Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao
Chương 3
Quan Oánh Oánh
2024-08-25 12:06:43
Hốc mắt Mộc Vãn Tình hơi nóng, đây chính là tình yêu của cha mẹ huynh trưởng sao?
Kiếp trước cha mẹ nàng đã mất sớm, từ nhỏ lớn lên cùng ông nội, ông nội rất yêu thương nàng, nhưng ông là một thành viên trong sư đoàn quốc gia, công việc quá bận rộn, hơn nữa tính cách còn đặc biệt lý trí nội liễm, sẽ không dễ dàng biểu lộ tình cảm.
Vậy nên nàng có chút thiếu hụt tình cảm.
Từ sau khi ông nội qua đời, không còn người nhà lo lắng cho nàng nữa, có đi đâu cũng không sao cả...
Bên tai vang lên tiếng lục lọi, nàng theo bản năng nhìn về phía bốn phía, Ô Y Vệ tản ra xung quanh, đem đồ vật trị giá vừa lục được chồng lên nhau, có người chuyên môn phân loại sổ sách.
Tán mà không loạn, ngăn nắp chỉnh tề, hiển nhiên có kinh nghiệm xét nhà phong phú.
Toàn tộc nhà họ Mộc đều đến phủ chúc thọ Mộc lão thái thái, không, tất cả xong rồi.
Nam nữ già trẻ đều ngã ngồi trên mặt đất run rẩy, lệ rơi đầy mặt, trang sức trên người đều bị lấy đi, toàn thân cực kỳ sạch sẽ, hoàn toàn không còn hào quang tươi sáng như trước.
Cả người tản ra khí tức hoảng loạn sợ hãi, giống như chó nhà có tang.
Ngay cả người đứng đầu một nhà trước giờ đều uy nghiêm, Hộ Bộ Thị Lang Mộc Trọng Đức tóc tai cũng tán loạn, ánh mắt đờ đẫn, bộ dáng bị kích thích.
Ai chà, nàng đây là xuyên đến hiện trường xét nhà sao?
Khởi đầu thảm thiết, có thể nói là cấp bậc tai nạn, nàng im lặng thở dài.
Nhưng, dù có khó khăn hơn nữa cũng phải tiến tới, đã không còn thời gian.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu, nàng nhanh chóng tiêu hóa tất cả các loại thông tin, chấp nhận thực tế, đưa ra quyết định đầu tiên.
Nàng giãy dụa đứng lên, chuẩn xác tập trung vào nam tử hắc bào đang chỉ huy,
"Vị đại nhân này, xin hỏi, Hoàng Thượng đã ra ý chỉ như thế nào?"
Ngô Đông Minh kinh ngạc nhìn qua, cô nương này có phải bị choáng váng hay không? "Mộc Trọng Đức bị cách chức điều tra, kám xét Mộc phủ, toàn tộc Mộc thị bị tạm giam."
Lời này vừa nói ra, trên dưới toàn bọ Mộc gia đều kinh hoảng.
Ngay cả tộc nhân cũng bị liên lụy? Tội trạng phải lớn tới cỡ nào?
Chỉ có thần sắc Mộc Vãn Tình không thay đổi, ngữ khí trấn định, "Chính là nói, tội trạng đã được xác minh, nhưng còn chưa có kết quả phán quyết cuối cùng?"
Ngô Đông Minh nhíu mày, Mộc lão thái thái còn bị dọa choáng váng, nam nữ già trẻ cả phủ bị hiện thực tàn khốc đánh tan, chỉ biết khóc lóc cầu xin tha thứ.
Cô gái này lại bình tĩnh như vậy, có bình thường không?
"Không sai, nguyên Hộ Bộ Thị Lang Mộc Trọng Đức tham ô nhận hối lộ, coi thường mạng người, cách chức tịch thu nhà."
Mộc Trọng Đức vừa là quan viên tam phẩm, vừa là gia chủ Mộc gia, không ai dám không nghe lời nói của hắn, một câu là có thể quyết định vận mệnh của người Mộc gia.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng, đầu óc hỗn loạn.
Mộc Tam gia bỗng nhiên bật nhảy lên, "Đó là do đại ca ta phạm sai lầm, không liên quan đến chúng ta a, đại nhân, thả chúng ta đi."
Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn tới trước mắt cũng tự bay, huống chi là huynh đệ.
Hắn chỉ muốn giữ mình!
Tộc nhân đến tham gia yến hội liều mạng kêu oan, "Chúng ta chỉ là chi thứ, bình thường tới ngày lễ tết mới lui tới, chúng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của Mộc Trọng Đức a, đại nhân."
Ngô Đông Minh cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ, "Các vị, không hiểu đạo lý có phúc cùng hưởng có họa cùng chia sao?"
Những người này bình thường ỷ vào thế Hộ Bộ Thị Lang diễu võ dương oai, kiếm được không ít chỗ tốt. Hiện tại xảy ra chuyện liền muốn xóa sạch quan hệ, nào có chuyện tốt như vậy.
Mộc Tam gia là con út trong nhà, thiên kiều bách sủng, chưa từng chịu một chút thiệt thòi nào, bỗng nhiên tai họa ấp đến, hắn vô cùng sợ hãi, ủy khuất nhịn không được mắng một tiếng tục tĩu.
Ngô Đông Minh lạnh lùng liếc mắt một cái, thanh âm lạnh như băng đáng sợ, "Ngươi đây là bất mãn với ý chỉ của Hoàng Thượng sao? Trong lòng có oán hận?"
Như một chậu nước đá dội từ đầu xuống, khiến Mộc Tam gia thấu tâm kinh hãi, hoảng sợ điên cuồng lắc đầu, "Không không không."
Hắn không ngừng nháy mắt với người nhà, bảo bọn họ nhanh chóng giúp đỡ, nói vài câu làm dịu bầu không khí.
Nhưng tất cả mọi người sợ hãi phát run, đánh chết không dám lên tiếng.
Kiếp trước cha mẹ nàng đã mất sớm, từ nhỏ lớn lên cùng ông nội, ông nội rất yêu thương nàng, nhưng ông là một thành viên trong sư đoàn quốc gia, công việc quá bận rộn, hơn nữa tính cách còn đặc biệt lý trí nội liễm, sẽ không dễ dàng biểu lộ tình cảm.
Vậy nên nàng có chút thiếu hụt tình cảm.
Từ sau khi ông nội qua đời, không còn người nhà lo lắng cho nàng nữa, có đi đâu cũng không sao cả...
Bên tai vang lên tiếng lục lọi, nàng theo bản năng nhìn về phía bốn phía, Ô Y Vệ tản ra xung quanh, đem đồ vật trị giá vừa lục được chồng lên nhau, có người chuyên môn phân loại sổ sách.
Tán mà không loạn, ngăn nắp chỉnh tề, hiển nhiên có kinh nghiệm xét nhà phong phú.
Toàn tộc nhà họ Mộc đều đến phủ chúc thọ Mộc lão thái thái, không, tất cả xong rồi.
Nam nữ già trẻ đều ngã ngồi trên mặt đất run rẩy, lệ rơi đầy mặt, trang sức trên người đều bị lấy đi, toàn thân cực kỳ sạch sẽ, hoàn toàn không còn hào quang tươi sáng như trước.
Cả người tản ra khí tức hoảng loạn sợ hãi, giống như chó nhà có tang.
Ngay cả người đứng đầu một nhà trước giờ đều uy nghiêm, Hộ Bộ Thị Lang Mộc Trọng Đức tóc tai cũng tán loạn, ánh mắt đờ đẫn, bộ dáng bị kích thích.
Ai chà, nàng đây là xuyên đến hiện trường xét nhà sao?
Khởi đầu thảm thiết, có thể nói là cấp bậc tai nạn, nàng im lặng thở dài.
Nhưng, dù có khó khăn hơn nữa cũng phải tiến tới, đã không còn thời gian.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu, nàng nhanh chóng tiêu hóa tất cả các loại thông tin, chấp nhận thực tế, đưa ra quyết định đầu tiên.
Nàng giãy dụa đứng lên, chuẩn xác tập trung vào nam tử hắc bào đang chỉ huy,
"Vị đại nhân này, xin hỏi, Hoàng Thượng đã ra ý chỉ như thế nào?"
Ngô Đông Minh kinh ngạc nhìn qua, cô nương này có phải bị choáng váng hay không? "Mộc Trọng Đức bị cách chức điều tra, kám xét Mộc phủ, toàn tộc Mộc thị bị tạm giam."
Lời này vừa nói ra, trên dưới toàn bọ Mộc gia đều kinh hoảng.
Ngay cả tộc nhân cũng bị liên lụy? Tội trạng phải lớn tới cỡ nào?
Chỉ có thần sắc Mộc Vãn Tình không thay đổi, ngữ khí trấn định, "Chính là nói, tội trạng đã được xác minh, nhưng còn chưa có kết quả phán quyết cuối cùng?"
Ngô Đông Minh nhíu mày, Mộc lão thái thái còn bị dọa choáng váng, nam nữ già trẻ cả phủ bị hiện thực tàn khốc đánh tan, chỉ biết khóc lóc cầu xin tha thứ.
Cô gái này lại bình tĩnh như vậy, có bình thường không?
"Không sai, nguyên Hộ Bộ Thị Lang Mộc Trọng Đức tham ô nhận hối lộ, coi thường mạng người, cách chức tịch thu nhà."
Mộc Trọng Đức vừa là quan viên tam phẩm, vừa là gia chủ Mộc gia, không ai dám không nghe lời nói của hắn, một câu là có thể quyết định vận mệnh của người Mộc gia.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng, đầu óc hỗn loạn.
Mộc Tam gia bỗng nhiên bật nhảy lên, "Đó là do đại ca ta phạm sai lầm, không liên quan đến chúng ta a, đại nhân, thả chúng ta đi."
Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn tới trước mắt cũng tự bay, huống chi là huynh đệ.
Hắn chỉ muốn giữ mình!
Tộc nhân đến tham gia yến hội liều mạng kêu oan, "Chúng ta chỉ là chi thứ, bình thường tới ngày lễ tết mới lui tới, chúng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của Mộc Trọng Đức a, đại nhân."
Ngô Đông Minh cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ, "Các vị, không hiểu đạo lý có phúc cùng hưởng có họa cùng chia sao?"
Những người này bình thường ỷ vào thế Hộ Bộ Thị Lang diễu võ dương oai, kiếm được không ít chỗ tốt. Hiện tại xảy ra chuyện liền muốn xóa sạch quan hệ, nào có chuyện tốt như vậy.
Mộc Tam gia là con út trong nhà, thiên kiều bách sủng, chưa từng chịu một chút thiệt thòi nào, bỗng nhiên tai họa ấp đến, hắn vô cùng sợ hãi, ủy khuất nhịn không được mắng một tiếng tục tĩu.
Ngô Đông Minh lạnh lùng liếc mắt một cái, thanh âm lạnh như băng đáng sợ, "Ngươi đây là bất mãn với ý chỉ của Hoàng Thượng sao? Trong lòng có oán hận?"
Như một chậu nước đá dội từ đầu xuống, khiến Mộc Tam gia thấu tâm kinh hãi, hoảng sợ điên cuồng lắc đầu, "Không không không."
Hắn không ngừng nháy mắt với người nhà, bảo bọn họ nhanh chóng giúp đỡ, nói vài câu làm dịu bầu không khí.
Nhưng tất cả mọi người sợ hãi phát run, đánh chết không dám lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro