Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 36
2024-10-20 14:06:03
Vân Thiền âm thầm đánh giá đường cây chỉ cụ, xét cho cùng hương vị của đường này hơi thô, có lẽ bán không được giá cao, nhưng trừ đi một ít bột nếp thì không còn tốn thêm chi phí nào khác.
Xét cho cùng, ở nơi này, thứ không đáng tiền nhất chính là nhân công, tiếp đến là củi đốt nhặt đầy trên núi, nhiều nhất là hái cây chỉ cụ hơi tốn sức, cứ coi như đây là mua bán không vốn!
Trong nồi sắt lớn còn sót lại một lớp siro bám trên thành, nàng không muốn đổ đi nên múc nước giếng đổ vào nồi đun sôi thành một nồi nước đường, múc ra để nguội dần.
Bên này xong xuôi, nàng vội vàng ra vườn sau hái rau, lại đổ thêm mấy tấm bánh bột thô và nấu cháo trắng, vội vàng làm xong vừa lúc mọi người về tới cửa.
Vương Hương Nguyệt vào cửa, bỏ cuốc xuống, lúc bà đang định đi lấy nước uống thì thấy trên bàn gỗ ở sân có bốn bát nước vàng óng, rõ ràng là mỗi người một bát, thấy con dâu còn đang bận rộn trong bếp nên cũng bà không hỏi nhiều, bưng bát lên tu một hơi lớn.
Uống một hơi xong, suýt chút nữa thì bà phun nước ra ngoài, bà vội vàng đưa tay ra bịt miệng, nuốt khan nước đã đến bên mép môi xuống, bị sặc đến ho khan.
"Trời đất ơi!! Đây là nước đường ở đâu ra vậy!"
Tiết lão hán nghe vậy bưng bát sành lên, đưa lên mũi ngửi, quả thật là mùi vị ngọt ngào, ông đưa lên miệng nếm thử, mắt lập tức đỏ lên, giơ tay tát một cái vào lưng đứa con trai bên cạnh.
"Ngươi! Sáng nay mới bán thỏ xong, ngươi đã đi mua đường hả? Đồ hoang phí!"
"Ông nó à! Có gì từ từ nói!" Vương Hương Nguyệt giật mình, buông bát xuống sau đó lao tới ôm lấy cánh tay Tiết lão hán.
Lông mày Tiết Minh Chiếu giật giật, hắn giơ tay đỡ lấy cái tát của Tiết lão hán, bất lực nói.
"Cha! Đây là đường do Thiền Nhi làm."
Hai lão gia Tiết gia như nghe được điều gì không thể tin được, lập tức đứng hình tại chỗ, đồng thanh kêu lên.
"Con nói cái gì?"
Lúc Vân Thiền bưng đường cây chỉ cụ ra ngoài thì thấy cảnh tượng này. Ba người nhà họ Tiết đứng túm tụm bên bàn, ngây người ra, không biết đang làm gì.
Nàng chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Mọi người làm sao vậy?"
Tiết lão hán run tay, chỉ vào bát nước đường trên bàn: "Nữ nhi à, A Chiếu nói nước đường này là do con tự làm? Con biết làm đường à?"
Vân Thiền ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Minh Chiếu đứng bên cạnh bĩu môi: "Cha, cha nên gọi nàng ấy là con dâu."
Thấy Vân Thiền gật đầu, Tiết lão hán ngửa mặt lên trời cười lớn, lại một lần nữa vỗ vào lưng con trai: "Con dâu cái gì, sau này Thiền Nhi chính là nữ nhi ruột của ta! Là nữ nhi vàng bạc châu báu mà Tiết gia ta rước về!"
Xét cho cùng, ở nơi này, thứ không đáng tiền nhất chính là nhân công, tiếp đến là củi đốt nhặt đầy trên núi, nhiều nhất là hái cây chỉ cụ hơi tốn sức, cứ coi như đây là mua bán không vốn!
Trong nồi sắt lớn còn sót lại một lớp siro bám trên thành, nàng không muốn đổ đi nên múc nước giếng đổ vào nồi đun sôi thành một nồi nước đường, múc ra để nguội dần.
Bên này xong xuôi, nàng vội vàng ra vườn sau hái rau, lại đổ thêm mấy tấm bánh bột thô và nấu cháo trắng, vội vàng làm xong vừa lúc mọi người về tới cửa.
Vương Hương Nguyệt vào cửa, bỏ cuốc xuống, lúc bà đang định đi lấy nước uống thì thấy trên bàn gỗ ở sân có bốn bát nước vàng óng, rõ ràng là mỗi người một bát, thấy con dâu còn đang bận rộn trong bếp nên cũng bà không hỏi nhiều, bưng bát lên tu một hơi lớn.
Uống một hơi xong, suýt chút nữa thì bà phun nước ra ngoài, bà vội vàng đưa tay ra bịt miệng, nuốt khan nước đã đến bên mép môi xuống, bị sặc đến ho khan.
"Trời đất ơi!! Đây là nước đường ở đâu ra vậy!"
Tiết lão hán nghe vậy bưng bát sành lên, đưa lên mũi ngửi, quả thật là mùi vị ngọt ngào, ông đưa lên miệng nếm thử, mắt lập tức đỏ lên, giơ tay tát một cái vào lưng đứa con trai bên cạnh.
"Ngươi! Sáng nay mới bán thỏ xong, ngươi đã đi mua đường hả? Đồ hoang phí!"
"Ông nó à! Có gì từ từ nói!" Vương Hương Nguyệt giật mình, buông bát xuống sau đó lao tới ôm lấy cánh tay Tiết lão hán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lông mày Tiết Minh Chiếu giật giật, hắn giơ tay đỡ lấy cái tát của Tiết lão hán, bất lực nói.
"Cha! Đây là đường do Thiền Nhi làm."
Hai lão gia Tiết gia như nghe được điều gì không thể tin được, lập tức đứng hình tại chỗ, đồng thanh kêu lên.
"Con nói cái gì?"
Lúc Vân Thiền bưng đường cây chỉ cụ ra ngoài thì thấy cảnh tượng này. Ba người nhà họ Tiết đứng túm tụm bên bàn, ngây người ra, không biết đang làm gì.
Nàng chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Mọi người làm sao vậy?"
Tiết lão hán run tay, chỉ vào bát nước đường trên bàn: "Nữ nhi à, A Chiếu nói nước đường này là do con tự làm? Con biết làm đường à?"
Vân Thiền ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Minh Chiếu đứng bên cạnh bĩu môi: "Cha, cha nên gọi nàng ấy là con dâu."
Thấy Vân Thiền gật đầu, Tiết lão hán ngửa mặt lên trời cười lớn, lại một lần nữa vỗ vào lưng con trai: "Con dâu cái gì, sau này Thiền Nhi chính là nữ nhi ruột của ta! Là nữ nhi vàng bạc châu báu mà Tiết gia ta rước về!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro