Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Đối Thủ Một Mất...
2024-11-15 06:40:01
Theo mỗi bước đi, thứ thô dài đã được tưới nước ướt kia càng đâm vào sâu hơn.
Nơi trắng trẻo trong căn phòng kia mềm mại và trơn trượt, cứ như nó không nỡ để anh rời đi. Nước xuân tràn ra nhưng lại bị thứ to lớn kia chặn lại, giữ hết bên trong.
Không chỉ vậy, nó còn phối hợp với động tác ra vào của anh, càng lúc càng cắn thật chặt, hạt mầm mềm mại nhất trong đóa hoa bị dày vò tới, dày vò lui. Sự ma sát ấy khiến nơi giao thoa kia như một đóa hoa nở rộ, triền miên không dứt...
Từ tủ quần áo đến chiếc giường đơn của anh chẳng qua cũng chỉ mười mấy bước chân thôi.
Động tác này kích thích hơn nhiều so với cách Kiều Anh Đào tự làm khi nãy. Cô chỉ cảm thấy thứ ở trong cơ thể mình giống như một cây chày lớn nóng bỏng, đang không ngừng nghiền nát những nơi sâu thẳm trong cơ thể cô. Những đường gân trên nó không ngừng cọ xát vào bức tường thịt mềm mại, ẩm ướt của cô, khiến cô lên đến đỉnh cao của sự khoái cảm một lần nữa...
“Anh Ngôn Quy, anh có nhớ trước đây anh cũng thích bế bé ngoan lên cầu thang, lên cầu thang như thế này... Đi từng bước, từng bước một, còn dỗ dành em, muốn em vừa khóc vừa khen anh, khen anh giỏi quá, giỏi quá... Anh còn, còn bắt em gọi anh là ông xã, hỏi em ông xã có giỏi không, ông xã đã chơi, chơi đến nỗi em hư luôn rồi. Ôi, đừng mà, sâu quá, anh Ngôn Quy...” Khuôn mặt cô nhỏ nhắn như một bức tranh, nơi khóe mắt như được phủ một lớp nước.
Việt Ngôn Quy đang nhìn về phía trước, anh làm ra vẻ không nghe thấy và tiếp tục bước về phía giường.
Anh lấy tấm chăn mỏng trên giường lên, khoác vào người Kiều Anh Đào đang trần trụi để chuẩn bị vứt cô xuống giường. Anh nâng chiếc eo nhỏ của cô lên một cách tàn nhẫn, vốn định rút thứ vẫn còn đang cắm vào cơ thể của cô ra ngoài như nhổ củ cà rốt...
Là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm nên Kiều Anh Đào biết anh muốn làm gì, cô nhanh chóng ôm lấy eo anh, kéo Việt Ngôn Quy cùng ngã xuống giường.
“Ôi...” Kiều Anh Đào hít sâu một hơi, giọng cô trở nên run rẩy.
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, nước mắt rơi như mưa. Đó là do cú ngã vừa rồi đã kéo Việt Ngôn Quy nằm xuống cùng cô, khiến thứ to lớn đã rút ra được một nửa ở bên dưới kia đâm sâu vào trong. Phần mái đầu tròn trơn trượt không biết đã đâm sâu đến đâu nữa.
Má ơi, má ơi, má ơi! Chịu không nổi nữa rồi!
Lúc nãy cô nói bậy nói bạ cái gì thế không biết, bây giờ bị anh đâm đến hư thật luôn rồi này!
Vòng eo mềm mại như cây liễu nhấp nhô không ngừng, một cơn tê dại ập đến trong người cô, sâu bên trong đóa hoa đau đến mức cô nghĩ nó đã hỏng thật rồi. Nước ở thân dưới không nhịn được mà tràn ra vừa nhiều vừa gấp gáp, như có một trận mưa lớn, nước cứ tuôn mãi không ngừng.
Việt Ngôn Quy cũng không ngờ cô sẽ làm như vậy, anh cũng không biết thứ đó của mình đã đâm trúng vào đâu, hình như là đã đụng vào nhụy hoa mềm mại kia. Thứ đó của anh đâm vào rất sâu, lún cả cán, nó được một vách tường mềm mại, trơn trượt và mê người đến kỳ lạ ôm trọn lấy.
Nơi trắng trẻo trong căn phòng kia mềm mại và trơn trượt, cứ như nó không nỡ để anh rời đi. Nước xuân tràn ra nhưng lại bị thứ to lớn kia chặn lại, giữ hết bên trong.
Không chỉ vậy, nó còn phối hợp với động tác ra vào của anh, càng lúc càng cắn thật chặt, hạt mầm mềm mại nhất trong đóa hoa bị dày vò tới, dày vò lui. Sự ma sát ấy khiến nơi giao thoa kia như một đóa hoa nở rộ, triền miên không dứt...
Từ tủ quần áo đến chiếc giường đơn của anh chẳng qua cũng chỉ mười mấy bước chân thôi.
Động tác này kích thích hơn nhiều so với cách Kiều Anh Đào tự làm khi nãy. Cô chỉ cảm thấy thứ ở trong cơ thể mình giống như một cây chày lớn nóng bỏng, đang không ngừng nghiền nát những nơi sâu thẳm trong cơ thể cô. Những đường gân trên nó không ngừng cọ xát vào bức tường thịt mềm mại, ẩm ướt của cô, khiến cô lên đến đỉnh cao của sự khoái cảm một lần nữa...
“Anh Ngôn Quy, anh có nhớ trước đây anh cũng thích bế bé ngoan lên cầu thang, lên cầu thang như thế này... Đi từng bước, từng bước một, còn dỗ dành em, muốn em vừa khóc vừa khen anh, khen anh giỏi quá, giỏi quá... Anh còn, còn bắt em gọi anh là ông xã, hỏi em ông xã có giỏi không, ông xã đã chơi, chơi đến nỗi em hư luôn rồi. Ôi, đừng mà, sâu quá, anh Ngôn Quy...” Khuôn mặt cô nhỏ nhắn như một bức tranh, nơi khóe mắt như được phủ một lớp nước.
Việt Ngôn Quy đang nhìn về phía trước, anh làm ra vẻ không nghe thấy và tiếp tục bước về phía giường.
Anh lấy tấm chăn mỏng trên giường lên, khoác vào người Kiều Anh Đào đang trần trụi để chuẩn bị vứt cô xuống giường. Anh nâng chiếc eo nhỏ của cô lên một cách tàn nhẫn, vốn định rút thứ vẫn còn đang cắm vào cơ thể của cô ra ngoài như nhổ củ cà rốt...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm nên Kiều Anh Đào biết anh muốn làm gì, cô nhanh chóng ôm lấy eo anh, kéo Việt Ngôn Quy cùng ngã xuống giường.
“Ôi...” Kiều Anh Đào hít sâu một hơi, giọng cô trở nên run rẩy.
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, nước mắt rơi như mưa. Đó là do cú ngã vừa rồi đã kéo Việt Ngôn Quy nằm xuống cùng cô, khiến thứ to lớn đã rút ra được một nửa ở bên dưới kia đâm sâu vào trong. Phần mái đầu tròn trơn trượt không biết đã đâm sâu đến đâu nữa.
Má ơi, má ơi, má ơi! Chịu không nổi nữa rồi!
Lúc nãy cô nói bậy nói bạ cái gì thế không biết, bây giờ bị anh đâm đến hư thật luôn rồi này!
Vòng eo mềm mại như cây liễu nhấp nhô không ngừng, một cơn tê dại ập đến trong người cô, sâu bên trong đóa hoa đau đến mức cô nghĩ nó đã hỏng thật rồi. Nước ở thân dưới không nhịn được mà tràn ra vừa nhiều vừa gấp gáp, như có một trận mưa lớn, nước cứ tuôn mãi không ngừng.
Việt Ngôn Quy cũng không ngờ cô sẽ làm như vậy, anh cũng không biết thứ đó của mình đã đâm trúng vào đâu, hình như là đã đụng vào nhụy hoa mềm mại kia. Thứ đó của anh đâm vào rất sâu, lún cả cán, nó được một vách tường mềm mại, trơn trượt và mê người đến kỳ lạ ôm trọn lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro