Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 25
2024-10-20 14:06:03
"Thích lên núi à?"
Vân Thiền nghe nam nhân hỏi, gật đầu: "Vâng."
Sau đó nàng mím môi, nhỏ giọng nói: "Trước đây ta không thích tiếp xúc với người khác, ta cảm thấy bọn họ không dễ chung sống. "
"Ví dụ như thẩm thẩm kia của nàng à?" Nam nhân đưa tay xoa đỉnh đầu đen nhánh của thiếu nữ.
"Ừm, coi như vậy đi, ở trên núi một mình thoải mái hơn."
Nàng duỗi chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh, hòn đá nhỏ lăn lông lốc mấy mét, va vào gốc cây đại thụ phía trước mới dừng lại, đúng là mấy cây chỉ cụ tìm được hôm qua.
Vân Thiền ngẩng đầu chỉ vào cây chỉ cụ nói: "Hái nhiều một chút, ta muốn mang về."
Nam nhân cũng không hỏi nhiều, hắn xắn tay áo lên để lộ cánh tay rắn chắc, hai tay ôm lấy thân cây, nhẹ nhàng đạp lên thân cây mấy cái đã trèo lên.
Hắn rút con dao được giắt bên hông ra, vung tay chém xuống, mấy cành cây kết đầy quả rụng xuống, sau đó hắn nhảy vọt từ độ cao ba mét xuống đất, khiến nàng nhìn đến ngây người.
"Võ, võ công?"
Tiết Minh Chiếu mỉm cười, lắc đầu: "Chỉ là chút khinh công mà thôi."
Đống chỉ cụ trên mặt đất này ước chừng nặng 2-3 cân, nấu hai nồi đường là quá đủ rồi, sau khi nhặt xong, hai người tranh thủ lúc trời chưa đến giữa trưa, vội vàng đi về phía bờ suối, tháng 8 nắng gắt, nếu có thể làm xong việc vào buổi sáng thì tốt nhất.
Tình hình ở bờ suối khiến hai người ngạc nhiên, chỉ thấy trong vũng nước mà Vân Thiền tùy ý rào lại, ba con cá chép xám chen chúc nhau mắc cạn, con nào con nấy đều rất to, đang cố sức thở dốc trên bãi cát.
Tiết Minh Chiếu có chút sững sờ, thê tử nhà hắn có vận may tốt như vậy à? Cái bẫy đơn giản như vậy mà cũng bắt được ba con cá?
Từ khi nàng lên núi, đầu tiên là phát hiện một đống khoai tây, sau đó lại bắt được gà rừng và chuột đồng, bây giờ còn có thêm ba con cá béo, khiến hắn không khỏi nghi ngờ rốt cuộc là mình là thợ săn, hay nàng mới là thợ săn!
Là ai nói Vân gia đại cô nương không biết làm việc, sợ cưới về là rước tổ tông về thờ? Nếu có tổ tông như vậy, e rằng đám người hay nói lời thị phi kia đều phải tranh nhau mà thờ phụng!
Nam nhân lập tức quyết định, đợi buổi chiều nắng nhạt, hắn sẽ lập tức xuống núi, hai ngày lên núi lần này, thu hoạch còn nhiều hơn so với 3-4 ngày trước đây của hắn.
Thịt mùa hè không dễ bảo quản, ngoại trừ hai con thỏ sống không cần lo lắng, số còn lại đều phải nhanh chóng chặt nhỏ ngâm nước đá cho lạnh.
Buổi trưa hai người ăn qua loa bánh nướng với nước nóng rồi về phòng nghỉ ngơi, để dành sức lực xuống núi.
Vân Thiền dựa vào giường cởi giày ra xoa bóp bắp chân, bàn chân trắng nõn nà đặt trên tấm thảm da thú trông vô cùng đáng yêu.
Vân Thiền nghe nam nhân hỏi, gật đầu: "Vâng."
Sau đó nàng mím môi, nhỏ giọng nói: "Trước đây ta không thích tiếp xúc với người khác, ta cảm thấy bọn họ không dễ chung sống. "
"Ví dụ như thẩm thẩm kia của nàng à?" Nam nhân đưa tay xoa đỉnh đầu đen nhánh của thiếu nữ.
"Ừm, coi như vậy đi, ở trên núi một mình thoải mái hơn."
Nàng duỗi chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh, hòn đá nhỏ lăn lông lốc mấy mét, va vào gốc cây đại thụ phía trước mới dừng lại, đúng là mấy cây chỉ cụ tìm được hôm qua.
Vân Thiền ngẩng đầu chỉ vào cây chỉ cụ nói: "Hái nhiều một chút, ta muốn mang về."
Nam nhân cũng không hỏi nhiều, hắn xắn tay áo lên để lộ cánh tay rắn chắc, hai tay ôm lấy thân cây, nhẹ nhàng đạp lên thân cây mấy cái đã trèo lên.
Hắn rút con dao được giắt bên hông ra, vung tay chém xuống, mấy cành cây kết đầy quả rụng xuống, sau đó hắn nhảy vọt từ độ cao ba mét xuống đất, khiến nàng nhìn đến ngây người.
"Võ, võ công?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Minh Chiếu mỉm cười, lắc đầu: "Chỉ là chút khinh công mà thôi."
Đống chỉ cụ trên mặt đất này ước chừng nặng 2-3 cân, nấu hai nồi đường là quá đủ rồi, sau khi nhặt xong, hai người tranh thủ lúc trời chưa đến giữa trưa, vội vàng đi về phía bờ suối, tháng 8 nắng gắt, nếu có thể làm xong việc vào buổi sáng thì tốt nhất.
Tình hình ở bờ suối khiến hai người ngạc nhiên, chỉ thấy trong vũng nước mà Vân Thiền tùy ý rào lại, ba con cá chép xám chen chúc nhau mắc cạn, con nào con nấy đều rất to, đang cố sức thở dốc trên bãi cát.
Tiết Minh Chiếu có chút sững sờ, thê tử nhà hắn có vận may tốt như vậy à? Cái bẫy đơn giản như vậy mà cũng bắt được ba con cá?
Từ khi nàng lên núi, đầu tiên là phát hiện một đống khoai tây, sau đó lại bắt được gà rừng và chuột đồng, bây giờ còn có thêm ba con cá béo, khiến hắn không khỏi nghi ngờ rốt cuộc là mình là thợ săn, hay nàng mới là thợ săn!
Là ai nói Vân gia đại cô nương không biết làm việc, sợ cưới về là rước tổ tông về thờ? Nếu có tổ tông như vậy, e rằng đám người hay nói lời thị phi kia đều phải tranh nhau mà thờ phụng!
Nam nhân lập tức quyết định, đợi buổi chiều nắng nhạt, hắn sẽ lập tức xuống núi, hai ngày lên núi lần này, thu hoạch còn nhiều hơn so với 3-4 ngày trước đây của hắn.
Thịt mùa hè không dễ bảo quản, ngoại trừ hai con thỏ sống không cần lo lắng, số còn lại đều phải nhanh chóng chặt nhỏ ngâm nước đá cho lạnh.
Buổi trưa hai người ăn qua loa bánh nướng với nước nóng rồi về phòng nghỉ ngơi, để dành sức lực xuống núi.
Vân Thiền dựa vào giường cởi giày ra xoa bóp bắp chân, bàn chân trắng nõn nà đặt trên tấm thảm da thú trông vô cùng đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro