Sau Khi Lưu Đày , Cả Nhà Ta Dựa Vào Không Gian Trốn Thoát Và Khai Hoang
Chương 47
2024-12-23 01:53:14
Lục Trân Trân cẩn thận mở cái bao vải, ôm lấy rồi ngồi xuống đất, một tay chống lên xe đẩy cùng Khương thị, hai bên có Lục Khôn và Lục Kiều Kiều đứng chặn, nàng không sợ bị người khác phát hiện.
Những người còn lại trong Lục gia đều nhìn nàng, ánh mắt khẩn trương, không ai dám lơ là, đồng thời quét mắt nhìn xung quanh để canh chừng. Lục Kiều Kiều lo lắng cho mình, liền đứng lên chắn ngang, không để người ngoài nhìn thấy.
Lục Trân Trân thấy vậy cười mỉm, may mà trong nhà không có kẻ ngốc, nàng cũng đỡ lo lắng phần nào.
Khi mở bao vải ra, bên trong đầy ắp những chiếc bánh mè, bánh đậu xanh và... chà bông?
Ba người trong nhà mắt trừng to nhìn nàng. Lục Trân Trân nhanh chóng chia thức ăn cho từng người, rồi gói lại cẩn thận cho vào sọt.
Lục Khôn và mọi người giữ chặt thức ăn trong tay, nhìn nhau đầy kích động. Những món ăn này, ít nhất đủ cho họ sống qua mười ngày.
Lục Trân Trân ngồi xuống, lấy một ít chà bông ăn, rồi nói: "Các ngươi ăn đi, ta canh chừng xung quanh, có người lại đây ta sẽ báo hiệu cho các ngươi."
Lục Khôn ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Khuê nữ, nhiều đồ ăn như vậy, từ đâu mà có?"
Nhà họ lúc trước may mắn, hoặc là đại khuê nữ có thể tìm được chút thức ăn lấp đầy bụng mang về, hoặc là mỗi ngày hắn đều có thể thu hoạch được cá từ sọt. Nhưng hôm nay, những món ăn này từ đâu mà ra?
Lục Trân Trân nhìn thấy Khương thị cũng đang nghi hoặc nhìn mình, chỉ có Lục Kiều Kiều giống như con chuột nhỏ, đưa một miếng thịt khô vào miệng, miệng nhỏ từ từ nhai, đôi mắt ngập nước mở to, hớn hở vì cảm nhận được hương vị ngon.
Nàng xoa đầu tiểu nha đầu, khẽ nói: "Vẫn là ngươi lo ít, chỉ cần có thức ăn là được, không cần quan tâm nhiều, lừa gạt càng nhiều càng tốt."
“Ta nói, cha mẹ ngàn vạn đừng có cảm thấy áy náy!” Lục Trân Trân tối qua đã nghĩ kỹ một lý do vô cùng thuyết phục: “Nói thật cho các ngươi biết, tối qua khi tập hợp, ta đi qua một đống thi thể, vừa lúc nhặt được cái tay nải này. Ta đoán có thể là người Phó gia chạy trốn khi giao chiến không cẩn thận làm rơi.”
“Vậy ngươi liền nhặt lên sao?” Lục Khôn và Khương thị nhớ lại cảnh tượng huyết tinh tối qua, khóe miệng vừa kéo, tay cầm thức ăn cũng không khỏi run lên.
Lục Trân Trân vân đạm phong khinh (bình thản) an ủi: “Yên tâm, không dính máu đâu, phỏng chừng đây là thức ăn mà bọn họ mua từ chỗ quan sai, nhiều như vậy mà không nhặt thì uổng phí trời đất!”
Khương thị thấy tiểu nữ nhi dường như chẳng để tâm, vẫn đắm chìm trong việc thưởng thức mỹ vị, bà nuốt một ngụm nước miếng, khí thế vạn trượng nói: “Sợ gì? Mạng còn chẳng còn, còn để ý đồ vật của người chết sao? Chúng ta coi như không biết đi!”
Nói rồi, bà nhanh chóng cho một miếng hạt mè bánh vào miệng, rồi vội vàng bỏ tay vào túi áo, sợ người khác nhìn thấy.
“Ân? Hương vị cũng không tệ, so với món ăn ta thường ngày ăn còn ngon hơn!” Khương thị vừa nhai vừa sáng mắt lên.
Lục Khôn thấy thê tử và nữ nhi ăn uống vui vẻ, bản thân là một đại nam nhân thì còn sợ gì nữa, lúc này có đồ ăn cứu mạng thì phải cảm tạ trời đất. Vì thế, hắn cũng không do dự mà bắt đầu ăn.
Nhưng vào buổi trưa, khi nghỉ ngơi, bọn họ vẫn phải mang theo mộc gông, chỉ đến tối mới có thể gỡ xuống, cho nên hắn ăn uống có phần bất tiện.
Lục Trân Trân thừa lúc không ai chú ý, nhanh chóng nhét một miếng thịt khô vào miệng hắn. Lục Khôn ăn vào, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Lục Trân Trân chọn ra một số món ăn cổ đại có sẵn từ trong số các thức ăn, vì không muốn làm quá nổi bật. Nàng vốn định cho mọi người ăn khô bò, nhưng thời đại này không cho phép sát ngưu bừa bãi, vì vậy nàng chỉ có thể làm thịt heo.
Nàng cũng muốn nấu cơm trắng ngon miệng và rau dưa cho cả nhà, nhưng lại gặp phiền phức. Nhà họ dùng nồi nấu canh cá, mỗi lần nấu đều thu hút vô số ánh mắt thèm thuồng của người khác. Nếu nàng lại nấu món ăn ngon, quanh đây chắc chắn sẽ có vô số đôi mắt đói khát nhìn chằm chằm vào, lúc đó nàng còn có thể ăn thoải mái, thả lỏng sao? Vì vậy, nàng chỉ đành tạm thời phải mượn những món ăn khô như lương khô này.
Những người còn lại trong Lục gia đều nhìn nàng, ánh mắt khẩn trương, không ai dám lơ là, đồng thời quét mắt nhìn xung quanh để canh chừng. Lục Kiều Kiều lo lắng cho mình, liền đứng lên chắn ngang, không để người ngoài nhìn thấy.
Lục Trân Trân thấy vậy cười mỉm, may mà trong nhà không có kẻ ngốc, nàng cũng đỡ lo lắng phần nào.
Khi mở bao vải ra, bên trong đầy ắp những chiếc bánh mè, bánh đậu xanh và... chà bông?
Ba người trong nhà mắt trừng to nhìn nàng. Lục Trân Trân nhanh chóng chia thức ăn cho từng người, rồi gói lại cẩn thận cho vào sọt.
Lục Khôn và mọi người giữ chặt thức ăn trong tay, nhìn nhau đầy kích động. Những món ăn này, ít nhất đủ cho họ sống qua mười ngày.
Lục Trân Trân ngồi xuống, lấy một ít chà bông ăn, rồi nói: "Các ngươi ăn đi, ta canh chừng xung quanh, có người lại đây ta sẽ báo hiệu cho các ngươi."
Lục Khôn ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Khuê nữ, nhiều đồ ăn như vậy, từ đâu mà có?"
Nhà họ lúc trước may mắn, hoặc là đại khuê nữ có thể tìm được chút thức ăn lấp đầy bụng mang về, hoặc là mỗi ngày hắn đều có thể thu hoạch được cá từ sọt. Nhưng hôm nay, những món ăn này từ đâu mà ra?
Lục Trân Trân nhìn thấy Khương thị cũng đang nghi hoặc nhìn mình, chỉ có Lục Kiều Kiều giống như con chuột nhỏ, đưa một miếng thịt khô vào miệng, miệng nhỏ từ từ nhai, đôi mắt ngập nước mở to, hớn hở vì cảm nhận được hương vị ngon.
Nàng xoa đầu tiểu nha đầu, khẽ nói: "Vẫn là ngươi lo ít, chỉ cần có thức ăn là được, không cần quan tâm nhiều, lừa gạt càng nhiều càng tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta nói, cha mẹ ngàn vạn đừng có cảm thấy áy náy!” Lục Trân Trân tối qua đã nghĩ kỹ một lý do vô cùng thuyết phục: “Nói thật cho các ngươi biết, tối qua khi tập hợp, ta đi qua một đống thi thể, vừa lúc nhặt được cái tay nải này. Ta đoán có thể là người Phó gia chạy trốn khi giao chiến không cẩn thận làm rơi.”
“Vậy ngươi liền nhặt lên sao?” Lục Khôn và Khương thị nhớ lại cảnh tượng huyết tinh tối qua, khóe miệng vừa kéo, tay cầm thức ăn cũng không khỏi run lên.
Lục Trân Trân vân đạm phong khinh (bình thản) an ủi: “Yên tâm, không dính máu đâu, phỏng chừng đây là thức ăn mà bọn họ mua từ chỗ quan sai, nhiều như vậy mà không nhặt thì uổng phí trời đất!”
Khương thị thấy tiểu nữ nhi dường như chẳng để tâm, vẫn đắm chìm trong việc thưởng thức mỹ vị, bà nuốt một ngụm nước miếng, khí thế vạn trượng nói: “Sợ gì? Mạng còn chẳng còn, còn để ý đồ vật của người chết sao? Chúng ta coi như không biết đi!”
Nói rồi, bà nhanh chóng cho một miếng hạt mè bánh vào miệng, rồi vội vàng bỏ tay vào túi áo, sợ người khác nhìn thấy.
“Ân? Hương vị cũng không tệ, so với món ăn ta thường ngày ăn còn ngon hơn!” Khương thị vừa nhai vừa sáng mắt lên.
Lục Khôn thấy thê tử và nữ nhi ăn uống vui vẻ, bản thân là một đại nam nhân thì còn sợ gì nữa, lúc này có đồ ăn cứu mạng thì phải cảm tạ trời đất. Vì thế, hắn cũng không do dự mà bắt đầu ăn.
Nhưng vào buổi trưa, khi nghỉ ngơi, bọn họ vẫn phải mang theo mộc gông, chỉ đến tối mới có thể gỡ xuống, cho nên hắn ăn uống có phần bất tiện.
Lục Trân Trân thừa lúc không ai chú ý, nhanh chóng nhét một miếng thịt khô vào miệng hắn. Lục Khôn ăn vào, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Lục Trân Trân chọn ra một số món ăn cổ đại có sẵn từ trong số các thức ăn, vì không muốn làm quá nổi bật. Nàng vốn định cho mọi người ăn khô bò, nhưng thời đại này không cho phép sát ngưu bừa bãi, vì vậy nàng chỉ có thể làm thịt heo.
Nàng cũng muốn nấu cơm trắng ngon miệng và rau dưa cho cả nhà, nhưng lại gặp phiền phức. Nhà họ dùng nồi nấu canh cá, mỗi lần nấu đều thu hút vô số ánh mắt thèm thuồng của người khác. Nếu nàng lại nấu món ăn ngon, quanh đây chắc chắn sẽ có vô số đôi mắt đói khát nhìn chằm chằm vào, lúc đó nàng còn có thể ăn thoải mái, thả lỏng sao? Vì vậy, nàng chỉ đành tạm thời phải mượn những món ăn khô như lương khô này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro