Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Bảo Vệ Cậu

2024-10-19 12:41:33

Trên mạng đang đầy rẫy những tranh cãi gay gắt, nhưng trong ký túc xá của Táp Đoàn lúc này lại là một không khí ấm áp.

Ngạn Sơ đang chăm chỉ ăn từng miếng cơm, không có thời gian để nói chuyện. Cậu thật sự đói lả.

Tối hôm qua cậu không ăn được nhiều, thêm vào đó là cơn say khiến dạ dày như bị thiêu đốt.

Sau đó còn nôn thốc nôn tháo hết ra.

Cả bụng cứ rỗng không, Ngạn Sơ chỉ miễn cưỡng cầm cự đến lúc này.

Hôm nay bữa ăn là mọi người mời Ngạn Sơ, biết cậu vẫn còn chưa khỏe hoàn toàn, họ gọi toàn những món không cay.

Khi cơm ăn được một nửa, Dụ Thần Chu bèn tranh thủ đi làm mì tam tiên.

“Vài ngày nữa là sinh nhật Tiểu Ngạn nhỉ? Tôi luyện trước một chút mì trường thọ, đến hôm đó sẽ làm một bát cho cậu.” Ánh mắt Dụ Thần Chu trở nên mềm mại, không còn lạnh lùng như khi giằng co với người đại diện trước đó.

Ngạn Sơ hơi khựng lại, chợt nhớ ra ngày sinh nhật của nguyên chủ trùng khớp với ngày hết hạn hợp đồng. Trùng hợp hơn nữa, cậu và nguyên chủ lại có cùng ngày sinh nhật.

“Cảm ơn đội trưởng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc ăn, mọi người thi nhau kể vài chuyện vui vẻ để chọc Ngạn Sơ cười.

Ngạn Sơ cũng không từ chối, vui vẻ đón nhận những câu chuyện đùa của họ.

Đây là những ngày cuối cùng cậu được ở cùng với đồng đội, Ngạn Sơ rất trân trọng khoảng thời gian này.

Sau bữa cơm, các đồng đội lại hối thúc Ngạn Sơ đi ngủ, nói rằng người bệnh cần phải nghỉ ngơi nhiều để mau hồi phục.

Lần này, Ngạn Sơ không chống cự mà về phòng nghỉ ngơi.

Khi Ngạn Sơ đã ngủ, Vưu Kỳ cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc đầy của cậu, bất lực nói: “Chúng ta không thể cứ cất điện thoại của cậu ấy mãi được, ban đêm cậu ấy chắc chắn sẽ muốn xem điện thoại. Chúng ta cũng không thể mạnh tay cắt mạng của cậu ấy.”

Tống Thức Án gật đầu: “Tôi nghĩ khi nào cậu ấy nghỉ ngơi đủ rồi, tinh thần thoải mái hơn, chúng ta sẽ nói cho cậu ấy biết chuyện. Đây là việc có liên quan đến cậu ấy, cậu ấy có quyền được biết.”

Dụ Thần Chu đồng tình: “Đúng vậy, vừa nãy chưa nói vì sợ Tiểu Ngạn không chịu nổi, cậu ấy vẫn còn bệnh mà. Nhưng chuyện này nhất định phải để cậu ấy biết.”

Quan Sóc im lặng không nói gì, một lát sau, đột nhiên chửi thề: “Mẹ nó, đừng để tao bắt được thằng Giả thiếu khốn kiếp đó, tao sẽ lôi nó ra mà dạy cho một trận!”

Ba người còn lại: “……”

Thực ra, lúc ở văn phòng của người đại diện, họ đã khai thác được đáp án từ Vương Thế Cương, biết rằng người mà Ngạn Sơ đã đắc tội chính là Giả thiếu gia của hào môn Kinh Thị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù Quan Sóc chưa bao giờ công khai nhiều về gia đình mình, nhưng mọi người cũng đoán được ít nhiều rằng gia thế của cậu không hề đơn giản.

Khi Quan Sóc mới đến Long Phong làm thực tập sinh, trên người cậu vẫn còn chút ngông nghênh của một thiếu gia phú nhị đại, chưa kịp điều chỉnh lại.

Lúc đó, cậu luôn mở miệng với câu “Bổn thiếu gia”, nhưng sau này dần học cách kiềm chế, có ý thức tập thể hơn và hòa hợp với mọi người.

Quan Sóc nói muốn cho người đã bắt nạt Ngạn Sơ một trận, không phải là chỉ nói suông, bởi vì cậu thực sự có thế lực phía sau.

Dù cậu cố gắng che giấu thân phận và sống như một người bình thường, nhưng bản chất vẫn là một vị cậu ấm. Nếu ai đó chọc giận cậu, chưa chắc người đó đã yên ổn.

“Anh vẫn hơi lo về chuyện Tiểu Ngạn đi gặp người đại diện. Cậu ấy dù cười nhưng anh có cảm giác không yên…… Dù sao Ngạn Sơ cũng cười rất miễn cưỡng.” Dụ Thần Chu nghĩ sâu xa, đến giờ trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh.

“Chuyện này chỉ có thể để chính miệng Ngạn Sơ trả lời.” Tống Thức Án nói, anh ta cũng không thể bình tĩnh hơn đội trưởng là bao.

“Chúng ta không thể làm gì ngay lúc này, nhưng tuyệt đối không để Tiểu Ngạn chịu thiệt thòi như vậy! Cứ đợi mà xem, lũ anti sẽ bị vả mặt hết!” Vưu Kỳ kiêu ngạo chống nạnh, đầy nhiệt huyết.

“Mấy cậu đừng lo, cứ để đó cho tôi.” Quan Sóc cầm điện thoại, bấm nhanh những tin nhắn, bên ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng bên trong lòng lại rất xao động.

Cả bốn người đều lo lắng về vụ việc của Ngạn Sơ, ai cũng muốn âm thầm giúp cậu bằng khả năng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Số ký tự: 0