Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Vòng loại
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
2024-07-24 03:15:41
Quý Từ trở lại sân thi đấu Thịnh Nguyên đại điển, vẻ mặt còn có chút buồn bực.
Lúc cậu tìm được Tần Giác, đối phương vừa mới từ trên lôi đài xuống, trên lưỡi kiếm dính máu, nhưng không nhiều lắm.
Có lẽ đối thủ bị thương không nặng lắm.
Thấy bộ dáng Quý Từ, giọng Tần Giác bình tĩnh: "Sao vậy, không vui à?"
Quý Từ nhìn y, mở miệng, muốn nói lại thôi.
Tần Giác im lặng đứng đối diện cậu, chờ cậu nói ra.
Nhưng một câu cũng không nói ra.
Tần Giác bắt đầu giục: "Không thể nói sao?"
"... Không có gì." Quý Từ thở dài, "Không có gì ghê gớm, chỉ là ở bờ hồ bên cạnh nhìn thấy đôi uyên ương, giữa ban ngày ban mặt bắt đầu vận động, quá hại mắt."
Tần Giác nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của cậu, biết đối phương không nói rõ, nhưng cũng không ép hỏi.
Chỉ rũ mắt xuống, vừa dùng khăn tay lau lưỡi kiếm, vừa nói: "Sau này không nên chạy loạn, nhìn thấy loại này thì đi thẳng đừng nhìn."
Quý Từ: "Ta đương nhiên là trực tiếp đi rồi, chẳng lẽ còn có thể nhìn thêm hay sao?"
Loại chuyện này, cũng không biết hai người kia nghĩ thế nào, còn là ban ngày ban mặt, bên bờ hồ người đến người đi.
Cũng không biết bị bao nhiêu người nhìn thấy.
Quý Từ nghĩ vậy, liền thở dài.
Cậu ôm vai Tần Giác, thân mật nói: "Tiểu sư đệ, phía trước hình như có bán bánh gạo, chúng ta đi ăn một chút?"
Tần Giác để Quý Từ kéo y đi.
Đợi sau khi chơi không lâu lắm, Thịnh Nguyên đại điển cũng sắp bắt đầu.
Quý Từ mang Tần Giác đứng ở sau đám người, lúc tất cả mọi người đang trang nghiêm nghe Đạo Tông trưởng lão nói chuyện, cậu nhét bánh gạo vào miệng.
Bản thân ăn còn chưa đủ, Quý Từ còn không quên chia sẻ, cậu nhét bánh gạo tiểu sư đệ vào miệng.
"Ăn ngon không?" Quý Từ nhiệt tình hỏi, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Tần Giác mặt không chút thay đổi nuốt bánh gạo đang bị nghẹn ở cổ họng xuống, đưa tay cướp đi bánh gạo trong tay Quý Từ, nhét vào miệng Quý Từ.
Quý Từ: "Ưm ưm ưm...... Đệ...... Ưm!"
Một bên cậu nghẹn họng, một bên nhịn không được cười, cười ra nước mắt.
Chờ nuốt hết bánh gạo, Quý Từ mới cười hì hì nói: "Nhìn xem, tiểu sư đệ chúng ta bây giờ hoạt bát cỡ nào."
Tần Giác không để ý tới cậu.
Chờ trưởng lão cổ vũ một loạt động viên xong, liền đến lúc rút thăm.
Tất cả đệ tử dự thi ở đây xếp thành hàng đâu vào đấy, lần lượt tiến lên.
Đến phiên Quý Từ, cậu phát hiện mình lại là trận thứ nhất vòng cuối cùng.
Sau khi rút thăm xong, cậu ngồi xổm bên cạnh, chờ Tần Giác tới, liền hỏi: "Đệ trận thứ mấy?"
Tần Giác rũ mắt nhìn cậu: "Buổi chiều, trận đầu tiên."
"Vậy vừa vặn, chúng ta đều có thể xem đối phương thi đấu." Quý Từ ánh mắt sáng lên, cậu đứng lên, kéo Tần Giác về phía lôi đài," Đi điđi, chúng ta tới bên cạnh lôi đài trước."
Dựa theo thời gian, đợi đến lúc Quý Từ lên đài, vừa vặn là giữa trưa, lúc mặt trời nắng gắt nhất.
Quý Từ vừa cùng Tần Giác châm chọc vận may cứt chó của mình, vừa hưng phấn nhìn lên sân khấu.
Tần Giác ngược lại không sao cả, y rất bình tĩnh, thậm chí còn nhàn nhã hỏi Quý Từ việc học.
Quý Từ bịt tai, nói gì cũng không muốn nghe.
Mặt trời xuống rất nhanh, lập tức đến lúc Quý Từ lên đài.
Cậu dùng sức ôm Tần Giác một cái, hai má dán sát vào nhau, Tần Giác hơi mất tự nhiên.
Nhưng Quý Từ rõ ràng cái gì cũng không nhận ra, sau khi cậu thân mật xong, mang theo kiếm, bắt lấy biên giới của lôi đài, chống tay, nhảy lên, dứt khoát lưu loát đứng vững.
Sau khi lên lôi đài, Quý Từ cảm giác được tiếng người ồn ào xung quanh rõ ràng nhỏ đi, hẳn là thiết lập kết giới cách âm.
Cậu rút Chiết Liễu kiếm ra, sau khi nó theo chủ nhân lần đầu tiên ra chiến trường, giờ phút này đang hưng phấn kêu lên.
Cùng lúc đó, bên kia lôi đài, đối thủ của Quý Từ cũng trèo lên lôi đài.
Quý Từ quan sát một chút động tác của hắn, cảm thấy tiểu tử này không có đẹp trai như cậu.
Ngay sau đó, cậu tập trung nhìn, nhất thời huýt sáo thật dài: "Dô, người quen cũ a."
Đường Tử Thần đối diện vừa nghe thấy thanh âm của cậu, nhất thời sợ tới run rẩy, đồng thời nhíu mày: "Sao lại là ngươi?"
Quý Từ nghiêng đầu: "Là ta, rất kỳ quái sao?"
Đường Tử Thần không nói gì, nghiêng đầu tránh ánh mắt cậu, ngữ khí nghiêm túc: "Nhiều lời vô ích, trận này ta nhất định sẽ thắng."
Ngược lại đứng đắn hơn trước nhiều.
Thấy vậy, Quý Từ cũng thu lại trạng thái cà lơ phất phơ: "Vậy mỏi mắt mong chờ."
Nháy mắt, tiếng trống trận vang lên, đây là tín hiệu khai chiến.
Cùng lúc đó, Quý Từ và Đường Tử Thần đồng thời nghênh đón, lưỡi kiếm va chạm, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Kiếm pháp Cửu Trọng Thiênb nhanh nhẹn, thế công cực nhanh; Đạo Tông thì kết hợp giữa tấn công và phòng thủ, vừa phòng thủ vừa chiến đấu, lúc đánh nhau như nước ấm không vội vàng không nóng nảy.
Đặc biệt là Quý Từ, trong khoảng thời gian này cậu luyện kiếm đến nghiện, kiếm pháp tổ truyền của Đạo Tông bị cậu đùa bỡn xuất thần nhập hóa, phiên nhược kinh hồng, giống như du long, Chiết Liễu kiếm khi thì cứng rắn khi thì mềm mại.
Đường Tử Thần thử vô số lần, thế nhưng đều không thể công phá phòng thủ của Quý Từ.
Quan trọng hơn là, bước chân của đối phương vô cùng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, không có dấu hiệu cố hết sức.
Đáy mắt Đường Tử Thần hiện lên kinh ngạc, lập tức càng dùng sức tấn công.
Quý Từ xoay người né chiêu này, lui về phía sau.
Chạm vào khoảng không, Đường Tử Thần vô cùng tức giận: "Ngươi cũng chỉ biết tránh né thôi sao?"
Nghe thế, Quý Từ không hề tức giận, chỉ lắc đầu thở dài nói: "Người trẻ tuổi, hỏa khí lớn."
Dứt lời, Đường Tử Thần chẳng biết vì sao càng tức giận hơn: "Nói hươu nói vượn, ngươi cũng không lớn hơn ta mấy tuổi, không cần dùng giọng điệu trưởng bối như vậy giáo huấn ta!"
Nói xong, lại một kiếm đâm tới.
Quý Từ dựng thẳng Chiết Liễu kiếm lên, vừa vặn vững vàng ngăn cản một kiếm này.
Nhất thời hai người kề sát, Quý Từ nhìn bộ dáng thiếu niên trước mặt quật cường mím chặt môi, theo bản năng chớp mắt với hắn.
Đường Tử Thần hoàn toàn không dự liệu được đối phương sẽ có động tác như vậy, nhất thời sửng sốt khoảng nửa giây.
Nửa giây này, Quý Từ bắt lấy khe hở, một kiếm đâm tới.
Đường Tử Thần cuống quít né tránh, nhưng vẫn không cẩn thận bị mũi kiếm móc xuống một góc áo nhỏ.
Nhìn góc áo kia, khóe môi Quý Từ mỉm cười: "Sao thi đấu còn không chuyên tâm như vậy?"
Đường Tử Thần cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp xông lên.
Lần này Quý Từ lười đánh nhau với tên tiểu tử hoang dã này, thân pháp cậu linh hoạt và chu toàn, Đường Tử Thần gần như không đụng tới góc áo Quý Từ.
Nhanh nhẹn linh mẫn như vậy, cho dù Tần Giác cũng không làm được.
Xem đến đây, trên đài cao các trưởng lão đạo tông nhìn mặt nhau, trong mắt lộ vẻ phức tạp.
Đường Tử Thần ý thức được mình chỉ sợ là bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhất thời càng thêm tức giận, hoàn toàn mất chừng mực.
Hắn cũng không biết tại sao mình phải tức giận, sau khi Quý Từ rời khỏi Ba Thục Bạch Đế thành, hắn cả ngày mất hồn mất vía, tức giận Tần Giác không thân mật với hắn, lại tức giận Quý Từ Không chăm sóc hắn.
Sau khi Đường Tử Thần tấn công, Quý Từ lắc mình tránh qua, đồng thời mũi kiếm chỉa lên, lấy đèn lưu ly bên hông đối phương xuống.
Quy củ Thịnh Nguyên đại điển, đèn lưu ly bên hông bị đánh rớt, coi như thua.
Đường Tử Thần sững sờ nhìn đèn lưu ly mình rơi xuống đất, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Quý Từ thu Chiết Liễu Kiếm lại, vươn tay với hắn, nụ cười sơ lãng: "Chỉ là một trận đấu vòng loại thôi, sao lại thất hồn lạc phách như vậy?"
Lúc cậu tìm được Tần Giác, đối phương vừa mới từ trên lôi đài xuống, trên lưỡi kiếm dính máu, nhưng không nhiều lắm.
Có lẽ đối thủ bị thương không nặng lắm.
Thấy bộ dáng Quý Từ, giọng Tần Giác bình tĩnh: "Sao vậy, không vui à?"
Quý Từ nhìn y, mở miệng, muốn nói lại thôi.
Tần Giác im lặng đứng đối diện cậu, chờ cậu nói ra.
Nhưng một câu cũng không nói ra.
Tần Giác bắt đầu giục: "Không thể nói sao?"
"... Không có gì." Quý Từ thở dài, "Không có gì ghê gớm, chỉ là ở bờ hồ bên cạnh nhìn thấy đôi uyên ương, giữa ban ngày ban mặt bắt đầu vận động, quá hại mắt."
Tần Giác nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của cậu, biết đối phương không nói rõ, nhưng cũng không ép hỏi.
Chỉ rũ mắt xuống, vừa dùng khăn tay lau lưỡi kiếm, vừa nói: "Sau này không nên chạy loạn, nhìn thấy loại này thì đi thẳng đừng nhìn."
Quý Từ: "Ta đương nhiên là trực tiếp đi rồi, chẳng lẽ còn có thể nhìn thêm hay sao?"
Loại chuyện này, cũng không biết hai người kia nghĩ thế nào, còn là ban ngày ban mặt, bên bờ hồ người đến người đi.
Cũng không biết bị bao nhiêu người nhìn thấy.
Quý Từ nghĩ vậy, liền thở dài.
Cậu ôm vai Tần Giác, thân mật nói: "Tiểu sư đệ, phía trước hình như có bán bánh gạo, chúng ta đi ăn một chút?"
Tần Giác để Quý Từ kéo y đi.
Đợi sau khi chơi không lâu lắm, Thịnh Nguyên đại điển cũng sắp bắt đầu.
Quý Từ mang Tần Giác đứng ở sau đám người, lúc tất cả mọi người đang trang nghiêm nghe Đạo Tông trưởng lão nói chuyện, cậu nhét bánh gạo vào miệng.
Bản thân ăn còn chưa đủ, Quý Từ còn không quên chia sẻ, cậu nhét bánh gạo tiểu sư đệ vào miệng.
"Ăn ngon không?" Quý Từ nhiệt tình hỏi, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Tần Giác mặt không chút thay đổi nuốt bánh gạo đang bị nghẹn ở cổ họng xuống, đưa tay cướp đi bánh gạo trong tay Quý Từ, nhét vào miệng Quý Từ.
Quý Từ: "Ưm ưm ưm...... Đệ...... Ưm!"
Một bên cậu nghẹn họng, một bên nhịn không được cười, cười ra nước mắt.
Chờ nuốt hết bánh gạo, Quý Từ mới cười hì hì nói: "Nhìn xem, tiểu sư đệ chúng ta bây giờ hoạt bát cỡ nào."
Tần Giác không để ý tới cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ trưởng lão cổ vũ một loạt động viên xong, liền đến lúc rút thăm.
Tất cả đệ tử dự thi ở đây xếp thành hàng đâu vào đấy, lần lượt tiến lên.
Đến phiên Quý Từ, cậu phát hiện mình lại là trận thứ nhất vòng cuối cùng.
Sau khi rút thăm xong, cậu ngồi xổm bên cạnh, chờ Tần Giác tới, liền hỏi: "Đệ trận thứ mấy?"
Tần Giác rũ mắt nhìn cậu: "Buổi chiều, trận đầu tiên."
"Vậy vừa vặn, chúng ta đều có thể xem đối phương thi đấu." Quý Từ ánh mắt sáng lên, cậu đứng lên, kéo Tần Giác về phía lôi đài," Đi điđi, chúng ta tới bên cạnh lôi đài trước."
Dựa theo thời gian, đợi đến lúc Quý Từ lên đài, vừa vặn là giữa trưa, lúc mặt trời nắng gắt nhất.
Quý Từ vừa cùng Tần Giác châm chọc vận may cứt chó của mình, vừa hưng phấn nhìn lên sân khấu.
Tần Giác ngược lại không sao cả, y rất bình tĩnh, thậm chí còn nhàn nhã hỏi Quý Từ việc học.
Quý Từ bịt tai, nói gì cũng không muốn nghe.
Mặt trời xuống rất nhanh, lập tức đến lúc Quý Từ lên đài.
Cậu dùng sức ôm Tần Giác một cái, hai má dán sát vào nhau, Tần Giác hơi mất tự nhiên.
Nhưng Quý Từ rõ ràng cái gì cũng không nhận ra, sau khi cậu thân mật xong, mang theo kiếm, bắt lấy biên giới của lôi đài, chống tay, nhảy lên, dứt khoát lưu loát đứng vững.
Sau khi lên lôi đài, Quý Từ cảm giác được tiếng người ồn ào xung quanh rõ ràng nhỏ đi, hẳn là thiết lập kết giới cách âm.
Cậu rút Chiết Liễu kiếm ra, sau khi nó theo chủ nhân lần đầu tiên ra chiến trường, giờ phút này đang hưng phấn kêu lên.
Cùng lúc đó, bên kia lôi đài, đối thủ của Quý Từ cũng trèo lên lôi đài.
Quý Từ quan sát một chút động tác của hắn, cảm thấy tiểu tử này không có đẹp trai như cậu.
Ngay sau đó, cậu tập trung nhìn, nhất thời huýt sáo thật dài: "Dô, người quen cũ a."
Đường Tử Thần đối diện vừa nghe thấy thanh âm của cậu, nhất thời sợ tới run rẩy, đồng thời nhíu mày: "Sao lại là ngươi?"
Quý Từ nghiêng đầu: "Là ta, rất kỳ quái sao?"
Đường Tử Thần không nói gì, nghiêng đầu tránh ánh mắt cậu, ngữ khí nghiêm túc: "Nhiều lời vô ích, trận này ta nhất định sẽ thắng."
Ngược lại đứng đắn hơn trước nhiều.
Thấy vậy, Quý Từ cũng thu lại trạng thái cà lơ phất phơ: "Vậy mỏi mắt mong chờ."
Nháy mắt, tiếng trống trận vang lên, đây là tín hiệu khai chiến.
Cùng lúc đó, Quý Từ và Đường Tử Thần đồng thời nghênh đón, lưỡi kiếm va chạm, phát ra tiếng ma sát chói tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếm pháp Cửu Trọng Thiênb nhanh nhẹn, thế công cực nhanh; Đạo Tông thì kết hợp giữa tấn công và phòng thủ, vừa phòng thủ vừa chiến đấu, lúc đánh nhau như nước ấm không vội vàng không nóng nảy.
Đặc biệt là Quý Từ, trong khoảng thời gian này cậu luyện kiếm đến nghiện, kiếm pháp tổ truyền của Đạo Tông bị cậu đùa bỡn xuất thần nhập hóa, phiên nhược kinh hồng, giống như du long, Chiết Liễu kiếm khi thì cứng rắn khi thì mềm mại.
Đường Tử Thần thử vô số lần, thế nhưng đều không thể công phá phòng thủ của Quý Từ.
Quan trọng hơn là, bước chân của đối phương vô cùng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, không có dấu hiệu cố hết sức.
Đáy mắt Đường Tử Thần hiện lên kinh ngạc, lập tức càng dùng sức tấn công.
Quý Từ xoay người né chiêu này, lui về phía sau.
Chạm vào khoảng không, Đường Tử Thần vô cùng tức giận: "Ngươi cũng chỉ biết tránh né thôi sao?"
Nghe thế, Quý Từ không hề tức giận, chỉ lắc đầu thở dài nói: "Người trẻ tuổi, hỏa khí lớn."
Dứt lời, Đường Tử Thần chẳng biết vì sao càng tức giận hơn: "Nói hươu nói vượn, ngươi cũng không lớn hơn ta mấy tuổi, không cần dùng giọng điệu trưởng bối như vậy giáo huấn ta!"
Nói xong, lại một kiếm đâm tới.
Quý Từ dựng thẳng Chiết Liễu kiếm lên, vừa vặn vững vàng ngăn cản một kiếm này.
Nhất thời hai người kề sát, Quý Từ nhìn bộ dáng thiếu niên trước mặt quật cường mím chặt môi, theo bản năng chớp mắt với hắn.
Đường Tử Thần hoàn toàn không dự liệu được đối phương sẽ có động tác như vậy, nhất thời sửng sốt khoảng nửa giây.
Nửa giây này, Quý Từ bắt lấy khe hở, một kiếm đâm tới.
Đường Tử Thần cuống quít né tránh, nhưng vẫn không cẩn thận bị mũi kiếm móc xuống một góc áo nhỏ.
Nhìn góc áo kia, khóe môi Quý Từ mỉm cười: "Sao thi đấu còn không chuyên tâm như vậy?"
Đường Tử Thần cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp xông lên.
Lần này Quý Từ lười đánh nhau với tên tiểu tử hoang dã này, thân pháp cậu linh hoạt và chu toàn, Đường Tử Thần gần như không đụng tới góc áo Quý Từ.
Nhanh nhẹn linh mẫn như vậy, cho dù Tần Giác cũng không làm được.
Xem đến đây, trên đài cao các trưởng lão đạo tông nhìn mặt nhau, trong mắt lộ vẻ phức tạp.
Đường Tử Thần ý thức được mình chỉ sợ là bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhất thời càng thêm tức giận, hoàn toàn mất chừng mực.
Hắn cũng không biết tại sao mình phải tức giận, sau khi Quý Từ rời khỏi Ba Thục Bạch Đế thành, hắn cả ngày mất hồn mất vía, tức giận Tần Giác không thân mật với hắn, lại tức giận Quý Từ Không chăm sóc hắn.
Sau khi Đường Tử Thần tấn công, Quý Từ lắc mình tránh qua, đồng thời mũi kiếm chỉa lên, lấy đèn lưu ly bên hông đối phương xuống.
Quy củ Thịnh Nguyên đại điển, đèn lưu ly bên hông bị đánh rớt, coi như thua.
Đường Tử Thần sững sờ nhìn đèn lưu ly mình rơi xuống đất, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Quý Từ thu Chiết Liễu Kiếm lại, vươn tay với hắn, nụ cười sơ lãng: "Chỉ là một trận đấu vòng loại thôi, sao lại thất hồn lạc phách như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro