Sau Khi Gả Cho Thợ Săn Nghèo, Ta Dẫn Dắt Cả Thôn Cùng Làm Giàu
Chương 9
2024-10-20 14:06:03
Bỗng nhiên, tấm chăn bên cạnh lún xuống, nàng quay đầu lại nhìn, thì ra nam nhân đã đặt bát cháo xuống, ngồi lên giường.
Vân Thiền thấy nam nhân đến gần, cả người nàng cứng đờ, cảnh tượng hắn ném người lúc nãy vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, nếu hắn tức giận ra tay, vậy còn đáng sợ hơn cả thẩm thẩm.
Nhưng ngay sau đó, nam nhân chỉ đưa tay ra, hơi dùng sức lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Không cần, không phải lỗi của nàng."
Không cần? Ý hắn là không cần xin lỗi à? Nàng mở to đôi mắt sưng đỏ như trăng lưỡi liềm, ngơ ngác nhìn hắn.
Người kia không nói thêm gì nữa, đứng dậy bưng bát cháo đặt vào tay nàng, dặn dò: "Nàng ăn đi, ăn xong thì ngủ sớm một chút, không cần đợi ta."
Đợi đến khi Vân Thiền hoàn hồn lại thì người kia đã không còn trong phòng, lúc này nến đỏ đã cháy được hơn một nửa, ánh nến bập bùng soi sáng, nàng cúi đầu nhìn xuống, bát cháo là cháo đậu đỏ táo đỏ, một mùi thơm ngọt ngào bay vào chóp mũi.
Nàng cầm thìa múc một miếng lên ăn, mềm mại ấm nóng, so với cháo loãng lạnh ngắt trước đây ở nhà thẩm thẩm thì ngon hơn không biết bao nhiêu. Nhớ lại trước đó, lúc ở trong sân, cánh tay người kia đỡ lấy vai nàng và bàn tay to lớn vừa lau nước mắt cho nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy, phu quân này hình như cũng rất tốt, hay là nàng không cần phải trốn nữa?
Đợi đến khi Tiết Minh Chiếu đi ra thì khách khứa phần lớn đều đã giải tán hết, chỉ còn lại vài nam nhân thường ngày chơi thân với hắn đang giúp Tiết gia nhị lão thu dọn sân, hắn cũng vén tay áo lên tham gia cùng.
Người trẻ tuổi làm việc đều nhanh nhẹn, một khắc sau phần lớn cũng đã thu dọn xong, Tiết Minh Chiếu cảm tạ bọn họ, sau đó đóng chặt cửa sân, dìu Vương Hương Nguyệt, ba người cùng nhau vào chính đường.
Trong phòng, đèn dầu được thắp sáng, Vương Hương Nguyệt ngồi bên cạnh bàn xoa eo, bất mãn trừng mắt nhìn Tiết lão hán một cái: "Ông nó, trước đây ông không tìm hiểu rõ ràng cách hành xử của Vân gia nhị phòng à! Biết trước như vậy…"
Tiết lão hán cũng ủ rũ, khóe miệng trễ xuống, khoát tay: "Trước đây ta cũng nghe nói Vân gia nhị phòng không ra gì, cách hành xử cũng có chút hà khắc, nhưng ta nghĩ bọn họ bằng lòng nhận nuôi đứa con gái mồ côi của đại ca, xem như cũng còn chút lương tâm."
Ông dừng một chút, thở dài tiếp tục nói: "Lúc đó nhà bọn họ lấy cớ Thiền nha đầu bị bệnh, bọn họ có thể làm chủ, ta nghĩ trước đây cũng đã gặp qua nha đầu kia, nên cũng không suy nghĩ nhiều."
Vương Hương Nguyệt nhớ tới dáng vẻ con dâu đập chén rượu tối nay, bà mím môi, liếc mắt nhìn về hướng tân phòng một cái, hạ giọng nói.
Vân Thiền thấy nam nhân đến gần, cả người nàng cứng đờ, cảnh tượng hắn ném người lúc nãy vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, nếu hắn tức giận ra tay, vậy còn đáng sợ hơn cả thẩm thẩm.
Nhưng ngay sau đó, nam nhân chỉ đưa tay ra, hơi dùng sức lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Không cần, không phải lỗi của nàng."
Không cần? Ý hắn là không cần xin lỗi à? Nàng mở to đôi mắt sưng đỏ như trăng lưỡi liềm, ngơ ngác nhìn hắn.
Người kia không nói thêm gì nữa, đứng dậy bưng bát cháo đặt vào tay nàng, dặn dò: "Nàng ăn đi, ăn xong thì ngủ sớm một chút, không cần đợi ta."
Đợi đến khi Vân Thiền hoàn hồn lại thì người kia đã không còn trong phòng, lúc này nến đỏ đã cháy được hơn một nửa, ánh nến bập bùng soi sáng, nàng cúi đầu nhìn xuống, bát cháo là cháo đậu đỏ táo đỏ, một mùi thơm ngọt ngào bay vào chóp mũi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cầm thìa múc một miếng lên ăn, mềm mại ấm nóng, so với cháo loãng lạnh ngắt trước đây ở nhà thẩm thẩm thì ngon hơn không biết bao nhiêu. Nhớ lại trước đó, lúc ở trong sân, cánh tay người kia đỡ lấy vai nàng và bàn tay to lớn vừa lau nước mắt cho nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy, phu quân này hình như cũng rất tốt, hay là nàng không cần phải trốn nữa?
Đợi đến khi Tiết Minh Chiếu đi ra thì khách khứa phần lớn đều đã giải tán hết, chỉ còn lại vài nam nhân thường ngày chơi thân với hắn đang giúp Tiết gia nhị lão thu dọn sân, hắn cũng vén tay áo lên tham gia cùng.
Người trẻ tuổi làm việc đều nhanh nhẹn, một khắc sau phần lớn cũng đã thu dọn xong, Tiết Minh Chiếu cảm tạ bọn họ, sau đó đóng chặt cửa sân, dìu Vương Hương Nguyệt, ba người cùng nhau vào chính đường.
Trong phòng, đèn dầu được thắp sáng, Vương Hương Nguyệt ngồi bên cạnh bàn xoa eo, bất mãn trừng mắt nhìn Tiết lão hán một cái: "Ông nó, trước đây ông không tìm hiểu rõ ràng cách hành xử của Vân gia nhị phòng à! Biết trước như vậy…"
Tiết lão hán cũng ủ rũ, khóe miệng trễ xuống, khoát tay: "Trước đây ta cũng nghe nói Vân gia nhị phòng không ra gì, cách hành xử cũng có chút hà khắc, nhưng ta nghĩ bọn họ bằng lòng nhận nuôi đứa con gái mồ côi của đại ca, xem như cũng còn chút lương tâm."
Ông dừng một chút, thở dài tiếp tục nói: "Lúc đó nhà bọn họ lấy cớ Thiền nha đầu bị bệnh, bọn họ có thể làm chủ, ta nghĩ trước đây cũng đã gặp qua nha đầu kia, nên cũng không suy nghĩ nhiều."
Vương Hương Nguyệt nhớ tới dáng vẻ con dâu đập chén rượu tối nay, bà mím môi, liếc mắt nhìn về hướng tân phòng một cái, hạ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro