Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ

Đối Thủ Một Mất...

2024-11-15 06:40:01

Việt Ngôn Quy cũng kinh ngạc nói: “Tối thế này rồi, cô, cô Kiều đến đây làm gì? Chỗ của tôi vừa cũ vừa rách nát, cô không nên ở đây...”

Kiều Anh Đào nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Đêm tối tĩnh mịch thế này, cô đến đây còn để làm gì chứ? Tất nhiên là để ngủ với vị giám đốc Việt đã mất trí nhớ này rồi...

“Em muốn đến để, để kể với anh Ngôn Quy những chuyện trước đây của chúng ta, nói không chừng anh sẽ nhớ lại được điều gì đó!” Vì Kiều Anh Đào cứ tiến đến gần nên Việt Ngôn Quy không ngừng lùi về phía sau, cô thấy thế thì càng bước đến gần hơn: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, lúc nào cũng chơi chung với nhau. Mỗi lần chúng ta chơi trò sắm vai, em đều là công chúa, còn anh là hoàng tử. Anh đã quên hết rồi sao?”

Ừ thì, hai người đúng thật là có chơi trò sắm vai.

Nhưng mà là một người đóng tướng cướp, một người đóng quan lại, lúc nào cũng đánh nhau chết đi sống lại...

Việt Ngôn Quy lùi về sau từng bước một, đến khi đụng phải cạnh bàn thì không lùi được nữa.

“Không, tôi không nhớ.” Anh nghiêm mặt, lắc đầu một cách lạnh lùng: “Đã khuya lắm rồi, cô Kiều, cô nên về phòng nghỉ ngơi rồi. Để tôi tiễn cô.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh quên cả rồi sao? Tại sao cứ gọi là cô Kiều mãi vậy? Phải gọi là bé ngoan chứ!” Đôi mắt Kiều Anh Đào ngấn lệ, cô âm thầm đưa tay lên nắm lấy phần rủ xuống của dây vải của chiếc nơ bướm ở eo: “Anh Ngôn Quy vẫn không tin bé ngoan sao? Đến cả những thứ này cũng đã quên rồi sao?”

Cô kéo mạnh dây vải, chiếc váy lụa dài có tua rua rơi xuống khỏi đôi vai trần.

Mảnh vải mỏng manh và mềm mại rơi xuống như những đóa hoa úa tàn, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Chỉ còn lại một cơ thể xinh đẹp như được tạc từ ngọc trắng, hoàn toàn khỏa thân, không còn một mảnh vải nào...

Việt Ngôn Quy trừng mắt ngạc nhiên. Cô ấy cởi đồ nhanh thật đấy!

Trước mặt anh là hai viên thịt mềm và trắng như tuyết, háo hức nảy ra khỏi chiếc váy.

Chúng như một viên ngọc có ánh hồng của ngọc trai, mềm mại và tinh tế, vừa tròn vừa hơi hếch lên, giống như những chú thỏ màu hồng đang run rẩy vì sợ.

Hình dạng của nó hoàn hảo như quả đào vậy, căng tròn, đẹp đến rung động lòng người. Còn hai hạt nhỏ trên đỉnh kia cứ như đóa hoa anh đào đầu xuân vậy, quyến rũ người khác hái nó. Không cần nhìn xuống dưới cũng biết ở đó cũng giống bên trên, hoàn toàn không mặc gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0