Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Vào thành

Nhất Ngôn Cửu Đỉnh

2024-07-24 03:15:41

Bọn họ ở trong sơn động này dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề nghỉ ngơi ước chừng nửa canh giờ, phu xe kia mới từ từ tỉnh lại.

Mới vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy lỗ tai trên đầu A Hồ, nhất thời lại bị dọa thiếu chút nữa hôn mê, liên tục kêu loạn.

Cuối cùng Quý Từ thật sự không nhìn được, dùng chuôi đao đánh phu xe ngất xỉu lần nữa.

A Hồ bất mãn nhìn phu xe: "Hắn chưa từng thấy hồ ly tinh sao? La ó om sòm."

Quý Từ nhìn lỗ tai chồn của hắn: "... Ừ, hắn là phàm nhân, quả thật chưa từng thấy yêu tinh."

Trong lúc nói chuyện, Tần Giác ở một bên phát ra một tiếng rên rỉ.

Quý Từ nghe thấy, vội vàng đi giúp y vỗ lưng.

Trong mắt A òoof, vạn phần không thể lý giải: "Y chỉ là trúng mê dược, cũng không phải trúng độc bị thương, ngươi cẩn thận như vậy làm gì?"

Nói như vậy không sai, Quý Từ vô thức vuốt ngón tay tiểu sư đệ.

Nhưng cậu sợ tiểu sư đệ có chỗ nào không thoải mái.

Thân hình A Hồ nhỏ gầy, khẳng định ôm không nổi Tần Giác cùng phu xe, nếu là kéo đi thì sao?

Cái này nói không chừng lại đúng.

Nghĩ như vậy, Quý Từ liền cảm thấy mình thập phần có đạo lý.

Cậu thấp giọng hỏi: "Có ổn không, có chỗ nào không thoải mái không?"

Tần Giác khẽ mím môi, thật lâu sau mới nói: "Không có."

Y hoạt động tay chân một chút, sau đó vịn vách núi đứng lên, hỏi: "Lúc trước hai người nói, cái thôn kia là quỷ thôn?"

"Ừm." Quý Từ gật đầu.

Tần Giác híp mắt: "Tại sao lại nói là thôn quỷ, nơi đó có người chết sao?"

Nghe thế, Quý Từ cũng nhìn về phía A Hồ: "Đúng vậy, ngươi tận mắt thấy nơi đó có oan hồn đòi mạng sao?".

||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||

"Lúc trước ta tận mắt nhìn thấy một nhóm lữ nhân vào thôn tá túc, buổi tối còn rất tốt, ban ngày ta hóa thành nguyên hình đi qua nhìn, toàn bộ đã chết sạch!"

Nghe vậy, Quý Từ mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản, nhưng lại không thể hoàn toàn cho rằng ác quỷ quấy phá.

"Nhưng làm sao ngươi có thể xác định, phạm phải sát nghiệt không phải người, mà là quỷ?"

Vừa nói xong, A Hồ vốn đang nhiệt tình nháy mắt không lên tiếng.

Quý Từ hơi nhíu mày, lại hỏi một câu.

Lần này, A Hồ bị ép đến nóng nảy, la làng: "Ta nói là quỷ thì là quỷ! Ngươi cứ ép hỏi ta làm gì?!"

Nói xong, ném gáo gỗ xuống đất, kiễng chân nhanh chóng rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy thế, Quý Từ kinh ngạc.

Cậu rút chiếc quạt xếp màu vàng đen đeo bên hông ra, nhẹ nhàng quạt cho Tần Giác, chậm rãi nói: "Con chồn nhỏ này thật kỳ quái, truyền thuyết thôn quỷ hư vô mờ mịt, nhưng nếu không phải vì trong thôn gặp nguy hiểm, hắn vì sao lại muốn dẫn chúng ta tới nơi này?"

Hắn có ý đồ gì?

Tần Giác lấy khăn trong tay áo ra, nắm lấy tay Quý Từ, tỉ mỉ lau một lần.

Sau khi đảm bảo sạch sẽ, liền đem khăn cất đi.

Ngữ khí y thản nhiên: "Không biết, nhưng mà, chúng ta có nên rời đi hay không?"

Nghe vậy, Quý Từ hơi giật mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, phát hiện không biết lúc nào, sắc trời sáng choang, ngay cả mặt trời mọc cũng đã lên cao, mặt trời nghiêng nghiêng treo trên bầu trời, ánh sáng nhu hòa ngời ngời.

Quý Từ đưa ngón tay lên tính toán, vẻ mặt ngạc nhiên: "Đã đến giờ này rồi."

Cậu đi nhanh vài bước cõng phu xe lên lưng, nhìn về phía Tần Giác: "Chúng ta đi thôi, lão Trương còn đang chờ chúng ta ở kinh thành."

Nếu chậm trễ, không biết hắn sẽ trải qua những gì.

Dù sao phong thư kia viết không tỉ mỉ, tuy rằng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Trương Thiệu Viễn thật sự xảy ra chuyện gì, lương tâm Quý Từ không bỏ qua được.

Còn chưa đi được mấy bước, cổ tay của cậu đã bị Tần Giác nắm chặt.

Đối phương kéo phu xe từ trên người Quý Từ xuống, sau đó nói: "Ta cõng, sư huynh đi phía trước dẫn đường đi."

Quý Từ cũng không cự tuyệt: "Được."

Ai ngờ bọn họ vừa ra khỏi sơn động, liền đụng phải A Hồ bên ngoài.

Con chồn tinh mở to đôi mắt, gắt gao nhìn bọn họ.

Quý Từ: "......"

Cậu thử thăm dò đưa tay chào hỏi: "Hi?"

A Hồ bĩu môi: "Ta mang các ngươi rời khỏi quỷ thôn, các ngươi có phải nên báo đáp ta hay không?"

Nghe thế, Quý Từ nở nụ cười: "A? Vậy ngươi muốn chúng ta báo đáp thế nào?"

"Trước đó đã nói, lấy thân báo đáp là tuyệt đối không thể, chúng ta đều là người đứng đắn."

A Hồ: "... Ngươi nhìn thế nào cũng không giống người đứng đắn."

Quý Từ cười ha ha, bảo hắn nói mau.

Bầu không khí so với lúc trước, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

A Hồ mặt đỏ bừng, nói: "Nếu như ta đoán không sai, các ngươi muốn đến kinh thành Đại Lương?"

Nghe thế, Quý Từ chớp chớp mắt, hơi cúi người xuống, hỏi: "Làm sao ngươi biết chúng ta muốn đến kinh thành?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt A Hồ hơi chột dạ, dời tầm mắt, trầm ngâm một lát, liền giả vờ giả vịt nói: "Ta tu luyện thành công, ta đã tính hết rồi, các ngươi muốn đến kinh thành."

Quý Từ thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Trong tay cậu chậm rãi cầm quạt, đưa cho Tần Giác một ánh mắt ngầm hiểu, sau đó truyền âm qua - - [Đệ xem con chồn nhỏ này, cô đơn đến phát ngốc đều viết lên mặt, thật thú vị.]

Tần Giác yên lặng nhìn cậu một cái, cảm thấy sư huynh nhà mình kỳ thật cũng không thông minh hơn so với con chồn nhỏ này chút nào.

Thực tế thì cũng độc thân......

"Đệ vụng lén mắng ta?" Thanh âm Quý Từ đột nhiên từ bên cạnh vang lên.

Tần Giác: "... Ta không có."

Quý Từ híp mắt, khép quạt lại nhẹ nhàng nâng cằm Tần Giác lên, giọng nói chắc chắn: "Đệ chắc chắn đang mắng ta, ta hiểu rõ biểu tình này của đệ, mỗi lần đệ im lặng oán thầm ta thì đều trầm tư như vậy."

Tần Giác: "......"

Có không? Sao chính y lại không biết? Lúc y suy nghĩ và lúc nhớ Quý Từ, vẻ mặt thật sự không giống nhau sao?

Không thể nào......

Nhưng hình như xác thực mỗi một lần oán thầm sư huynh, đều có thể bị cậu bắt được.

Đáy mắt Tần Giác toát ra một tia nghi hoặc.

Quý Từ sau khi nhìn thấy, càng thêm dương dương đắc ý: "Đệ xem, đệ hiện tại nhất định là đang suy nghĩ sao ta lại nhìn ra được đệ đang oán thầm ta, đúng hay không?"

Nghe thế, Tần Giác hơi giật mình, sau đó bật cười nói: "Vâng, sao sư huynh cái gì cũng biết?"

"Đương nhiên ta biết, cũng không nhìn xem ta là ai." Quý Từ mở quạt xếp màu vàng đen, mỉm cười nhìn y," Tốt xấu gì cũng nuôi đệ nhiều năm như vậy."

Nghe vậy, khóe môi Tần Giác hơi cong lại.

Cũng không biết là ai nuôi ai, sư huynh nhà y thật sự là......

Tần Giác lắc đầu.

Bọn họ bên này trò chuyện sôi nổi, kết quả không cẩn thận quên mất A Hồ.

Con chồn nhỏ tức giận không chịu được: "Các ngươi nhìn ta xem! Không phải đang nói chuyện với ta sao?"

Quý Từ lúc này mới phản ứng lại, bịa chuyện: "Nhìn xem, vừa rồi ta đang nhìn cậu."

Thấy thế, A Hồ rất nhanh nguôi giận, tiếp tục hỏi vấn đề lúc trước: "Cho nên các ngươi có dẫn ta đến kinh thành không?"

Quý Từ nhìn hắn, sau đó hơi khó xử nhìn về phía Tần Giác.

Mang một con chồn vào kinh thành, cũng không phải không được, cũng không biết tiểu sư đệ có đồng ý hay không.

Tần Giác phát hiện băn khoăn của cậu, liền nói: "Không sao, ta nghe sư huynh."

Quý Từ chờ câu nói này của y, nháy mắt liền vỗ vỗ tay: "Tốt lắm, vậy A Hồ cùng chúng ta đến kinh thành đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Số ký tự: 0