Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa
Thương Đội 1
2024-11-08 12:51:52
Tử Ngọc không có hứng thú với loại túi nhỏ này, bởi vì trong đám vật phẩm nàng thu được có hai mươi mấy cái, có thể nói là túi nhỏ xa hoa khảm đầy kim ngọc.
Lão bản nương mang theo từng đợt hương thơm, nàng đã chứng kiến hết một màn trên đường, y phục mà hai huynh muội này mặc nhìn như bình thường, nhưng lại là thứ không phải người bình thường có thể mặc nổi.
Vừa nhìn đã biết là công tử ca nhà phú hộ, căn cứ nguyên tắc hòa khí sinh tài, lão bản nương tự mình tiến lên chào hỏi.
"Không biết tiểu công tử muốn chọn loại túi nào, cửa hàng chúng ta có đủ loại kiểu dáng để lựa chọn, không hài lòng còn có thể đặt hàng."
"Lão bản nương vừa đẹp lại biết buôn bán, là nhân tài kiệt xuất trong giới nữ!" Người vốn định đùa giỡn một phen, đột nhiên chuyển đề tài.
"Ha ~ ha ~ ha! Công tử thật biết nói chuyện, khiến cho ta đều hưng phấn!"
Lão bản nương Ti Mạt che mặt, cười thẹn thùng, khiến Tử Ngọc sợ tới mức lập tức nghiêm túc.
Không phải người ta thường nói cổ nhân đều rất rụt rè sao!
Sao nàng ta lại cởi mở như vậy!
"Bản công tử muốn loại túi có thể chứa nhiều thứ, phải chắc chắn bền bỉ, không thấm nước, tốt nhất là da bò."
"Ha ha, thứ công tử nói hẳn là túi lớn mà dân đi buôn hay dùng, bổn điếm cũng có."
Lão bản nương thu liễm nụ cười, nhưng nhìn vào cây trâm ngọc lắc lư trên đầu kia cũng không khó nhìn ra nàng ta cười vui vẻ cỡ nào, Tử Ngọc chỉ có thể làm bộ như không phát hiện.
Dân phong của Bạch Vân quốc cởi mở, không cứng nhắc bảo thủ như trong phim truyền hình, có lẽ bởi vì thời không khác nhau, quỹ đạo trải qua khác nhau.
Một đường đi tới lúc nào cũng gặp được nữ tử mở cửa hàng buôn bán, dọc theo đường đi, nữ tử chưa lập gia đình cũng không có dùng khăn lụa che mặt.
Càng ly kỳ chính là, cả đoạn đường nàng đều không gặp phải nữ tử nào gót sen ba tấc.
Tiểu nhị lấy ra một cái túi hai vai hình thùng bình thường nhất từ dưới tủ, kích thước này có thể chứa được nửa người Tử Lạc.
"Không sai, thứ ta cần chính là loại vừa đơn giản lại chứa được nhiều đồ này, thứ này bán thế nào?"
Tử Ngọc rất hài lòng với chiếc túi hình thùng da bò này, không ngờ kiểu balo này cũng không phải hàng độc quyền của người hiện đại.
"15 lượng bạc một cái, loại da này đều được mua từ biên cảnh phương bắc về, tuyệt đối là da tốt."
"Lấy bốn cái, lại thêm hai cái túi thích hợp cho tiểu hài tử đeo, đừng quá hoa mỹ." Tử Ngọc lại nhìn Tử Lạc đang tựa vào bên chân.
Khóe miệng lão bản nương co rút, không nghĩ tới tiểu công tử này tuổi còn trẻ mà tâm ác tới vậy, ngay cả một tiểu hài nhi đi đường cũng không vững đều muốn bắt nạt.
Cuối cùng, Tử Ngọc bỏ ra 80 lượng bạc mua về sáu cái balo, túi giấy lớn nhỏ trên người hai huynh muội đều được nhét vào trong ba lô lớn, những balo còn lại dùng bao da lớn lớn buộc lại khiêng lên vai.
Tạo hình giống như một dân buôn bán nhỏ!
…
Mỗi ngày Tử Ngọc đều sẽ mang theo Tử Lạc đi dạo phố, sẽ luôn sẽ mang về một ít đồ vật, thùng xe cũng được cải tạo lại một cách đơn giản.
Trong lúc này, nàng cẩn thận nghiên cứu bản đồ Bạch Vân quốc, chuẩn bị rời khỏi địa giới phương bắc trước khi tuyết lớn phong tỏa đường, đi tới đồng bằng Giang phủ.
Trong không gian là một mảng khô cằn, cần rất nhiều nước và đất màu mỡ để cải tạo.
Đồng bằng Giang phủ là nơi giàu có và đông đúc nhất Bạch Vân quốc, sản vật nơi đó phong phú, càng tiện thu thập vật tư hơn.
Đồng bằng Giang phủ gần phủ Thượng Đô, bến cảng nơi đó có thuyền bè đi ra ngoại vực.
Bất kể là bán ra kỳ trân dị bảo trong không gian nàng, hay là thu thập các loại đồ hải ngoại, hải sản, phủ Thượng Đô đều là một lựa chọn tốt nhất.
…
Ở khách điếm mười ngày, rốt cục Tử Ngọc cũng nghe được có một thương đội sẽ xuôi nam rời đi hôm sau.
Trùng hợp chính là, thương đội ở ngay khách điếm Toàn Phong đối diện với khách điếm Đại Chúng.
Khi hai huynh muội mặc cùng một loại áo bông màu xanh, tay trong tay xuất hiện ở cửa khách điếm thì một đám nam nhân đang ăn cơm tối trong đại sảnh đồng loạt nhìn về phía hai người.
"Tiểu công tử mời về cho, khách điếm đã được bao, không tiếp đãi người ngoài." Chưởng quỹ sau quầy vội vàng chạy tới nói.
Lão bản nương mang theo từng đợt hương thơm, nàng đã chứng kiến hết một màn trên đường, y phục mà hai huynh muội này mặc nhìn như bình thường, nhưng lại là thứ không phải người bình thường có thể mặc nổi.
Vừa nhìn đã biết là công tử ca nhà phú hộ, căn cứ nguyên tắc hòa khí sinh tài, lão bản nương tự mình tiến lên chào hỏi.
"Không biết tiểu công tử muốn chọn loại túi nào, cửa hàng chúng ta có đủ loại kiểu dáng để lựa chọn, không hài lòng còn có thể đặt hàng."
"Lão bản nương vừa đẹp lại biết buôn bán, là nhân tài kiệt xuất trong giới nữ!" Người vốn định đùa giỡn một phen, đột nhiên chuyển đề tài.
"Ha ~ ha ~ ha! Công tử thật biết nói chuyện, khiến cho ta đều hưng phấn!"
Lão bản nương Ti Mạt che mặt, cười thẹn thùng, khiến Tử Ngọc sợ tới mức lập tức nghiêm túc.
Không phải người ta thường nói cổ nhân đều rất rụt rè sao!
Sao nàng ta lại cởi mở như vậy!
"Bản công tử muốn loại túi có thể chứa nhiều thứ, phải chắc chắn bền bỉ, không thấm nước, tốt nhất là da bò."
"Ha ha, thứ công tử nói hẳn là túi lớn mà dân đi buôn hay dùng, bổn điếm cũng có."
Lão bản nương thu liễm nụ cười, nhưng nhìn vào cây trâm ngọc lắc lư trên đầu kia cũng không khó nhìn ra nàng ta cười vui vẻ cỡ nào, Tử Ngọc chỉ có thể làm bộ như không phát hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dân phong của Bạch Vân quốc cởi mở, không cứng nhắc bảo thủ như trong phim truyền hình, có lẽ bởi vì thời không khác nhau, quỹ đạo trải qua khác nhau.
Một đường đi tới lúc nào cũng gặp được nữ tử mở cửa hàng buôn bán, dọc theo đường đi, nữ tử chưa lập gia đình cũng không có dùng khăn lụa che mặt.
Càng ly kỳ chính là, cả đoạn đường nàng đều không gặp phải nữ tử nào gót sen ba tấc.
Tiểu nhị lấy ra một cái túi hai vai hình thùng bình thường nhất từ dưới tủ, kích thước này có thể chứa được nửa người Tử Lạc.
"Không sai, thứ ta cần chính là loại vừa đơn giản lại chứa được nhiều đồ này, thứ này bán thế nào?"
Tử Ngọc rất hài lòng với chiếc túi hình thùng da bò này, không ngờ kiểu balo này cũng không phải hàng độc quyền của người hiện đại.
"15 lượng bạc một cái, loại da này đều được mua từ biên cảnh phương bắc về, tuyệt đối là da tốt."
"Lấy bốn cái, lại thêm hai cái túi thích hợp cho tiểu hài tử đeo, đừng quá hoa mỹ." Tử Ngọc lại nhìn Tử Lạc đang tựa vào bên chân.
Khóe miệng lão bản nương co rút, không nghĩ tới tiểu công tử này tuổi còn trẻ mà tâm ác tới vậy, ngay cả một tiểu hài nhi đi đường cũng không vững đều muốn bắt nạt.
Cuối cùng, Tử Ngọc bỏ ra 80 lượng bạc mua về sáu cái balo, túi giấy lớn nhỏ trên người hai huynh muội đều được nhét vào trong ba lô lớn, những balo còn lại dùng bao da lớn lớn buộc lại khiêng lên vai.
Tạo hình giống như một dân buôn bán nhỏ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Mỗi ngày Tử Ngọc đều sẽ mang theo Tử Lạc đi dạo phố, sẽ luôn sẽ mang về một ít đồ vật, thùng xe cũng được cải tạo lại một cách đơn giản.
Trong lúc này, nàng cẩn thận nghiên cứu bản đồ Bạch Vân quốc, chuẩn bị rời khỏi địa giới phương bắc trước khi tuyết lớn phong tỏa đường, đi tới đồng bằng Giang phủ.
Trong không gian là một mảng khô cằn, cần rất nhiều nước và đất màu mỡ để cải tạo.
Đồng bằng Giang phủ là nơi giàu có và đông đúc nhất Bạch Vân quốc, sản vật nơi đó phong phú, càng tiện thu thập vật tư hơn.
Đồng bằng Giang phủ gần phủ Thượng Đô, bến cảng nơi đó có thuyền bè đi ra ngoại vực.
Bất kể là bán ra kỳ trân dị bảo trong không gian nàng, hay là thu thập các loại đồ hải ngoại, hải sản, phủ Thượng Đô đều là một lựa chọn tốt nhất.
…
Ở khách điếm mười ngày, rốt cục Tử Ngọc cũng nghe được có một thương đội sẽ xuôi nam rời đi hôm sau.
Trùng hợp chính là, thương đội ở ngay khách điếm Toàn Phong đối diện với khách điếm Đại Chúng.
Khi hai huynh muội mặc cùng một loại áo bông màu xanh, tay trong tay xuất hiện ở cửa khách điếm thì một đám nam nhân đang ăn cơm tối trong đại sảnh đồng loạt nhìn về phía hai người.
"Tiểu công tử mời về cho, khách điếm đã được bao, không tiếp đãi người ngoài." Chưởng quỹ sau quầy vội vàng chạy tới nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro