Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao
Chương 18
Quan Oánh Oánh
2024-08-25 12:06:43
Ngô Đông Minh rũ mắt xuống, hoàng gia nào có loại ngu ngốc bạch ngọc, trên mặt đeo không biết bao nhiêu mặt nạ.
Tùy hứng? Nuông chiều? Ngang ngược? Chỉ sợ đều là mặt nạ.
Các hoàng tử đều trưởng thành, xu thế tranh đoạt thừa kế cũng mơ hồ bắt đầu, quan viên triều đình đều bắt đầu một vòng chọn đội mới, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng Ô Y Vệ bọn họ là dòng chính của Hoàng thượng, chỉ trung thành với Hoàng thượng.
Một ngày nào đó xếp hàng, chính là thời gian chết của bọn họ.
Quý phi không nghĩ tới sẽ gặp Thái tử ở chỗ này, đôi mắt hơi trầm.
Tam hoàng tử mím môi, tươi cười hành lễ, rồi lạch cạch nói không ngừng.
"Phụ hoàng, sính lễ này là của nhà trai, nếu chưa thành hôn thì trả về, chuyện thiên kinh địa nghĩa nha."
"Con nối dõi của Định Viễn Hầu phủ có nhiều, tiêu hao cùng nhiều, đã sớm không đủ chi tiêu, phụ hoàng, người hãy nể tình Định Viễn Hầu trung thành và tận tâm, trả lại khoản sính lễ này đi."
"Trên dưới Định Viễn Hầu phủ nhất định sẽ cảm ơn đại ân đại đức của người."
Hắn nói luyên thuyên nửa ngày, đều không nhận được hồi âm của Hoàng thượng, có chút không hiểu, "Phụ hoàng…"
Hoàng Thượng nhàn nhạt liếc hắn một cái, cuối cùng cũng đến xuất khẩu, "Ngươi đến trễ, tất cả mọi thứ đều đã sung vào quốc khố."
Một khi đã sung công, chính là tài sản quốc gia, không phải thứ ngươi muốn lấy là có thể lấy.
Một lời nói phá hủy mọi thứ!
Tam hoàng tử: …
Sao lại không nói sớm? Cố ý đùa giỡn hắn đúng không? Tức giận a, còn là cha ruột hay không?
Nhưng mà hắn đã cam đoan với Định Viễn Hầu, làm sao bây giờ?
Hắn theo bản năng nhìn về phía mẫu thân cầu cứu, quý phi khẽ lắc đầu với hắn, đã thành định cục không thể vãn hồi.
Tam hoàng tử thất bại không thôi, lặng lẽ trừng mắt nhìn Thái tử một cái, nhất định là Thái tử ở bên cạnh xúi giục.
Thái tử nhíu mày, cười như không cười, đệ đệ phía dưới đều đã trưởng thành, cũng có nhiều tâm tư hơn rồi.
……
Người Mộc gia ở trong lao ngục sống qua ngày, mỗi một khắc đều là dày vò.
Ăn uống vệ sinh đều ở trong không gian chật hẹp, mùi nhà vệ sinh bốc mùi hôi thối khiến cho người ta đều muốn nôn.
Trên mặt đất trải một lớp rơm là có thể ngủ, thức ăn là bánh bột ngô rất khô, khó có thể nuốt xuống.
Cháo loãng như nước, còn có mùi mốc, so với thức ăn cho lợn còn khó ăn hơn.
Người Mộc gia đã quen sống an nhàn sung sướng nào chịu được khổ cực này, lúc đầu không thèm đụng tới, còn không ngừng oán giận.
Bọn họ cực kỳ hoài nghi đã bị người chơi xấu, ai bảo Mộc lão thái thái đắc tội với cai ngục chứ.
Có vài người ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng đều đã oán giận Mộc lão thái thái.
Con người khi đói liền không làm gì được, tiểu hài tử đói đến khóc la, người lớn đói tới đen mắt, tứ chi nhũn ra, trong lòng hoảng hốt.
Thật sự không có cách nào, có là thức ăn cho heo thì cũng phải ăn, mọi người kiên trì nhắm mắt mà nuốt.
Mấy ngày trôi qua, người Mộc gia liền trông xanh xao, gầy đi trông thấy, tinh thần cũng giống như bị rút cạn.
Phòng giam bên cạnh truyền đến mùi thức ăn mê người, cơm trắng trộn với nước canh hầm mỡ, rất thơm.
Người Mộc gia nhìn chằm chằm, thèm nhỏ dãi.
Thứ này trước kia không thèm đụng vào, ngại quá dầu mỡ, nhưng lúc này lại thèm đến muốn khóc.
Mộc lão thái thái cũng không được ăn ngon ngủ ngon, khí sắc cực kém, thân thể phú quý nhanh chóng gầy đi, mặt già gầy hẳn, xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Mộc Trọng Đức nhìn đồ ăn mà nước miếng chảy thẳng, lại nhìn về phía mẫu thân tiều tụy không thôi, ấn dạ dày đói đến co giật, đứng lên hành lễ với người ta.
"Vị huynh đài này, có thể phân cho lão thái thái nhà ta một chút hay không, lão thái thái lớn tuổi, không ăn sẽ sinh bệnh."
Xin đồ ăn cho lão thái thái cùng tôn tử, hắn cũng có thể cọ một chút.
Đối phương là một tráng hán thô kệch cao lớn, mười phần khí thế, trừng mắt, "Ngươi mơ mộng cái gì chứ? Lão thái thái nhà ngươi sinh bệnh thì liên quan cái rắm gì đến ta."
Tùy hứng? Nuông chiều? Ngang ngược? Chỉ sợ đều là mặt nạ.
Các hoàng tử đều trưởng thành, xu thế tranh đoạt thừa kế cũng mơ hồ bắt đầu, quan viên triều đình đều bắt đầu một vòng chọn đội mới, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng Ô Y Vệ bọn họ là dòng chính của Hoàng thượng, chỉ trung thành với Hoàng thượng.
Một ngày nào đó xếp hàng, chính là thời gian chết của bọn họ.
Quý phi không nghĩ tới sẽ gặp Thái tử ở chỗ này, đôi mắt hơi trầm.
Tam hoàng tử mím môi, tươi cười hành lễ, rồi lạch cạch nói không ngừng.
"Phụ hoàng, sính lễ này là của nhà trai, nếu chưa thành hôn thì trả về, chuyện thiên kinh địa nghĩa nha."
"Con nối dõi của Định Viễn Hầu phủ có nhiều, tiêu hao cùng nhiều, đã sớm không đủ chi tiêu, phụ hoàng, người hãy nể tình Định Viễn Hầu trung thành và tận tâm, trả lại khoản sính lễ này đi."
"Trên dưới Định Viễn Hầu phủ nhất định sẽ cảm ơn đại ân đại đức của người."
Hắn nói luyên thuyên nửa ngày, đều không nhận được hồi âm của Hoàng thượng, có chút không hiểu, "Phụ hoàng…"
Hoàng Thượng nhàn nhạt liếc hắn một cái, cuối cùng cũng đến xuất khẩu, "Ngươi đến trễ, tất cả mọi thứ đều đã sung vào quốc khố."
Một khi đã sung công, chính là tài sản quốc gia, không phải thứ ngươi muốn lấy là có thể lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lời nói phá hủy mọi thứ!
Tam hoàng tử: …
Sao lại không nói sớm? Cố ý đùa giỡn hắn đúng không? Tức giận a, còn là cha ruột hay không?
Nhưng mà hắn đã cam đoan với Định Viễn Hầu, làm sao bây giờ?
Hắn theo bản năng nhìn về phía mẫu thân cầu cứu, quý phi khẽ lắc đầu với hắn, đã thành định cục không thể vãn hồi.
Tam hoàng tử thất bại không thôi, lặng lẽ trừng mắt nhìn Thái tử một cái, nhất định là Thái tử ở bên cạnh xúi giục.
Thái tử nhíu mày, cười như không cười, đệ đệ phía dưới đều đã trưởng thành, cũng có nhiều tâm tư hơn rồi.
……
Người Mộc gia ở trong lao ngục sống qua ngày, mỗi một khắc đều là dày vò.
Ăn uống vệ sinh đều ở trong không gian chật hẹp, mùi nhà vệ sinh bốc mùi hôi thối khiến cho người ta đều muốn nôn.
Trên mặt đất trải một lớp rơm là có thể ngủ, thức ăn là bánh bột ngô rất khô, khó có thể nuốt xuống.
Cháo loãng như nước, còn có mùi mốc, so với thức ăn cho lợn còn khó ăn hơn.
Người Mộc gia đã quen sống an nhàn sung sướng nào chịu được khổ cực này, lúc đầu không thèm đụng tới, còn không ngừng oán giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ cực kỳ hoài nghi đã bị người chơi xấu, ai bảo Mộc lão thái thái đắc tội với cai ngục chứ.
Có vài người ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng đều đã oán giận Mộc lão thái thái.
Con người khi đói liền không làm gì được, tiểu hài tử đói đến khóc la, người lớn đói tới đen mắt, tứ chi nhũn ra, trong lòng hoảng hốt.
Thật sự không có cách nào, có là thức ăn cho heo thì cũng phải ăn, mọi người kiên trì nhắm mắt mà nuốt.
Mấy ngày trôi qua, người Mộc gia liền trông xanh xao, gầy đi trông thấy, tinh thần cũng giống như bị rút cạn.
Phòng giam bên cạnh truyền đến mùi thức ăn mê người, cơm trắng trộn với nước canh hầm mỡ, rất thơm.
Người Mộc gia nhìn chằm chằm, thèm nhỏ dãi.
Thứ này trước kia không thèm đụng vào, ngại quá dầu mỡ, nhưng lúc này lại thèm đến muốn khóc.
Mộc lão thái thái cũng không được ăn ngon ngủ ngon, khí sắc cực kém, thân thể phú quý nhanh chóng gầy đi, mặt già gầy hẳn, xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Mộc Trọng Đức nhìn đồ ăn mà nước miếng chảy thẳng, lại nhìn về phía mẫu thân tiều tụy không thôi, ấn dạ dày đói đến co giật, đứng lên hành lễ với người ta.
"Vị huynh đài này, có thể phân cho lão thái thái nhà ta một chút hay không, lão thái thái lớn tuổi, không ăn sẽ sinh bệnh."
Xin đồ ăn cho lão thái thái cùng tôn tử, hắn cũng có thể cọ một chút.
Đối phương là một tráng hán thô kệch cao lớn, mười phần khí thế, trừng mắt, "Ngươi mơ mộng cái gì chứ? Lão thái thái nhà ngươi sinh bệnh thì liên quan cái rắm gì đến ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro