Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 14
2024-10-20 14:06:03
Vương Hương Nguyệt nhìn trượng phu, vội hỏi: "Lúa thế nào rồi ông nó?"
Tiết lão hán đưa tay quệt nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Hỏng mất rồi, mưa gió lớn quá, không ít lúa đều ngập nước hết. Thu hoạch e rằng kém năm ngoái đến một nửa!"
Vương Hương Nguyệt nghe xong cũng chân tay rụng rời, ngã ra đất, nước mắt lưng tròng.
Vốn dĩ số lương thực kia chỉ đủ ăn, nay nhà bà vừa mới có thêm người, lại gặp lúc mất mùa, ông trời thật bất công! Cho dù bọn họ có xay vỏ trấu thành cám trộn vào bột mì mà ăn, e rằng cũng chẳng thể vượt qua được mùa đông!
Tiết Minh Chiếu đưa tay đặt lên vai mẹ mình, hắn im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: "Nhà chúng ta không chỉ trông cậy vào mỗi ruộng, trước khi vào đông, con sẽ lên núi thêm vài chuyến."
Nhưng lên núi săn bắn nào phải chuyện dễ dàng, mùa đông thú ít mà trên núi lại lạnh thấu xương, đến cuối tháng 11 sẽ không thể lên núi được nữa, phải đợi đến mùa xuân năm sau, tuyết tan mới có thể lên núi, mà bây giờ đã là cuối tháng 8, 2-3 tháng ngắn ngủi có vất vả thêm nữa thì kiếm được bao nhiêu?
Trong phòng nhất thời trở nên yên lặng, Vương Hương Nguyệt bắt đầu thút thít, Tiết lão hán cúi đầu xua tay cũng không muốn nói gì.
Trở về phòng tân hôn, Vân Thiền đẩy cửa sổ nhìn lên trời, thấy mây đen kịt, dày đặc, to lớn, đã kết thành những đám mây mưa. Nàng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Ta thấy mưa này chắc cũng không còn lâu nữa đâu."
Tiết Minh Chiếu nghe vậy liền gật đầu, sau đó nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên song cửa sổ, khẽ an ủi: "Sẽ không để nàng phải chịu đói đâu."
Vân Thiền mím môi, để mặc hắn nắm tay mình, ngập ngừng hỏi: "Đến lúc đó ta có thể đi lên núi với ngươi không?”
Nam nhân nghe vậy liền nhướng mày, nhìn nàng với ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Vân Thiền cúi đầu nhỏ giọng nói: "Phụ thân trước đây cũng từng dạy ta săn bắn, tuy ta bắn tên không giỏi, nhưng rất thành thạo việc đặt bẫy, phân biệt thảo dược cũng rất giỏi, sẽ không làm vướng chân ngươi đâu, cùng lắm thì ta đi hái rau dại nấm dại cũng được."
Nói xong, nàng còn làm nũng khẽ lắc tay hắn.
Khi còn nhỏ, chỉ cần nàng muốn xin phụ thân điều gì, chỉ cần kéo tay ông lắc lắc, ông nhất định sẽ đồng ý, đối mặt với vị phu quân hờ này, Vân Thiền cũng vô thức làm theo.
Từ khi nàng xuyên không đến đây vẫn luôn bị thẩm thẩm nhốt trong nhà, nay vừa nghe hắn nói muốn lên núi, trong lòng nàng không khỏi có chút ngứa ngáy.
Hơn nữa lời nàng nói cũng là sự thật, nàng ở trên núi có thể làm được nhiều việc hơn ở dưới núi nhiều, như mộc nhĩ, nấm, đậu dại, những thứ này hái về phơi khô đều có thể ăn được, nàng kiếm nhiều một chút tích trữ lại cũng tốt.
Tiết lão hán đưa tay quệt nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Hỏng mất rồi, mưa gió lớn quá, không ít lúa đều ngập nước hết. Thu hoạch e rằng kém năm ngoái đến một nửa!"
Vương Hương Nguyệt nghe xong cũng chân tay rụng rời, ngã ra đất, nước mắt lưng tròng.
Vốn dĩ số lương thực kia chỉ đủ ăn, nay nhà bà vừa mới có thêm người, lại gặp lúc mất mùa, ông trời thật bất công! Cho dù bọn họ có xay vỏ trấu thành cám trộn vào bột mì mà ăn, e rằng cũng chẳng thể vượt qua được mùa đông!
Tiết Minh Chiếu đưa tay đặt lên vai mẹ mình, hắn im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: "Nhà chúng ta không chỉ trông cậy vào mỗi ruộng, trước khi vào đông, con sẽ lên núi thêm vài chuyến."
Nhưng lên núi săn bắn nào phải chuyện dễ dàng, mùa đông thú ít mà trên núi lại lạnh thấu xương, đến cuối tháng 11 sẽ không thể lên núi được nữa, phải đợi đến mùa xuân năm sau, tuyết tan mới có thể lên núi, mà bây giờ đã là cuối tháng 8, 2-3 tháng ngắn ngủi có vất vả thêm nữa thì kiếm được bao nhiêu?
Trong phòng nhất thời trở nên yên lặng, Vương Hương Nguyệt bắt đầu thút thít, Tiết lão hán cúi đầu xua tay cũng không muốn nói gì.
Trở về phòng tân hôn, Vân Thiền đẩy cửa sổ nhìn lên trời, thấy mây đen kịt, dày đặc, to lớn, đã kết thành những đám mây mưa. Nàng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Ta thấy mưa này chắc cũng không còn lâu nữa đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Minh Chiếu nghe vậy liền gật đầu, sau đó nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên song cửa sổ, khẽ an ủi: "Sẽ không để nàng phải chịu đói đâu."
Vân Thiền mím môi, để mặc hắn nắm tay mình, ngập ngừng hỏi: "Đến lúc đó ta có thể đi lên núi với ngươi không?”
Nam nhân nghe vậy liền nhướng mày, nhìn nàng với ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Vân Thiền cúi đầu nhỏ giọng nói: "Phụ thân trước đây cũng từng dạy ta săn bắn, tuy ta bắn tên không giỏi, nhưng rất thành thạo việc đặt bẫy, phân biệt thảo dược cũng rất giỏi, sẽ không làm vướng chân ngươi đâu, cùng lắm thì ta đi hái rau dại nấm dại cũng được."
Nói xong, nàng còn làm nũng khẽ lắc tay hắn.
Khi còn nhỏ, chỉ cần nàng muốn xin phụ thân điều gì, chỉ cần kéo tay ông lắc lắc, ông nhất định sẽ đồng ý, đối mặt với vị phu quân hờ này, Vân Thiền cũng vô thức làm theo.
Từ khi nàng xuyên không đến đây vẫn luôn bị thẩm thẩm nhốt trong nhà, nay vừa nghe hắn nói muốn lên núi, trong lòng nàng không khỏi có chút ngứa ngáy.
Hơn nữa lời nàng nói cũng là sự thật, nàng ở trên núi có thể làm được nhiều việc hơn ở dưới núi nhiều, như mộc nhĩ, nấm, đậu dại, những thứ này hái về phơi khô đều có thể ăn được, nàng kiếm nhiều một chút tích trữ lại cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro