Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 7
2024-12-24 17:41:27
Đồng thời, trong đáy lòng lại vang lên một giọng nói khác.
Sao mình không tự làm một album cho bản thân?
Không dựa vào bố thí của người khác.
Mà là một album chân chính, thực sự thuộc về mình.
Ý nghĩ này vừa dấy lên, trong lồng ngực cậu ấy như bùng lên ngọn lửa lan khắp thảo nguyên.
Ánh lửa khiến sắc mắt cậu ấy cũng sáng lên.
Nhưng rất nhanh lại tối sầm xuống.
Mình đang nghĩ cái gì vậy?
Mình chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ thành tích gì đáng kể, ai mà lại xuất album cho một người như mình chứ?
Nghĩ đến đây, cậu ấy theo bản năng nhìn về phía Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời nhìn cậu ấy đầy khích lệ.
Ánh mắt cậu trong sáng, chân thành lại nhiệt tình.
Như tia sáng xé toá màn tuyệt vọng.
Kéo cậu ấy ra khỏi vũng lầy tự ti.
Giang Mạch vẫn thao thao bất tuyệt nói về những sắp xếp tiếp theo, lại nghe thấy Mạnh Viễn Sanh nói: "Em không muốn."
"Cái gì?" Giang Mạch không nghe rõ.
Mạnh Viễn Sanh ngẩng đầu lên, dù giọng nói còn hơi run rẩy, nhưng chậm rãi mà kiên định nói: "Em không muốn."
Giang Mạch ngây người.
Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Mạnh Viễn Sanh sẽ từ chối mình.
"Ý em là sao?"
Mạnh Viễn Sanh: "Em không muốn đứng sau anh nữa, em... muốn tự mình thử xem."
"Tự mình thử xem?" Giang Mạch dường như nghĩ tới điều gì, cười khẩy: "Sanh Sanh, em đừng bảo là muốn làm nghệ sĩ đấy nhé?"
"Không phải anh đánh gập em, em thật sự tưởng debut dễ dàng vậy à? Tuổi em cũng không còn nhỏ nữa, nên thực tế một chút đi, tuyển chọn thực tập sinh ở công ty lớn nghiêm ngặt lắm, sao em có thể qua được chứ, còn những công ty nhỏ, hơ, cái nào chẳng giăng lưới rộng khắp, chỉ nhằm vào việc bắt thực tập sinh bồi thường hợp đồng thôi."
Anh ta đặt tay lên vai Mạnh Viễn Sanh, dịu giọng nói: "Anh làm vậy là vì tốt cho em, với tính cách như em, nếu không có anh che chở, đã sớm bị người ta nuốt chửng rồi."
Mạnh Viễn Sanh sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Đây là chuyện của em."
Giang Mạch bị thái độ không biết điều của cậu ấy chọc giận, cũng chẳng còn kiên nhẫn, cười lạnh: "Được! Tôi xem em có bản lĩnh gì!"
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Mạnh Viễn Sanh từ lâu đã quen với tính cách của anh ta, không để tâm lắm.
Chờ đến khi bóng dáng anh ta hoàn toàn biến mất ở cuối con đường, cậu ấy mới đi đến trước mặt Cố Tinh Thời, hơi lúng túng lại hơi mong chờ hỏi: "Anh... vừa nãy nói là thật sao?"
Cố Tinh Thời đang cùng hệ thống bàn luận sôi nổi về mấy chuyện bát quái, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Cái gì... à à à, cậu nói ký hợp đồng với cậu hả, tất nhiên là thật rồi!"
Cậu lấy danh thiếp ra, động tác hơi vụng về, đưa cho Mạnh Viễn Sanh.
Mạnh Viễn Sanh nắm chặt tấm danh thiếp trong lòng bàn tay.
Như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.
Cố Tinh Thời đưa tay ra: "Tôi tên Cố Tinh Thời, mong được hợp tác với cậu."
Mạnh Viễn Sanh nắm lấy tay cậu, nở nụ cười chân thành đầu tiên của buổi tối: "Tôi cũng vậy."
Ký hợp đồng với Mạnh Viễn Sanh thì rất vui, nhưng nhìn số dư tài khoản ngân hàng, Cố Tinh Thời lại chán nản.
Sớm biết Giang Mạch là loại người này, cậu đã không đi máy bay đến đây, cho dù là vé máy bay giảm giá, cũng đâu có rẻ.
Cậu chán nản ngồi bên đường, định mua vé giường nằm về đêm cho đỡ tốn tiền khách sạn.
Ai ngờ vừa mở app đặt vé, điện thoại của chủ nhà đã reo lên.
Đợi đến lúc đóng xong nửa năm tiền nhà, nhìn số tiền ít ỏi còn lại trong thẻ, cậu lặng lẽ đổi từ giường nằm sang ghế cứng.
Ngồi xe cả đêm, Cố Tinh Thời bước ra khỏi ga tàu trong trạng thái mơ màng, thay vì về nghỉ ngơi, cậu đến công ty trước.
Công ty nằm trong một tòa nhà văn phòng cũ kỹ ở đường vành đai 3, Kinh Thị. Dù vị trí địa lý rất tốt, nhưng cơ sở vật chất lại vô cùng tồi tàn, đèn hành lang hỏng quanh năm suốt tháng, tường ố vàng loang lổ, đến mức quay phim ma cũng chẳng cần phải dàn dựng bối cảnh.
Vừa tiếp quản công ty, Cố Tinh Thời theo luật sư đến cái nơi tồi tàn này, ngay giây phút đầu tiên đã hối hận.
Tuy nhiên, tuy ọp ẹp một chút, nhưng bù lại không phải trả tiền thuê nhà - nơi này là bất động sản của người chú họ xa của cậu, nghe nói ông ấy đã từng phất lên từ đây. Sau khi thành công, ông ấy đã mua lại nơi này.
Sao mình không tự làm một album cho bản thân?
Không dựa vào bố thí của người khác.
Mà là một album chân chính, thực sự thuộc về mình.
Ý nghĩ này vừa dấy lên, trong lồng ngực cậu ấy như bùng lên ngọn lửa lan khắp thảo nguyên.
Ánh lửa khiến sắc mắt cậu ấy cũng sáng lên.
Nhưng rất nhanh lại tối sầm xuống.
Mình đang nghĩ cái gì vậy?
Mình chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ thành tích gì đáng kể, ai mà lại xuất album cho một người như mình chứ?
Nghĩ đến đây, cậu ấy theo bản năng nhìn về phía Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời nhìn cậu ấy đầy khích lệ.
Ánh mắt cậu trong sáng, chân thành lại nhiệt tình.
Như tia sáng xé toá màn tuyệt vọng.
Kéo cậu ấy ra khỏi vũng lầy tự ti.
Giang Mạch vẫn thao thao bất tuyệt nói về những sắp xếp tiếp theo, lại nghe thấy Mạnh Viễn Sanh nói: "Em không muốn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì?" Giang Mạch không nghe rõ.
Mạnh Viễn Sanh ngẩng đầu lên, dù giọng nói còn hơi run rẩy, nhưng chậm rãi mà kiên định nói: "Em không muốn."
Giang Mạch ngây người.
Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Mạnh Viễn Sanh sẽ từ chối mình.
"Ý em là sao?"
Mạnh Viễn Sanh: "Em không muốn đứng sau anh nữa, em... muốn tự mình thử xem."
"Tự mình thử xem?" Giang Mạch dường như nghĩ tới điều gì, cười khẩy: "Sanh Sanh, em đừng bảo là muốn làm nghệ sĩ đấy nhé?"
"Không phải anh đánh gập em, em thật sự tưởng debut dễ dàng vậy à? Tuổi em cũng không còn nhỏ nữa, nên thực tế một chút đi, tuyển chọn thực tập sinh ở công ty lớn nghiêm ngặt lắm, sao em có thể qua được chứ, còn những công ty nhỏ, hơ, cái nào chẳng giăng lưới rộng khắp, chỉ nhằm vào việc bắt thực tập sinh bồi thường hợp đồng thôi."
Anh ta đặt tay lên vai Mạnh Viễn Sanh, dịu giọng nói: "Anh làm vậy là vì tốt cho em, với tính cách như em, nếu không có anh che chở, đã sớm bị người ta nuốt chửng rồi."
Mạnh Viễn Sanh sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Đây là chuyện của em."
Giang Mạch bị thái độ không biết điều của cậu ấy chọc giận, cũng chẳng còn kiên nhẫn, cười lạnh: "Được! Tôi xem em có bản lĩnh gì!"
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Mạnh Viễn Sanh từ lâu đã quen với tính cách của anh ta, không để tâm lắm.
Chờ đến khi bóng dáng anh ta hoàn toàn biến mất ở cuối con đường, cậu ấy mới đi đến trước mặt Cố Tinh Thời, hơi lúng túng lại hơi mong chờ hỏi: "Anh... vừa nãy nói là thật sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tinh Thời đang cùng hệ thống bàn luận sôi nổi về mấy chuyện bát quái, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Cái gì... à à à, cậu nói ký hợp đồng với cậu hả, tất nhiên là thật rồi!"
Cậu lấy danh thiếp ra, động tác hơi vụng về, đưa cho Mạnh Viễn Sanh.
Mạnh Viễn Sanh nắm chặt tấm danh thiếp trong lòng bàn tay.
Như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.
Cố Tinh Thời đưa tay ra: "Tôi tên Cố Tinh Thời, mong được hợp tác với cậu."
Mạnh Viễn Sanh nắm lấy tay cậu, nở nụ cười chân thành đầu tiên của buổi tối: "Tôi cũng vậy."
Ký hợp đồng với Mạnh Viễn Sanh thì rất vui, nhưng nhìn số dư tài khoản ngân hàng, Cố Tinh Thời lại chán nản.
Sớm biết Giang Mạch là loại người này, cậu đã không đi máy bay đến đây, cho dù là vé máy bay giảm giá, cũng đâu có rẻ.
Cậu chán nản ngồi bên đường, định mua vé giường nằm về đêm cho đỡ tốn tiền khách sạn.
Ai ngờ vừa mở app đặt vé, điện thoại của chủ nhà đã reo lên.
Đợi đến lúc đóng xong nửa năm tiền nhà, nhìn số tiền ít ỏi còn lại trong thẻ, cậu lặng lẽ đổi từ giường nằm sang ghế cứng.
Ngồi xe cả đêm, Cố Tinh Thời bước ra khỏi ga tàu trong trạng thái mơ màng, thay vì về nghỉ ngơi, cậu đến công ty trước.
Công ty nằm trong một tòa nhà văn phòng cũ kỹ ở đường vành đai 3, Kinh Thị. Dù vị trí địa lý rất tốt, nhưng cơ sở vật chất lại vô cùng tồi tàn, đèn hành lang hỏng quanh năm suốt tháng, tường ố vàng loang lổ, đến mức quay phim ma cũng chẳng cần phải dàn dựng bối cảnh.
Vừa tiếp quản công ty, Cố Tinh Thời theo luật sư đến cái nơi tồi tàn này, ngay giây phút đầu tiên đã hối hận.
Tuy nhiên, tuy ọp ẹp một chút, nhưng bù lại không phải trả tiền thuê nhà - nơi này là bất động sản của người chú họ xa của cậu, nghe nói ông ấy đã từng phất lên từ đây. Sau khi thành công, ông ấy đã mua lại nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro