Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu

Chương 11

2024-10-20 14:06:03

Ngón tay hắn khựng lại, vén y phục lên cao hơn, để lộ ra cả tấm lưng chằng chịt những vết bầm tím, hệt như trên cánh tay, trông như thể bị roi gai quất vào.

Ánh mắt nam nhân tối sầm lại, nắm chặt tay. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng kéo chăn gấm từ người Vân Thiền ra, đắp lại cho nàng, rồi cũng xoay người lên giường, nhắm mắt ngủ.

Vân Thiền cả ngày mệt mỏi rã rời, sau khi ăn xong cháo, chưa được bao lâu mí mắt nàng đã bắt đầu díp lại, lẽ ra đêm tân hôn nào có chuyện tân nương ngủ trước, nhưng đây vốn là hôn sự do cha mẹ sắp đặt, nàng và phu quân cũng là lần đầu gặp mặt.

Nghĩ đến cảnh tượng hai người sau khi người trở về phòng sẽ trừng mắt nhìn nhau, nàng liền cảm thấy ngượng ngùng, bèn cởi váy cưới ra rồi nằm xuống, tục ngữ nói rất hay, trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng lại hữu dụng.

Lớp nệm bông và chăn gấm trên cùng đều là do Tiết gia mới làm, không những mềm mại mà còn tỏa ra mùi hương của nắng, vừa chạm vào, nàng đã ngủ lúc nào không hay.

Thế nhưng đêm nay nàng ngủ không ngon giấc, khuôn mặt của những người thân thích ở kiếp trước và tiếng khóc lóc thảm thiết của Lý Quế Chi cứ đan xen chồng chéo trong mơ, nàng bị dồn vào góc tường không lối thoát, cuối cùng không nhịn được nữa hét lớn một tiếng, từ trong mơ tỉnh giấc.

Vân Thiền đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thật ra nàng chưa bao giờ sợ những người này, lý do nàng luôn không muốn đối đầu trực diện với bọn họ chỉ có hai điều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một là nàng cảm thấy nói lý lẽ với bọn họ cũng vô ích, thay vì tốn công tốn sức thì chi bằng tránh né không để ý tới, nàng cũng không thích cãi vã.

Hai là nàng có một cơ thể đặc biệt - chứng dễ khóc, chỉ cần xúc động mạnh liền dễ dàng rơi lệ. Ví như ngày hôm qua, nàng thật ra chỉ là tức giận, nhưng cuối cùng lại khóc lóc thảm thiết thật đáng thương, nghĩ lại liền cảm thấy mất mặt.

Tiếng chim hót "líu lo" từ ngoài cửa sổ truyền đến cắt ngang dòng suy nghĩ của thiếu nữ.

"Ôi, muộn mất rồi!" Nàng nghe tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức kêu lên một tiếng ngạc nhiên rồi xuống giường chải đầu rửa mặt.

Theo tục lệ của Yên Triều, ngày hôm sau khi tân nương về nhà chồng phải dậy sớm dâng trà cho cha mẹ chồng, nhưng mặt trời đã lên cao đến ngọn cây, rõ ràng đã bỏ lỡ thời gian, vậy mà không có ai gọi nàng dậy! Còn phu quân Tiết Minh Chiếu của nàng cũng không có trên giường!

Một lát sau, trong sảnh đường, sau khi uống trà của con dâu, Vương Hương Nguyệt liền kéo Vân Thiền đến bên bàn ăn, nhìn sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt mà đau lòng nói.

"Nhà chúng ta ít người, quy tắc cũng ít, sáng nay A Chiếu nói nhìn sắc mặt con không tốt, nên không gọi con dậy. Sau này là người một nhà rồi, chỉ cần hai đứa sống tốt là ta và cha con thấy vui rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu

Số ký tự: 0