Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa
Lấy Vật Đổi Vật...
2024-11-08 12:51:52
Tử Ngọc liếc nhìn bầu trời sáng sủa, tự hỏi làm thế nào để cho người này thấy được vẻ đẹp của thớt gấm này giữa ban ngày.
"Đùng..."
Một tiếng sấm lớn vang lên trên nóc nhà, mây đen đột nhiên xuất hiện, ngay cả ông trời cũng đang giúp Tử Ngọc.
Nàng nhanh chóng lấy vải ra khoác lên người, lắc lư vài cái, lại nhanh chóng gấp đồ đạc cất vào.
Gió mạnh thổi tan mây đen, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, như thể dị tượng chưa từng xảy ra.
"Đổi, đổi ngay bây giờ!”
"Walter! Walter, nhanh lên!"
Người bán gân cổ lên gọi người khác, dùng đôi mắt xanh như nước biển nhìn chằm chằm vào Tử Ngọc, sợ nàng trong nháy mắt sẽ bỏ chạy.
"Đến rồi đến rồi!"
Walter, người được gọi xuất hiện, hắn có đôi mắt giống người bán hàng, khiến cho trái tim Tử Ngọc ngứa ngáy.
Nếu là một mỹ nữ có đôi mắt xanh biển thì sẽ không biết có bao nhiêu nam nhân thần hồn điên đảo vì nàng ta.
Càng đáng tiếc hơn nữa là hai nam nhân này ngoại trừ có đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp thì đường nét khuôn mặt của họ đều không theo gu thẩm mỹ của Tử Ngọc.
Không có hứng thú!
Xem ra nam nhân nữ nhân đẹp mắt, đều chỉ tồn tại trong ảo tưởng của tiểu thuyết.
Tình huống một người chỉ dựa vào khuôn mặt yêu diễm lẳng lơ, dựa vào một bí phương liến muốn nhảy vào một nhà giàu rồi trở thành vợ cả là điều không thể xảy ra.
Thời đại này không thiếu những người thông minh và có bản lĩnh.
Walter lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra, trên tấm nhung đen là hai lớp đá quý to bằng quả trứng, có 30 viên được sắp xếp ngay ngắn.
Bảo thạch bảy màu chân chính, mỗi viên đều to bằng quả trứng gà, có thể nói là hoàn hảo không chút tì vết.
Ngoài ra còn có một hàng là đá kim cương màu hồng, trắng, huyết và vàng.
“Hít…”
Những người xem hít một hơi thật sâu, trong phút chốc mọi người khó có thể ước tính giá trị của những viên đá này, nhưng sự tham lam trong mắt họ lại hiện rõ.
Trước mặt của cải khổng lồ, cho dù là ai cũng không khống chế được con mãnh thú rục rịch trong lòng.
Hai người buôn đá quý cũng nhận ra bầu không khí hiện trường không ổn, thầm nghĩ phải nhanh chóng ném củ khoai lang phỏng tay trong tay ra ngoài.
Hai bên không trả giá nữa mà trực tiếp hoàn tất giao dịch, hai thương nhân đá quý cầm lấy gấm Lưu Quang Dật Thải như bảo bối.
Tử Ngọc bị mọi người vây quanh, cất cái hộp vào thùng rồi chuyển đồ vài trong không gian, chỉ để lại một cái hộp rỗng ở bên ngoài.
Trong tay nàng cầm túi bảo thạch nhỏ, nàng lắc lắc túi trong tay, nói với những tiểu thương đang không tình nguyện rời đi:
“500 lượng bạc một viên bảo thạch, ai có vàng sẽ được ưu tiên.”
Để trấn an những tiểu thương đang ghen tị, Tử Ngọc quyết định bán ngay tại chỗ một số bảo thạch.
Nếu giá cả vừa ý thì bán hết toàn bộ cũng không có vấn đề gì, còn có thể giúp nàng tiết kiệm được khoảng thời gian màn trời chiếu đất chạy lên phương bắc.
Tử Ngọc nghĩ rất hay, nàng chỉ nghĩ đến sự tiện lợi của việc làm người bán trung gian, nhưng lại quên rằng việc bán hàng trong phường giao dịch là phải nộp phí.
Việc này, đã có người tìm tới cửa rồi.
"Tiểu tử, không thể làm rối loạn quy củ của phường giao dịch, nộp phí 20 lượng, nhanh lên!"
Ba tên thị vệ cầm đao và một nam tử mặt đen hung thần ác sát đi tới, câu nói đầu tiên chính là yêu cầu Tử Ngọc nộp phí.
"Tiểu huynh đệ, mau nộp phí đi, nếu không hàng hóa của ngươi sẽ bị tịch thu ." Hán tử thô kệch nhắc nhở.
Tử Ngọc móc ra ngân phiếu vẫn chưa dùng đến, lấy ra một tờ 20 lượng đưa cho người tới, thầm mắng một câu cẩu nô tài.
Còn chưa mở hàng đã phải nộp 20 lượng tiền phí, đổi lại ai cũng sẽ khó chịu trong lòng, nếu nàng không kiếm về một số tiền lớn ở chỗ này, nàng thật sự sẽ không rời đi.
Nam tử mặt đen hài lòng búng ngân phiếu một cái, trước khi đi còn không quên nói một tiếng.
"Không được gây rối!"
Hắn dẫn theo ba hộ vệ thản nhiên rời đi, những người còn lại muốn rời đi nhưng lại có chút luyến tiếc.
Giá cả mà Tử Ngọc đưa ra thật sự cao hơn mức giá bọn họ mong muốn.
Theo giá cả thông thường, một viên đá quý to bằng trứng bồ câu thì chỉ cần 200 lượng là có thể mua được một viên.
"Đùng..."
Một tiếng sấm lớn vang lên trên nóc nhà, mây đen đột nhiên xuất hiện, ngay cả ông trời cũng đang giúp Tử Ngọc.
Nàng nhanh chóng lấy vải ra khoác lên người, lắc lư vài cái, lại nhanh chóng gấp đồ đạc cất vào.
Gió mạnh thổi tan mây đen, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, như thể dị tượng chưa từng xảy ra.
"Đổi, đổi ngay bây giờ!”
"Walter! Walter, nhanh lên!"
Người bán gân cổ lên gọi người khác, dùng đôi mắt xanh như nước biển nhìn chằm chằm vào Tử Ngọc, sợ nàng trong nháy mắt sẽ bỏ chạy.
"Đến rồi đến rồi!"
Walter, người được gọi xuất hiện, hắn có đôi mắt giống người bán hàng, khiến cho trái tim Tử Ngọc ngứa ngáy.
Nếu là một mỹ nữ có đôi mắt xanh biển thì sẽ không biết có bao nhiêu nam nhân thần hồn điên đảo vì nàng ta.
Càng đáng tiếc hơn nữa là hai nam nhân này ngoại trừ có đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp thì đường nét khuôn mặt của họ đều không theo gu thẩm mỹ của Tử Ngọc.
Không có hứng thú!
Xem ra nam nhân nữ nhân đẹp mắt, đều chỉ tồn tại trong ảo tưởng của tiểu thuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình huống một người chỉ dựa vào khuôn mặt yêu diễm lẳng lơ, dựa vào một bí phương liến muốn nhảy vào một nhà giàu rồi trở thành vợ cả là điều không thể xảy ra.
Thời đại này không thiếu những người thông minh và có bản lĩnh.
Walter lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra, trên tấm nhung đen là hai lớp đá quý to bằng quả trứng, có 30 viên được sắp xếp ngay ngắn.
Bảo thạch bảy màu chân chính, mỗi viên đều to bằng quả trứng gà, có thể nói là hoàn hảo không chút tì vết.
Ngoài ra còn có một hàng là đá kim cương màu hồng, trắng, huyết và vàng.
“Hít…”
Những người xem hít một hơi thật sâu, trong phút chốc mọi người khó có thể ước tính giá trị của những viên đá này, nhưng sự tham lam trong mắt họ lại hiện rõ.
Trước mặt của cải khổng lồ, cho dù là ai cũng không khống chế được con mãnh thú rục rịch trong lòng.
Hai người buôn đá quý cũng nhận ra bầu không khí hiện trường không ổn, thầm nghĩ phải nhanh chóng ném củ khoai lang phỏng tay trong tay ra ngoài.
Hai bên không trả giá nữa mà trực tiếp hoàn tất giao dịch, hai thương nhân đá quý cầm lấy gấm Lưu Quang Dật Thải như bảo bối.
Tử Ngọc bị mọi người vây quanh, cất cái hộp vào thùng rồi chuyển đồ vài trong không gian, chỉ để lại một cái hộp rỗng ở bên ngoài.
Trong tay nàng cầm túi bảo thạch nhỏ, nàng lắc lắc túi trong tay, nói với những tiểu thương đang không tình nguyện rời đi:
“500 lượng bạc một viên bảo thạch, ai có vàng sẽ được ưu tiên.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để trấn an những tiểu thương đang ghen tị, Tử Ngọc quyết định bán ngay tại chỗ một số bảo thạch.
Nếu giá cả vừa ý thì bán hết toàn bộ cũng không có vấn đề gì, còn có thể giúp nàng tiết kiệm được khoảng thời gian màn trời chiếu đất chạy lên phương bắc.
Tử Ngọc nghĩ rất hay, nàng chỉ nghĩ đến sự tiện lợi của việc làm người bán trung gian, nhưng lại quên rằng việc bán hàng trong phường giao dịch là phải nộp phí.
Việc này, đã có người tìm tới cửa rồi.
"Tiểu tử, không thể làm rối loạn quy củ của phường giao dịch, nộp phí 20 lượng, nhanh lên!"
Ba tên thị vệ cầm đao và một nam tử mặt đen hung thần ác sát đi tới, câu nói đầu tiên chính là yêu cầu Tử Ngọc nộp phí.
"Tiểu huynh đệ, mau nộp phí đi, nếu không hàng hóa của ngươi sẽ bị tịch thu ." Hán tử thô kệch nhắc nhở.
Tử Ngọc móc ra ngân phiếu vẫn chưa dùng đến, lấy ra một tờ 20 lượng đưa cho người tới, thầm mắng một câu cẩu nô tài.
Còn chưa mở hàng đã phải nộp 20 lượng tiền phí, đổi lại ai cũng sẽ khó chịu trong lòng, nếu nàng không kiếm về một số tiền lớn ở chỗ này, nàng thật sự sẽ không rời đi.
Nam tử mặt đen hài lòng búng ngân phiếu một cái, trước khi đi còn không quên nói một tiếng.
"Không được gây rối!"
Hắn dẫn theo ba hộ vệ thản nhiên rời đi, những người còn lại muốn rời đi nhưng lại có chút luyến tiếc.
Giá cả mà Tử Ngọc đưa ra thật sự cao hơn mức giá bọn họ mong muốn.
Theo giá cả thông thường, một viên đá quý to bằng trứng bồ câu thì chỉ cần 200 lượng là có thể mua được một viên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro