Sau Khi Gả Cho Vai Ác Tàn Tật, Mỹ Nhân Làm Tinh Nổi Tiếng Toàn Mạng
A
Mạn Thanh Việt
2024-10-07 17:48:30
Trong phòng livestream, những khán giả không ngại hóng hớt khi nhìn thấy dòng mật khẩu kia, bình luận càng thêm sôi nổi.
[Không hiểu Trì Ca đặt mật khẩu này là có ý gì, là đang coi thường những người mù chữ như chúng tôi sao?]
[Đừng nói nữa, thật đấy, đừng nói nữa, chẳng phải chỉ là vài chữ này thôi à, mà tôi không nhận ra nổi một chữ nào!]
[Đây là cái gì thế này, đang đọc sách trời à?!]
[Có vài chữ giống như làm đề tiếng Anh vậy, chỉ để cho người hiểu mà thôi, ai biết dịch giúp với.]
[Đại ca đến đây, xin mọi người đọc theo tôi, 齾 (khắc) 灪 (bộ) 麤 (Đổng) 彠 (bố) 蠿 (chi) 儞 (đạo) 羃 (ốc) 齑 (sự) 瀪 (văn) 靐 (mang) 齉 (ốc) 爩 (thành) 儖 (nhiệm).]
Chú thích: Coi như những ký tự này là mậy mã, nếu đứng riêng thì sẽ có nghĩa nhưng ghép chung lại thì không có nghĩa gì cả.
…
Nhân viên nhìn dãy mật khẩu do Trì Ca đặt, chỉ muốn vò đầu bứt tai.
Điều đáng nói hơn là sau mười giây, vị trí các ký tự sẽ ngẫu nhiên thay đổi.
Nhân viên trông như đang đắm chìm trong nỗi buồn, dường như chỉ còn chút nữa là vỡ vụn.
Cuối cùng, nhân viên quyết định từ bỏ Trì Ca - "khúc xương cứng" này, chuyển sang phòng của Tạ Dư.
Nhân viên cẩn thận bước đến cửa phòng Tạ Dư.
Nín thở nhập mật khẩu.
Rất tốt! Mật khẩu chính xác!
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cầm cửa và bắt đầu xoay.
Rồi nghe thấy tiếng “cạch”, khóa cửa mở ra.
Nhân viên cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, theo phản xạ đẩy cửa vào.
Ơ, sao không mở được nhỉ?
Thử lại lần nữa!
Khán giả đang xem livestream thấy nhân viên không chịu bỏ cuộc, dù liên tiếp thất bại nhưng vẫn kiên trì thử lại, liền cổ vũ trong phòng livestream.
[Cố lên bò tót dũng cảm, không sợ khó khăn, cố gắng nào!]
[Thất bại là mẹ thành công, cố lên, bạn là tuyệt nhất!]
…
Tuy nhiên, mười phút sau, khi thấy nhân viên mồ hôi đầm đìa, kiệt sức nằm dài trước cửa phòng của Tạ Dư, khán giả cuối cùng cũng phải thừa nhận.
Thất bại đúng là mẹ thành công, nhưng tiếc thay thành công chẳng nhận bà con.
Cuối cùng, nhóm Trì Ca và Tạ Dư đã khép lại bằng sự thất bại của tổ chương trình.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến tám giờ ba mươi sáng.
Khi Trì Ca tỉnh dậy, tươi tắn đi xuống lầu, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của mọi người.
Thậm chí có thể thấy rõ quầng thâm trên mặt Tống Giản và Bùi Chi Triệt.
Trì Ca lại nhìn về phía Tạ Lạc An và Trì Kiểu Kiểu.
Không hổ là nam nữ chính, dù trông có chút mệt mỏi, nhưng nhan sắc vẫn rất nổi bật.
Đứng chung khung hình với người khác, như thể đã được thêm bộ lọc.
Tô Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của Trì Ca, trong mắt tràn đầy tò mò.
“Ơ, cô Trì, chất lượng giấc ngủ của cô tốt thế à, không bị tổ chương trình làm cho giật mình tỉnh dậy sao.”
Trì Ca nhìn Tô Nguyệt với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tổ chương trình gì cơ? Không có ai vào phòng tôi mà.”
Nghe vậy, Tô Nguyệt không khỏi kinh ngạc.
“Tổ chương trình lại nương tay cơ à?!”
Nghe đến đây, Trì Ca không nhịn được mà lên tiếng giải thích giúp tổ chương trình: “Thực ra, tôi chỉ đổi mật khẩu một chút thôi.”
Các khách mời khác nghe xong câu nói của Trì Ca, ngộ ra, đồng thời quyết định lát nữa về phòng sẽ đổi mật khẩu.
Ngay lúc đó, tiếng bánh xe lăn vang lên, tất cả khách mời đều ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Dư.
Tống Giản là người cởi mở, khi thấy dáng vẻ không chút mệt mỏi của Tạ Dư giống như Trì Ca, không nhịn được nói: “Anh Tạ, anh và cô Trì đã thống nhất đổi mật khẩu cùng nhau sao?”
Nghe thấy lời của Tống Giản, kết hợp với dáng vẻ mệt mỏi của mọi người ở đây, Tạ Dư lập tức suy đoán được hành động của tổ chương trình.
[Không hiểu Trì Ca đặt mật khẩu này là có ý gì, là đang coi thường những người mù chữ như chúng tôi sao?]
[Đừng nói nữa, thật đấy, đừng nói nữa, chẳng phải chỉ là vài chữ này thôi à, mà tôi không nhận ra nổi một chữ nào!]
[Đây là cái gì thế này, đang đọc sách trời à?!]
[Có vài chữ giống như làm đề tiếng Anh vậy, chỉ để cho người hiểu mà thôi, ai biết dịch giúp với.]
[Đại ca đến đây, xin mọi người đọc theo tôi, 齾 (khắc) 灪 (bộ) 麤 (Đổng) 彠 (bố) 蠿 (chi) 儞 (đạo) 羃 (ốc) 齑 (sự) 瀪 (văn) 靐 (mang) 齉 (ốc) 爩 (thành) 儖 (nhiệm).]
Chú thích: Coi như những ký tự này là mậy mã, nếu đứng riêng thì sẽ có nghĩa nhưng ghép chung lại thì không có nghĩa gì cả.
…
Nhân viên nhìn dãy mật khẩu do Trì Ca đặt, chỉ muốn vò đầu bứt tai.
Điều đáng nói hơn là sau mười giây, vị trí các ký tự sẽ ngẫu nhiên thay đổi.
Nhân viên trông như đang đắm chìm trong nỗi buồn, dường như chỉ còn chút nữa là vỡ vụn.
Cuối cùng, nhân viên quyết định từ bỏ Trì Ca - "khúc xương cứng" này, chuyển sang phòng của Tạ Dư.
Nhân viên cẩn thận bước đến cửa phòng Tạ Dư.
Nín thở nhập mật khẩu.
Rất tốt! Mật khẩu chính xác!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cầm cửa và bắt đầu xoay.
Rồi nghe thấy tiếng “cạch”, khóa cửa mở ra.
Nhân viên cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, theo phản xạ đẩy cửa vào.
Ơ, sao không mở được nhỉ?
Thử lại lần nữa!
Khán giả đang xem livestream thấy nhân viên không chịu bỏ cuộc, dù liên tiếp thất bại nhưng vẫn kiên trì thử lại, liền cổ vũ trong phòng livestream.
[Cố lên bò tót dũng cảm, không sợ khó khăn, cố gắng nào!]
[Thất bại là mẹ thành công, cố lên, bạn là tuyệt nhất!]
…
Tuy nhiên, mười phút sau, khi thấy nhân viên mồ hôi đầm đìa, kiệt sức nằm dài trước cửa phòng của Tạ Dư, khán giả cuối cùng cũng phải thừa nhận.
Thất bại đúng là mẹ thành công, nhưng tiếc thay thành công chẳng nhận bà con.
Cuối cùng, nhóm Trì Ca và Tạ Dư đã khép lại bằng sự thất bại của tổ chương trình.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến tám giờ ba mươi sáng.
Khi Trì Ca tỉnh dậy, tươi tắn đi xuống lầu, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của mọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí có thể thấy rõ quầng thâm trên mặt Tống Giản và Bùi Chi Triệt.
Trì Ca lại nhìn về phía Tạ Lạc An và Trì Kiểu Kiểu.
Không hổ là nam nữ chính, dù trông có chút mệt mỏi, nhưng nhan sắc vẫn rất nổi bật.
Đứng chung khung hình với người khác, như thể đã được thêm bộ lọc.
Tô Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của Trì Ca, trong mắt tràn đầy tò mò.
“Ơ, cô Trì, chất lượng giấc ngủ của cô tốt thế à, không bị tổ chương trình làm cho giật mình tỉnh dậy sao.”
Trì Ca nhìn Tô Nguyệt với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tổ chương trình gì cơ? Không có ai vào phòng tôi mà.”
Nghe vậy, Tô Nguyệt không khỏi kinh ngạc.
“Tổ chương trình lại nương tay cơ à?!”
Nghe đến đây, Trì Ca không nhịn được mà lên tiếng giải thích giúp tổ chương trình: “Thực ra, tôi chỉ đổi mật khẩu một chút thôi.”
Các khách mời khác nghe xong câu nói của Trì Ca, ngộ ra, đồng thời quyết định lát nữa về phòng sẽ đổi mật khẩu.
Ngay lúc đó, tiếng bánh xe lăn vang lên, tất cả khách mời đều ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Dư.
Tống Giản là người cởi mở, khi thấy dáng vẻ không chút mệt mỏi của Tạ Dư giống như Trì Ca, không nhịn được nói: “Anh Tạ, anh và cô Trì đã thống nhất đổi mật khẩu cùng nhau sao?”
Nghe thấy lời của Tống Giản, kết hợp với dáng vẻ mệt mỏi của mọi người ở đây, Tạ Dư lập tức suy đoán được hành động của tổ chương trình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro