Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Thuyết thư tiên sinh
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
2024-07-24 03:15:41
"Làm sao, nhìn thấy ta rất kinh ngạc à?"
Thanh âm của Cô Hồng trưởng lão trước sau như một trầm thấp lạnh lùng ương ngạnh, mang theo âm độc nhè nhẹ.
Dù làm sao tai Quý Từ cũng nghe ra như vậy, không biết Cô Hồng trưởng lão có phải vậy không hay chỉ nói với một mình cậu như vậy.
Quý Từ: "... Làm gì có chuyện đó chứ, Cô Hồng trưởng lão có thể đại giá quang lâm, đệ tử đương nhiên vô cùng vui vẻ."
Đánh rắm, cậu hận không thể bổ đầu Cô Hồng trưởng lão ra.
Cô Hồng liếc cậu một cái, không biết có tin lý do thoái thác này hay không.
Nam nhân chậm rãi sửa sang lại ống tay áo một chút, sau đó liền vào trong sân.
Vừa đi còn vừa nói: "Không phải bảo ngươi dời khỏi đỉnh núi Tiểu Giác sao? Sao ngươi còn ở đây?"
Trong lòng Quý Từ cậu còn vui vẻ dính tiểu sư đệ cả ngày, tiểu sư đệ cũng không ghét bỏ cậu.
Chuyện hai bên đều không có ý kiến, đến phiên Cô Hồng khoa tay múa chân sao?
Thế nhưng Quý Từ sợ hãi, Quý Từ không dám nói như vậy: "Đây là do vết thương của đệ tử còn chưa khỏi. Thật không dám giấu, bây giờ đệ tử còn có chút váng đầu."
Cô Hồng xoay người lại, giọng nói lạnh lùng: "Ý ngươi là, nhất định phải để Tiểu Giác chăm sóc ngươi?"
"Ngươi cũng xứng?"
Quý Từ khựng lại, trong lòng càng chán ghét cái này lão tất đăng, cũng lười khắc chế, nói thẳng: "Vậy thì sao ạ, tiểu sư đệ và ta có gì không giống nhau sao?"
"Chẳng lẽ trong mắt Cô Hồng trưởng lão, ngoại trừ Tần Giác, mạng của các đệ tử khác không phải là mạng?"
Nói xong, sắc mặt trưởng lão Cô Hồng khựng lại: "Ta chưa từng nói như vậy."
"Nhưng trưởng lão chính là ý này." Quý Từ lạnh lùng nói.
Cô Hồng trưởng lão nổi giận trong lòng, đang muốn lớn tiếng răn dạy cậu, lại thấy thanh niên sắc mặt tái nhợt, trên môi thậm chí cũng không có huyết sắc gì.
Một bộ dạng ốm yếu, mạng không còn bao lâu, liền theo bản năng nuốt lời lại.
Nghĩ lại, bọn họ quả thật thiên vị quá mức. Nhưng bọn họ thiên vị trắng trợn tới bây giờ, bởi vì không riêng gì bọn họ, ngay cả đệ tử tông môn bình thường rõ ràng đều thiên vị Tần Giác.
Bọn họ tất nhiên sẽ không cảm thấy như vậy có gì không đúng.
Vẻ mặt Cô Hồng trưởng lão phức tạp, nhìn vào đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Quý Từ, nhất thời im lặng.
Gã ta không cảm thấy mình phạt Quý Từ mấy ngày trước là sai, gã ta chỉ có chút lo lắng bản thân lúc này đây phạt quá mức bất công, sẽ khiến cho đệ tử tông môn bất mãn.
Sắc mặt Cô Hồng âm trầm: "Người tu hành ngay cả chút gió tuyết này cũng không chịu nổi, nhiều năm như vậy ngươi ăn cơm trắng sao?"
Nghe vậy, Quý Từ dừng lại, nói: "Đúng vậy, Cô Hồng trưởng lão làm sao lại biết? Đệ tử nấu cơm trắng có thể ăn ngon, ngài có muốn nếm thử không?"
Cô Hồng: "......"
Nhìn đối phương bỗng nhiên trở về bộ dáng cà lơ phất phơ, gã ta cảm thấy mình không nhìn thấu đệ tử này.
Đặc biệt là ngày đó, Thanh Ngọc lại đến trước mặt gã ta cầu xin cho Quý Từ.
Thanh Ngọc không phải từ trước đến nay không quản chuyện người khác và chuyện ngoài Tiểu Giác sao?
Nghĩ vậy, Cô Hồng tức giận một trận.
Gã ta đi về phía trước vài bước, đứng lại trước người Quý Từ, hơi cúi người xuống, tràn ngập áp bách nhìn cậu chằm chằm: "Ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng nếu ngươi dám động thủ trước mặt bổn trưởng lão, ta không ngại tự tay trục xuất ngươi ra khỏi tông môn."
Vừa nói xong, gã ta liền đứng thẳng dậy, tùy ý lấy ra trong tay áo một khối linh thạch thượng phẩm: "Cầm lấy, coi như bổn trưởng lão bồi tội."
Nói xong câu đó, Cô Hồng liền xoay người rời đi, thậm chí còn chưa kịp nói mấy câu với Tần Giác.
Quý Từ nhìn khối linh thạch thượng phẩm trên tay, nhíu mày.
Lão tất đăng này sẽ không cho rằng chuyện này dựa vào một khối linh thạch thượng phẩm là có thể bỏ qua toàn bộ chứ?
Tuy rằng linh thạch này quả thật có phẩm chất thượng thừa, trên đời hiếm thấy, bất luận đem đến phòng đấu giá bán hay là dung hợp trong bảo vật, đều là hạng tốt nhất thiên đại.
Nhưng Quý Từ cảm thấy mình không dễ dỗ như vậy.
Nhưng mà......
Quý Từ ném khối linh thạch này vào lòng bàn tay, sau đó thu vào trong Tử Giới Hoàn.
Nhưng linh thạch này cậu tất nhiên biết dùng, Cô Hồng trưởng lão, cậu tất nhiên cũng biết cách chọc.
Nghĩ vậy, Quý Từ nhanh chóng xông về phía Tần Giác đang nấu cơm dưới bếp: "Tiểu sư đệ, Thịnh Nguyên đại điển khi nào thì bắt đầu?"
"A, tuần sau đúng không, ta biết rồi."
Mấy ngày sau, Thịnh Nguyên đại điển đúng hạn lại tới.
Đây là sự kiện trọng đại của toàn thế hệ trẻ tuổi tu tiên giới, cơ bản sẽ không ai bỏ qua cơ hội nâng cao tên tuổi này.
Quý Từ đương nhiên cũng như thế.
Nhưng mà, cậu không chỉ muốn giúp mình vang danh, cậu còn muốn giúp Cô Hồng trưởng lão vang danh.
Chỉ ngẫm lại, Quý Từ đã cảm thấy vui vẻ.
Nơi tổ chức Thịnh Nguyên đại điển lần này là Kinh Hồ, nơi quản hạt của Tam Thanh Đạo Tông, xem như sân nhà của đệ tử Đạo Tông.
Quý Từ cưỡi con ngựa cao lớn đi qua, đúng lúc nhìn thấy biển người trong sân.
Bên lôi đài chật ních người, trên lôi đài cũng chật ních người, trên khán đài cũng một đống người bình thường ngồi xem kích động không thôi.
Đầu người nhốn nháo, không kém Linh Kiếm trì bao nhiêu.
Thời gian này chính là thời điểm các đại tông môn làm nóng người, trên lôi đài thỉnh thoảng truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, nương theo quần chúng vây xem trầm trồ khen ngợi, khung cảnh lúc bấy giờ vô cùng náo nhiệt.
Quý Từ chọc chọc cánh tay Tần Giác bên cạnh, hỏi: "Các trưởng lão ở đâu vậy?"
Tần Giác chỉ chỉ bầu trời.
Theo hướng đó nhìn qua, lúc này Quý Từ mới phát hiện giữa không trung lại có đám mây trôi nổi có một cái đài thật lớn, cực kỳ xa hoa, nghĩ đến nơi đó chính là nơi các trưởng lão đại tông môn và chưởng môn ngồi đợi.
Quý Từ líu lưỡi nói: "Thật đồ sộ, thật xa hoa, thật có tiền."
"Huynh cũng muốn lên sao?" Tần Giác hỏi.
Khóe môi Quý Từ cong lên: "Ta ăn no rửng mỡ mới đến đó ngồi, nhiều người nhìn như vậy."
Gần như một nửa người sẽ chú ý đến cái đài lớn đó, đến lúc đó nếu các trưởng lão xảy ra chuyện xấu...
Quý Từ liếm liếm môi, hỏi: "Nghe nói sau Thịnh Nguyên đại điển sẽ có biểu diễn?
"Ừm." Tần Giác gật đầu, "Đến lúc đó sẽ chuyển sân khấu, còn có thuyết thư."
Thuyết thư này kỳ thật là giảng sự tích nhân vật anh hùng khóa trước cho mọi người nghe, từ trước đến nay đều là hoạt động nhàm chán nhất.
Quý Từ đảo tròng mắt: "Thuyết thư tiên sinh ở đâu?"
Tần Giác nhạy bén nhận ra điều gì: "Huynh lại nảy ra chủ ý gì?"
Quý Từ vô tội nhìn y: "Ta có thể có chủ ý xấu gì? Đệ nói ta biết Thuyết Thư tiên sinh ở đâu là được, ta chỉ đi chào hỏi."
Tuy rằng Tần Giác không biết một thuyết thư tiên sinh không có danh tiếng thì có gì đáng giá để cậu chào hỏi, nhưng vẫn nghe lời chỉ chỗ.
"Bên kia, có một căn nhà nhỏ, bên trong là nơi diễn viên và thuyết thư tiên sinh ở, huynh nhớ đi nhanh về nhanh."
"Biết rồi biết rồi." Quý Từ thuận miệng đồng ý, ngay sau đó chạy về hướng y chỉ.
Cũng không lâu lắm, Quý Từ quả nhiên liền thấy được một tòa nhà nhỏ tường trắng ngói đen.
Sau khi cậu đi vào, đụng phải một diễn viên nhỏ.
Quý Từ vội vàng ngăn cản hắn: "Tiểu tiên sinh, ngươi biết thuyết thư tiên sinh lần này ở đâu không?"
Diễn viên kia nhìn cậu một hồi, sau đó chỉ chỉ vào bên trong: "Đi vào, sau đó quẹo phải, nơi đó có một gian phòng, là chỗ Trương tiên sinh ở."
Quý Từ nhìn thoáng qua bên trong, nói: "Đa tạ."
Sau đó liền vào trong.
Thanh âm của Cô Hồng trưởng lão trước sau như một trầm thấp lạnh lùng ương ngạnh, mang theo âm độc nhè nhẹ.
Dù làm sao tai Quý Từ cũng nghe ra như vậy, không biết Cô Hồng trưởng lão có phải vậy không hay chỉ nói với một mình cậu như vậy.
Quý Từ: "... Làm gì có chuyện đó chứ, Cô Hồng trưởng lão có thể đại giá quang lâm, đệ tử đương nhiên vô cùng vui vẻ."
Đánh rắm, cậu hận không thể bổ đầu Cô Hồng trưởng lão ra.
Cô Hồng liếc cậu một cái, không biết có tin lý do thoái thác này hay không.
Nam nhân chậm rãi sửa sang lại ống tay áo một chút, sau đó liền vào trong sân.
Vừa đi còn vừa nói: "Không phải bảo ngươi dời khỏi đỉnh núi Tiểu Giác sao? Sao ngươi còn ở đây?"
Trong lòng Quý Từ cậu còn vui vẻ dính tiểu sư đệ cả ngày, tiểu sư đệ cũng không ghét bỏ cậu.
Chuyện hai bên đều không có ý kiến, đến phiên Cô Hồng khoa tay múa chân sao?
Thế nhưng Quý Từ sợ hãi, Quý Từ không dám nói như vậy: "Đây là do vết thương của đệ tử còn chưa khỏi. Thật không dám giấu, bây giờ đệ tử còn có chút váng đầu."
Cô Hồng xoay người lại, giọng nói lạnh lùng: "Ý ngươi là, nhất định phải để Tiểu Giác chăm sóc ngươi?"
"Ngươi cũng xứng?"
Quý Từ khựng lại, trong lòng càng chán ghét cái này lão tất đăng, cũng lười khắc chế, nói thẳng: "Vậy thì sao ạ, tiểu sư đệ và ta có gì không giống nhau sao?"
"Chẳng lẽ trong mắt Cô Hồng trưởng lão, ngoại trừ Tần Giác, mạng của các đệ tử khác không phải là mạng?"
Nói xong, sắc mặt trưởng lão Cô Hồng khựng lại: "Ta chưa từng nói như vậy."
"Nhưng trưởng lão chính là ý này." Quý Từ lạnh lùng nói.
Cô Hồng trưởng lão nổi giận trong lòng, đang muốn lớn tiếng răn dạy cậu, lại thấy thanh niên sắc mặt tái nhợt, trên môi thậm chí cũng không có huyết sắc gì.
Một bộ dạng ốm yếu, mạng không còn bao lâu, liền theo bản năng nuốt lời lại.
Nghĩ lại, bọn họ quả thật thiên vị quá mức. Nhưng bọn họ thiên vị trắng trợn tới bây giờ, bởi vì không riêng gì bọn họ, ngay cả đệ tử tông môn bình thường rõ ràng đều thiên vị Tần Giác.
Bọn họ tất nhiên sẽ không cảm thấy như vậy có gì không đúng.
Vẻ mặt Cô Hồng trưởng lão phức tạp, nhìn vào đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Quý Từ, nhất thời im lặng.
Gã ta không cảm thấy mình phạt Quý Từ mấy ngày trước là sai, gã ta chỉ có chút lo lắng bản thân lúc này đây phạt quá mức bất công, sẽ khiến cho đệ tử tông môn bất mãn.
Sắc mặt Cô Hồng âm trầm: "Người tu hành ngay cả chút gió tuyết này cũng không chịu nổi, nhiều năm như vậy ngươi ăn cơm trắng sao?"
Nghe vậy, Quý Từ dừng lại, nói: "Đúng vậy, Cô Hồng trưởng lão làm sao lại biết? Đệ tử nấu cơm trắng có thể ăn ngon, ngài có muốn nếm thử không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Hồng: "......"
Nhìn đối phương bỗng nhiên trở về bộ dáng cà lơ phất phơ, gã ta cảm thấy mình không nhìn thấu đệ tử này.
Đặc biệt là ngày đó, Thanh Ngọc lại đến trước mặt gã ta cầu xin cho Quý Từ.
Thanh Ngọc không phải từ trước đến nay không quản chuyện người khác và chuyện ngoài Tiểu Giác sao?
Nghĩ vậy, Cô Hồng tức giận một trận.
Gã ta đi về phía trước vài bước, đứng lại trước người Quý Từ, hơi cúi người xuống, tràn ngập áp bách nhìn cậu chằm chằm: "Ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng nếu ngươi dám động thủ trước mặt bổn trưởng lão, ta không ngại tự tay trục xuất ngươi ra khỏi tông môn."
Vừa nói xong, gã ta liền đứng thẳng dậy, tùy ý lấy ra trong tay áo một khối linh thạch thượng phẩm: "Cầm lấy, coi như bổn trưởng lão bồi tội."
Nói xong câu đó, Cô Hồng liền xoay người rời đi, thậm chí còn chưa kịp nói mấy câu với Tần Giác.
Quý Từ nhìn khối linh thạch thượng phẩm trên tay, nhíu mày.
Lão tất đăng này sẽ không cho rằng chuyện này dựa vào một khối linh thạch thượng phẩm là có thể bỏ qua toàn bộ chứ?
Tuy rằng linh thạch này quả thật có phẩm chất thượng thừa, trên đời hiếm thấy, bất luận đem đến phòng đấu giá bán hay là dung hợp trong bảo vật, đều là hạng tốt nhất thiên đại.
Nhưng Quý Từ cảm thấy mình không dễ dỗ như vậy.
Nhưng mà......
Quý Từ ném khối linh thạch này vào lòng bàn tay, sau đó thu vào trong Tử Giới Hoàn.
Nhưng linh thạch này cậu tất nhiên biết dùng, Cô Hồng trưởng lão, cậu tất nhiên cũng biết cách chọc.
Nghĩ vậy, Quý Từ nhanh chóng xông về phía Tần Giác đang nấu cơm dưới bếp: "Tiểu sư đệ, Thịnh Nguyên đại điển khi nào thì bắt đầu?"
"A, tuần sau đúng không, ta biết rồi."
Mấy ngày sau, Thịnh Nguyên đại điển đúng hạn lại tới.
Đây là sự kiện trọng đại của toàn thế hệ trẻ tuổi tu tiên giới, cơ bản sẽ không ai bỏ qua cơ hội nâng cao tên tuổi này.
Quý Từ đương nhiên cũng như thế.
Nhưng mà, cậu không chỉ muốn giúp mình vang danh, cậu còn muốn giúp Cô Hồng trưởng lão vang danh.
Chỉ ngẫm lại, Quý Từ đã cảm thấy vui vẻ.
Nơi tổ chức Thịnh Nguyên đại điển lần này là Kinh Hồ, nơi quản hạt của Tam Thanh Đạo Tông, xem như sân nhà của đệ tử Đạo Tông.
Quý Từ cưỡi con ngựa cao lớn đi qua, đúng lúc nhìn thấy biển người trong sân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên lôi đài chật ních người, trên lôi đài cũng chật ních người, trên khán đài cũng một đống người bình thường ngồi xem kích động không thôi.
Đầu người nhốn nháo, không kém Linh Kiếm trì bao nhiêu.
Thời gian này chính là thời điểm các đại tông môn làm nóng người, trên lôi đài thỉnh thoảng truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, nương theo quần chúng vây xem trầm trồ khen ngợi, khung cảnh lúc bấy giờ vô cùng náo nhiệt.
Quý Từ chọc chọc cánh tay Tần Giác bên cạnh, hỏi: "Các trưởng lão ở đâu vậy?"
Tần Giác chỉ chỉ bầu trời.
Theo hướng đó nhìn qua, lúc này Quý Từ mới phát hiện giữa không trung lại có đám mây trôi nổi có một cái đài thật lớn, cực kỳ xa hoa, nghĩ đến nơi đó chính là nơi các trưởng lão đại tông môn và chưởng môn ngồi đợi.
Quý Từ líu lưỡi nói: "Thật đồ sộ, thật xa hoa, thật có tiền."
"Huynh cũng muốn lên sao?" Tần Giác hỏi.
Khóe môi Quý Từ cong lên: "Ta ăn no rửng mỡ mới đến đó ngồi, nhiều người nhìn như vậy."
Gần như một nửa người sẽ chú ý đến cái đài lớn đó, đến lúc đó nếu các trưởng lão xảy ra chuyện xấu...
Quý Từ liếm liếm môi, hỏi: "Nghe nói sau Thịnh Nguyên đại điển sẽ có biểu diễn?
"Ừm." Tần Giác gật đầu, "Đến lúc đó sẽ chuyển sân khấu, còn có thuyết thư."
Thuyết thư này kỳ thật là giảng sự tích nhân vật anh hùng khóa trước cho mọi người nghe, từ trước đến nay đều là hoạt động nhàm chán nhất.
Quý Từ đảo tròng mắt: "Thuyết thư tiên sinh ở đâu?"
Tần Giác nhạy bén nhận ra điều gì: "Huynh lại nảy ra chủ ý gì?"
Quý Từ vô tội nhìn y: "Ta có thể có chủ ý xấu gì? Đệ nói ta biết Thuyết Thư tiên sinh ở đâu là được, ta chỉ đi chào hỏi."
Tuy rằng Tần Giác không biết một thuyết thư tiên sinh không có danh tiếng thì có gì đáng giá để cậu chào hỏi, nhưng vẫn nghe lời chỉ chỗ.
"Bên kia, có một căn nhà nhỏ, bên trong là nơi diễn viên và thuyết thư tiên sinh ở, huynh nhớ đi nhanh về nhanh."
"Biết rồi biết rồi." Quý Từ thuận miệng đồng ý, ngay sau đó chạy về hướng y chỉ.
Cũng không lâu lắm, Quý Từ quả nhiên liền thấy được một tòa nhà nhỏ tường trắng ngói đen.
Sau khi cậu đi vào, đụng phải một diễn viên nhỏ.
Quý Từ vội vàng ngăn cản hắn: "Tiểu tiên sinh, ngươi biết thuyết thư tiên sinh lần này ở đâu không?"
Diễn viên kia nhìn cậu một hồi, sau đó chỉ chỉ vào bên trong: "Đi vào, sau đó quẹo phải, nơi đó có một gian phòng, là chỗ Trương tiên sinh ở."
Quý Từ nhìn thoáng qua bên trong, nói: "Đa tạ."
Sau đó liền vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro