Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Đối Thủ Một Mất...
2024-11-15 06:40:01
Tâm trạng của Kiều Anh Đào bỗng tốt lên bất ngờ.
Trở thành người chủ động điều khiển mọi việc thật là thích quá đi thôi!
Lão Việt sau khi mất trí nhớ có vẻ cũng không tệ, biết ngại, biết đỏ mặt, rất có tiềm năng chinh phục...
“Xin lỗi, tôi không có ấn tượng.” Việt Ngôn Quy bình tĩnh lại, điều chỉnh lại cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng như băng: “Cô Kiều, cô không thể dùng cách này để xem tôi có phải người cô cần tìm hay không, nếu tôi không phải...”
Nhưng yết hầu đang cử động mãnh liệt kia, hơi thở đang trở nên gấp gáp kia, còn cả chất giọng khàn khàn nhưng lại cố ý đè nén kia đã thể hiện rằng anh đang hoảng loạn.
“Là anh mà, em biết đúng là anh mà.” Kiều Anh Đào nhìn Việt Ngôn Quy một cách kiên định, ánh mắt dịu dàng như nước hồ mùa thu.
Cô đưa đôi tay mình nắm lấy bàn tay đang nóng hổi của anh, đan ngón tay hai người vào nhau, cố gắng kìm nén sự ghê tởm trong lòng mà nói: “Tay của anh to như vậy, ấm áp như vậy, lúc nào cũng nắm chặt lấy tay em. Cảm giác khi nắm tay giống thế này, cảm giác khi hôn cũng giống, em làm sao có thể nhận nhầm chứ?” Nắm tay? Đan tay vào nhau? Đùa sao, trước đây chỉ mỗi khi chơi vật tay hai người mới nắm tay nhau thôi...
Việt Ngôn Quy: “Nhưng...”
“Nhưng anh thật sự vẫn không nhớ ra em sao?” Kiều Anh Đào cố ý cúi mặt, làm ra vẻ thất vọng.
Cô vừa hay nhìn thấy bên dưới vạt áo của Việt Ngôn Quy, ở chỗ nào đó, có thứ gì đó nhô lên, muốn giấu cũng không giấu được. Tiểu Việt à, anh giả vờ thì hay lắm nhưng bên dưới đã có phản ứng rồi này.
Có lẽ là bởi vì mặc quần lười, cái vật to như búp măng nhô lên ấy thật sự quá rõ ràng, quá bắt mắt. Tiểu Tiểu Việt giỏi thật đấy, rất nổi bật, không hổ là phụ kiện của nam chính truyện ngôn tình!
Kiều Anh Đào lặng lẽ di chuyển đến gần anh hơn.
Hơi thở dịu dàng, đầy mùi thơm kia phả hết lên đôi tai đang ửng hồng của Việt Ngôn Quy.
Giọng nói của anh vừa tủi thân vừa đáng thương: “Nắm tay không nhớ được, hôn cũng không nhớ được, chẳng lẽ anh Ngôn Quy muốn ngủ với em rồi mới chịu nhớ ra sao?”
Cô cúi ngực mình xuống thấp, đưa hai ngọn núi tuyết trước ngực đến trước mặt Việt Ngôn Quy.
May mắn là cô có ưu điểm thế này, nếu ốm thì ốm ở mặt, muốn mập thì mập ở ngực. Nếu không nửa tháng nay không ăn uống đàng hoàng, chỉ sợ hai chú thủ trắng tròn trĩnh trước ngực của cô đã bị đói đến khô héo luôn rồi...
Trở thành người chủ động điều khiển mọi việc thật là thích quá đi thôi!
Lão Việt sau khi mất trí nhớ có vẻ cũng không tệ, biết ngại, biết đỏ mặt, rất có tiềm năng chinh phục...
“Xin lỗi, tôi không có ấn tượng.” Việt Ngôn Quy bình tĩnh lại, điều chỉnh lại cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng như băng: “Cô Kiều, cô không thể dùng cách này để xem tôi có phải người cô cần tìm hay không, nếu tôi không phải...”
Nhưng yết hầu đang cử động mãnh liệt kia, hơi thở đang trở nên gấp gáp kia, còn cả chất giọng khàn khàn nhưng lại cố ý đè nén kia đã thể hiện rằng anh đang hoảng loạn.
“Là anh mà, em biết đúng là anh mà.” Kiều Anh Đào nhìn Việt Ngôn Quy một cách kiên định, ánh mắt dịu dàng như nước hồ mùa thu.
Cô đưa đôi tay mình nắm lấy bàn tay đang nóng hổi của anh, đan ngón tay hai người vào nhau, cố gắng kìm nén sự ghê tởm trong lòng mà nói: “Tay của anh to như vậy, ấm áp như vậy, lúc nào cũng nắm chặt lấy tay em. Cảm giác khi nắm tay giống thế này, cảm giác khi hôn cũng giống, em làm sao có thể nhận nhầm chứ?” Nắm tay? Đan tay vào nhau? Đùa sao, trước đây chỉ mỗi khi chơi vật tay hai người mới nắm tay nhau thôi...
Việt Ngôn Quy: “Nhưng...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng anh thật sự vẫn không nhớ ra em sao?” Kiều Anh Đào cố ý cúi mặt, làm ra vẻ thất vọng.
Cô vừa hay nhìn thấy bên dưới vạt áo của Việt Ngôn Quy, ở chỗ nào đó, có thứ gì đó nhô lên, muốn giấu cũng không giấu được. Tiểu Việt à, anh giả vờ thì hay lắm nhưng bên dưới đã có phản ứng rồi này.
Có lẽ là bởi vì mặc quần lười, cái vật to như búp măng nhô lên ấy thật sự quá rõ ràng, quá bắt mắt. Tiểu Tiểu Việt giỏi thật đấy, rất nổi bật, không hổ là phụ kiện của nam chính truyện ngôn tình!
Kiều Anh Đào lặng lẽ di chuyển đến gần anh hơn.
Hơi thở dịu dàng, đầy mùi thơm kia phả hết lên đôi tai đang ửng hồng của Việt Ngôn Quy.
Giọng nói của anh vừa tủi thân vừa đáng thương: “Nắm tay không nhớ được, hôn cũng không nhớ được, chẳng lẽ anh Ngôn Quy muốn ngủ với em rồi mới chịu nhớ ra sao?”
Cô cúi ngực mình xuống thấp, đưa hai ngọn núi tuyết trước ngực đến trước mặt Việt Ngôn Quy.
May mắn là cô có ưu điểm thế này, nếu ốm thì ốm ở mặt, muốn mập thì mập ở ngực. Nếu không nửa tháng nay không ăn uống đàng hoàng, chỉ sợ hai chú thủ trắng tròn trĩnh trước ngực của cô đã bị đói đến khô héo luôn rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro