Sau Khi Đòi Chia Tay, Nữ Phụ Mỹ Nhân Không Muốn Làm Cực Phẩm
Tôi “Câu Dẫn” Ai? (3)
Đào Tử Vị Đích Miên Hoa Đường
2024-05-23 06:00:39
Tim Diệp Xuyên thắt lại, định hỏi thêm thì Khương Minh Nguyệt đã tự mình cầm ống nghe kể đơn giản tình hình cho anh, cuối cùng chỉ nói một câu: "Em muốn gặp anh, nếu anh dám không đến, chúng ta chia tay thật đấy!"
Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại, kết quả ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt chứa ý cười của cô y tá.
Cô có chút ngượng ngùng, vừa rồi trong lòng đang tức tối, nhớ đến những chuyện trong mơ, không nhịn được mà trút giận lên Diệp Xuyên, suýt quên mất còn có người khác ở đây.
"Em gái nhỏ cãi nhau với người yêu à? Nghe chị khuyên một câu, trút giận ra cũng tốt, đừng để trong lòng rồi lại làm hại sức khỏe của mình."
Cô y tá đã ngoài bốn mươi, con gái còn lớn hơn Khương Minh Nguyệt, chuyện gì mà chưa từng thấy, không giống như những người cổ hủ phản đối chuyện yêu đương vụng trộm của các bạn trẻ.
Khương Minh Nguyệt mặt hơi đỏ lên cũng không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu, lại cảm ơn cô y tá, rồi mới quay người đi về.
Đi đến gần cửa phòng bệnh thì nhìn thấy Điền Tiểu Quyên vừa ngồi xuống ở hành lang.
Đầu hè trời vẫn còn hơi se lạnh, nhất là vào lúc rạng sáng, Khương Minh Nguyệt gọi cô vào phòng bệnh nghỉ ngơi cùng.
Điền Tiểu Quyên xua tay từ chối: "Không cần đâu, trời sắp sáng rồi, tôi ngồi đây một lát là được." Nói rồi lại hỏi cô vừa đi đâu.
"Tôi đi gọi điện cho người yêu, bảo anh ấy qua đây, từ hôm qua đến giờ làm phiền cậu mãi, thật ngại quá."
Cô muốn trả tiền thuốc mà Điền Tiểu Quyên đã ứng trước cho cô nhưng vừa móc túi ra thì mới phát hiện mình không mang theo một xu nào.
Chuyện Khương Minh Nguyệt có người yêu, từ đầu năm học mọi người trong ký túc xá đã biết, vì hai người thường xuyên gọi điện cho nhau, đến cuối tuần Diệp Xuyên còn đến tìm tặng quà và đưa cô đi chơi.
Mặc dù trước đây Điền Tiểu Quyên không quan tâm đến chuyện bên ngoài nhưng cũng nghe mọi người trong ký túc xá bàn tán, còn nghe nói người yêu của cô là một anh chàng quê mùa không có học thức, làm nghề khuân vác trên công trường.
Điền Tiểu Quyên chưa từng gặp người yêu của cô nhưng cô nghe được trong giọng nói của Khương Minh Nguyệt khi nhắc đến anh ta có chút thân thiết và dựa dẫm, trong lòng không khỏi có thêm chút thiện cảm với cô.
"Vậy vừa khéo, bảo anh ta qua đây ở cùng cậu, lát nữa tôi về trường học."
Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại, kết quả ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt chứa ý cười của cô y tá.
Cô có chút ngượng ngùng, vừa rồi trong lòng đang tức tối, nhớ đến những chuyện trong mơ, không nhịn được mà trút giận lên Diệp Xuyên, suýt quên mất còn có người khác ở đây.
"Em gái nhỏ cãi nhau với người yêu à? Nghe chị khuyên một câu, trút giận ra cũng tốt, đừng để trong lòng rồi lại làm hại sức khỏe của mình."
Cô y tá đã ngoài bốn mươi, con gái còn lớn hơn Khương Minh Nguyệt, chuyện gì mà chưa từng thấy, không giống như những người cổ hủ phản đối chuyện yêu đương vụng trộm của các bạn trẻ.
Khương Minh Nguyệt mặt hơi đỏ lên cũng không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu, lại cảm ơn cô y tá, rồi mới quay người đi về.
Đi đến gần cửa phòng bệnh thì nhìn thấy Điền Tiểu Quyên vừa ngồi xuống ở hành lang.
Đầu hè trời vẫn còn hơi se lạnh, nhất là vào lúc rạng sáng, Khương Minh Nguyệt gọi cô vào phòng bệnh nghỉ ngơi cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Tiểu Quyên xua tay từ chối: "Không cần đâu, trời sắp sáng rồi, tôi ngồi đây một lát là được." Nói rồi lại hỏi cô vừa đi đâu.
"Tôi đi gọi điện cho người yêu, bảo anh ấy qua đây, từ hôm qua đến giờ làm phiền cậu mãi, thật ngại quá."
Cô muốn trả tiền thuốc mà Điền Tiểu Quyên đã ứng trước cho cô nhưng vừa móc túi ra thì mới phát hiện mình không mang theo một xu nào.
Chuyện Khương Minh Nguyệt có người yêu, từ đầu năm học mọi người trong ký túc xá đã biết, vì hai người thường xuyên gọi điện cho nhau, đến cuối tuần Diệp Xuyên còn đến tìm tặng quà và đưa cô đi chơi.
Mặc dù trước đây Điền Tiểu Quyên không quan tâm đến chuyện bên ngoài nhưng cũng nghe mọi người trong ký túc xá bàn tán, còn nghe nói người yêu của cô là một anh chàng quê mùa không có học thức, làm nghề khuân vác trên công trường.
Điền Tiểu Quyên chưa từng gặp người yêu của cô nhưng cô nghe được trong giọng nói của Khương Minh Nguyệt khi nhắc đến anh ta có chút thân thiết và dựa dẫm, trong lòng không khỏi có thêm chút thiện cảm với cô.
"Vậy vừa khéo, bảo anh ta qua đây ở cùng cậu, lát nữa tôi về trường học."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro