lập tức cảnh giác che miệng y: "Đệ không được nói, ta đã xác định và khẳng định, A Sinh là người sống."
Bàn tay ấm áp, cánh môi Tần Giác mấp máy, vừa vặn lướt qua lòng bàn tay Quý Từ.
Y rũ mắt, cảm thấy buồn cười "Ừm" một tiếng, nói: "Nếu sư huynh cố ý như vậy, ta cũng không có cách nào."
Quý Từ bình tĩnh nhìn y: "Xuất hiện rồi, ghi chép của tên cặn bã."
Tần Giác: "......"
Y không nói gì nhìn Quý Từ, vươn tay sờ trán Quý Từ: "Sư huynh, huynh càng ngày càng không bình thường."
Nói xong, liền đưa cháo trong tay cho cậu: "Ăn điểm tâm trước đi, đừng để đói bụng."
Quý Từ: "Ồ."
Cậu nhận lấy cháo, dùng thìa khuấy đậu xanh và gạo nếp bên trong, lại bắt đầu thất thần.
Từ ngày đó rời khỏi Quỷ Vực, tiểu sư đệ đối với cậu ôn nhu rất nhiều, cũng... dung túng rất nhiều.
Mặc dù nói Tần Giác so với cậu còn nhỏ hơn vài tuổi, nói vậy cũng không thích hợp, nhưng Quý Từ cảm giác chính là như thế.
Đoán chừng chuyện bị ném vào Quỷ Vực này dọa đến y.
Quý Từ nghĩ vậy, liền ăn một ngụm cháo trên tay.
Nhưng mà mặc kệ y, hiện tại Tần Giác trở nên hiền lành lo việc nhà như vậy, hưởng thụ chỗ tốt chính là Quý Từ!
Chuyện của A Sinh tạm thời không có tin tức, cậu cứ trầm tư suy nghĩ như vậy phỏng chừng cũng sẽ không có tiến triển.
Quý Từ tay bưng chén sứ, không biết nghĩ tới cái gì, nhanh chóng ăn cháo, lấy khăn lau sạch khóe miệng, sau đó nói: "Tiểu sư đệ, ta ra ngoài một chuyến."
Vừa nói xong, khóe môi Tần Giác cong lên một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngữ khí y có chút nhạt: "Đi đâu?"
Quý Từ nhạy bén nhận ra tâm tình y không tốt lắm, lập tức giải thích: "Không đi đâu, đi dạo khắp nơi trong tông môn."
Tần Giác buông quyển sách đang nghiên cứu trong tay xuống, lặp lại hỏi: "Chỉ đi dạo trong tông môn?"
"Ừm." Quý Từ từ từ xuống khỏi trên ghế trúc, nhéo nhéo hai má thiếu niên, "Tiểu tử đệ, sao còn quản sư huynh như vậy?"
Hai má Tần Giác bị nhéo có chút đỏ, y rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở đầu ngón tay Quý Từ thu lại, sau đó dời tầm mắt, quật cường nói: "Rõ ràng ở trong sân cũng có thể hít thở không khí."
Lúc y nói lời này, Quý Từ đang cắn một sợi dây buộc tóc màu xanh đậm, nghe vậy liền cảm thấy buồn cười: "Vậy dựa theo cách nói của đệ, những phụ nhân* suốt ngày bị vây ở trong nhà cao cửa rộng, cũng là tự do sao?"
Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng
Tần Giác muốn nói lại thôi nhìn cậu, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Khóe môi cong xuống, bộ dáng quật cường lại đáng thương.
Trong mắt Quý Từ, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cậu buộc tóc lại, làm tóc đuôi ngựa tán loạn, sau đó ôm Tần Giác vào trong ngực, vỗ vỗ lưng.
Tần Giác nháy mắt toàn thân cứng ngắc, không dám nhúc nhích chút nào.
Quý Từ ung dung ung dung nhìn y, phát hiện đứa bé này tai và cổ đều đỏ thành mông khỉ, không khỏi mím môi cười.
"Được rồi được rồi, bất quá chỉ là vào Quỷ Vực một lần, xem kìa đã dọa đệ rồi." Quý Từ nhẫn nại trấn an y, "Sư huynh của đệ mang theo kiếm giết chết tất cả đám quỷ kia t, thuận tiện còn đột phá cảnh giới Hóa Thần, một chút vấn đề cũng không có."
Cậu nói xong, hai ngón tay nắm cằm Tần Giác nâng đầu y lên, nhìn trái nhìn phải.
Phát hiện đứa nhỏ này vẫn nhắm mắt lại, bộ dạng không muốn giao tiếp cùng cậu.
Quý Từ chẳng những không tức giận, còn cảm thấy Tần Giác như vậy so với lão thiếu niên lúc trước đáng yêu hơn nhiều.
Cậu lại mềm giọng, giả vờ suy tư, một lát sau nói: "Kỳ thật vẫn có người bị thương."
Vừa nói xong, Tần Giác lập tức mở mắt.
Đã thấy thanh niên tướng mạo thanh tuấn hơi cong khóe môi: "Mỗi lần rảnh rỗi, ta sẽ ôm A Sinh nói ta rất nhớ tiểu sư đệ nhà ta, nghĩ đến liền ăn không ngon, ngủ không yên..."
Vừa nói xong, liền thấy khuôn mặt Tần Giác càng lúc càng đỏ lên.
"Thật vậy sao?" Tần Giác nhỏ giọng hỏi.
Quý Từ nhướng mày: "Đương nhiên là thật rồi."
Cậu buông Tần Giác ra, nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ của y, buồn cười nói: "Được rồi, sến cũng sến xong rồi, nên thả sư huynh thân ái của đệ ra ngoài chơi đi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Giác nhìn cậu, đồng tử đen kịt sâu thẳm, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu.
Vì thế Quý Từ liền cầm thanh kiếm, vui mừng hớn hở chạy ra ngoài.
Tần Giác nhìn bóng lưng cậu rời đi, thật lâu sau mới cụp mắt xuống.
Thần sắc vô tội, thẹn thùng, ngại ngùng cùng ủy khuất kia đều như thủy triều rút đi, còn lại chỉ có lạnh lùng.
Thiếu niên nâng chén sứ sư huynh đã dùng qua, ngón tay vuốt ve nơi cánh môi đối phương dán qua, chỉ cảm thấy nơi chạm nhau dấy lên một trận nóng rực.
Ngày đó sau khi từ Quỷ Vực đi ra, Tần Giác liền hạ quyết tâm sẽ không để sư huynh rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nữa, từ nay về sau tất cả những gì sư huynh để ý, vui mừng đều trải qua từng tầng sàng lọc của y.
Đáy mắt Tần Giác toát ra sự cố chấp và điên cuồng, cuối cùng đều bị che giấu.
Y cất chén sứ vào bếp, cầm kiếm lên luyện công.
......
Quý Từ dạo chơi không mục đích trong Đạo Tông.
Nói thật, hiện tại cậu không biết phải đối mặt với tông môn nuôi cậu lớn lên thế nào.
Vân Thời thân là người đứng đầu một tông, lại muốn giết chết cậu, tầng quan hệ này cũng đủ để Quý Từ xấu hổ rồi.
Sau khi ra khỏi Quỷ Vực, cậu đã liên tục mấy ngày không đi Sơn Hải Đường nghe giảng.
Tuy rằng Tần Giác nói với cậu chuyện này không sao, nhưng Quý Từ vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Nếu không chọn ngày rời khỏi tông môn đi?
Dù sao thuật pháp và kiếm thuật của Tam Thanh Đạo Tông cậu đều đã dày công tôi luyện, cũng không cần phải ở lại Tam Thanh Đạo Tông không đi.
Mẫu quốc của nguyên thân là vương triều Đại Lương không phải sao? Cậu có thể cùng Tần Giác đến đó xem thử.
Chờ một chút, Tần Giác sẽ nguyện ý cùng cậu rời khỏi Tam Thanh đạo tông sao?
Nói không chừng, ngay lúc Quý Từ buồn rầu, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ.
Quý Từ sửng sốt, sau đó xoay người.
Người nọ một thân trường sam màu trắng trăng, đứng cách Quý Từ năm bước, là Hàn Sinh trưởng lão.
Quý Từ mím môi, nhớ tới trước không lâu gã còn phạt mình quỳ cùng Tần Giác, liền thành thật khom người hành lễ: "Đệ tử bái kiến Hàn Sinh trưởng lão."
Hàn Sinh không nói gì, ánh mắt của gã dừng ở trên mặt Quý Từ.
Gã đã từng từ nhìn khuôn mặt này vô số lần, không chỗ nào không bị kinh diễm, hôm nay nhìn lại, liền cảm thấy Quý Từ càng thêm kinh ngạc.
Hàn Sinh dời mắt, giọng nói thản nhiên: "Sao lại ở đây một mình?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro