Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Bị Vạch Trần
2024-11-01 20:30:07
Thẩm Chiêu Chiêu xắn tay áo lên, rất muốn xông lên đánh đối phương một trận, lại bị Thịnh Trử Ý cản lại.
"Em làm gì vậy?” Thịnh Trử Ý nắm lấy cánh tay cô.
Thẩm Chiêu Chiêu quơ nắm đấm, khuôn mặt nhỏ tức giận: "Cậu ta tung tin đồn nhảm về em, em muốn đánh chết cậu ta!"
Thịnh Trử Ý: "Đừng tưởng anh không biết, em muốn đánh nhau để bị đuổi khỏi trại huấn luyện đúng không?"
Bị vạch trần ý đồ, Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ một giây, đôi mắt to lóe lên, cứng cổ nói: "Không phải!" Chỉ là cô không biết, mình càng chột dạ thì giọng nói càng lớn.
Không phải mới là lạ!
Thịnh Trử Ý trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của cô, nói: "Em đừng nghĩ tới chuyện đó!"
Thẩm Chiêu Chiêu:...
Đáng ghét!
Nhưng cô không thể làm gì được.
"Em đồng ý." Cô rũ đầu xuống, nhìn Trần Thạc.
Trần Thạc quay người lại, viết một câu hỏi lên bảng đen.
[ Dựa vào quy luật trong các số dưới đây, hãy điền số thích hợp vào dấu “?”, giải thích lý do.
1233=0
2456=1
9339=2
8848=6
5683=3
3530=1
0000=4
6991=3
8290=? ]
Mọi người nhao nhao lấy bút ra, bắt đầu tính toán.
Chỉ là mọi người đã vắt hết óc, sử dụng các loại phép tính khác nhau nhưng vẫn không tính ra được.
Thẩm Chiêu Chiêu thì ngược lại, chỉ nhìn vài lần đã không còn động tĩnh.
"Hừ, chắc chắn cậu ấy không làm được."
"Tớ biết mà, cậu ấy không tập trung nghe giảng, làm sao có thể làm được bài này."
"..."
Lúc đầu mọi người còn có chút sốt ruột, nhưng nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu không làm bài, họ đều không sốt ruột nữa.
"Sao rồi? Có ai ra đáp án chưa?" Trần Thạc hỏi những người phía dưới.
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Sau đó Trần Thạc nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Là 4."
Mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ thế mà cô làm được thật.
Rõ ràng bọn họ không thấy cô tính toán.
Trần Thạc: "Em hãy trình bày cho mọi người biết ý tưởng giải đề của em đi."
Thẩm Chiêu Chiêu: "Đây là một bài toán dựa trên quy luật, yêu cầu chúng ta tìm những vòng tròn trong các con số. Theo yêu cầu của bài toán, chúng ta cần coi các con số như những hình học. Số 8 có hai vòng tròn, 9 và 0 đều có một vòng tròn. Vì vậy, kết quả cuối cùng là 4."
Trần Thạc gật đầu nói: "Rất tốt. Tìm vòng tròn hoặc đường cong trong các số là một phương pháp phổ biến cho các bài toán dựa trên quy luật, bài toán này chính là tìm kiếm vòng tròn."
Mọi người lại chết lặng.
Thế mà cũng được sao?
Nhưng không phải họ đang học toán sao? Có liên quan gì đến việc tìm vòng tròn?
Trần Thạc nhân cơ hội dạy cho mọi người: "Olympic Toán học là phải suy nghĩ sáng tạo. Đôi khi cũng có thể thay đổi những phương pháp khác nhau để suy nghĩ, vậy cuối cùng các bạn có ý kiến gì không?"
Tổng cộng có mười hai người bị loại khỏi kỳ thi này.
Bốn mươi tám người còn lại sẽ trải qua một cuộc đánh giá khác vào tuần tới.
Nói cách khác, cô sẽ phải ở lại cái nơi tồi tàn này thêm một tuần nữa.
"Chiêu Chiêu, cậu không vui sao?" Cô gái bên cạnh hỏi cô.
"Vui lắm!" Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt trả lời.
Cô đang rất vui!
"Ừm! Chúng ta có thể tiếp tục học. Cậu không biết đâu, tớ sợ gần chết!"
Nữ sinh tên Hạ Miêu, ở cùng ký túc xá với Thẩm Chiêu Chiêu, trong kỳ thi này, cô bé chỉ hơn Thẩm Chiêu Chiêu mấy điểm.
Suýt nữa cũng bị gửi về nhà.
Trong số mười hai người bị loại lần này có bốn cô gái, một người ở ký túc xá bên cạnh, ba người còn lại là người ở ký túc xá cùng Thẩm Chiêu Chiêu.
Mặc dù chỉ mới ở chung một tuần, nhưng ngày ngày ở bên nhau, đột nhiên bị tách ra, mọi người vô cùng lưu luyến nhau.
Mấy cô gái đều khóc!
Thẩm Chiêu Chiêu cũng muốn khóc. Tại sao người rời đi không phải là cô?
"Em làm gì vậy?” Thịnh Trử Ý nắm lấy cánh tay cô.
Thẩm Chiêu Chiêu quơ nắm đấm, khuôn mặt nhỏ tức giận: "Cậu ta tung tin đồn nhảm về em, em muốn đánh chết cậu ta!"
Thịnh Trử Ý: "Đừng tưởng anh không biết, em muốn đánh nhau để bị đuổi khỏi trại huấn luyện đúng không?"
Bị vạch trần ý đồ, Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ một giây, đôi mắt to lóe lên, cứng cổ nói: "Không phải!" Chỉ là cô không biết, mình càng chột dạ thì giọng nói càng lớn.
Không phải mới là lạ!
Thịnh Trử Ý trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của cô, nói: "Em đừng nghĩ tới chuyện đó!"
Thẩm Chiêu Chiêu:...
Đáng ghét!
Nhưng cô không thể làm gì được.
"Em đồng ý." Cô rũ đầu xuống, nhìn Trần Thạc.
Trần Thạc quay người lại, viết một câu hỏi lên bảng đen.
[ Dựa vào quy luật trong các số dưới đây, hãy điền số thích hợp vào dấu “?”, giải thích lý do.
1233=0
2456=1
9339=2
8848=6
5683=3
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
3530=1
0000=4
6991=3
8290=? ]
Mọi người nhao nhao lấy bút ra, bắt đầu tính toán.
Chỉ là mọi người đã vắt hết óc, sử dụng các loại phép tính khác nhau nhưng vẫn không tính ra được.
Thẩm Chiêu Chiêu thì ngược lại, chỉ nhìn vài lần đã không còn động tĩnh.
"Hừ, chắc chắn cậu ấy không làm được."
"Tớ biết mà, cậu ấy không tập trung nghe giảng, làm sao có thể làm được bài này."
"..."
Lúc đầu mọi người còn có chút sốt ruột, nhưng nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu không làm bài, họ đều không sốt ruột nữa.
"Sao rồi? Có ai ra đáp án chưa?" Trần Thạc hỏi những người phía dưới.
Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Sau đó Trần Thạc nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Là 4."
Mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ thế mà cô làm được thật.
Rõ ràng bọn họ không thấy cô tính toán.
Trần Thạc: "Em hãy trình bày cho mọi người biết ý tưởng giải đề của em đi."
Thẩm Chiêu Chiêu: "Đây là một bài toán dựa trên quy luật, yêu cầu chúng ta tìm những vòng tròn trong các con số. Theo yêu cầu của bài toán, chúng ta cần coi các con số như những hình học. Số 8 có hai vòng tròn, 9 và 0 đều có một vòng tròn. Vì vậy, kết quả cuối cùng là 4."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thạc gật đầu nói: "Rất tốt. Tìm vòng tròn hoặc đường cong trong các số là một phương pháp phổ biến cho các bài toán dựa trên quy luật, bài toán này chính là tìm kiếm vòng tròn."
Mọi người lại chết lặng.
Thế mà cũng được sao?
Nhưng không phải họ đang học toán sao? Có liên quan gì đến việc tìm vòng tròn?
Trần Thạc nhân cơ hội dạy cho mọi người: "Olympic Toán học là phải suy nghĩ sáng tạo. Đôi khi cũng có thể thay đổi những phương pháp khác nhau để suy nghĩ, vậy cuối cùng các bạn có ý kiến gì không?"
Tổng cộng có mười hai người bị loại khỏi kỳ thi này.
Bốn mươi tám người còn lại sẽ trải qua một cuộc đánh giá khác vào tuần tới.
Nói cách khác, cô sẽ phải ở lại cái nơi tồi tàn này thêm một tuần nữa.
"Chiêu Chiêu, cậu không vui sao?" Cô gái bên cạnh hỏi cô.
"Vui lắm!" Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt trả lời.
Cô đang rất vui!
"Ừm! Chúng ta có thể tiếp tục học. Cậu không biết đâu, tớ sợ gần chết!"
Nữ sinh tên Hạ Miêu, ở cùng ký túc xá với Thẩm Chiêu Chiêu, trong kỳ thi này, cô bé chỉ hơn Thẩm Chiêu Chiêu mấy điểm.
Suýt nữa cũng bị gửi về nhà.
Trong số mười hai người bị loại lần này có bốn cô gái, một người ở ký túc xá bên cạnh, ba người còn lại là người ở ký túc xá cùng Thẩm Chiêu Chiêu.
Mặc dù chỉ mới ở chung một tuần, nhưng ngày ngày ở bên nhau, đột nhiên bị tách ra, mọi người vô cùng lưu luyến nhau.
Mấy cô gái đều khóc!
Thẩm Chiêu Chiêu cũng muốn khóc. Tại sao người rời đi không phải là cô?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro