Sau Khi Gả Cho Vai Ác Tàn Tật, Mỹ Nhân Làm Tinh Nổi Tiếng Toàn Mạng
A
Mạn Thanh Việt
2024-10-07 17:48:30
Hệ thống nghe thấy lời châm biếm của Tạ Dư, không nhịn được mà thêm dầu vào lửa.
[Ha, lương tâm? Cô làm gì có thứ đó, chẳng phải chỉ có tâm can độc ác sao?]
Trong lòng, Trì Ca phản bác lại: “Hệ thống, đừng có chọc giận tôi nữa, tôi đã thề rằng lần này nhất định sẽ không có sai sót gì rồi mà?”
Trì Ca chưa kịp nói hết, thì nỗi hận cũ và mới ngay lập tức trỗi dậy trong lòng hệ thống.
[Cô còn dám thề?!]
[Trong thế giới trước nữa, ai là người đã thề sẽ sống khiêm tốn, cẩn thận hành sự? Kết quả thì sao? Nam chính lại thành đàn em của cô!]
[Thế giới trước thì ai là người đã thề sẽ phụ tá nam chính lên ngôi hoàng đế? Kết quả thì sao? Cô đạp nam chính xuống rồi tự mình lên ngôi!]
Nghe ra sự giận dữ của hệ thống, Trì Ca vội vàng dỗ dành: “Lần này tôi thề bằng mạng sống của mình, chắc chắn sẽ không phá hủy hình tượng nhân vật đâu.”
Nghe thấy lời Trì Ca, hệ thống mới hạ nhiệt phần nào, nhưng vài giây sau lại bất ngờ hỏi.
[Cô thề bằng mạng sống của ai?]
“Vẫn chưa nghĩ ra.”
Hệ thống: …
Nó biết mà!
Tạ Dư ngồi lặng lẽ trên xe lăn, vốn nghĩ lần này cũng như lần trước, có thể nghe thấy cuộc đối thoại của Trì Ca với một giọng nói khác.
Nhưng thất bại rồi.
Rõ ràng giọng của cả hai đều rất rõ ràng, nhưng nội dung thì lại giống như bị làm mờ, mã hóa.
Tạ Dư không khỏi rơi vào trầm tư.
Bất chợt, cửa phòng mà hai người đang ở bị gõ, đồng thời tiếng lơ lớ của nhân viên vang lên.
“Đinh, nhiệm vụ của tổ chương trình đã đến, mời hai vị khách quý mở cửa nhận nhiệm vụ~”
Im lặng, ngoài im lặng vẫn là im lặng.
Nhân viên ngừng lại vài giây, gõ cửa thêm hai lần nữa, rồi lại tiếp tục nói với giọng lơ lớ.
“Đinh, nhiệm vụ của tổ chương trình đã đến, mời hai vị khách quý mở cửa nhận nhiệm vụ~”
Nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Lúc này, nhân viên không nhịn được nữa, trực tiếp vặn tay nắm cửa, khẽ thò đầu vào trong.
Ngay sau đó, anh ta đối mặt với ánh mắt của Trì Ca và Tạ Dư vừa bừng tỉnh.
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Nhân viên vội phá vỡ sự im lặng: “À... hay là tôi ra ngoài gõ cửa lại một lần nữa nhé?”
Trì Ca phẩy tay: “Không cần đâu, cứ nói thẳng luôn, nhiệm vụ của tổ chương trình là gì?”
Nghe thấy vậy, nhân viên lập tức nghiêm túc, phủi phủi vài hạt bụi không tồn tại trên người, định thò tay vào túi, nhưng phát hiện tay bị kẹt bởi cánh cửa.
Nhân viên: …
Anh ta khẽ hắng giọng, mở cửa bước vào, từ trong túi quần lấy ra tấm thẻ nhiệm vụ của tổ chương trình, bắt đầu đọc cho hai người nghe.
“Các vị khách quý thân mến, chào mừng các bạn đến với chương trình truyền hình thực tế ‘Tình yêu đôi lứa’, và đây là thử thách đầu tiên trong ngày hôm nay.”
“Xin mời các vị khách giải mật mã trong hộp để tích điểm, sau đó dùng điểm tích lũy đổi đạo cụ di chuyển để đến địa điểm đích.”
“Lưu ý, càng tích lũy nhiều điểm thì đạo cụ đổi được càng cao cấp, thời gian đến đích cũng càng ngắn, khách quý nào đến đích đầu tiên sẽ được ưu tiên chọn phòng trong tập này, vậy nên hãy cố gắng hết sức giải câu đố nhé!”
Nói xong, nhân viên đưa một chiếc điện thoại có tích hợp chức năng chỉ đường đến đích cho Trì Ca.
“Cô Trì, trong chiếc điện thoại này đã đánh dấu địa điểm đích của tập này, mời cô giữ cẩn thận.”
Sau khi Trì Ca nhận lấy điện thoại, nhân viên lại chỉ vào chiếc bàn sau lưng cô, nói: “Hộp mật mã ở trên đó.”
Trì Ca nhìn theo hướng chỉ, mới thấy trên bàn có đặt một chiếc hộp mật mã nhỏ bằng hai bàn tay, màu sắc lại tiệp với màu bàn, trông vô cùng kín đáo.
[Ha, lương tâm? Cô làm gì có thứ đó, chẳng phải chỉ có tâm can độc ác sao?]
Trong lòng, Trì Ca phản bác lại: “Hệ thống, đừng có chọc giận tôi nữa, tôi đã thề rằng lần này nhất định sẽ không có sai sót gì rồi mà?”
Trì Ca chưa kịp nói hết, thì nỗi hận cũ và mới ngay lập tức trỗi dậy trong lòng hệ thống.
[Cô còn dám thề?!]
[Trong thế giới trước nữa, ai là người đã thề sẽ sống khiêm tốn, cẩn thận hành sự? Kết quả thì sao? Nam chính lại thành đàn em của cô!]
[Thế giới trước thì ai là người đã thề sẽ phụ tá nam chính lên ngôi hoàng đế? Kết quả thì sao? Cô đạp nam chính xuống rồi tự mình lên ngôi!]
Nghe ra sự giận dữ của hệ thống, Trì Ca vội vàng dỗ dành: “Lần này tôi thề bằng mạng sống của mình, chắc chắn sẽ không phá hủy hình tượng nhân vật đâu.”
Nghe thấy lời Trì Ca, hệ thống mới hạ nhiệt phần nào, nhưng vài giây sau lại bất ngờ hỏi.
[Cô thề bằng mạng sống của ai?]
“Vẫn chưa nghĩ ra.”
Hệ thống: …
Nó biết mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Dư ngồi lặng lẽ trên xe lăn, vốn nghĩ lần này cũng như lần trước, có thể nghe thấy cuộc đối thoại của Trì Ca với một giọng nói khác.
Nhưng thất bại rồi.
Rõ ràng giọng của cả hai đều rất rõ ràng, nhưng nội dung thì lại giống như bị làm mờ, mã hóa.
Tạ Dư không khỏi rơi vào trầm tư.
Bất chợt, cửa phòng mà hai người đang ở bị gõ, đồng thời tiếng lơ lớ của nhân viên vang lên.
“Đinh, nhiệm vụ của tổ chương trình đã đến, mời hai vị khách quý mở cửa nhận nhiệm vụ~”
Im lặng, ngoài im lặng vẫn là im lặng.
Nhân viên ngừng lại vài giây, gõ cửa thêm hai lần nữa, rồi lại tiếp tục nói với giọng lơ lớ.
“Đinh, nhiệm vụ của tổ chương trình đã đến, mời hai vị khách quý mở cửa nhận nhiệm vụ~”
Nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Lúc này, nhân viên không nhịn được nữa, trực tiếp vặn tay nắm cửa, khẽ thò đầu vào trong.
Ngay sau đó, anh ta đối mặt với ánh mắt của Trì Ca và Tạ Dư vừa bừng tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Nhân viên vội phá vỡ sự im lặng: “À... hay là tôi ra ngoài gõ cửa lại một lần nữa nhé?”
Trì Ca phẩy tay: “Không cần đâu, cứ nói thẳng luôn, nhiệm vụ của tổ chương trình là gì?”
Nghe thấy vậy, nhân viên lập tức nghiêm túc, phủi phủi vài hạt bụi không tồn tại trên người, định thò tay vào túi, nhưng phát hiện tay bị kẹt bởi cánh cửa.
Nhân viên: …
Anh ta khẽ hắng giọng, mở cửa bước vào, từ trong túi quần lấy ra tấm thẻ nhiệm vụ của tổ chương trình, bắt đầu đọc cho hai người nghe.
“Các vị khách quý thân mến, chào mừng các bạn đến với chương trình truyền hình thực tế ‘Tình yêu đôi lứa’, và đây là thử thách đầu tiên trong ngày hôm nay.”
“Xin mời các vị khách giải mật mã trong hộp để tích điểm, sau đó dùng điểm tích lũy đổi đạo cụ di chuyển để đến địa điểm đích.”
“Lưu ý, càng tích lũy nhiều điểm thì đạo cụ đổi được càng cao cấp, thời gian đến đích cũng càng ngắn, khách quý nào đến đích đầu tiên sẽ được ưu tiên chọn phòng trong tập này, vậy nên hãy cố gắng hết sức giải câu đố nhé!”
Nói xong, nhân viên đưa một chiếc điện thoại có tích hợp chức năng chỉ đường đến đích cho Trì Ca.
“Cô Trì, trong chiếc điện thoại này đã đánh dấu địa điểm đích của tập này, mời cô giữ cẩn thận.”
Sau khi Trì Ca nhận lấy điện thoại, nhân viên lại chỉ vào chiếc bàn sau lưng cô, nói: “Hộp mật mã ở trên đó.”
Trì Ca nhìn theo hướng chỉ, mới thấy trên bàn có đặt một chiếc hộp mật mã nhỏ bằng hai bàn tay, màu sắc lại tiệp với màu bàn, trông vô cùng kín đáo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro