Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối

Chương 10

2024-12-24 17:41:27

Cậu ấy càng lúc càng nghi ngờ, đây thực sự là một công ty nhỏ sắp phá sản sao?!

Thấy Mạnh Viễn Sanh suốt cả quãng đường vẻ mặt nặng nề, trong lòng Cố Tinh Thời cũng bồn chồn lo lắng.

Đúng lúc này, bọn họ đi tới cửa phòng tập nhảy.

Đẩy cửa ra, một trận tiếng nhạc sôi động ập tới.

Mạnh Viễn Sanh vừa nghe đã nhận ra, đây là bài hát *FirstXblood* của ca sĩ Nhật Bản Giang Sâm Tấu. Bài hát này có tiết tấu mạnh mẽ, giai điệu cuốn hút, rất thích hợp để biên đạo thành điệu nhảy mạnh mẽ, cá tính, chỉ là bài hát của Giang Sâm Tấu khá kén người nghe, trong nước ít ai nghe.

Không ngờ ở đây lại tìm được người cùng sở thích.

Cậu ấy kinh ngạc nhìn qua, vừa hay thấy Trình Tân đang nhảy đoạn cuối.

Động tác nhảy của anh ta rất thoải mái tự nhiên, tràn đầy sức hút hoang dã nguyên thủy, khiến người ta hoàn toàn không thể rời mắt.

Một khúc nhạc kết thúc.

Trình Tân thở nhẹ, chiếc áo thun rộng thùng thình trên người bị mồ hôi thấm ướt, dính vào người, lờ mờ phác họa đường nét cơ bắp, không hề khoa trương, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

Anh ta tiện tay vén vạt áo thun lau mồ hôi, cơ bụng rắn chắc thoáng hiện.

Kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng kia, lại có một loại cảm giác quyến rũ khó tả.

Cố Tinh Thời gọi anh ta: "A Tân! Qua đây một chút!"

Trình Tân khẽ nâng mí mắt, liền thấy Cố Tinh Thời ra sức dùng ánh mắt ra hiệu cho mình.

Có thể tham gia tuyển chọn hay không, phải xem bọn họ có thể giữ người lại được hay không!

Trình Tân khựng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta nhìn Mạnh Viễn Sanh, do dự một lát mới nói: "Cậu suy nghĩ cho kỹ, công ty chúng tôi không ép người lương thiện làm kỹ nữ đâu."

Mạnh Viễn Sanh: "???"

Cố Tinh Thời: "……!"

Nhờ phúc của Trình Tân, Cố Tinh Thời lại phải giải thích thêm nửa tiếng.

Hiện trường một phen hỗn loạn.

May mà Mạnh Viễn Sanh không hiểu lầm, còn tưởng Trình Tân đang nói đùa.

Cố Tinh Thời lau mồ hôi trên trán, giới thiệu lại cho hai người một lần nữa.

Sau khi hai người bắt tay nhau, Mạnh Viễn Sanh không nhịn được hỏi: "Bài hát này là do anh chọn sao?"

Trình Tân lắc đầu, nhìn về phía Cố Tinh Thời.

Cố Tinh Thời giật mình, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Chẳng lẽ cậu ấy đã phát hiện ra bọn họ không có tiền, không mua nổi bài hát nổi tiếng nên chỉ có thể chọn bài hát kén người nghe này sao?

Mạnh Viễn Sanh: "Tôi chỉ tò mò, sao anh lại chọn bài hát ít người biết đến này?"

Cố Tinh Thời: "..."

À thì, dĩ nhiên là vì không đủ tiền mua bài hát hot rồi!

Nhưng nếu cậu ấy biết bọn họ nghèo rớt mùng tơi thế này, chắc sẽ quay đầu bỏ chạy mất!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Tinh Thời chỉ có thể cắn răng bịa chuyện: "Tôi chủ yếu là thấy bài hát này rất hợp với khí chất của A Tân!"

Mạnh Viễn Sanh nghĩ đến vẻ quyến rũ và mê hoặc mà Trình Tân thể hiện trong điệu nhảy, bất giác gật gù.

Khám phá và khai thác những đặc điểm của nghệ sĩ, sau đó dựa vào những đặc điểm này để hoạch định con đường phát triển cho họ, là năng lực mà một người quản lý nghệ sĩ giỏi cần phải có.

Nghĩ đến người quản lý ưu tú như vậy, lại không ngại đường xa, đích thân đến Ninh thị tìm cậu ấy ký hợp đồng, thậm chí còn dày công vạch trần tên khốn Giang Mạch kia.

Chưa từng được ai coi trọng như vậy, Mạnh Viễn Sanh suýt nữa thì rơi nước mắt.

Cái gọi là "Sĩ vi tri kỷ giả tử", có lẽ chính là tâm trạng của cậu ấy lúc này.

Cố Tinh Thời ở bên cạnh thấy cậu ấy không hỏi thêm nữa, thở phào nhẹ nhõm.

May quá!

Suýt chút nữa thì để người ta chạy mất rồi!

Nghĩ đến đây, Cố Tinh Thời không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Vẫn là nên nhanh chóng chốt người ta lại, rồi đi đăng ký thì hơn.

Thế là cậu dẫn Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đến văn phòng, trước tiên lấy ra một bản hợp đồng.

Mạnh Viễn Sanh xem kỹ từng điều khoản, có chút ngạc nhiên khi phát hiện, các điều khoản trong hợp đồng này lại dễ dãi đến bất ngờ.

Nói là hợp đồng cho thực tập sinh, chi bằng nói là hợp tác thì đúng hơn.

Trong lúc cậu ấy xem hợp đồng, Cố Tinh Thời ngồi đối diện cũng rất căng thẳng.

Đây là bản hợp đồng duy nhất trong số rất nhiều mẫu hợp đồng trên máy tính công ty cậu tìm được, không cần phải trả lương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối

Số ký tự: 0