Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Đối Thủ Một Mất...
2024-11-15 06:40:01
Nhìn đôi mắt này, chiếc mũi này, đôi mày này, khuôn miệng này và cả hàng lông mi này xem, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ đấy. Còn nữa nhé, người bạn thân là một tay làng chơi thay bạn trai như thay áo của cô từng nói với cô rằng nếu sống mũi cao thì ở dưới chắc chắn sẽ rất lớn. Việt Ngôn Quy nhìn rất đáng để “ngủ” chung đấy nhưng tiếc thật, cô chưa từng được “ngủ” lần nào...
“Cần gì phải sợ chứ? Cô Tiểu Hề, cô không tin tưởng bạn trai mình đến vậy sao? Tôi chỉ cảm thấy anh ấy...” Kiều Anh Đào ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, nhíu mày tỏ vẻ khinh thường: “Tiểu Ngư này nhìn rất giống vị hôn phu của tôi, tôi có vài điều muốn hỏi riêng anh ấy. Yên tâm đi, tôi không ăn thịt anh ấy...” mới lạ đó!
Cô kéo tay anh. Tên họ Việt kia làm gì mà cứ muốn rời đi vậy?
Anh mất trí nhớ thì hay lắm à, mất trí nhớ thì cũng phải trả lại hết những gì anh đã nợ cô!
Kiều Anh Đào cảm thấy cô có thể bình tĩnh chấp nhận việc Việt Ngôn Quy trở thành chồng của người khác.
Dù gì thì sau này anh cưới cô Lâm Lai Hề dung mạo xấu xí, bỏ lỡ một Kiều Anh Đào xinh đẹp, giàu có (khoan đã, cô còn ưu điểm gì khác không nhỉ?), ừm, hơn nữa còn là một người vợ xinh đẹp như tiên. Đây là hình phạt nặng nề nhất mà ông trời dành cho anh đấy.
Nhưng cô cực khổ nuôi nấng Việt Ngôn Quy bao nhiêu năm nay, không lấy tiền lời thì coi sao được chứ?
Quyển tiểu thuyết tổng tài này viết là hai người đều sạch và trinh trắng gì đó đúng không? Vậy thì cô sẽ ra tay, “ngủ” với Việt Ngôn Quy trước. Đúng vậy, “ngủ” với anh để lấy chút tiều lời. Cô muốn lấy lại được cả vốn lẫn lời, chén sạch sẽ anh, nuốt hết vào bụng, nuốt luôn xương không để sót cái gì cả!
“Đâu có, đương nhiên là tôi tin tưởng anh Tiểu Ngư rồi. Tôi cũng tin rằng cô Kiều là một người sang trọng, quý phái, sẽ không làm chuyện cướp bạn trai của người khác đâu.” Lâm Lai Hề bị cô mình kéo ra khỏi cửa nhưng vẫn cố mỉm cười.
Trước khi đóng cửa lại, cô ta còn quay sang nhìn Việt Ngôn Quy với ánh mắt trìu mến: “Anh Tiểu Ngư, anh giúp cô Kiều rồi đi xuống nhanh nhé. Anh cũng đói rồi mà, em đợi anh ăn cùng nha.”
“Biết rồi.” Việt Ngôn Quy trả lời.
Tên họ Việt kia còn dám trả lời à? Hôm đấy tôi cũng chờ anh về ăn cơm đấy, rồi anh có về không?
Kiều Anh Đào cảm thấy rất tức giận. Khoan nhé, đừng giận nào. Hình như cô vừa bất cẩn để lộ tính tình kiêu ngạo của mình rồi, nhớ kỹ nào, phải dịu dàng, dịu dàng...
“Cần gì phải sợ chứ? Cô Tiểu Hề, cô không tin tưởng bạn trai mình đến vậy sao? Tôi chỉ cảm thấy anh ấy...” Kiều Anh Đào ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, nhíu mày tỏ vẻ khinh thường: “Tiểu Ngư này nhìn rất giống vị hôn phu của tôi, tôi có vài điều muốn hỏi riêng anh ấy. Yên tâm đi, tôi không ăn thịt anh ấy...” mới lạ đó!
Cô kéo tay anh. Tên họ Việt kia làm gì mà cứ muốn rời đi vậy?
Anh mất trí nhớ thì hay lắm à, mất trí nhớ thì cũng phải trả lại hết những gì anh đã nợ cô!
Kiều Anh Đào cảm thấy cô có thể bình tĩnh chấp nhận việc Việt Ngôn Quy trở thành chồng của người khác.
Dù gì thì sau này anh cưới cô Lâm Lai Hề dung mạo xấu xí, bỏ lỡ một Kiều Anh Đào xinh đẹp, giàu có (khoan đã, cô còn ưu điểm gì khác không nhỉ?), ừm, hơn nữa còn là một người vợ xinh đẹp như tiên. Đây là hình phạt nặng nề nhất mà ông trời dành cho anh đấy.
Nhưng cô cực khổ nuôi nấng Việt Ngôn Quy bao nhiêu năm nay, không lấy tiền lời thì coi sao được chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quyển tiểu thuyết tổng tài này viết là hai người đều sạch và trinh trắng gì đó đúng không? Vậy thì cô sẽ ra tay, “ngủ” với Việt Ngôn Quy trước. Đúng vậy, “ngủ” với anh để lấy chút tiều lời. Cô muốn lấy lại được cả vốn lẫn lời, chén sạch sẽ anh, nuốt hết vào bụng, nuốt luôn xương không để sót cái gì cả!
“Đâu có, đương nhiên là tôi tin tưởng anh Tiểu Ngư rồi. Tôi cũng tin rằng cô Kiều là một người sang trọng, quý phái, sẽ không làm chuyện cướp bạn trai của người khác đâu.” Lâm Lai Hề bị cô mình kéo ra khỏi cửa nhưng vẫn cố mỉm cười.
Trước khi đóng cửa lại, cô ta còn quay sang nhìn Việt Ngôn Quy với ánh mắt trìu mến: “Anh Tiểu Ngư, anh giúp cô Kiều rồi đi xuống nhanh nhé. Anh cũng đói rồi mà, em đợi anh ăn cùng nha.”
“Biết rồi.” Việt Ngôn Quy trả lời.
Tên họ Việt kia còn dám trả lời à? Hôm đấy tôi cũng chờ anh về ăn cơm đấy, rồi anh có về không?
Kiều Anh Đào cảm thấy rất tức giận. Khoan nhé, đừng giận nào. Hình như cô vừa bất cẩn để lộ tính tình kiêu ngạo của mình rồi, nhớ kỹ nào, phải dịu dàng, dịu dàng...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro