Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu

Chương 29

2024-10-20 14:06:03

Nói xong nàng lấy ra hai đôi đũa, đưa cho Vương Hương Nguyệt bảo bà ăn thử trước, thành thân mấy ngày, Vân Thiền cũng ít nhiều hiểu được tính cách của cha mẹ chồng.

Tiết lão hán có tay nghề trồng trọt giỏi, sở thích lớn nhất là hút hai hơi thuốc lá. Vương Hương Nguyệt tuy đã ngoài 50, nhưng tính cách lại ngây thơ đáng yêu, hoàn toàn không có dáng vẻ của một bà mẹ chồng ác độc.

Cho nên có món ngon, Vân Thiền cũng vui vẻ để bà ăn thử trước, dù sao hai nam nhân trong nhà cũng sẽ không để ý.

Hai đĩa thức ăn, một đĩa đỏ au bóng loáng cay thơm nức mũi, một đĩa vàng óng điểm xuyết chút xanh mướt, mộc mạc bình thường, Vương Hương Nguyệt đưa đũa gắp khoai tây xào.

Bà đã từng ăn chuột đồng xào, nhưng thứ khoai tây này, bà còn chưa từng nghe nói đến.

"Ngon!"

Khoai tây xào vừa vào miệng, ánh mắt Vương Hương Nguyệt lập tức sáng lên, khoai tây xào này giòn giòn mặn mặn, so với rau củ bà từng ăn trước đây không có chỗ nào giống.

Bà vội vàng nhét đũa vào tay Tiết lão hán ra hiệu cho ông ăn thử, Tiết lão hán vừa gắp một đũa cũng ngây người.

Chép miệng hồi lâu, ông quay đầu nhìn mấy chục cân khoai tây chất đống ở góc sân, cười toe toét, bây giờ ông thật sự tin rồi, khoai tây này đúng là thứ tốt!

Tiết Minh Chiếu bưng đĩa cá hấp và bánh từ trong bếp ra, đặt cùng mâm với hai món trước đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả nhà quây quần trong sân, Vân Thiền vừa cầm đũa lên định gắp thức ăn thì thấy Vương Hương Nguyệt ngồi đối diện bỗng nhiên rưng rưng nước mắt.

Nàng giật mình, Tiết lão hán thấy vậy luống cuống vỗ lưng Vương Hương Nguyệt, hỏi: "Nương tử làm sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?"

Vương Hương Nguyệt xua tay, kéo tay áo vá víu lên chấm khóe mắt: "Ta, ta đây là mừng quá."

"Ông xem, một bàn đầy ắp thức ăn, lại có cá có thịt, chẳng phải giống như Tết đến à? Ngoại trừ ngày A Chiếu thành thân, đã lâu lắm rồi chúng ta không được ăn uống như vậy."

Nói đến đây, bà ngượng ngùng nhìn Vân Thiền: "Nói ra cũng ngại với con, nhà ta nghèo, con gả đến đây phải chịu khổ rồi."

Vân Thiền đặt đũa xuống, lắc đầu: "Mẹ nói gì vậy, cha mẹ con đều đã mất, sống ở nhà thẩm thẩm cũng rất khổ cực. Chỉ cần chúng ta đồng lòng, ngày sau nhất định sẽ tốt hơn."

Tiết Minh Chiếu vốn đang cúi đầu im lặng, nghe vậy, hắn khẽ nhướng mắt, đưa tay nắm lấy tay Vân Thiền đặt trên bàn, thốt ra hai chữ.

"Ăn cơm."

"Phải, phải, không nói nữa, ăn cơm thôi! Một bàn thức ăn ngon như vậy kẻo lại nguội mất." Vương Hương Nguyệt vừa khóc vừa cười.

Khoai tây trong món chuột đồng xào, ăn khác hẳn với khoai tây xào chua ngọt, bùi bùi đậm đà hơn, Vân Thiền thích thú gắp liền mấy miếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu

Số ký tự: 0