Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Chương 22

2024-10-19 12:41:33

"Có thể không đi không?" Giọng nam sinh lạnh lùng nhưng có chút mềm mại, hỏi bằng giọng điệu không chút cảm xúc.

Vương Thế Cương lập tức bác bỏ: "Không được! Ngày mai cậu nhất định phải đi, cơ hội đã đưa đến tận miệng cậu, cậu còn không biết tận dụng sao?"

"Miệng nhỏ quá, cắn không được." Ngạn Sơ bực bội lẩm bẩm.

"Cậu nói gì?"

"Không có gì."

Thực ra, Ngạn Sơ cũng chẳng ngại nếu người đại diện đưa cơ hội này cho người khác. Hôm nay nhảy và hát quá mệt, ngày mai cậu chỉ muốn ngủ, không muốn ra ngoài.

"Chuyện hôm nay tôi nói với cậu, đừng nói với mấy người kia."

"Tại sao?"

Vương Thế Cương không ngờ bây giờ Ngạn Sơ lại tò mò đến vậy, trước đây hễ nói gì, cậu đều im lặng đồng ý. Nhóc con này rốt cuộc không còn dễ dụ như trước nữa.

"À, dĩ nhiên là tôi sợ mấy người kia biết thì sẽ ganh tị. Tôi muốn tập trung bồi dưỡng cậu. Ở trong một nhóm, việc phân chia tài nguyên công bằng tuyệt đối là không thể nào."

"Nhưng sớm muộn họ cũng biết." Ngạn Sơ không hiểu sự khác biệt giữa việc biết sớm và biết muộn.

Sắc mặt Vương Thế Cương thoáng chốc lộ vẻ lúng túng, sau đó liền tỏ ra khó chịu: "Đừng hỏi nhiều, dù sao tiệc ngày mai sẽ rất có lợi cho con đường tương lai của cậu, đừng làm tôi thất vọng!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cây non này, càng ngày càng sáng giá, Vương Thế Cương dĩ nhiên phải tận dụng tốt. Khi nhóc con này vẫn còn là tờ giấy trắng thì ông ta muốn điên cuồng tưới nước cho cây non này lớn mạnh.

Vì sao không để Ngạn Sơ nói với các thành viên khác trong nhóm? Vì ông ta biết rõ mấy tên đó rất bảo vệ Ngạn Sơ.

Ngạn Sơ thì ngốc, còn mấy đứa kia thì khôn lỏi. Bọn họ hiểu rõ bữa tiệc trong giới giải trí như thế nào. Lỡ đến lúc đó họ ngăn không cho ông dẫn Ngạn Sơ đi thì thật rắc rối.

Để tránh phiền phức không cần thiết, trước mắt tốt nhất là giấu mấy đứa kia, ít nhất đến khi mọi chuyện đã rồi thì hãy nói.

Sau khi dặn dò thêm vài câu, Vương Thế Cương cho Ngạn Sơ rời đi.

Cuộc nói chuyện chỉ kéo dài khoảng mười phút. Ngạn Sơ nhanh chóng trở về ký túc xá, vừa đúng lúc bọn họ bắt đầu ăn lẩu.

"Ê! Tiểu Ngạn Tử, cậu về rồi! Mau ngồi đây, thịt bò sắp chín rồi, nhanh tới ăn đi!" Vưu Kỳ vẫy tay rối rít.

Ngạn Sơ đi tới chỗ ngồi đã được chừa sẵn, trên mặt không còn vẻ căng thẳng như khi nói chuyện với người đại diện.

Ở cạnh những người bạn này, Ngạn Sơ theo bản năng thả lỏng.

"Ở đây gia vị cậu có thể tự lấy, muốn ăn gì cứ ăn thoải mái. Anh em mình tự tụ họp, cứ thoải mái mà ăn." Dụ Thần Chu cười, vừa nói vừa dọn chén đũa.

Ngạn Sơ gật đầu, cúi đầu ngửi. Hương thịt bò xào dầu và canh nấm quyện vào nhau, xộc thẳng vào mũi, khiến bụng cậu ngay lập tức đói cồn cào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy mọi người nhìn mình, Ngạn Sơ không khỏi phân trần rồi bắt đầu ăn. Cậu không hề khách khí, chỉ cầm chiếc đũa kẹp một miếng trong nồi đầy thịt bò hồng du và bỏ vào chén của mình.

Cậu thổi mấy hơi cho nguội bớt, vừa định đưa vào miệng thì thấy mấy người đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm.

“Có, có chuyện gì vậy?” Ngạn Sơ hoảng hốt, buông đũa.

Phải chăng trên mặt mình dính gì đó bẩn thỉu?

“Tiểu Ngạn Tử, không phải cậu không ăn cay sao? Hôm nay sao lại dũng cảm thế?”

Trong đội, mọi người đều biết Ngạn Sơ là người từ Khê Thành, nơi có khẩu vị nhạt và ngọt.

Cậu từng bị Vưu Kỳ lừa ăn món cay, đến nỗi phải uống năm bình nước chỉ để dập tắt cơn cay.

Từ đó về sau, mọi người đều biết Ngạn Sơ không thể ăn cay và bình thường cũng không thấy cậu ăn món này.

Gần đây Ngạn Sơ dường như đã thay đổi khá nhiều...

Ngạn Sơ biết hành động của mình không phù hợp với nguyên thân, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Khẩu vị thay đổi rồi.”

Vưu Kỳ phấn khích nói: “Đúng rồi đúng rồi! Món cay thực sự là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại! Càng ăn càng thấy sảng khoái! Nếu cậu có thể ăn cay, tôi sẽ làm món đặc sản cay cho cậu nếm thử nha! Ngon lắm!”

Ngạn Sơ nghe Vưu Kỳ nói về món ngon mà thấy nước miếng chảy ròng ròng, theo bản năng tiếp tục ăn món cay trong nồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng

Số ký tự: 0