Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 32
2024-10-20 14:06:03
Nếu chỉ có một mình hắn thì hắn đã tự đi rồi, hiện giờ muốn dẫn theo Vân Thiền thì mượn xe lừa vẫn tốt hơn, hôm qua mới từ trên núi xuống, cho dù nàng không nói thì Tiết Minh Chiếu cũng biết, chân nàng nhất định vẫn còn đau.
Sau bữa sáng, Vương Hương Nguyệt nhìn theo bóng dáng hai người đánh xe đẩy đi xa, quay người hỏi Tiết lão hán đang chất củi.
"Lúc chúng ta mới thành thân, có quấn quýt như chúng nó không? Đi đâu cũng phải dính lấy nhau."
Tiết lão hán cười khà khà, bước tới nắm lấy tay nương tử: "Bây giờ chúng ta không phải cũng quấn quýt à? Ta đốn củi, bà nấu cơm, đi đâu cũng ở bên nhau."
Vương Hương Nguyệt đỏ mặt, vuốt lại tóc mai, đẩy lão già một cái.
"Ai quấn quýt với ông."
Xe lừa men theo đường đất đi về phía đông, Vân Thiền ngồi phía sau, ôm hai con thỏ nhìn ngắm xung quanh, đi ra khỏi thôn khoảng 100 – 200m thì vẫn có thể nhìn thấy những cánh đồng rộng lớn, đi xa hơn nữa thì hoang vu.
Tiết Minh Chiếu thong thả quất roi, một khắc sau, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng một tòa thành thấp bé.
Đi gần hơn một chút, Vân Thiền nhìn rõ hai chữ lớn khắc trên tường đá thành - Huyện Nguyên.
Thượng Thanh Châu cai quản mười ba huyện, trong số đó, huyện Nguyên không phải là huyện nghèo nhất, nhưng cũng chẳng khá khẩm gì.
Sáng sớm xếp hàng vào thành, phần nhiều là những hộ nông dân buôn bán nhỏ. Ai nấy đều vận y phục vải thô vá chằng vá đụp, gánh gồng, cõng sọt, gương mặt rám nắng gió.
Tới cổng thành, tên lính gác liếc mắt nhìn con thỏ trong lòng Vân Thiền, nói: "Bốn văn."
Tiết Minh Chiếu gật đầu, móc ra bốn đồng tiền từ trong túi tiền bên hông đưa cho lính gác.
Qua khỏi cổng thành, Vân Thiền tò mò hỏi: "Vào thành cũng phải nộp tiền à?"
Nam nhân lắc đầu: "Vừa rồi nộp là thuế qua đường, ai mang hàng hóa vào bán thì phải nộp, nếu chỉ người vào thôi thì không cần."
Vân Thiền chợt hiểu, thì ra là thuế thương mại.
Trong huyện thành, những phiến đá xanh lớn được lát từ đầu đường đến cuối phố, hai bên đường cửa hàng san sát nhau, người bán hàng rong lại càng nhiều hơn.
Nào là bán bánh bao, bán cháo bán bánh, bán đồ trang sức, bát đĩa đèn nến, đủ loại khiến người ta hoa cả mắt.
Xe lừa đi qua con đường đá xanh phát ra tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt", một lát sau, xe dừng lại trước một tửu lâu, Tiết Minh Chiếu xuống xe từ cửa sau rồi đi vào sau bếp bán thỏ, Vân Thiền ở lại ngoài xe trông coi.
Trên đường lớn rất náo nhiệt, sáng sớm người xe qua lại tấp nập, Vân Thiền đứng bên xe lừa, nhìn những món đồ trang trí tóc trên quầy hàng nhỏ bên cạnh.
Những thứ nàng mang theo bên mình khi đến Tiết gia, ngoài mấy bộ y phục ra thì chỉ còn một cây trâm cài tóc bằng trúc vẫn thường dùng, vốn dĩ nàng còn có một cây trâm bạc, nhưng đã bị Lý Quế Chi cướp mất.
Sau bữa sáng, Vương Hương Nguyệt nhìn theo bóng dáng hai người đánh xe đẩy đi xa, quay người hỏi Tiết lão hán đang chất củi.
"Lúc chúng ta mới thành thân, có quấn quýt như chúng nó không? Đi đâu cũng phải dính lấy nhau."
Tiết lão hán cười khà khà, bước tới nắm lấy tay nương tử: "Bây giờ chúng ta không phải cũng quấn quýt à? Ta đốn củi, bà nấu cơm, đi đâu cũng ở bên nhau."
Vương Hương Nguyệt đỏ mặt, vuốt lại tóc mai, đẩy lão già một cái.
"Ai quấn quýt với ông."
Xe lừa men theo đường đất đi về phía đông, Vân Thiền ngồi phía sau, ôm hai con thỏ nhìn ngắm xung quanh, đi ra khỏi thôn khoảng 100 – 200m thì vẫn có thể nhìn thấy những cánh đồng rộng lớn, đi xa hơn nữa thì hoang vu.
Tiết Minh Chiếu thong thả quất roi, một khắc sau, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng một tòa thành thấp bé.
Đi gần hơn một chút, Vân Thiền nhìn rõ hai chữ lớn khắc trên tường đá thành - Huyện Nguyên.
Thượng Thanh Châu cai quản mười ba huyện, trong số đó, huyện Nguyên không phải là huyện nghèo nhất, nhưng cũng chẳng khá khẩm gì.
Sáng sớm xếp hàng vào thành, phần nhiều là những hộ nông dân buôn bán nhỏ. Ai nấy đều vận y phục vải thô vá chằng vá đụp, gánh gồng, cõng sọt, gương mặt rám nắng gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tới cổng thành, tên lính gác liếc mắt nhìn con thỏ trong lòng Vân Thiền, nói: "Bốn văn."
Tiết Minh Chiếu gật đầu, móc ra bốn đồng tiền từ trong túi tiền bên hông đưa cho lính gác.
Qua khỏi cổng thành, Vân Thiền tò mò hỏi: "Vào thành cũng phải nộp tiền à?"
Nam nhân lắc đầu: "Vừa rồi nộp là thuế qua đường, ai mang hàng hóa vào bán thì phải nộp, nếu chỉ người vào thôi thì không cần."
Vân Thiền chợt hiểu, thì ra là thuế thương mại.
Trong huyện thành, những phiến đá xanh lớn được lát từ đầu đường đến cuối phố, hai bên đường cửa hàng san sát nhau, người bán hàng rong lại càng nhiều hơn.
Nào là bán bánh bao, bán cháo bán bánh, bán đồ trang sức, bát đĩa đèn nến, đủ loại khiến người ta hoa cả mắt.
Xe lừa đi qua con đường đá xanh phát ra tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt", một lát sau, xe dừng lại trước một tửu lâu, Tiết Minh Chiếu xuống xe từ cửa sau rồi đi vào sau bếp bán thỏ, Vân Thiền ở lại ngoài xe trông coi.
Trên đường lớn rất náo nhiệt, sáng sớm người xe qua lại tấp nập, Vân Thiền đứng bên xe lừa, nhìn những món đồ trang trí tóc trên quầy hàng nhỏ bên cạnh.
Những thứ nàng mang theo bên mình khi đến Tiết gia, ngoài mấy bộ y phục ra thì chỉ còn một cây trâm cài tóc bằng trúc vẫn thường dùng, vốn dĩ nàng còn có một cây trâm bạc, nhưng đã bị Lý Quế Chi cướp mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro