Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa
Toàn Thôn Bắt H...
2024-11-08 12:51:52
Thủy Oa nhặt được nhanh nhất, thu hoạch phong phú nhất, mang theo cả nhà tám người, vừa xách vừa cõng lại chỗ Tử Ngọc.
"Tiểu công tử, những thứ ngươi nhặt ăn không ngon, lại xem có thích thu hoạch của nhà chúng ta không."
Thủy Oa phi thường tin tưởng vào những thứ nhà hắn nhặt được, chỉ riêng bào ngư đều là hắc kim nhị đầu bào, tôm xanh càng là mỗi con nặng từ ba cân trở lên.
"Thủy Oa thúc, hải sản của các ngươi quá phong phú, những thứ này ta đều mua. Còn có vỏ sò trên đá ngầm, ta muốn những con to bằng bàn tay, cái đó ta cũng mua.”
Tử Ngọc đã chảy nước miếng, hải sản tươi mới lại ngon lành, cho dù là chỉ luộc thôi, cũng đã cực kỳ ngon rồi.
Protein phong phú, còn bổ dưỡng hơn thịt gà vịt heo.
Huống hồ ở đây còn hoàn toàn không có ô nhiễm công nghiệp, Tử Ngọc suýt nữa muốn ở lại nơi này.
"Tiểu công tử, ngươi mua cả những thứ có vỏ kia, như vậy quá thiệt thòi!"
Thủy Oa sợ tiểu công tử còn trẻ không hiểu nghề, mua những thứ vô dụng kia trở về bị mắng, về sau còn có ai đến thôn bọn họ mua hàng.
Quanh năm suốt tháng, làng bọn họ đều dựa vào bán chút hoa quả khô để trợ cấp cho gia đình.
Do gần biển, đất trong thôn cằn cỗi, sản lượng thấp, thu hoạch hàng năm đều không đủ để nộp thuế.
Rất nhiều người đến chết cũng ăn không nổi một bữa cơm trắng, chỉ có thể ăn hải sản đỡ đói, mà những thứ kia căn bản ăn không chắc bụng.
Hiện tại thật vất vả mới có được một vị tiểu công tử thiện tâm, đồng ý lấy giá thị trường thu mua, đối với người trong thôn mà nói là chuyện tốt cầu còn không được.
Ai cũng không dám nói chuyện này ra ngoài, sợ đám tiểu thương ở phủ Thượng Đô kia đối phó tiểu công tử.
…
“Yên tâm đi! Người nhà ta đều thích ăn hải sản, hơn nữa nhà ta nhiều người, những thứ này cũng không đủ để ăn hai ngày." Tử Ngọc mặt không đổi sắc nói.
Nàng thấy những thứ mà một nhà Thủy Oa lấy tới toàn bộ đều có thể xưng là cực phẩm, hai mắt lấp lánh tỏa sáng.
Rất đáng tiếc chính là, hai thời không cách nhau quá xa, nếu không nàng cũng muốn phát sóng trực tiếp một phen.
Để cho những người làm video ra đi biển bắt hải sản kia nhìn thử, cái gì mới thật sự là con mồi lớn, đừng cứ giở trò lừa người ngoài.
"Vậy thì ta yên tâm rồi, để nhi tử ta dẫn người nhà đi nhặt."
Thủy Oa xoa xoa tay, cười đến thấy răng không thấy mắt, hai nhi tử trưởng thành căn bản không cần hắn nói, lập tức mang theo thê nhi tiếp tục chiến đấu.
Bởi vì ai giành được trước, người đó liền sẽ đổi được nhiều tiền hơn, cho nên trước khi ra ngoài cha hắn đã đồng ý bọn họ, lần này nhà bọn họ đổi được bao nhiêu tiền đều có thể cầm về.
"Thủy Oa thúc, không dám giấu diếm ngươi, ta cũng không rõ lắm giá cả của những thứ này. Ngươi giúp ta kiểm tra thử, sau khi mua hoa quả khô của thôn các ngươi, ta còn muốn mua chút gà vịt và trứng nữa."
Thủy Oa nghe hiểu, gật đầu, vị tiểu công tử này nhìn không giống người biết buôn bán, có lẽ là đại gia tộc nào đó cử ra ngoài rèn luyện.
Chẳng trách hắn dám một mình mang theo hài tử đến bờ biển mua hàng, nếu là người bình thường thật là không ai can đảm được như vậy.
Chỉ có thể nói, Tử Ngọc chỉ tình cờ tới nơi này, ỷ vào năng lực của mình mà làm bừa, cũng không biết luật lệ trong đó.
Thủy Oa giúp nàng kiểm tra chất lượng, đương nhiên cũng là người đầu tiên bán được hàng hóa nhà mình, hắn cũng giới thiệu tổng quát giá cả cho Tử Ngọc.
Tôm xanh 20 văn một con, bào ngư hai đầu đen vàng 50 văn một con, cua hoa xanh siêu lớn 20 văn một con, cá mù làn xương màu đỏ nặng ba cân một đồng bạc...
Tử Ngọc dùng kẹp sắt ghi số trên mặt cát, thấy giá rẻ như vậy suýt nữa lên cơn đau tim, sặc nước miếng đến nỗi ho sù sụ.
"Tiểu công tử, giá này đã là giá thấp nhất, nếu ngươi chê đắt chúng ta còn có thể thương lượng." Thủy Oa khẩn trương nói.
"Tiểu công tử, những thứ ngươi nhặt ăn không ngon, lại xem có thích thu hoạch của nhà chúng ta không."
Thủy Oa phi thường tin tưởng vào những thứ nhà hắn nhặt được, chỉ riêng bào ngư đều là hắc kim nhị đầu bào, tôm xanh càng là mỗi con nặng từ ba cân trở lên.
"Thủy Oa thúc, hải sản của các ngươi quá phong phú, những thứ này ta đều mua. Còn có vỏ sò trên đá ngầm, ta muốn những con to bằng bàn tay, cái đó ta cũng mua.”
Tử Ngọc đã chảy nước miếng, hải sản tươi mới lại ngon lành, cho dù là chỉ luộc thôi, cũng đã cực kỳ ngon rồi.
Protein phong phú, còn bổ dưỡng hơn thịt gà vịt heo.
Huống hồ ở đây còn hoàn toàn không có ô nhiễm công nghiệp, Tử Ngọc suýt nữa muốn ở lại nơi này.
"Tiểu công tử, ngươi mua cả những thứ có vỏ kia, như vậy quá thiệt thòi!"
Thủy Oa sợ tiểu công tử còn trẻ không hiểu nghề, mua những thứ vô dụng kia trở về bị mắng, về sau còn có ai đến thôn bọn họ mua hàng.
Quanh năm suốt tháng, làng bọn họ đều dựa vào bán chút hoa quả khô để trợ cấp cho gia đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Do gần biển, đất trong thôn cằn cỗi, sản lượng thấp, thu hoạch hàng năm đều không đủ để nộp thuế.
Rất nhiều người đến chết cũng ăn không nổi một bữa cơm trắng, chỉ có thể ăn hải sản đỡ đói, mà những thứ kia căn bản ăn không chắc bụng.
Hiện tại thật vất vả mới có được một vị tiểu công tử thiện tâm, đồng ý lấy giá thị trường thu mua, đối với người trong thôn mà nói là chuyện tốt cầu còn không được.
Ai cũng không dám nói chuyện này ra ngoài, sợ đám tiểu thương ở phủ Thượng Đô kia đối phó tiểu công tử.
…
“Yên tâm đi! Người nhà ta đều thích ăn hải sản, hơn nữa nhà ta nhiều người, những thứ này cũng không đủ để ăn hai ngày." Tử Ngọc mặt không đổi sắc nói.
Nàng thấy những thứ mà một nhà Thủy Oa lấy tới toàn bộ đều có thể xưng là cực phẩm, hai mắt lấp lánh tỏa sáng.
Rất đáng tiếc chính là, hai thời không cách nhau quá xa, nếu không nàng cũng muốn phát sóng trực tiếp một phen.
Để cho những người làm video ra đi biển bắt hải sản kia nhìn thử, cái gì mới thật sự là con mồi lớn, đừng cứ giở trò lừa người ngoài.
"Vậy thì ta yên tâm rồi, để nhi tử ta dẫn người nhà đi nhặt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủy Oa xoa xoa tay, cười đến thấy răng không thấy mắt, hai nhi tử trưởng thành căn bản không cần hắn nói, lập tức mang theo thê nhi tiếp tục chiến đấu.
Bởi vì ai giành được trước, người đó liền sẽ đổi được nhiều tiền hơn, cho nên trước khi ra ngoài cha hắn đã đồng ý bọn họ, lần này nhà bọn họ đổi được bao nhiêu tiền đều có thể cầm về.
"Thủy Oa thúc, không dám giấu diếm ngươi, ta cũng không rõ lắm giá cả của những thứ này. Ngươi giúp ta kiểm tra thử, sau khi mua hoa quả khô của thôn các ngươi, ta còn muốn mua chút gà vịt và trứng nữa."
Thủy Oa nghe hiểu, gật đầu, vị tiểu công tử này nhìn không giống người biết buôn bán, có lẽ là đại gia tộc nào đó cử ra ngoài rèn luyện.
Chẳng trách hắn dám một mình mang theo hài tử đến bờ biển mua hàng, nếu là người bình thường thật là không ai can đảm được như vậy.
Chỉ có thể nói, Tử Ngọc chỉ tình cờ tới nơi này, ỷ vào năng lực của mình mà làm bừa, cũng không biết luật lệ trong đó.
Thủy Oa giúp nàng kiểm tra chất lượng, đương nhiên cũng là người đầu tiên bán được hàng hóa nhà mình, hắn cũng giới thiệu tổng quát giá cả cho Tử Ngọc.
Tôm xanh 20 văn một con, bào ngư hai đầu đen vàng 50 văn một con, cua hoa xanh siêu lớn 20 văn một con, cá mù làn xương màu đỏ nặng ba cân một đồng bạc...
Tử Ngọc dùng kẹp sắt ghi số trên mặt cát, thấy giá rẻ như vậy suýt nữa lên cơn đau tim, sặc nước miếng đến nỗi ho sù sụ.
"Tiểu công tử, giá này đã là giá thấp nhất, nếu ngươi chê đắt chúng ta còn có thể thương lượng." Thủy Oa khẩn trương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro